Câu chuyện cổ Thanh Danh là truyền thuyết do tổ tiên truyền lại. Thái Viết Dương Mãng trong một lần uống say mèm, khi tỉnh lại, đầu đau vô cùng, quên hết những gì phát sinh trong lúc say rượu. Ông ta chợt phát hiện không biết vì sao ông ta lại bị nhốt trên một ngọn núi cô độc, chung quanh là vực sâu mấy nghìn trượng.
Vực sâu tràn ngập những cơn gió giống như vòng xoáy. Từng luồng gió đều có màu xanh lục, là “Gió Bình Thường”. Bụi đất được thổi trong gió có màu vàng sẫm, tên là “Bụi Phàm Trần.”
Tâm trạng của Thái Viết Dương Mãng như chìm xuống vực sâu. Bởi vì ông ta nhận ra, đây chỉ là vực sâu Bình Phàm, không hề có sinh vật nào bay được qua đây. Ông ta bị nhốt ở đây không ra được, sớm muộn gì cũng phải chết đói.
Cũng may mà bên trên ngọn núi còn có một khu rừng. Thái Viết Dương Mãng đói bụng quá, lập tức vào rừng tìm quả dại ăn cho đỡ đói. Nhưng khu rừng này lại rất kỳ quái, bùn đất màu đen giống như đầm lầy, mang theo hơi thở ẩm mốc. Mỗi cành cây đều không có lá, thân cây khô gầy như một bàn tay xương xẩu. Nhưng khi gió thổi tới, vẫn có âm thanh lá cây sào sạt vang lên.
Thái Viết Dương Mãng tìm không thấy thức ăn, lập tức rơi vào tuyệt vọng, biết mình không còn sống bao lâu nữa.
Mấy ngày trôi qua, ông ta đói đến tay chân bủn rủn, chỉ có thể dựa vào thân cây nằm co quắp trên mặt đất.
Sau đó, ông ta bắt đầu hôn mê.
Trong mơ màng, ông ta nghe được rất nhiều âm thanh trò chuyện.
“Này, ngươi nhìn kìa, người kia rốt cuộc cũng đã bất tỉnh rồi.”
“Quả nhiên không ngoài ý liệu của ta. Hắn ta nhất định phải tiêu đời.”
“Thật ra, vực sâu Bình Phàm này có thể ra ngoài được mà, chỉ cần có được cổ Thanh Danh là ổn.”
“Cổ Thanh Danh nằm chính giữa khu rừng Thì Thầm, được một tảng đá đè lên. Đáng tiếc hắn ta không biết, haha...”
“Suỵt, chúng ta nói nhỏ thôi, chẳng may hắn ta nghe được thì không tốt.”
“Không sao đâu, không sao đâu. Hắn ta đã hôn mê, không bao lâu nữa sẽ hóa thành bùn đen, chuyển thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho chúng ta.”
Nghe xong, Thái Viết Dương Mãng bừng tỉnh.
Thì ra khu rừng này chính là rừng Thì Thầm. Ông ta từng nghe tiếng lá cây sào sạt, là âm thanh của rừng Thì Thầm.
Dựa theo tin tức mà mình nghe được, Thái Viết Dương Mãng bước đến chính giữa khu rừng, đẩy tảng đá ra, lấy được cổ Thanh Danh.
Cổ Thanh Danh giống như một đóa hoa cúc, cánh hoa màu vàng sáng rực, nhưng lại tản ra một mùi hôi thối.
Cổ Thanh Danh nói với Thái Viết Dương Mãng: “Chàng trai trẻ, cảm ơn ngươi đã đẩy tảng đá ra mà cứu được ta. Để báo đáp ân cứu mạng, ta quyết định giúp ngươi vượt qua vực sâu Bình Phàm này.”
Cổ Thanh Danh nói cho Thái Viết Dương Mãng biết nên sử dụng nó như thế nào.
Thái Viết Dương Mãng vui mừng bước vào vực sâu Bình Phàm, nhét cổ Thanh Danh vào trong miệng, sau đó dùng hết sức hét lớn lên.
Điều kỳ quái chính là, mặc kệ ông ta dùng bao nhiêu lực cũng không tạo ra bất cứ âm thanh gì, nhưng lại khiến cho vực sâu Bình Phàm bị chấn động không nhỏ, chẳng khác nào sơn băng địa liệt, trong không khí vẫn còn tràn đầy mùi hương tuyệt vời.
Thái Viết Dương Mãng không hề nghi ngờ, bởi vì ông ta từ cổ Thanh Danh biết được bản thân nó không có âm thanh, nhưng lại có thể truyền bá rộng khắp, tạo nên chấn động kịch liệt.
Nghe tiếng ông ta gọi, giữa không trung xuất hiện một luồng ánh sáng tạo thành một chiếc cầu. Chiều dài của chiếc cầu ánh sáng có hạn, còn cách bờ bên kia một khoảng cách rất dài.
Thái Viết Dương Mãng quá đói, quá mệt mỏi. Ông ta thử mấy lần, hiệu quả càng lúc càng giảm xuống, không còn hy vọng tự cứu bản thân nữa.
Cổ Thanh Danh thở dài một hơi: “Haiz, ngươi đã không ăn gì một thời gian dài rồi. Mặc dù trong bụng ngươi vẫn còn khí nhưng số lượng rất ít. Khí là phải điều từ bụng lên, qua bụng, ngực, yết hầu rồi mới ra ngoài, con đường quá dài. Chúng ta phải giảm bớt lộ trình này. Ngươi hãy đem ta đặt giữa hai mông của ngươi đi.”
Thái Viết Dương Mãng làm theo.
Cổ Thanh Danh rơi xuống gần hạ thể của ông ta, biến thành một lỗ hoa cúc nhỏ.
“Được rồi, bây giờ ngươi có thể điều khí để kêu.” Cổ Danh Thanh nói.
Thái Viết Dương Mãng rặn khí, thông qua cái lỗ hoa cúc phóng hơi ra ngoài cơ thể.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, hai lỗ tai Thái Viết Dương Mãng giống như nghe được một tiếng vang, trong không khí tràn ngập một mùi thối không chịu được, nhưng chiếc cầu ánh sáng kia lại trở nên bao la, hùng vĩ, vượt ngang ngàn trượng kéo dài đến bờ bên kia.
Âm thanh xú danh vĩnh viễn tốt hơn so với thanh danh tốt, có được cũng dễ mà lại vững chắc.
Thái Viết Dương Mãng vội vàng leo qua cầu ánh sáng, vượt qua vực sâu Bình Phàm đến phía đối diện, thành công tự cứu bản thân.