Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 90

Liên quan tới kiếp nạn linh khí khô kiệt,  lúc phát hiện liền có tiên nhân nêu lên vấn đề liệu mình có nên tự vũ hóa để hóa giải kiếp nạn này hay không.

Nhưng mà, trừ mấy vị thần minh từ thời thượng cổ lưu lại lựa chọn đi theo dấu chân của Hi Hoàng trở về với thiên địa, còn những tiên nhân mới phi thăng sau khi Thiên Đình thành lập chỉ giữ yên lặng.

Ở Thiên Đình, thiên địa tự nhiên hình thành như những vị thần, phàm nhân từng bước một tu hành phi thăng lên trời trở thành thần, thần từ vạn vật mà sinh vô khiên vô quải (không lo lắng đến điều gì), trở về với thiên địa cũng là thản nhiên. Nhưng chúng tiên lại rất xem trọng về điều này.

Mỗi một vị tiên nhân đều là nhân vật kiệt xuất nhất của thời đại bọn họ, bọn họ là thiên tài mấy trăm năm khó gặp trên thế gian, dựa vào cố gắng lấy được lực lượng đứng đầu mà phi thăng thành tiên.

Bọn họ còn sống liền có thể thăm dò thiên địa bí ẩn ở tầng cao hơn, chỉ có bọn họ có thể tìm ra linh khí nguyên mới đế giải quyết kiếp nạn. Tùy ý một tiên nhân có tu vi ngàn năm trở lên đều có thể sáng tạo cùng cứu vớt một cái thế giới, mà đại đa số nhân sinh một đời của phàm nhân đơn giản chính là tranh danh đoạt lợi một hành động tầm thường vô vị, ngay cả phàm nhân  cũng không nhất định có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống.

Mà nay, tiên nhân muốn chứng minh mình ưu tú nhất mà phải vì những  phàm nhân đã bị bọn họ đào thải mà lựa chọn cái chết, nội tâm các tiên nhân không cách nào tiếp thu được.

Khi tin tức mấy vị lão thần vũ hóa truyền tới, chúng tiên hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu, một vị lão tướng mới thở dài nói:

“Nói ra thật xấu hổ, nếu lão phu chết có thể đảm bảo cố quốc bất diệt, lão phu không chút do dự tại chỗ vũ hóa, tác thành cái giai thoại lấy thân hộ quốc. Thế nhưng, đều đã một ngàn năm, quốc gia của lão phu sớm đã bị vong quốc diệt chủng, hôm nay người còn sống đều là con dân huyết mạch địch quốc, vốn tưởng rằng mình đã đem việc này nhìn thấu, nhưng thật kêu lão phu vì bọn họ mà hy sinh tính mạng, thứ cho ta không làm được.”

Lời này vừa nói ra, không ít thần sắc tiên nhân hơi động, nhưng mà, tựa hồ là bị đình nghị thường xuyên gần đây chọc phiền, một tên thượng cổ thần linh thái độ cường ngạnh mở miệng liền đưa ra  một phương án khác giải quyết,

“Thứ cho ta nói thẳng, trước khi nhân loại chưa sinh ra, thế giới chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. Cái giống loại này cơ số quá lớn, nếu tiếp tục sinh sôi đi xuống, cho dù tiên thần chết sạch thì bọn họ vẫn có thể đem nguồn năng lượng trên thế giới dùng hết.

Chư vị có phải đã quên hay không, nguyên nhân chính là Oa Hoàng có khuynh hướng thích nhân loại cho nên truyền thụ phương pháp thành thần cho bọn họ, Hi Hoàng mới có thể cùng Oa Hoàng đoạn tuyệt,  kiếp nạn hôm nay chứng minh Hi Hoàng lựa chọn là chính xác, ta đề nghị thi hành kế hoạch diệt thế, đem số lượng nhân loại  cắt giảm trở về thời kỳ thượng cổ, để bảo đảm thế giới bình an.”

Ở thượng cổ thần minh xem ra, nhân loại và động vật đều cùng một loại, nếu thế gian đã có nhiều động vật hoàn toàn biến mất như vậy, vì sao loài người lại không thể? Dù sao chủng loại nhân loại tốt nhất đều đã thành tiên, chỉ giữ những người này lại là được, hà tất lại vì chuyện phàm trần vô dụng mà lo lắng.

