Nhân Tình Bí Mật

Chương 36

Chị mong em là người nắm tay chị bước lên lễ đường.

Trao chị cho người chồng tương lai.

Tất nhiên!

....

Viên pha lê ấy vỡ rồi. Hòa cùng với đắng cay đã góp lại bấy lâu. Tinh Đông cũng có mong muốn. Giá như trời đỗ một cơn mưa nặng hạt, y sẽ được gào thật to, khóc một lần cho thõa mãn trái tim.

Giờ đây tròng mắt y đỏ hoe. Trong lòng có mảnh vỡ bén nhọn. Duyên hết rồi, thậm chí còn chẳng tồn tại được mười năm.

Câu nói ấy vẫn còn tồn đọng trong tâm trí. Nàng ta cất lời, tựa như tiếng suối chảy. Nàng nói muốn cưới, muốn... mặc lễ phục. Tinh Đông cầm điện thoại, từng chữ đều trân trọng thu lại. Rồi thoáng đó nàng ta tắt máy, lòng can đảm của chú thỏ nhỏ rơi thành từng mảnh vụn vặt.

" Còn chưa muốn thay quần áo? "

Mùi nam tính ấy nhàn nhạt đến gần, bao bọc lấy hết thảy hơi thở nặng nhọc của y. Không muốn quay lại để bắt lấy ánh mắt ấy, mũi Tinh Đông bất giác cay nồng.

" Ừ, đang nghĩ đến vài chuyện "

Hắn chống tay, nhìn xuống đỉnh đầu người nọ. Vẫn nhỏ bé nhường này, đủ nằm gọn trong vòng tay hắn. Tầm mắt thoáng lướt xuống, dừng lại ở tờ giấy y cầm trong tay, hắn lấy ra.

Tầm mắt Tinh Đông tối lại, trái tim nóng rẫy.

Mảnh giấy rơi xuống sàn nhà, góc giấy tự bao giờ mà trở nên nhăn nhúm. Con chữ trên ấy ngay thẳng đẹp đẽ, viết bằng loại bút máy đặc chế. Một nét mực liền thanh thoát như được họa. Chỉ có khi tìm hiểu lấy nội dung rõ ràng, không khỏi khiến người ta tức đến đỏ mặt.

" Em bán rẻ thân mình đến vậy sao? "

Thanh âm lạnh lẽo mà khàn đục. Vai y run lên, một phần là vì sợ hãi. Bởi lẽ sau bao lần tức giận, vẻ mặt hiện tại của Đường Chính Dật chính là khiến người khác phát hãi nhất. Thậm chí tròng mắt hắn hằn lên tơ máu, khóe môi run run.

Hắn tiến một bước, y liền lùi một bước. Đến lúc bị dồn đến đường cùng, Tinh Đông đã hạ tầm mắt, không di chuyển tiếp nữa.

" Em nghĩ một vài nét mực thì quyết định được chuyện gì giữa chúng ta? ", hắn đè lên tay y, suýt nữa thì nắm lấy.

Khoảng lặng ấy được hình thành. Đối diện hắn là cái gai trong mắt bao người, là báu vật mộng si của chính hắn. Hắn tiến một bước, dồn người vào con đường chẳng thể thối lui. Yêu người, giam cầm người... cớ gì người lại có suy nghĩ muốn rời xa hắn chỉ bằng vài nét múa may trên giấy? Hắn muốn hét ầm lên. Người có thấy không? Có thấy biển tình trong lòng hắn không?

" Trò chơi này không phải là anh bắt đầu hay sao? "

...

Cánh hoa đào ấy vấy bẩn cội nguồn của con suối trong.

Gót giày anh mang là ngọc ngà, con đường anh đi là đường hoa rực rỡ.

Nắm tay anh kéo vào đầm lầy, anh nghĩ ai nỡ sao?

...

Vị ghỉ sắt len lỏi qua kẽ răng, trôi ngược đến đầu lưỡi y. Hai mắt Tinh Đông nhắm nghiền, không hề kháng cự lấy một chút cỗ lực nào của đối phương. Giờ đây Đường Chính Dật giận đến vầng trán nổi gân, hơi thở nặng nề mà oán hận. Hắn ngậm lấy đôi môi mỏng, rồi đem tinh khí nóng như than trút lên. Cắn đến lúc người kia hai chân bủn rủn, ngã vào trong lòng ngực.

" Ngu xuẩn! Tôi chưa bao giờ gặp kẻ nào ngu xuẩn hơn em ", hắn gầm lên như con sư tử đang trách mắng những kẻ thấp hèn.

Hắn nắm lấy cằm y, ngón tay siết chặt. Tựa hồ đang nói nhăn nói cuội để xoa dịu cơn tức giận đang bùng phát trong người. Thế rồi đối phương chỉ nhếch khóe môi, đáp lại: " Vậy anh đuổi tôi đi đi! "

" Hạ Lạc Tâm! Em có biết bản thân đang nói điên cái gì không? ", nói rồi hắn nghiến răng liền muốn giơ cao tay.

