Nhân Tổ Truyện (Dịch Free)

Chương 9 - Đr Cho Hắn Bay Cao Hơn Nữa

Ánh nắng của Thái Cổ, chiếu khắp vạn vật sinh linh.

Ve mùa hạ ồn ào, huyên náo tạo nên sức sống cho sinh mệnh. Cây cối hình thành một mảng râm mát lớn cũng lắc lư theo gió.

Một vạc rượu ngon lớn bày ở trước mặt Thái Nhật Dương Mãng, y nhíu mày không uống.

"Cổ Thần Du à, cổ Thần Du, ngươi lại hại ta khổ rồi. Hiện tại ta có rượu ngon cũng không dám uống. Chỉ sợ sau khi uống say, ta sẽ bị ngươi đưa đến nơi nguy hiểm khác." Thái Nhật Dương Mãng buồn rầu thở dài.

Hai lần trước, một lần y bị cổ Thần Du dẫn tới vực sâu bình thường, một lần được đưa tới trong chảo dầu của người lông. May mắn vận khí tốt, hai lần đều hiểm tử nhưng vẫn còn sống.

Cổ Thần Du nói: "Thái tử nhân tộc à, ta cũng không phải cố ý hãm hại ngươi. Thật ra, mỗi một lần sau khi ngươi say rượu đều sử dụng sức mạnh của ta. Ta vô tội mà, huống hồ ta đã từng cứu ngươi một mạng, không phải sao?"

Cổ Thần Du quả thật đã từng cứu Thái Nhật Dương Mãng một lần từ trong tay ong mật Ban Hổ.

Thái Nhật Dương Mãng suy sụp: "Haiz.. Chuyện đã qua không cần nhắc lại, bây giờ do ngươi, ta không dám uống rượu ngon. Cuộc sống của ta trở nên không còn thú vui nữa rồi."

Cổ Thần Du nghe y ói như vậy, cũng cảm thấy hổ thẹn: "Nếu như vậy, để ta dạy ngươi một cách. Ngươi lên trời, ở bên trong Thanh Thiên của Cửu Trọng Thiên có một khu rừng trúc. Bên trong rừng trúc, ngươi bẻ một đốt ngọc trúc Bích Không. Sau đó ngươi đến Lam Thiên của Cửu Trọng Thiên, ban ngày thì thu thập mảnh vụn tinh quang bên trong kim cương bát giác. Sáng sớm, ngươi bay về phía bầu trời, mượn ánh sáng vinh diệu của mặt trời mới mọc, biến ta thành cổ Định Tiên Du. Sau khi ta trở thành cái cổ đó, ta sẽ không mang ngươi đang say không biết gì đi loạn."

Thái Nhật Dương Mãng nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết.

Nhưng y cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy hi vọng xa vời: "Cổ à, ta từ nhỏ chân đạp đất, không nhẹ nhàng linh hoạt như mây khói, cũng không có cánh chim, sao có thể bay lên trên trời xanh, ngắt ngọc trúc. Làm sao có thể thu thập mảnh vụn tinh quang bên trong kim cương bát giác? Càng không khả năng bay về phía mặt trời mới mọc."

Cổ Thần Du nói: "Cũng đúng nhỉ, người không biết bay. Nhưng cũng không thành vấn đề, chúng ta có thể xin cổ Trí Tuệ giúp đỡ. Trí tuệ của nó sâu không lường được, nhất định sẽ có biện pháp."

Thái Nhật Dương Mãng và cổ Trí Tuệ sớm có giao tình, sở dĩ Thái Nhật Dương Mãng biết uống rượu là do cổ Trí Tuệ dạy y.

Nhưng lúc trước cổ Trí Tuệ dạy y uống rượu, chỉ là muốn cho y không phiền muộn. Nhận ra Thái Nhật Dương Mãng muốn tìm mình, nó vội vàng né tránh.

Thái Nhật Dương Mãng không tìm được cổ Trí Tuệ, y vô cùng chán nản.

Nhưng cổ Thần Du lại nói: "Tìm không thấy cổ Trí Tuệ, chúng ta có thể đi gặp cổ Tư Tưởng. Nó là mẹ của cổ Trí Tuệ."

Thái Nhật Dương Mãng tìm đến cổ Tư Tưởng, tìm kiếm cách để bay lượn.