Lời này vừa ra, nguyên bản chúng tiên đang trầm mặc lại hết sức phản đối, bọn họ không muốn vì thế nhân mà vũ hóa, nhưng cái này cũng không có nghĩa là là có thể tiếp nhận do một tay mình hủy diệt thế giới nhân loại. Nhất là những tiên nhân đã đích thân tạo ra một tiểu thế giới và theo dõi loài người từng bước một phát triển, chính là luyến tiếc tâm huyết của mình trở thành phế thải, vì vậy trong đó một lão tiên có tư lịch sâu nhất liền nói:

“Ta không đồng ý, dẫn dắt nhân loại ưu tú phi thăng cũng là quyết định của Hi Hoàng, bây giờ Thiên Đình đã chứng minh hấp thu huyết dịch mới có thể để chúng ta tiến thêm một bước hiểu rõ thiên đạo. Ta cho là chỉ cần khống chế số lượng tu sĩ, kiến tạo thêm tiểu thế giới công nghệ  không cần lợi dụng linh khí, đem linh khí bọn họ không dùng được vận chuyển đến thế giới khác hóa giải kiếp nạn.”

Đình nghị kéo dài suốt ba tháng, tiên thần đều là tranh cãi không nghỉ, cuối cùng tiên đế chỉnh hợp ý kiến chúng tiên, phái tiên nhân có tu vi cường đại nhất tại Thiên Đình tìm kiếm vật có thể thay thế linh khí, đồng thời khích lệ tiên nhân mở ra thế giới hiện đại không cần tu tiên để vận chuyển linh khí, lại gia tăng độ khó phi thăng bắt đầu hạn chế số lượng tân sinh tiên thần …

Nhưng mà, đây đều là sách lược cần thời gian thi hành lâu dài mới có thể thấy được hiệu quả, vì giải quyết khẩn cấp trước mặt, tiên đế cuối cùng cùng địa phủ ký hiệp nghị, bắt đầu kế hoạch tịnh thế khiến cho Thiên Đình đến nay vẫn còn đang tranh luận không nghỉ——

Ở thế giới linh khí đã gần khô kiệt, phái tiên nhân xuống  phàm trần độ kiếp để nhấc lên loạn thế, từ đó thông qua các loại phương thức tranh đoạt lãnh thổ thay đổi triều đại để thực hiện kế hoạch cắt giảm số lượng tu sĩ phù hợp với quy luật nhân gian

Khải Minh Châu xem như là tượng trưng của Hi Hoàng, mỗi một lần đình nghị liên quan đến thiên hạ đều phải được tiến hành dưới hào quang chiếu rọi của hắn.

Ngày hôm đó, chúng tiên đã rời đi, nhưng tiên đế vẫn ngồi ở ngồi tại vị trí thượng tọa yên lặng không nói, đợi đến lúc không còn ai, mới hướng về phía minh châu trên bảo tọa mà thở dài: “Tịnh thế nhiệm vụ không phải phương pháp lâu dài, nếu không tìm được nguồn linh khí mới, ta cũng chỉ có thể gánh vác tội danh gây họa tới thương sanh, thoái vị nhượng chức trở về với thiên địa.

Thật ra thì cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu kiếp nạn thật sự tới, ta làm  tiên đế cũng phải là tiên nhân đầu tiên vũ hóa cứu thế…”

Vị tiên đế này là người phi thăng từ một tiểu thế giới hiện đại, tính tình hiền lành lại không kiêu ngạo, so với tiên đế trước luôn uy nghiêm càng hợp với sở thích của Dạ Minh Quân hơn, thấy thần sắc hắn tràn đầy mệt mỏi, Khải Minh Châu ở trên mũ miện nhẹ nhàng lăn lăn, chỉ nói: “Xem như làm tiên đế  cũng không có chỗ hay gì, tiên nhân khác đều không cần vũ hóa, nhưng ngươi ngay từ khi mới bắt đầu đã không có sự lựa chọn.”

“Đúng vậy, đoạn thời gian mới vừa phi thăng đó, chỉ cảm thấy tiên đế vị chính là thứ đồ tốt nhất trong thiên địa, khi chính mình thực sự ngồi lên, mới biết đây là vị trí mệt mỏi nhất Thiên Đình.”

