Nhân Tình Bí Mật

Chương 38

Vậy là vài ngày trở về sau, cuộc sống của Tinh Đông gói gọn lại chỉ bằng một cái bệnh viện. Cách thức dùng công việc để quên đi thực tại của y đã cũ mèm và nhàu nhĩ như một trang giấy rách. Nhưng không thể phủ nhận được nó mang lại hiệu quả vô cùng tốt. Y bắt đầu bận, điên cuồng cùng điên cuồng khiến cho bản thân rơi vào căn phòng tối, suy nghĩ thì rỗng tếch và trắng toát.

Dẫu sao trừ gã Lý Ngụy, mọi thứ ở Hoa An đều rất tốt. Tốt hơn một căn nhà đơn độc.

Tinh Đông kết thúc một ca phẫu thuật về chứng viêm tủy cũng là lúc nhìn thấy bầu trời đêm không sao. Thanh niên cuộn tròn trên chiếc ghế xoay không quá lớn. Buông thỏng đôi giày thể thao mòn đế, để những ngón chân trần phơi ra ngoài. Từ lúc nào đấy mà y không nhận ra mình đã chìm đắm trong khối suy tư màu trắng. Để bản thân nằm trong kén tằm, trái tim ngủ say rồi lại ngủ say ở một nơi không ánh sáng. Tự cho rằng đấy là quyết định quá đúng đắn, quá an toàn.

Có lẽ y nên nhắm mắt, đã ba ngày y không ngủ cho tròn giấc.

Tinh Đông cố làm mình chìm vào giấc ngủ hiếm hoi nhưng không thành công. Đầu óc y lâng lâng, đôi khi lại mù tịt như đã chết trong vài giây. Đó là hậu quả của chuyện làm việc quá công suất.

Kim Tiểu Trùy mở mật mã rồi đi vào. Trong tay ôm theo bình giữ nhiệt. Thấy người nào ấy tự ôm ấp lấy thân mình rồi hóa nhỏ trên cái ghế xoay, không kìm được mà thở dài một tiếng.

" Uống đi, canh củ sen đấy! "

Tinh Đông không ngẩn đầu nhưng mùi hương vẫn lẩn quẩn trước mũi. Y khàn khàn đáp: " Mình không tin tưởng tay nghề của cậu đâu "

Kim Tiểu Trùy liếc y, bật chế độ muốn đánh người. Cuối cùng suy nghĩ đả thông, cô đành nén giận: " Đừng đùa nữa. Uống đi cho nóng! "

Tinh Đông chống cằm. Thành thật nở nụ cười mà nói: " Mình đùa? Đại Kha từng nói Jack ăn lẩu cậu nấu một lần, từ đó nhìn thấy thực phẩm màu đỏ chỉ có lắc đầu nguầy nguậy "

Kim Tiểu Trùy rót canh từ trong bình giữ nhiệt ra, dúi vào tay y: " Biết cười rồi sao? Cười rồi là ổn rồi "

Tinh Đông khuấy chén canh, đại khái muốt vào bụng mấy ngụm cho có lệ. Dẫu sao y cũng chẳng thể chống đối người con gái đáng sợ này. Nhưng mà cho vào miệng rồi cũng không thấy khá khẩm hơn bao nhiêu cả. Đầu lưỡi y có chút đau. 

" Nghỉ ngơi đi! "

Nói rồi Tiểu Trùy lấy máy tính ra làm việc. Tinh Đông trực tiếp nằm trên bàn đánh một giấc. Tưởng người nào đó đã chịu ngoan ngoãn ôm đầu, Tiểu Trùy thở dài một hơi.

Một khoảnh khắc vô ý nào đấy khiến cho Kim Tiểu Trùy bất giác nhớ lại.

Hôm ấy là  cuối xuân, có cậu nhỏ đưa cho cô bé một tấm ảnh, bảo cô mau xem đi. Hoa đào rơi xuống thảm cỏ xanh mướt, nhẹ nhàng nằm trên gò má trơn mịn của cậu nhỏ. Lúc đó, cậu cười rất tươi. Đầu xuân hay cuối hạ, thu mơ màng hay đêm đông lạnh giá. Cậu nhỏ ấy đều rực rỡ như pháo hoa, như bức họa tuyệt mỹ nhất trần đời.

Cô bé hỏi cậu nhỏ: " Vì sao lại vui như vậy? "

Cậu nhỏ đáp rằng: " Hôm nay, anh ấy cười với mình. Còn đồng ý chụp hình chung với mình "

Tiếng gõ phím bất chợt dừng lại. Cô đã không còn tập trung, gõ lấy lời thoại yếu ớt năm ấy của cậu nhỏ lên màn hình.

Anh ấy cười với mình.

