[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 2

Cửa vừa mở, Lý Gia Thành đã mở mồm nói, “Hai vạn, giúp em điều tra một chuyện.”

Thành Chu thoáng đực ra, sau đó cười khổ, tránh người sang bên bảo, “Vào nhà rỗi hẵng nói tiếp chuyện gì, anh đủ sức thì tính tiếp.”

Lý Gia Thành lắc đầu không vào, “Chốc nữa em còn phải tới thăm thím, người thím không khỏe đang nằm viện.”

“Thím em bị gì vậy?” Thanh Chu quan tâm một câu.

“Nhớ con thành bệnh, từ lúc thằng em họ em mất thì cứ vào thời điểm này hằng năm thím cũng sinh bệnh một thời gian, năm nay nặng hơn rồi. Chú gọi điện thoại bảo thím cứ hay nói em họ em về thăm thím, chú rất sợ, sợ nó mang thím em đi mất, kêu em qua xem một cái.” Mặt mày Lý Gia Thành có hơi đừ, lẫn chút lo âu và đau lòng.

Thành Chu không nhịn được hỏi, “Nhà em lu bù chuyện, kiêm cả công việc âm ty, bình thường chẳng ai liều mạng như vậy cả, em nói xem em có ý định gì thế?”

Lý Gia Thành: “Danh ngôn sống của em: Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng.”

“Em thắng! Nói đi, anh chàng giỏi giang họ Lý ơi, em tìm anh giúp điều tra chuyện gì?”

“Một chuyện rất đơn giản, nếu không phải em bận quá chẳng cách nào phân thân thì đã không sang làm phiền anh. Tiết Thanh minh, tết Trung Nguyên và Đông chí là ba giai đoạn em bận bịu nhất, trước mắt là thấy Thanh minh sắp tới rồi, địa phủ đã lên khá nhiều công việc, em đành bấm bụng sang đây nhờ anh điều tra giúp.”

“Điều tra thôi à?”

“Ừ.”

“Rốt cuộc là sao?”

Lý Gia Thành móc ra một tờ A4 gấp, trình, “Chuyện là vầy, một người bạn cũ của ba em tới tìm em bảo thằng con nhà ông ta bị doạ tới mức suy nhược thần kinh, nguyên nhân là mỗi khi tắt đèn là cứ thấy hình ảnh anh ta bị rìu bổ chết, nên giờ cứ tối đến là không chịu tắt đèn, sáng đèn cả đêm. Nhưng tình huống này chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, anh ta đã tìm bác sĩ khoa Mắt và khoa Thần kinh, còn tìm cả bác sĩ tâm lí, nhưng đều vô dụng cả.”

“Đối phương nghi có hồn ma quấy phá à?”

“Phải.” Lý Gia Thành nói, “Bởi vì ông chú đấy và ba em là chỗ bạn bè cũ, hiểu chút đỉnh chuyện nhà em, ông ta tuy không tin chuyện ma quỷ lắm nhưng vẫn luôn ôm ý tưởng thà tin là có trong đầu. Cho nên lần này con ổng xảy ta chuyện, thấy đủ kiểu khoa học vẫn không giải quyết được mới tìm tới em đó.”

“Em muốn anh giúp điều tra xem con trai ông ta có phải bị ma ám không đúng chứ?”

“Phải. Nếu có thể giải quyết chuyện này, đối phương bằng lòng ra mười vạn đồng trả ơn. Nếu không thể, chỉ cần có thể điều tra rõ nguyên nhân, họ cũng nguyện ý ra hai vạn đồng phí điều tra.”

Thành Chu lặng im một chốc, mặc dù rất ham hố với thù lao của đối phương, nhưng hiện tại anh chỉ mới bắt đầu học đạo pháp thôi, nếu không biết lượng sức mà gật bừa, đến lúc đó vẫn phải làm phiền ba người Hồng Diệp. Vả lại quan trọng nhất là hiện tại anh rất chi là bận bù đầu, bận đến nỗi chẳng nhín được thời gian điều tra vụ này.

“Lý Gia Thành, chắc anh phải nói xin lỗi với em rồi, em cũng biết hiệu suất tháng này của anh không được tốt, anh còn hai khách hàng cần tiếp, sợ là…”

“Trước đây anh vốn chả quan tâm thành tích gì, giờ sao bỗng dưng để ý dữ vậy? Có phải anh chưa hài lòng với giá cả không? Thật ra có thể bàn lại.”