Cổ Tư Tưởng liền nói: "Ngươi tìm ta xem như đã tìm đúng người, bởi vì tư tưởng trời sinh đã có cánh tự do. Thế nhưng tư tưởng của mỗi người cũng không giống nhau, có loại cánh như thế nào thì phải xem bản thân ngươi."

Nói xong, cổ Tư Tưởng phát ra ánh sáng ôn nhuận, làm phép cho Thái Nhật Dương Mãng.

Ở bên trong ánh sáng, phía sau Thái Nhật Dương Mãng mọc ra một đôi cánh trắng noãn tinh tế.

Đôi cánh này vô cùng xinh đẹp, trắng như tuyết, không một chút vết bẩn, tựa như cánh chim bồ câu trắng

Cổ Tư Tưởng liếc mắt nhìn, lại nói: "Ừm, đôi cánh này của ngươi gọi là bản thân. Mỗi người đều có tư tưởng của bản thân mình. Đôi cánh này rất linh hoạt, cũng rất tự do. Nhưng ngươi phải cẩn thận, không được để cho ánh nắng chiếu vào quá mức, nếu không bản thân không phải phình to lên thì chính là thu nhỏ lại."

"Chàng thanh niên à, ngươi phải nhớ lấy lời dặn dò của ta. Bay càng cao thì sẽ té càng đau." Cổ Tư Tưởng cuối cùng nói một câu ý vị sâu xa.

Thái Nhật Dương Mãng có được cánh chim điều khiển theo suy nghĩ của mình, hết sức cao hứng, lúc này liền bay về phía bầu trời.

Y bay rồi bay, càng bay càng cao.

Sinh ra đã không biết bay lượn, bây giờ bay lượn giống như chim mang đến cho Thái Nhật Dương Mãng cảm giác hết sức mới lạ.

Y tự do tự tại chơi đùa trên bầu trời, vô cùng vui vẻ. Đồng thời, y cũng nhớ kỹ lời căn dặn của cổ Tư Tưởng, không để ánh nắng mặt trời chiếu xuống quá lâu.

Mỗi khi trời nắng, y sẽ bay vào trong tầng mây trốn đi.

Cứ như vậy, Thái Nhật Dương Mãng bay thẳng lên, rốt cục bay đến bên trên Cực Thiên, nằm dưới Thanh Thiên.

Ở nơi đó, từng cây ngọc trúc mọc ra từ trong không khí, cành lá màu xanh thẫm sum suê.

Bộ rễ cây ngọc trúc chìm trong hư không, trúc nhọn xuyên qua hư không, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ nhìn được phần giữa của thân tre.

Thái Nhật Dương Mãng tiện tay bẻ một đốt.

Đốt trúc màu xanh tựa như làm từ ngọc, lớn chừng bàn tay, ở giữa trống không, trơn bóng thấm lạnh.

Thái Nhật Dương Mãng có được đốt ngọc trúc, không khỏi cao hứng. Y lại tiếp tục bay lên.

Bầu trời của Thái Cổ chia ra làm chín tầng, theo thứ tự là Bạch Thiên, Xích Thiên, Chanh Thiên, Hoàng Thiên, Lục Thiên, Thanh Thiên, Lam Thiên, Tử Thiên, Hắc Thiên.

Thái Nhật Dương Mãng ở Thanh Thiên, hái ngọc trúc của Thanh Thiên. Mấy ngày sau, y lại bay lên Lam Thiên cao hơn một tầng.

Ban đêm, bên trong Lam Thiên ánh sao sáng chói. Trong lúc sao trời chơi đùa chạy vội, rơi xuống vô số mảnh sao. Những mảnh sao này tập hợp thành biển, tỏa ra ánh sáng màu bạc rực rỡ của sao trời, chảy qua cả bầu trời xanh.

Thái Nhật Dương Mãng vỗ đôi cánh tư tưởng, chui vào tinh hà ngao du.

Y ở bên trong dòng sông sao vô biên vô tận, vất vả tìm kiếm. Sao bảy giác, mười sáu giác, y đều không cần. Y chỉ cần sao bát giác. Loại sao này giống như từng viên kim cương, óng ánh long lanh, hoàn mỹ không một tì vết.

Y tìm rất lâu, rốt cuộc tìm được một viên.

Ngày hôm sau sau khi tìm thấy, lúc thái dương vừa mới mọc lên từ phương đông, y liền bay về phía mặt trời mọc.