Tiên đế cũng rất thích viên hạt châu tới từ thượng cổ này, cùng thần khí khác không giống nhau, Dạ Minh Quân ở hắn xem ra càng giống như  một lão ngoan đồng đang nỗ lực cùng bọn tử tôn tìm kiếm trọng tâm câu chuyện, mặc dù thường bởi vì quan niệm bất đồng mà phát sinh sự kiện làm  người ta dở khóc dở cười nhưng lại thật thân cận.

Cùng Dạ Minh Quân trò chuyện mấy câu, tâm tình tiên đế bởi vì kiếp nạn thế giới mà ưu phiền cũng bình phục lại, chỉ khẽ cười nói: “Tóm lại, vì không để cho những người chỉ muốn dùng danh tự tiên đế để hưởng thụ chỗ tốt, ta còn phải sống sót mấy trăm năm nữa.”

Dạ Minh Quân đã thấy qua mấy đời tiên đế đảm nhiệm, các loại tính tình đế vương cũng đều tiếp xúc qua, nhưng tiên đế cho phép tiên nhân ở trước mặt mình tự do thảo luận chính sách đây cũng là người đầu tiên, hắn tuy cho rằng thế gian hết thảy cũ mới thay đổi đều là quy luật tự nhiên, lúc này vẫn rơi vào lòng bàn tay tiên đế,

“Ngươi đem rất nhiều chế độ thú vị tại phàm trần đưa vào Thiên Đình, khích lệ mọi người học tập sự vật mới tại nhân gian, còn nói cho ta không thể sùng bái Hi Hoàng mà phải tự thăm dò con đường thuộc về chính mình… Ta rất thích ngươi, cho ngươi dùng một lần đi.”

Tiên đế thật ra thì cũng không tin thần linh mấy ngàn năm trước có thể so với tiên nhân bây giờ càng hiểu thiên đạo, nhưng là khi giá nghe nói Khải Minh Châu không gì không thể rơi vào lòng bàn tay, hắn rốt cuộc cũng mê tín một lần, hướng về phía quang huy tới từ thời viễn cỗ trịnh trọng mở miệng: “Khải Minh Châu, ngươi có thể vì Trẫm chỉ dẫn ra con đường cho tiên thần sau này hay không?”

Nhưng công năng thật sự của Khải Minh Châu chính là khiến người sử dụng vượt qua tâm kiếp, chân chính tự nhận thức bản thân, từ đó tìm kiếm con đường trong tâm. Nhưng mà, lần này Dạ Minh Quân cũng không làm cho tiên đế tìm thấy tâm an, mà chỉ  biến thành hình người, với đôi mắt sáng tỏ ôn nhuận nhìn chăm chú vào vị vương giả mới nhậm chức kia, cho hắn một nụ cười êm ái,

“Ta sẽ đích thân đi địa phủ kiểm tra nhiệm vụ tịnh thế tìm kiếm đường giải quyết, bất quá, như một phần thưởng, nếu như ta cho ngươi một câu trả lời tốt hơn, ngươi đáp ứng ta một cái yêu cầu.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Còn không biết, nói không chừng sau khi trở lại sẽ có đồ mong muốn.”

Sau đó, Dạ Minh Quân lấy danh thể nghiệm hồng trần tới địa phủ, hắn nhìn rất nhiều quỷ sai chuẩn bị sổ sinh mạng, cũng tận mắt thấy quá trình thi hành nhiệm vụ  tịnh thế. Sau đó, Khải Minh Châu cùng với Diêm Vương đã thảo luận hồi lâu, cuối cùng thử làm ra phương án giải quyết.

Hắn tuy thích chơi, nhưng khi gặp đại sự lại phá lệ thận trọng, bởi vì phương án chưa thực hành, liền quyết định tự chính mình đi trước đến một thể giới thử nghiệm có thể phổ biến phương pháp này hay không. Trên đường này liền phát hiện dị trạng của cái thế giới này, cuối cùng đi tới trước mặt Thiên Địa Qua.

Mà lúc này, nghe lý do làm việc của Thiên Địa Qua, Thần Nông Đỉnh cuối cùng không thể nào yên lặng nữa, lập tức cả giận nói: “Ngươi chẳng qua là chế tạo thiên nhân liền làm cho phiến thế giới này sinh linh đồ thán, những tiên nhân kia cũng không phải là cái cọc gỗ chờ ngươi đi chém, chỉ cần các ngươi giao chiến liền không biết có bao nhiêu thế giới sẽ vì vậy mà hoàn toàn bị hủy diệt! Lại nói, nếu như có  tiên nhân tiên hạ thủ vi cường, trước khi ngươi tàn sát hết người cường đại trong thiên hạ để giải quyết kiếp nạn linh khí khô kiệt, như vậy thì  như thế nào?”