Thành Chu có khổ nói chẳng thành lời, đâu phải anh không quan tâm tới công việc đâu chớ, anh quan tâm lắm lắm nhưng hết lần này tới lần khác chả chút thành tựu nào.

Cơ mà anh chẳng thể giải thích rõ ràng với Lý Gia Thành được, bởi chả hiểu sao đối phương lại hiểu lầm, cứ luôn mồm nói anh lợi dụng công việc này hòng che đậy thân phận thật sự, mà công tác thất bại cũng bị cho là bằng chứng anh đang dạo chơi nhân gian.

“Không phải anh không hài lòng giá cả, thật sự anh…”

“Mối làm ăn này chúng tôi nhận. Có điều giá phải gấp đôi.” Hồng Diệp bỗng ló ra từ dưới nách ba nó.

Lý Gia Thành thấy Hồng Diệp chịu rồi, lập tức nhét tờ A4 cho Hồng Diệp, “Đây là cách thức liên lạc với con trai người bạn ba em, phí dụng các loại các anh có thể trực tiếp bàn với họ luôn, em đề nghị trước khi bàn về vụ giá cả thì dằn mặt đối phương trước đi. Dằn thế nào thì cũng chẳng cần em chỉ, hẳn các anh cũng biết nên sao mà.”

Hồng Diệp nhận tờ A4.

“Chốc nữa em gọi điện giới thiệu mọi người với họ, thời gian gặp mặt thì mọi người tự hẹn. Còn vấn đề gì khác nữa không? Nếu không thì quyết thế nhé. Có việc cứ gọi em, tạm biệt.”

Lý Gia Thành đến như vũ bão, đi cũng như vũ bão.

Thành Chu khó hiểu nhìn Hồng Diệp, “Chả phải trước giờ con luôn phản đối ba nhận loại việc này à? Sao giờ tự dưng nhiệt tình thế?”

“Tại hồi nãy Tư Đồ đánh rơi điện thoại ba vào ly trà sữa á.”

“… Cái gì?”

May thay, điện thoại chưa toi ngay, Hà Sinh kịp thời ra tay.

Tư Đồ xấu hổ cười bảo, “Lúc nãy tôi muốn gọi điện thoại, ai ngờ trượt tay rớt vào ly.”

“Tôi có thể hỏi anh muốn gọi điện thoại cho ai chứ, khiến con quỷ lợi hại như anh kích động đến mức cầm điện thoại cũng không chắc?”

“Trượt tay thật mà.”

“Ồ? Đổi câu khác, tại sao anh hành động bất thường, Hồng Diệp lại chịu nhận nhiệm vụ này?”

Tư Đồ gằn từng chữ trả lời, “Bởi ngài ấy muốn thấy tôi bẽ mặt.”

Hồng Diệp ác vậy à?

Thành Chu, Hà Sinh đồng loạt dòm về thằng choắt con nằm ườn trên ghế sa lon.

Hồng Diệp gối đầu lên đùi ba nó, chân này bắt chéo chân kia lắc lắc, “Dòm ta làm chi? Ta không kiếm tiền nuôi gia đình thì mấy người ăn uống thế nào? Năm thì mười họa mới tới con dê béo, không làm thịt có mà ngu à. Ông già, mau gọi điện thoại hẹn gặp đi.”

“Kêu bằng ba.”

Thấy Tư Đồ không có ý ngăn cản, cũng không có dấu hiệu bùng cháy, cuối cùng Thành Chu vẫn gọi điện dựa dựa trên dãy số ghi trên giấy.

Đối phương đã được Lý Gia Thành báo trước, nghe Thành Chu giới thiệu cũng không ngạc nhiên gì lắm, cuối cùng đôi bên hẹn tối mai, gặp mặt tại phòng bao quán cà phê Tử Kinh Hoa, lúc 7 giờ tối thứ sáu.

Trên giấy không chỉ viết cách thức liên lạc, Lý Gia Thành rất có tâm, hắn còn giới thiệu luôn lai lịch và thành viên gia đình người ủy thác, thậm chí vẽ cả sơ đồ quan hệ.

“Ba của người ủy thác có chức không nhỏ ở thành phố, chúng ta nhận nhiệm vụ này được không đó? Con nghĩ đối phương có thể coi chúng ta là bọn lừa đảo hay bọn tuyên truyền mê tín rồi còng đầu cả lũ không?”

Thành Chu vừa đến cửa quán đã hối hận.

