Nhân Tình Bí Mật

Chương 3

" Vu Lỵ, con không cần nói giúp cho nó. Mau cùng dùng cơm. ", Đường Nhuận ngồi xuống. Thấy vậy mọi người cùng nhau ngồi vào.

Vu Lỵ ngồi kế Đường Chính Dật. Tinh Đông theo thường lệ cách xa hắn một chút. Hắn bỗng nhiên nhìn y một cách khó chịu.

" Em ngồi đó! ", hắn chỉ về phía ghế đối diện ý bảo y ngồi xuống. Tinh Đông vươn mắt cứng đơ nhìn Đường Chính Dật. Hắn trước giờ luôn tỏ thái độ không qua tâm tới việc sinh hoạt hay vị trí ngồi bàn ăn trong nhà. Đột nhiên hôm nay lại muốn y ngồi đối diện hắn khiến y thật sự có chút không thông. Nhưng rồi cũng đành ngồi xuống.

Cả nhà dùng cơm trong im lặng. Tác phong này luôn là điều thường thấy trong Đường gia. Càng ít nói càng tốt. Lâu lâu chỉ có Đường Nhuận là thấy lên tiếng. Tinh Đông dần dần biến ngột ngạt thành thói quen.

" Con và Vu Lỵ nên tìm một ngày lành tổ chức hôn lễ. Không nên trì trệ. "

Đường Tinh Đông bỗng nhiên ngẩng đầu, tay vô thức làm rớt đũa.

" Xin lỗi... xin lỗi tay con trơn quá. ", Thẩm Tư Yên nhíu mày rút một tờ khăn giấy đưa qua cho y. Cẩn thận nhắc nhở: " Chú ý một chút. "

Sắc mặt Tinh Đông xạm lại. Chỉ cố gắng không tiếp tục ngẩng đầu mà nghe. Đường Chính Dật nhìn y một cái sau đó dứt khoát lên tiếng, " Không cưới. Sự nghiệp chưa lo chu toàn. "

Vu Lỵ nghe xong khẽ run tay. Khóe mắt cay cay. Câu nói này không biết nàng đã nghe bao nhiêu lần. Mang tiếng là đính ước với nhà họ Đường vậy mà đã năm năm trôi qua vẫn chưa đổi họ. Nhiều khi còn có cảm tưởng người ngoài nhìn vào sẽ bảo Vu Lỵ này có gì đó không tốt mới khiến Đường gia một mực không muốn rước về. Nàng đã quen với sự lạnh nhạt này của hắn. Có điều hắn không chấp nhận thì tại sao cũng không phản bác?

" Còn chưa lo chu toàn? Liên Tân, Hoa An cùng với một vài công ty lớn nhỏ trong nước đều dưới tên của con, con còn không vừa lòng? ", Đường Nhuận bây giờ khó có thể chấp nhận cái lý do chẳng ra đâu của con mình.

" Là không vừa lòng. ", Đường Chính Dật trên mặt không một biểu tình. Hỏi gì đáp đó.

" Con. ", Đường Nhuận tức giận đứng bật dậy. Thẩm Tư Yên liền nắm lấy tay ông. " Ông ngồi xuống. Bình tĩnh một chút. Tính khí nó trước giờ không phải là ông không biết. Đừng cố chèn ép nó. "

Vu Lỵ thật sự sẽ phát khóc nếu nhìn gương mặt lạnh tanh này của Đường Chính Dật thêm vài phút nữa. Hắn ta trước giờ căn bản chưa từng quan tâm tới việc cưới hỏi rắc rối. Cũng thật sự không muốn dính vào chuyện của nàng Vu Lỵ này.

Thẩm Tư Yên cũng có vẻ bất bình với việc này. " Cũng đã ba mươi lăm tuổi không thể cứ mãi như vậy. Tiền thì chất cao như núi một mình con cũng không dùng hết. Còn không muốn cưới vợ sinh con? Người kế thừa sau này phải làm thế nào? Vu Lỵ là một cô gái tốt, tính tình ôn hòa, ít nói. Con gái nhà họ Tống danh tiếng có chỗ vào khiến con bất bình không muốn lấy? "

" Tiền dùng không hết thì đem cho. Nhà họ Đường đông đúc con cháu có tiền đồ không phải cứ trông cậy vào một người. Chưa muốn lấy vợ không có nghĩa người đó không tốt. Hôn nhân sắp đặt là không hạnh phúc. ", Đường Chính Dật gắp một miếng thịt cho vào bát cơm Tinh Đông.

Đường Nhuận cùng Thẩm Tư Yên không tiếp tục đôi co. Có lẽ một phần là cảm thấy đúng phần còn lại là Đường Chính Dật quá ngang ngược hai người không biết nói gì tiếp theo nên đành im lặng.