Tinh Đông nâng mắt nhìn hắn, trong đôi ngươi không tồn tại tia dương quang: " Đánh đi! "

Hắn khựng người...

" Mau đánh đi! "

...

" Không phải anh muốn đánh sao? "

Trái tim hắn giờ này phút này nhói lên, đau đến tận đại não. Đường Chính Dật nhận ra rồi...

Bởi vì dã tâm sâu đậm của con suối cho nên cánh hoa đào mãi chẳng thể rời đi.

Hắn đã làm gì thế này? Làm gì mà người thiện lương như em cũng đến lúc lạnh lùng như vậy?

Tinh Đông vươn tay, vòng qua cổ Đường Chính Dật. Y kiễng người, chạm vào đôi môi hắn. Chạm nhẹ rồi chạm nhẹ, nuốt chửng lấy thứ lạnh lẽo tựa khối băng nhỏ, ăn mòn hơi ấm nơi đáy tim. Hắn bất động, không biết làm gì khác. Y nghiêng đầu, bắt lấy đầu lưỡi khô nóng của gã đàn ông. Tỏ ra mình thành thục đến mức nào nhưng hóa ra cố gắng đến mấy y cũng chỉ là kẻ nghiệp dư. Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc hớt cao của hắn. Tinh Đông dán vào người hắn, chủ động cởi cúc áo của hắn.

Chúng ta đi rồi! À không... là đang chạy mới đúng. Trong cánh rừng trùng điệp ấy, lao đi như những kẻ cuồng điên. Cố bắt lấy tia sáng mỏng manh như ngọn nến. Cuốn quanh đôi chân là bao làn sương mờ. Dần dà sẽ chạy vào lối tắt, dẫn đến kết cục của dã tâm tàn ác. Nhấn chìm, chôn vùi rồi dẫm đạp cười cợt. Một thời khắc nào đấy, không lâu nữa thôi cánh hoa ái tình đó sẽ chỉ còn là một mớ bầy nhầy.

Chúa sơn lâm vùng dậy, tức giận, căm phẫn. Đem vật nhỏ trong bàn tay vứt tùy lên sofa. Hắn chạm vào từng điểm da thịt mẫn cảm, đưa môi xuống rồi ngấu nghiến, trút giận. Không lâu sau đó, thân thể quấn quýt thô bạo. Giấy dán tường mới từ lúc nào đã bị mùi tanh hôi của cơn hoan ái lưu lại. Bàn làm việc rồi lan can ngoài cửa sổ, dẫn đến chiếc đèn ngủ, mỗi nơi đều lưu lại dấu tích. Tinh Đông biết, rồi sáng hôm sau y lại phải cầm khăn lau kĩ từng chỗ một.

Trong làn khói mờ mịt, tầm mắt bị che mờ. Giọt mồ hôi từ tóc đối phương rơi xuống khóe mắt y. Tinh Đông nhắm mắt, y không muốn cố nhìn lấy nỗi đau của chính mình. Cánh môi mím lại, giữa tiếng thở dốc nặng nề, y nói, thật khẽ... thật nhỏ: " Anh hài lòng không? "

Đường Chính Dật thoáng khựng người, động tác dang dở. Tờ giấy vẫn còn dưới sàn nhà. Nét chữ ấy rõ ràng, rành mạch. Nếu hắn ký, số tiền sẽ được chuyển qua. Sau đó... chẳng còn lấy cái gì sau đó cả.

" Em cảm thấy vui sao? Sau những gì em làm, em thấy nó hữu ích? "

Tinh Đông âm thầm nghiến răng, không đáp lấy một tiếng nào. Đường Chính Dật hạ người, vùi đầu vào vai y, cắn lấy như oán giận. Bọn họ luận động, rơi vào bể dục với trái tim đã nguội lạnh.

" Tiểu Tâm... Tiểu Tâm! Có phải em yêu tôi rồi hay không? "

Hắn nói trong cơn nghẹt, câu từ đã mờ đục. Vậy mà ngắn ngủi Tinh Đông cũng thu vào tai được. Thế rồi giọt lệ nóng từ khóe mắt buộc lòng phải rơi xuống. Nhưng tiếng nất nghẹn cùng lời muốn nói lại trôi ngược vào lòng.

Y đáp: " Anh tự cao quá rồi! Chuyện đó làm gì có thể? "

Hóa ra cũng có lúc Đường Chính Dật bị lừa.

Hóa ra cũng có lúc Đường Tinh Đông nói dối mà chẳng chớp mắt.