Hóa ra, Kim Tiểu Trùy đã nhìn thấu từ rất lâu rồi. Là tâm tư thẩm sâu trong đáy tim của cậu nhỏ vừa tròn mười tuổi. Những vụn vặt yếu ớt trên khóe môi. Tầng nước óng ánh hiện lên con ngươi sáng trong. Tất cả mọi thứ đều ngây thơ đến sợ. Sợ... nó chỉ là giấc mộng hão huyền. Tỉnh mộng rồi chỉ còn lại những thống khổ vô cớ.

Tinh Đông không ngủ, y vẫn luôn nhìn cô. Vẫn luôn nhìn bằng ánh mắt cầu cứu bất đắc dĩ.

Tay Kim Tiểu Trùy có chút run. Bởi lẽ cô chưa từng quên đi bất cứ quá khứ nào đã qua. Ngay cả nụ cười cũ kỹ thuở xưa ấy. Càng như vậy, nỗi bất an trong cô cứ sôi sục như núi lửa. Kim Tiểu Trùy không tài nào giữ mình bình tĩnh được.

Tinh Đông ngửa đầu, hít sâu một hơi: " Mình hỏi cậu một câu có được không? Nếu nó có ngu ngốc thì cậu cứ xem như chưa nghe nhé? "

" Ừ! "

Tinh Đông ngẫm một lúc. Đôi ngươi đã sâu thẫm như đáy biển. Kim Tiểu Trùy thừa biết, những ngày qua Tinh Đông chưa từng quên đi gã đàn ông đó. Dẫu chỉ là một chút.

" Liệu sẽ có kết cục tốt đẹp không nếu như mình buông bỏ mọi thứ? "

Ánh mắt Kim Tiểu Trùy đã trầm xuống mấy phần. Thật lâu sau, gắp lại laptop, cô đáp: " Đông Đông, cậu vốn là một kẻ ngốc. Sẽ chỉ đem đến tổn thương cho đối phương. Cậu chấp nhận hay sao? Chấp nhận làm một tình nhân bé nhỏ? "

- -

Đường Chính Dật chưa từng bị cha mình đánh. Kể cả khi hắn ngông cuồng tàn phá, hắn làm loạn gia quy. Đều chưa từng nhận lấy bạt tai nào từ Đường Nhuận.

Ông đánh hắn, tay đã không khống chế nổi. Ánh mắt trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

" Mày nói lại một lần nữa cho tao nghe xem! "

Thẩm Tư Yên giữ lấy ông, một bên khổ sở nói đỡ cho hắn: " Ông bình tĩnh! Tính khí nó chỉ là có chút bốc đồng. Thật ra, thật ra... "

Hai bên huyệt thái dương của ông sớm đã đau nhức vô cùng. Cha con nhà này trước nay khắc khẩu, ở cùng lại chỉ sinh thêm chuyện để được dịp trở mặt. Lần này Đường Chính Dật về nhà, hoàn toàn chẳng thấy mang lại tin tốt lành gì cho ông. Còn khiến Đường Nhuận nổi máu, đánh cho hắn một cái.

Đường Nhuận lạnh nhạt gạt tay bà, lớn tiếng quát vào mặt hắn: " Ha ha, bốc đồng? Bà ngẫm lại xem đứa con của bà sống trên đời bao năm rồi? Nó đã gần bốn mươi tuổi, con gái nhà người ta đã hơn ba mươi. Hiện tại nó đòi hủy hôn? Nó tưởng nó là trời sao? "

Đường Chính Dật nghiến răng ken két, tay đã nắm đến sắp chảy máu. Hắn trước nay chưa từng đồng ý hôn sự này. Cũng đã nhiều lần nói rằng không lo đến. Đều là do các người tự biên tự diễn, tự sắp xếp bài bản cho hắn. Hắn một lần cũng không nói sẽ lấy Tống Vu Lỵ.

Đường phu nhân đổ môi hôi lạnh, tay chân hiếm khi lóng ngóng. Bà không nghĩ tới bao năm lặng im của Đường Chính Dật bỗng trở nên công cốc. Hắn lại thật sự dám đi đến trước mặt Đường Nhuận nói muốn hủy hôn. Chính là ăn gan hùm, mật báo.

" Lão gia, ông có chuyện gì từ từ nói. Nó chỉ là ngoài miệng nhỡ lời "

Thẩm Tư Yên thật sự muốn hắn nhìn vào mắt bà mà tự hiểu lấy. Gập đầu xin lỗi Đường Nhuận, nói với ông rằng hắn thật sự một lời vô ý nói ra. Nhưng Đường Chính Dật ngược lại, hoàn toàn không muốn hợp tác.

" Lỡ lời? Nó có biết mình lỡ lời với ai hay không? Chính là con gái của Tống gia. Là một thiên kim đại tiểu thư có tiếng "

Đường Chính Dật ngẩn đầu. Hắn nghe không nổi. Chỉ muốn nhanh chóng hủy hôn sự này. Lời qua tiếng lại mãi chỉ phí thêm thời giờ mà thôi.