“Kia cũng không tệ, ít nhất vấn đề đã hoàn toàn giải quyết.”

Thiên Địa Qua không để ý vấn đề tử thương, chỉ dùng một câu nói liền làm Thần Nông Đỉnh thành thật lại tức giận, đúng vào lúc này, Dạ Minh Quân đã nhận được tin Kỷ Mạch đưa liền ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Thiên Địa Qua, thần khí được Hi Hoàng giao phó chỉ dẫn thế nhân là ta, không phải ngươi.”

“Không tại kỳ vị bất mưu kỳ chánh (Không phải trên vị trí đó, không thể rõ ràng các vấn đề), ta không tham dự Thiên Đình chinh chiến, không thể thay thế Sơn Hà Xã Tắc Đồ ghi chép tư liệu sử tịch của các thế giới, cũng không khả năng thay thế Thần Nông Đỉnh nghiên cứu thổ địa cùng y dược, mỗi một thần khí đều có lĩnh vực của mình, ngươi nếu không hiểu, liền không nên nhúng tay.”

Thiên Địa Qua không nghĩ tới Khải Minh Châu sẽ nói như vậy với mình,  tự nhủ ra như vậy, thực hiện nhiệm vụ của nó thực sự là đạo lý mà chúng nó lên tuân theo, nó nhất thời lại không có cách nào phản bác, chỉ lạnh lùng nói: “Ta đã nhúng tay, ngươi thì như thế nào?”

“Ta sẽ làm ngươi dừng tay.”

Trận chiến này bọn họ cũng cần thời gian, Thiên Địa Qua mới vừa cùng Nhậm Thanh Nhai dung hợp, vẫn cần áp chế linh hồn Yêu Vương khống chế thân thể, mà chính diện tác chiến Dạ Minh Quân có năng lực không bằng Thiên Địa Qua cũng đang chờ, bây giờ, thời cơ bọn họ đang chờ đã đến.

“Nếu muốn ngăn ta, liền thắng được ta.”

Lúc này yêu vương ngoan cố kháng cự cuối cùng kết thúc, trên không trung huyền giáp tướng sĩ giữa phong tuyết hóa thành một chiến qua đen nhánh hạ xuống trong tay, ngưng băng thành giáp, vung tuyết thành áo choàng, Cửu U Thiên Địa Qua  cùng tân chủ nhân hoàn toàn hòa làm một thể.

Theo lực lượng Thiên Địa Qua được phóng thích, trận pháp thế giới cũng lập tức bị nghiền nát, hàn băng lực cuốn sạch đại thiên thế giới, chỉ một cái chớp mắt, toàn bộ 3000 hồng trần đều tiến nhập ngày đông giá rét, nhưng nơi có sinh linh, tất cả đều bị gió tuyết bao trùm.

Phong tuyết đã tới, là vì tuyên chiến.

Thiên Địa Qua biết Thần Nông Đỉnh ở Tiên Châu nhất định sẽ có cạm bẫy, nhưng nó cũng không sợ. Cửu U Thiên Địa Qua đến từ U Minh rất tự tin không có bất kỳ linh hồn nào có thể thoát khỏi sự khống chế của mình, bất luận nơi đây có phục binh gì, chỉ cần phủ thêm chiến giáp, nó lại được xông phá vào địch quân giết đến thống khoái.

Bây giờ cũng đích xác là như vậy, Nhậm Thanh Nhai tuy không chịu nghe lời, rốt cuộc là bị nó cưỡng ép khống chế, hôm nay thiên nhân tay cầm chiến qua xem như đối mặt với tiên đế cũng có thể đánh một trận. Chớ nói Thần Nông Đỉnh trọng thương chưa lành cùng tu vi Khải Minh Châu chưa giải phong, cho dù bọn họ là trạng thái đỉnh phong, Thiên Địa Qua cũng không sợ chút nào.

Nhưng mà, đối mặt hoàn cảnh xấu như vậy, Dạ Minh Quân chẳng qua là khẽ thở dài một tiếng, “Ngay khi vừa bắt đầu, ngươi liền thua.”