Hồng Diệp không nhịn được kéo anh, “Câu này ba hỏi hơn hai chục lần rồi đó! Chả phải Tư Đồ đã nói với ba hôm nay ba lấy thân phận bác sĩ tâm lí có tên tuổi gặp mặt đối phương à, đối phương còn lâu mới chịu thuê loại người như ba, cho nên ba khỏi lo gì sất.”

“Nhưng ba không có giấy chứng nhận bác sĩ tâm lí.” Thành Chu bất an hơn.

“Đối phương thừa biết ba không có! Rốt cuộc ba sợ cái gì?”

“Ba cảm thấy dính dáng tới mấy ông lớn này ghê ghê sao ấy, ai biết đối phương là hạng người gì chứ.”

“Muốn biết họ là hạng người gì thì vào thì biết. Ba à, ba không muốn vào cũng được thôi, vậy giờ ba dẫn con đi gặp bà nội đi, có lẽ con tự đi cũng được, dù gì con cũng biết bà đang ở đâu mà.”

Thành Chu nghe thế, lập tức tóm tay Hồng Diệp, đẩy cửa bước vào quán.

“Xin chào quý khách, tổng cộng mấy người ạ? Đã hẹn trước chưa ạ?” Nhân viên phục vụ bước tới cười hỏi.

“Có hẹn rồi, phòng anh Tôn bao.”

Vừa nghe là phòng do anh Tôn bao, chẳng cần lật sổ hẹn, nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ bỗng tươi hẳn, nghiêng người dẫn đường nói, “Mời hai vị theo tôi, phòng anh Tôn bao ở trên lầu ạ.”

Lúc Thành Chu dẫn Hồng Diệp đẩy cửa phòng bao, kim đồng hồ trên tường vừa đúng 7 giờ.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người Thành Chu vào, yên lặng đóng cửa phòng đi khỏi.

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tới sớm chứ.” Tôn Quốc Hoằng hơi bất mãn, ở thành phố này, gã rất hiếm đợi ai, phần lớn toàn là người khác đợi gã.

“Ngại quá, dọc đường kẹt xe, chúng tôi không muộn chứ?” Thành Chu nhìn Tôn Quốc Hoằng.

Tôn Quốc Hoằng nom tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, cũng bảnh trai, giữ dáng không tệ, chỉ là đôi mắt cú vọ và sắc mặt bợt bạt khiến gã thoạt trông không khỏe cho lắm.

Phía sau Tôn Quốc Hoằng có hai tên vệ sĩ lực lưỡng, rất trẻ và hung hãn.

“Đáng lý cũng nên tới sớm ít nhất là mười lăm phút.” Tôn Quốc Hoằng thấy Thành Chu còn dẫn thêm một thằng nhóc, mày nhíu lại, “Cậu chính là Thành đại sư Thành Chu mà Lý Gia Thành giới thiệu tới à?”

Lúc nhắc tới hai chữ đại sư thì nét mặt Tôn Quốc Hoằng bao châm biếm.

Chuẩn rồi, anh Thành nhà chúng ta dòm cỡ nào cũng chả ra dáng đại sư tẹo nào.

“Không tới mức đại sư, chắc anh là Tôn tiên sinh Tôn Quốc Hoằng nhỉ?” Thành Chu diễn như mình đang mần ăn, ôm ý nghĩ đối phương là khách, khách hàng là thượng đế, hòa hoãn nói.

“Đúng, là tôi. Thành đại sư, tôi nhớ đây cũng chả phải họp mặt gia đình gì, cậu mang trẻ con tới làm chi?” Tôn Quốc Hoằng bất mãn hết sức, vốn gã không chịu tìm những kẻ chả hiểu từ đâu chui ra, nhưng cha gã lại cực kì tin tưởng Lý Gia Thành, dám lơ luôn sự phản đối của gã để liên lạc đối phương.

“Anh bảo Hồng Diệp à?” Thành Chu bất đắc dĩ bảo, “Nếu tôi không mang nó theo cùng, tôi cũng chả tới được. Anh Tôn, nếu anh thấy không tiện, chúng ta có thể huỷ lần gặp mặt này, anh có thể mời cao minh khác, tôi hoàn toàn hiểu được.”

Trong lúc lời qua tiếng lại, Thành Chu tiện quan sát luôn phòng bao này.

Phòng không lớn lắm, ước chừng mười hai mét vuông, bên ngoài có một sân thượng.

Trong phòng không bày loại bàn ghế như trong mấy quán cà phê thông thường, mà là bốn chiếc ghế tựa lưng hình vòng cung và bàn trà gỗ lim đậm chất Trung Hoa, ngoài sân thượng đặt một bàn tròn chân kiểu và hai ghế mây.

