”Nhân Tổ có hai con cổ Quy Củ, bắt được vạn cổ trong thiên hạ, được Sức Mạnh nhưng mất Trí Tuệ. Lúc này, trong lưới của hắn chỉ còn lại ba con cổ. Hắn mở ra nhìn, ba con cổ này theo thứ tự là Thái Độ cổ, Tin Tưởng cổ và Hoài Nghi cổ.
Nhân Tổ không muốn thả chúng nó đi, ba con cổ đành phải thương lượng đánh cược một lần với Nhân Tổ. Chỉ cần Nhân Tổ vừa mở lưới ra, chúng nó chia làm ba phương hướng rồi bay ra ngoài cùng lúc. Nhân Tổ bắt được con cổ nào thì con cổ đó sẽ hàng phục. Cuối cùng Nhân Tổ bắt được gì?”
“Chính Là Thái Độ cổ?”,bởi vì thái độ có thể nói rõ tất cả. Mặc kệ mọi người ‘”tin tưởng” cũng tốt, “hoài nghi” cũng được, chỉ cần chính mình đã tỏ rõ “thái độ” là được.
Thái Độ cổ chiếu theo đánh cuộc mà hàng phục trên tay Nhân Tổ. Nó nói cho Nhân Tổ: “Con người à, ngươi bắt được ta, ta cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Từ nay về sau, ta sẽ cho ngươi sử dụng. Ngươi chỉ cần đeo ta lên là có thể phát huy tác dụng của ta.”
Ngoại hình của Thái Độ cổ giống như là một cái mặt nạ. Nhân Tổ đeo Thái Độ cổ lên mặt, kết quả là không sao đeo lên được, cho dù là dùng sợi dây buộc chắc lại cũng rơi xuống.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Nhân Tổ rất buồn bực.
Thái Độ cổ liền cười: “Ta biết rồi, con người à, thì ra ngươi không còn trái tim. Thái độ chính là mặt nạ của trái tim, ngươi không có tim, làm sao có thể mang ta lên được đây?”
Lúc này Nhân Tổ mới chợt hiểu ra, hắn đã giao trái tim cho Hi Vọng từ lâu.
Hắn đã vô tâm.
Người vô tâm không thể đeo được mặt thái độ. Hay nói cách khác, với người hữu tâm, thái độ chính là một chiếc mặt nạ.
Nhân Tổ giao tâm cho Hi Vọng cổ, cho nên Nhân Tổ trở thành “người không còn trái tim”, cũng là “người vô tâm” – tóm lại để chỉ hạng người mưu mô, lợi dụng, hãm hại người khác.
Nhân Tổ có được Thái Độ cổ, Thái Độ cổ giống như là một chiếc mặt nạ, Nhân Tổ không có trái tim, không cách nào mang lên.
Bởi lẽ trước đó, Nhân Tổ đã giao trái tim cho Hi Vọng cổ, để từ đó về sau hắn sẽ không còn sợ khốn cảnh nữa.
Thế nhưng Nhân Tổ muốn sử dụng Thái Độ cổ, thì lại phải có một trái tim.
Nhân Tổ cảm thấy thật khó khăn, cho nên hắn hỏi Thái Độ cổ.
Hắn nói: “Cổ à, thái độ đôi khi có thể nó rõ tất cả. Vấn đề hôm nay ta gặp phải ngươi cũng đã biết, cho nên ta muốn hỏi ý ngươi.”
Thái Độ cổ bèn nói: “Kỳ thực đây cũng không khó gì. Nhân Tổ à, bây giờ ngươi thiếu khuyết một trái tim, chỉ cần đi tìm một trái tim mới là được.”
Nhân Tổ rất nghi ngờ, lại hỏi một lần nữa: “Ta phải làm sao mới tìm được một trái tim mới đây?”
Thái Độ cổ than thở: “Trái tim, không ở đâu có, lại là không đâu không có. Tìm tim, vừa khó vừa dễ. Với tình huống của ngươi, hiện tại có thể lấy được một trái tim.”
Nhân Tổ mừng rỡ: “Mau nói cho ta biết làm sao để lấy được?”