“Nực cười, vậy thì để cho ta nhìn thực lực của ngươi một chút!”

Đối mặt chiến qua đánh tới, Thần Nông Đỉnh lập tức hóa thành nguyên hình điều động thiên hạ cỏ cây đối kháng trời đông giá rét, Khải Minh Châu cũng lộ ra toàn bộ ánh sáng rực rỡ cùng chiến đấu.

Phong lôi dẫn đầu, thiên địa thành chiến mâu; hàng vạn hàng nghìn cỏ cây, Thần Nông vi tôn; tất cả tinh thần đều ảm đạm, Khải Minh độc huy. Ba món thượng cổ thần khí đồng thời hiện thế, phong tuyết cùng cự mộc cùng múa, tinh mang cùng băng sương giao phong, cả thế giới đều dưới thần lực khổng lồ mà run nhè nhẹ, tựa như mảnh thiên địa này đã không chịu nổi phong mang khi ba người giao chiến, tùy thời đều có thể bị  phá thành mảnh nhỏ torng một kích.

Giờ khắc này, bất luận tu sĩ người phàm hay thiên nhân, đều bị khí thế đáng sợ tới từ bầu trời áp đến cơ hồ không thở nổi, đừng nói chống đỡ, ngay cả xem một chút cũng có thể kinh hồn bạt vía, lúc này mới ý thức được, đối với thần linh đứng hàng đỉnh phong mà nói, bọn họ cũng chỉ là phàm nhân vô lực mà thôi.

Bất quá, trong trận chiến thuộc về Thần này, cũng có một người từ đầu đến cuối đều là thần sắc như bình thường, cho dù nhìn lực lượng đáng sợ trên không trung kia, nhưng vẫn trầm tĩnh như cũ đứng ở bờ biển, cũng không nói ra bất luận câu nào. Đây chính là Kỷ Mạch vào lúc sáng sớm khi Nhậm Thanh Nhai xuất thủ liền cách xa hải vực Tiên Châu.

Tất cả đối thoại của ba món thần khí cũng thông qua Sơn Hà Xã Tắc Đồ truyền đạt tới bên tai cậu, bức họa yên lặng tựa hồ vì Thiên Địa Qua xuất hiện mà sinh ra chút dao động, chẳng biết tại sao, Kỷ Mạch đột nhiên lại có thể cảm ứng được cảm xúc của tờ giấy vẽ trống rỗng này.

Giữa lúc trầm tư, Huy Nguyệt cùng Thủy Vô Ngân cũng hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao phó, chỉ thấy Tinh Linh vương chỉ một lò luyện đan to lớn thở dài nói: “Cuối cùng cũng đối lên được rồi, đây rốt cuộc là lửa gì, cư nhiên chỉ thiếu một chút nữa đã tiêu hao hết toàn bộ ma lực của ta?”

“Tam muội chân hỏa, có thể luyện thiên hạ yêu vật.”

Kỷ Mạch ly khai Tiên Châu sau khi đứng trên bờ liền lấy ra lò luyện đan này, ngay sau đó chỉ mệnh cho Huy Nguyệt dùng toàn lực nhóm lửa. Lửa này tuy khắc chế yêu ma, nhưng đối với thần khí như Thiên Địa Qua cũng không có biện pháp gì, vậy mà lúc này nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Thần Tinh Tế Ti chẳng qua là nhàn nhạt đối với Huy Nguyệt mở miệng,

“Huy Nguyệt, ngươi còn nhớ Đại Tế Ti đã từng hỏi qua chúng ta một vấn đề, nếu thế giới sắp bị đại thủy nhấn chìm, chỉ có người leo lên Phương Chu mới có thể sống sót, như vậy, nên chọn người nào được cứu?”

“Dĩ nhiên nhớ, khi đó Húc Nhật Tế Ti nói, đầu tiên là chọn người có tu vi cao nhất lên thuyền, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể ứng phó với nguy cơ sau này; sau đó là tinh anh trong các nghề nghiệp, có bọn họ mới có thể sau khi đại thủy rút đi xây lại đất nước, còn không gian dư lại muốn hết sức cố gắng dự trữ lương thực, hạt giống, súc vật, các loại nhu yếu phẩm cần thiết trong sinh hoạt.”