" Tôi thích đàn ông! "

Đường Nhuận mơ hồ lời vừa rồi chính là ù tai nghe nhầm. Bèn hỏi lại hắn: " Mày nói cái gì? "

Đường Chính Dật gầm lên: " Cha nghe cho rõ. Tôi chính là yêu thích đồng tính! "

Đường phu nhân ngỡ vừa rơi xuống đáy vực. Hai bên tai cứ như sóng biển đánh vào ồ ồ. Đôi chân mềm nhũn, con ngươi trợn trắng dã. Vạn lần không nghĩ đó là lời từ miệng Đường Chính Dật, con trai trưởng của bà.

Đôi ngươi Đường Nhuận trợn lên dữ tợn, nắm lấy cây gậy đánh golf bên lò sưởi, đập xuống chân hắn.

Đường Chính Dật phản ứng không kịp. Nhất thời ngã khụy xuống sàn. Người hầu trong nhà chứng kiến cảnh này, ngay tắp lự mặt mày tái mét.

Đường Nhuận vừa đánh xuống vừa gầm lên từng hồi từng hồi giận dữ:

" Làm càn! "

" Mày có nghĩ đến gia can mà tao ngày đêm gầy dựng hay không? "

" Tao đánh chết cái miệng thối của mày "

Từng cơn kéo đến, đau đớn cùng cực. Đường Chính Dật ngậm môi, tức ngực đến ói ra máu. Đường Nhuận đánh hắn lần này, không hề nương tay. Chỉ thiếu mỗi đỉnh đầu là chưa đánh tới.

Mắt thấy Đường Chính Dật sắp nằm luôn trên sàn, Thẩm Tư Yên vội vã ôm lấy hắn. Lúc đó, ông hạ thêm một gậy, vô ý đánh vào lưng bà. Thẩm Tư Yên hét lên một tiếng, bà không ngờ lại đau đến thế.

" Mẹ! "

" Bà đừng nghĩ làm vậy tôi sẽ tha cho nó. Ông Hàn! Ông đưa Đường phu nhân lên phòng! "

Quản gia chưa kịp đáp lời, Đường Chính Dật gằng giọng, ấn đường đã không rõ hình dạng: " Ông dám? "

Ông Hàn nhìn Đường Nhuận, khó xử nói: " Tôi, tôi... "

" Mày tưởng chỉ cần nói nhăn nói cuội là tao hủy hôn sự này hay sao? Tôn ti trực tự của Đường gia rốt cuộc mày để đâu hả? "

Đường Chính Dật đỡ bà dậy, còn định phản bác cha mình, Thẩm Tư Yên đã mau chóng đẩy hắn ra cửa.

" Con mau đi đi! Đừng đôi co với cha con nữa! Mau đi đi, nhanh lên! "

Nói xong Thẩm Tư Yên khóa chặt cửa lại, nhốt hắn bên ngoài. Đường Chính Dật hiểu rõ lần này hắn to gan làm càn. Năm ấy đính hôn cùng với Tống Vu Lỵ là do Đường thị đang trên bờ vực phá sản. Lão tam, lão tứ, chú bác trong nhà cãi nhau ầm ĩ mấy ngày trời. Cuối cùng chỉ còn thiếu đến cạnh Tống thị cầu xin giúp đỡ.

Nhưng mà hôn sự kéo dài năm năm, Đường gia không nôn nóng thì Tống gia cũng phải sốt ruột. Hiện tại cơ nghiệp Đường gia đứng đầu giới chính trị. Gả Vu Lỵ vào, sau này khối tài sản ấy đều là con gái họ hưởng. Bởi vậy mà hôn sự bất chợt súc tiến nhanh như thế đều là sợ người nhà Đường này để lâu trở mặt.

" Tiểu Trương! "

Tiểu Trương nghe thiếu gia gọi, huống hồ gấp muốn ngã: " Vâng! "

" Đưa tôi tới Hoa An! "

" Vâng, thưa thiếu gia! "

Đường Nhuận loạng choạng vịnh vào cạnh bàn. Cây gậy trong tay rơi xuống sàn nhà. Đường phu nhân đỡ lấy ông, còn một bên giải thích: " Những lời đó ông đừng tin thật. Đều là do nó muốn hủy hôn nên mới kiếm cớ mà thôi "

Đường Nhuận vuốt trán: " Bà nói tôi làm sao nói với nhà bên đó hủy hôn? Năm đó không nhờ người ta giúp đỡ thì Đường gia thấy nổi ánh mặt trời hay không? Bây giờ hủy hôn, tôi đem mặt mình để ở đâu? "

Thẩm Tư Yên nghĩ mãi, rốt cuộc không hiểu đấy là lời thật tâm của Đường Chính Dật hay do hắn muốn tìm lý do thích hợp để hủy hôn. Nhưng mà có là gì thì hắn đều tự biến cục diện càng thêm rối rắm. Hôn sự này cho dù thế nào đi nữa đâu phải nói hủy là hủy được.

" Ông khoang nổi nóng! Tôi còn có cách "
Bình Luận (0)
Comment