“Vừa tới đã muốn đi? Sao, nhận ra tôi không dễ qua mặt, sợ rồi?” Tôn Quốc Hoằng cười khẩy.

“Đúng đó, phải sợ chớ, sợ ông tự dưng chết trước mặt bọn ta.” Tiếng trẻ con non nớt nhưng cực kì cay nghiệt vang lên, Hồng Diệp rút khỏi tay Thành Chu, thân thể nhoáng cái xuất hiện trước ghế Tôn Quốc Hoằng.

Tôn Quốc Hoàng và cả Thành Chu đều bị Hồng Diệp làm sợ chết khiếp!

Hai gã vệ sĩ kinh hãi, tức khắc phóng tới cạnh Tôn Quốc Hoằng bảo vệ gã, thậm chí họ còn chả thấy được Hồng Diệp qua đây như nào.

Tôn Quốc Hoằng phất tay ý kêu hai vệ sĩ lui lại.

Tôn Quốc Hoằng vốn sắp điên lên vì câu nói kia của Hồng Diệp, khi thấy hành động thần quỷ khó lường của đối phương thì ngẹn luôn. Qua hồi lâu, gã mới nén nỗi kinh hoàng, hỏi, “Bé là ai?”

“Ông không cần biết ta là ai.” Hồng Diệp gõ gõ mặt bàn, bất mãn nói, “Khách tới, ngay cả trà cũng chả thèm mời? Mấy người có biết cách tiếp khách không? Chả chút lễ phép gì sất.”

Tôn Quốc Hoằng khá kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu gã thấy một đứa trẻ… khí thế mạnh mẽ đến vậy.

Vì quá ngạc nhiên, gã quên biến luôn cơn tức, dứt khoát nhấn chuông gọi phục vụ.

Thành Chu sờ mũi một cái, anh bị người ta lơ đẹp rồi.

Hồng Diệp ngoắc tay với anh, Thành Chu ngoan ngoãn bước tới dịch một cái ghế lại ngồi kế con trai.

Tôn Quốc Hoằng dòm Thành Chu, như đang phán đoán ai mới là chủ, cuối cùng gã chọn nhìn về phía Hồng Diệp.

Nhân viên phục vụ gõ cửa vào, Hồng Diệp giơ tay ý bảo Thành Chu đưa menu cho nó, mở ra thoăn thoắt chọn mười món khoái khẩu, tráng miệng và thức uống, còn chọn một phần thịt bò đắt nhất cho Thành Chu, cuối cùng là một kem trà xanh phần ba người, giờ mới xem như xong.

Tôn Quốc Hoằng chỉ gọi một ly cà phê.

Hai gã vệ sĩ khẩn trương nhìn Hồng Diệp chằm chằm.

Phục vụ vừa đi, Hồng Diệp tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Tôn Quốc Hoằng, bảnh chọe bảo, “Chuyện của đám nhân loại mấy người ta vốn lười rớ, nếu chả phải Lý Gia Thành với Thành Chu nhà ta có chút quan hệ, với cái giá này mà muốn mời ta xuất sơn à?”

Tôn Quốc Hoằng cười gượng một cái, khí thế của gã đã hoàn toàn bị Hồng Diệp dập tắt ngóm, hiện tại gã không còn nghi ngờ đối phương làm trò con bò nữa, vì chả có đứa bé mới bốn năm tuổi đầu nào diễn sâu đến vậy được.

“Mười vạn, giúp ông điều tra rõ nguyên nhân. Tùy nguyên nhân mà ta quyết xem mình có muốn giúp ông tiếp không.”

“Tiền không phải vấn đề, có điều… Sao tôi có thể biết các người có phải lừa đảo hay không chứ?”

“Dễ mà, chả phải cứ tắt đèn là thấy mình bị người ta bổ rìu chết à? Chúng ta thử tắt đèn phát là được, có ta ở đây, ta cũng muốn xem yêu ma quỷ quái nào dám tới.”

“Tắt đèn? Không! Không thể tắt đèn!” Tôn Quốc Hoằng như điên lên, vừa nghe tắt đèn đã sợ tới mất mật.

“Đồ nhát chết.” Hồng Diệp mà thèm quan tâm đối phương có thể bị hù chết khiếp à, giơ tay phải chỉ một ngón ra.

“Tạch!” Đèn trong phòng tắt ngúm.

“Đừng!!!”
Bình Luận (0)
Comment