Thái Độ cổ lại cảnh cáo hắn: “Tim này tên là cô độc. Con người à, ngươi khẳng định ngươi phải lấy được nó sao? Sau khi ngươi lấy được nó, ngươi sẽ cảm nhận được đau khổ vô biên, cô quạnh, thậm chí là sợ hãi!”
Nhân Tổ không để trong lòng cảnh cáo của Thái Độ cổ, hắn tiếp tục hỏi dồn.
Thái Độ cổ không tiện làm trái mệnh lệnh của Nhân Tổ nên bèn đáp: “Ngươi chỉ cần ngửa mặt trông lên bầu trời trong đêm có sao, đừng nói bất cứ lời nào. Đến lúc hừng đông, ngươi có thể lấy được trái tim của cô độc.”
Buổi tối hôm đó chính là một ngày sao giăng đầy trời.
Nhân Tổ y theo lời Thái Độ cổ, một thân một mình ngồi trên đỉnh núi, ngửa mặt trông lên bầu trời đêm.
Trước đó hắn sống gian khổ, thường xuyên bôn ba vật lộn để sinh tồn, hoàn toàn không có thời gian ngửa mặt trông lên trời sao đẹp đẽ mà lại huyền bí như thế này.
Hôm nay hắn nhìn lên bầu trời, tâm tình nổi trôi, không khỏi nghĩ đến mình, nghĩ đến cuộc sống hèn mọn này, sự nhỏ yếu của mình, ăn bữa hôm lo bữa mai, ngây ngây dại dại sống qua.
“Than ôi, mặc dù ta có Hi Vọng cổ, Sức Mạnh cổ, Quy Củ cổ, Thái Độ cổ, thế nhưng muốn sinh tồn trong giới tự nhiên này vẫn là vô cùng gian khó. Cho dù là ngày mai chết đi cũng không gì bất ngờ. Nếu như ta chết, thế giới này có nhớ đến ta? Sẽ có người vì ta tồn tại mà vui sướng, vì ta rời đi mà bi thương chăng?”
Nghĩ đến đây, Nhân Tổ lắc đầu.
Trên thế giới này, chỉ có một nhân loại là hắn, nào có người khác đâu?
Cho dù là có cổ trùng bầu bạn nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cảm giác khắc cốt ghi tâm.
Cô độc.
Trái tim của cô độc!
Giờ khắc này, sau khi Nhân Tổ cảm nhận được cô độc, trong thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một trái tim hoàn toàn mới.
Mặt trời dâng lên từ phía chân trời, rọi sáng gương mặt của Nhân Tổ. Thế nhưng Nhân Tổ lại không hề vui vẻ mà chỉ cảm thấy đau đớn vô hạn, tuyệt vọng, mờ mịt, và cả sợ hãi.
Hắn không chịu đựng được nỗi cô độc và sợ hãi này, hắn cảm thấy bóng đêm và ngày tận thế đã đến rồi!
Vì vậy hắn thống khổ kêu rên, vươn ngón tay, móc cặp mắt của mình xuống.
Mắt trái của hắn rơi xuống đất, hoá thành một chàng thiếu niên. Thiếu niên có tóc vàng, thân thể cường tráng, vừa xuất hiện thì quỳ xuống dưới chân Nhân Tổ, kêu to: “Hỡi Nhân Tổ. Cha của con, con là con trai cả của người, Thái Nhật Dương Mãng.”
Đồng thời, mắt phải Nhân Tổ cũng hóa thành một thiếu nữ. Nàng đỡ cánh tay của Nhân Tổ, nói: “Hỡi Nhân tổ, cha của con, con là con gái thứ hai của người, Cổ Nguyệt Âm Hoang.”
Nhân Tổ cười ha ha, lệ chảy ra từ trong hốc mắt. Hắn liên tục nói ra ba chữ tốt: “Ta có con cái, rốt cuộc có thể chịu đựng đau đớn trái tim cô độc. Từ nay về sau, đã có người vì ta tồn tại mà vui sướng, có người vì ta ra đi mà bi tương. Dẫu cho ta chết, các con cũng sẽ nhớ về ta.”
“Chỉ là…” Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, “Ta đã mất đi hai mắt, cũng không thề nhìn thấy ánh sáng nữa. Từ nay về sau, hai người các con hãy thay ta ngắm nhìn thế này đi thôi.”