- --

" Cậu đang ngáy ngủ? "

Tinh Đông xoa đôi mắt, vươn người ngồi dậy. Thứ đầu tiên bắt lấy là chú chim sẻ bên bệ cửa sổ đang ríu rít trò chuyện cùng chậu xương rồng nhỏ. Y chuyển điện thoại qua tay trái, cười đáp: " Mình dậy rồi... vừa mới thôi. Mà cậu tối qua ở lại bệnh viện hả? "

" Mình đâu có rảnh đi công viên giải trí? "

Tinh Đông vờ làm bộ bất ngờ nói: " Cậu gắn định vị lên người mình đó hả? "

" Đại Kha hôm qua đi ăn vặt gặp cậu "

Tinh Đông lấy bình nước nhỏ tưới cho nàng xương rồng đẹp đẽ. Nhận được chút lương bổng, nàng liền toát lên vẻ tươi tắn.

Tinh Đông cười: " Jack cứ chiều cậu ta thôi! "

Đối phương ho khụ khụ, nhắc nhở: " Nhớ ăn chút gì trước khi đi làm đấy! "

Tầm mắt y lướt xuống, nhặt tờ giấy dưới đáy ly nước lọc. Tinh Đông nhếch khóe môi, hóa ra đi rồi sao?

" Tiểu Trùy này, khu chung cư lần trước cùng xem đấy! "

Kim Tiểu Trùy chậm rãi nói: " Lại tăng giá rồi, mình cũng không có ý muốn chuyển đi nữa đâu "

Tinh Đông cười thành tiếng nhưng mắt vẫn đảo quanh mấy dòng chữ nhỏ, cuối cùng dừng trên chữ ký của người kia.

Ký rồi! Sau đó rời đi mà không có lấy một lời.

" Tăng bao nhiêu? "

" Không biết, chỉ nghe bảo thôi. Mà cậu hỏi làm gì? "

" Lại là Đại Kha bảo chứ gì? Haha cậu tin sao? Cậu chuyển sang nơi khác thì ai cho cậu ta ăn trực? "

Đối phương không đáp gì. Đôi bên giữ chế độ im lặng được một khoảng. Người nọ đang suy nghĩ, y đoán thế. Vậy nên y vẫn giữ điện thoại trên tai. Vừa giữ vừa mặc quần áo.

" Mình trống hai phòng ", Kim Tiểu Trùy cuối cùng cũng lên tiếng.

" Cậu cũng nhanh quá đấy ", y cười. Vụn vặt, đè nén.

" Chúng ta bên nhau cũng hơn hai mươi năm rồi "

Đủ để Kim Tiểu Trùy đi sâu trong bụng người bạn trí cốt này. Chỉ cần một tiếng thở, cô thừa sức hiểu y muốn thứ gì. Và ngay hiện tại, ý đồ của Tinh Đông, đứa trẻ ba tuổi chớp mắt cũng đoán được.

" Này nha Tiểu Trùy! Lần này mình trả tiền phòng đấy! "

Thật ra cũng không phải lần đầu Tinh Đông lăn lộn trong chung cư của cô. Một lần liền ở lại hai ba ngày, có khi cả tuần. Đến mức trong tủ của Kim Tiểu Trùy lại xuất hiện thêm một bộ quần áo ngủ của nam.

Bên kia điện thoại có người gọi Kim Tiểu Trùy. Một ca cấp cứu, cô vội vàng ngắt điện thoại. Tinh Đông nghe thế cũng chẳng ngồi không tám chuyện làm gì nữa. Y dọn dẹp tổng quát nhà cửa một trận, sau liền mang túi chuẩn bị đi làm.

Như thường ngày, trên chiếc xe buýt thân thuộc, ở hàng ghế đã ngồi đến quen. Tinh Đông nghe nhạc rồi lơ đãng nhìn mấy bụi cây lướt qua tầm mắt. Y nhận ra bản thân sau chuyện này trong lòng đã không còn mang gánh nặng như trước. Bỡi lẽ tình cảm y xem là nguyên tắc. Nếu nó không đi theo nguyên tắc thì chính là sai trái. Tinh Đông tin rằng với kẻ có lòng tự tôn cao như Đường Chính Dật, sau hôm nay hắn sẽ xem y là kẻ thù. Lâu dần không gặp nhau, đoạn tình cảm này cũng sẽ tan thành mây khói. Nghĩ đến đây, Tinh Đông vừa nhoi nhói trong lòng, vừa cảm thấy như thế càng tốt.

Tinh Đông rời khỏi chuyến xe buýt, từ trạm dạo bộ đến bệnh viện không xa. Đi một khoảng, y đợi đèn đỏ mới qua đường. Trong giây phút ngắn ngủi đó, Tinh Đông mãi thẩn thờ trong mớ xúc cảm mơ hồ. Đến khi dòng người lướt qua y, tiến lên phía trước. Tinh Đông vẫn đứng đó, nhìn người đối diện tiến dần đến phía mình.

" Kỳ Thời? "

- --
Bình Luận (0)
Comment