Trong mắt Đường Tinh Đông hiện lên một tia vui mừng khó tả. Đường Chính Dật vô tình lướt thấy. Khóe môi khẽ cong.

" Đông Đông, con ở Đường gia cũng không thiếu thốn gì. Ta dành cho con một chức vụ hẳn hoi ở Liên Tân không cần làm bác sĩ thức ngày thức đêm nữa. ", Đường Nhuận vừa chịu thua Đường Chính Dật liền chuyển hướng câu chuyện qua Tinh Đông.

Tinh Đông cũng thừa biết bữa cơm này nếu không đề cập tới y thì thật là lấy làm lạ. Liên Tân là một tập đoàn lớn trong nước. Làm lao công cũng đã là một chuyện đáng để khoe khoang. Ấy vậy mà hết lần này đến lần khác Đường Nhuận ngõ ý đều bị Tinh Đông từ chối.

" Con cảm thấy mình không thích hợp cho lắm. Vẫn là vừa ý với chức vụ bác sĩ này hơn. Thức đêm cũng không khó khăn là mấy. ", Tinh Đông đành lựa lời từ chối không gây khó chịu.

" Đường gia như thế nào với con, con có lẽ nên chừng mực hiểu chuyện một chút. ", Đường Nhuận cố tình nói đến vấn đề giao tình giữa y và họ. Tinh Đông thông minh, nhanh nhẹn nếu vào Liên Tân chắc hẳn là Đường gia sẽ có lợi.

Sắc mặt Tinh Đông hơi khó coi. Đường Chính Dật cuối cùng nghe cũng chẳng lọt tai câu nào đành phải lên tiếng.

" Một bữa cơm cũng không đàng hoàng. Chuyện của em ấy không liên quan đến Đường gia. Hoa An cũng đã quá tốt rồi. ", Đường Chính Dật buông đũa không tiếp tục ăn nữa.

Có lẽ hắn cũng đã quá chướng mắt với y. Vẫn là từ trước đến nay chưa bao giờ xem Tinh Đông là người trong nhà. Khiến y có chút chạnh lòng.

Đường Nhuận là không vừa mắt cũng buông đũa lên phòng. Nhiều lần muốn điều quản việc trong Đường gia đều bị Đường Chính Dật chen ngang chỉnh sửa. Tiếng nói Đường Chính Dật trong nhà bây giờ còn có giá trị hơn cả Đường Nhuận.

" Đông Đông, con lại đây nói chuyện với mẹ một chút. ", Thẩm Tư Yên đi lại phòng khách. Dì Lưu chu đáo đặt xuống một chén trà nóng.

Đường Tinh Đông đi lại ngồi kế bên bà. Thẩm Tư Yên nhìn y một lúc lâu. Tay vô thức ôn nhu xoa đầu y.

" Con đừng nên để ý lời nói của cha con nhà họ. Người ở đây một mực xem con là người trong nhà. Chỉ là Đường Nhuận ông ấy có hơi ích kỷ nghĩ tới lợi ích công ty. Ta cũng từng nhiều lần có suy nghĩ sẽ cho con điều quản một trong số công ty của nhà họ Đường. Con không thích tuyệt đối ta không ép. Vẫn là bác sĩ oai phong. Vẫn là con vừa mắt ta nhất. Không cần quan tâm bọn họ. "

Thẩm Tư Yên cười một cái thật phúc hậu. Bà luôn tỏa ra một loại ấm áp lạ thường khiến y một mực tin tưởng. Đường Chính Dật luôn lãnh khốc vô tình nhưng dường như cũng dễ chịu khi nhìn thấy Thẩm Tư Yên.

" Tiểu Dật, đưa Vu Lỵ về đi. Trời tối rồi không nên ở ngoài quá lâu. ", Đường Chính Dật khẽ gật đầu.

" Mẹ... con cũng nên về thôi. ", Tinh Đông đứng lên, cúi người với Thẩm Tư Yên.

" Vậy để Tiểu Dật cùng đưa con về. "

" Con thấy không nên đâu ạ. Chỉ cần đi bộ một chút... ", Tinh Đông vội từ chối. Vợ chồng đi cùng với nhau nếu có thêm y thì thật không thích hợp.

" Em cùng về! ", hắn ngắn gọn và tuyệt không nói lần thứ hai. Giọng nói này thật sự khiến Tinh Đông sợ hãi.

" Đ... được... ", y nắm chặt lấy túi. Trán đổ một tầng mồ hôi. Thật sự là không muốn đi cùng.

- ---------------

Hết chương 3
Bình Luận (0)
Comment