Mặt trời mới mọc như một khối đèn lồng đỏ rực, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Ánh nắng này cũng không hề tầm thường, chính là ánh sáng của vinh quang, có thể chiếu rọi vạn vật sinh linh, xuyên qua dòng sông thời gian.

Thái Nhật Dương Mãng tay trái cầm ngọc trúc Thanh Thiên, tay phải cầm ngôi sao kim cương bát giác, vừa bay về phía mặt trời mọc, vừa gọi ra cổ Thần Du.

Dưới ánh sáng vinh quang chiếu xuống, cổ Thần Du nuốt mảnh vỡ ngôi sao vào, sau đó chui vào bên trong ngọc trúc.

"Thái Nhật Dương Mãng, ta cần thời gian kết kén hóa bướm, cuối cùng biến thành cổ Định Tiên Du. Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy bay mãi về phía mặt trời, không được đứt đoạn mất ánh sáng vinh quang. Nhưng ngươi càng phải cẩn thận, cổ Tư Tưởng đã từng nói, chú ý đôi cánh tư tưởng sau lưng ngươi. Một khi ta hóa bướm thành công, ngươi hãy nhanh chóng bay vào trong mây. Nhớ lấy." Cổ Thần Du dặn dò

Thái Nhật Dương Mãng cười ha ha một tiếng: "Cổ à, ngươi cứ yên tâm đi. Ta ngay cả vực sâu bình phàm cũng đã xông qua, ở chỗ Người Lông cũng có thể tìm được đường sống, có cổ Thanh Danh, lại khám phá được hư vinh. Ánh nắng vinh quang, cũng không thể làm gì được ta."

"Vậy thì ta an tâm rồi." Giọng nói của cổ Thần Du dần dần yếu ớt, ánh nắng sáng chói dần dần ngưng tụ thành sợi tơ, tạo thành kén ánh sáng, bao bọc cổ Thần Du và ngọc trúc lại.

Thái Nhật Dương Mãng đập hai cánh trắng noãn, bay về phía mặt trời.

Trong quá trình này, quang kén càng ngày càng nặng, càng ngày càng dày.

Sau một lát, quang kén đột nhiên vỡ ra, từ bên trong bay ra một con bướm tỏa ra ánh sáng xanh lục trong suốt: "Cuối cùng ta cũng đã thành công, từ hôm nay trở đi, ta cũng không phải là cổ Thần Du, mà là cổ Định Tiên Du, ha ha ha."

Cổ Định Tiên Du vòng quanh Thái Nhật Dương Mãng, cao hứng bay múa, bỗng nhiên nó kinh hô một tiếng: "A, không được! Thái Nhật Dương Mãng, ngươi mau nhìn cánh của ngươi!"

Dưới ánh nắng chiếu rọi, hai cánh sau lưng Thái Nhật Dương Mãng trở nên to hơn gấp ba lần ban đầu.

"Đừng ngạc nhiên, ta đã sớm chú ý tới, có ảnh hưởng gì đâu? Cánh càng lớn thì càng có lực, ta sẽ bay càng cao, bay càng nhanh." Thái Nhật Dương Mãng cười nói.

"Mau trốn vào trong tầng mây đi, đừng bay nữa." Cổ Định Tiên Du lo lắng nói.

"Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì." Thái Nhật Dương Mãng không thèm để ý chút nào.

Cánh sau lưng mình, càng dài càng lớn, cuối cùng còn to lớn hơn cả người y. Tốc độ bay của Thái Nhật Dương Mãng cũng càng lúc càng nhanh.

"Cổ Định Tiên Du à, ngươi nói phía trên Cửu Trọng Thiên sẽ có cái gì?" Y càng bay lên cao hơn.

"Đừng bay, đừng bay nữa. Nếu ngươi rơi xuống, ta sẽ không giúp được ngươi đâu." Cổ Định Tiên Du vô cùng lo lắng.

"Chẳng sao cả, sao ta có thể rơi xuống chứ? Ngươi xem cánh của ta cường đại cỡ nào, có lực cỡ nào!" Thái Nhật Dương Mãng vừa mới phản bác, cánh sau lưng y bành trướng đến cực hạn, nổ tung.

Mấy đi đôi cánh, Thái Nhật Dương Mãng lập tức rơi xuống.

Cuối cùng, y đập xuống đất, thịt nát xương tan.

Con trai lớn của Nhân Tổ cứ như vậy đi đời nhà ma.

Bình Luận (0)
Comment