Tô Cách không có việc làm liền yêu thích cùng thuộc hạ thảo luận các loại vấn đề, trước đó, Huy Nguyệt cùng Kỷ Mạch còn không học được cách chạy trốn và phớt lờ hắn liền bị giằng co một phen.

Có lẽ là vì nghiệm chứng thiết định thù dai của Tinh Linh, trí nhớ của Huy Nguyệt cũng rật tốt, lúc này Kỷ Mạch hỏi một chút liền nhớ tới câu trả lời trước kia của Thường Huy.

Nhớ tới cái tên Húc Nhật Tế Ti chăm chỉ này chỉ trong nháy mắt lại làm ra kế hoạch chi tiết như vậy, Tinh Linh vương xưa nay không thế nào tỉ mỉ cũng xem thế là đủ rồi, bất quá vẫn là tiếp tục không tim không phổi mà nói,

“Ta liền không suy nghĩ nhiều như vậy, Phương Chu là ai tạo, liền do hắn quyết định người nào lên thuyền.”

Thanh âm hệ thống xưa nay đều là trực tiếp phát ra ngoài, đội thoại ban nãy thì Huy Nguyệt cùng Thủy Vô Ngân cũng nghe được, bất quá Huy Nguyệt là căn bản nghe không hiểu, cũng không hiểu Kỷ Mạch đột nhiên hỏi cái này là muốn làm gì, ngược lại là Thủy Vô Ngân tựa hồ mơ hồ có chút cảm ngộ, nghe lời này liền lắc đầu nói: “Cái vấn đề này không có ý nghĩa gì, thật sự đến lúc đó người đã sớm đánh nhau, làm gì còn có thời gian mà đi phát vé thuyền?”

Hắn nói một chút, thần sắc Huy Nguyệt trong nháy mắt có chút kinh ngạc, chỉ nói: “Ngươi như thế nào lại giống với cái tên Kỷ Mạch không tâm không phổi như vậy? Hắn ban đầu liền nói, không cần phải chọn, chỉ chờ tới lúc cuối cùng, loài người tự nhiên sẽ chém giết tới số lượng người thích hợp, đến lúc đó người nào còn sống, chính là được lên thuyền.”

Nghe lời này, Kỷ Mạch cũng nhớ tới ngữ khí lạnh nhạt ngày xưa của mình, khẽ mỉm cười liền nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi lúc ấy còn mắng ta thất đức.”

Đối với chuyện này, Huy Nguyệt rất có chính nghĩa chí khí hùng hồn mà hỏi ngược lại: “Ngươi cái này còn không đủ thất đức sao?”

“Đạo đức là ở thời đại hòa bình nói, một khi bắt đầu vận dụng võ lực, quyết định kết quả liền chỉ có mưu lược cùng lực lượng.

Tại nơi tiên thần chi tranh này, phàm nhân căn bản không có quyền lựa chọn, duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có tiên nhân rủ lòng thương xót cùng nhân tâm. Nếu muốn nắm trong tay số mạng mình, chỉ có cố gắng lấy được lực lượng, không thể làm phàm nhân.”

Tiên thần không cách nào hiểu được vì sao đã làm ra nhiều hạn chế như vậy, nhân loại vẫn như cũ người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà muốn tu tiên, nhưng Kỷ Mạch cũng hiểu được, phần lớn tu sĩ căn bản không có thời gian dư thừa lo lắng thế giới, nếu thế giới thật sự bởi vì linh khí dùng hết mà tan vỡ, bọn họ cũng chỉ tận lực hấp thu nhiều linh khí một ít, để bảo đảm mình có thể là người có thể sống tiếp từ trong kiếp nạn.

“Cho nên ta thích câu trả lời của Đại Tế Ti, nếu Phương Chu không cứu được tất cả mọi người, so với đi tranh đoạt vé thuyền Phương Chu, không bằng trước đem hết toàn lực ngăn cản đại thủy hạ xuống, dù cho thất bại cũng  càng có giá trị hơn  so với việc chết đi ở trong tranh đấu.”

Tai nạn trước mặt, nhân tính có lẽ sẽ tản mát ra mấy phần quang huy, nhưng sau đó hiện ra bộ mặt mới u ám mới thực sự là nhân họa đáng sợ hơn so với thiên tai. Cho nên, ở trong loạn thế muốn thành công, liền không thể đem hy vọng gởi gắm vào đạo đức của người ngoài cùng nhân tính.

“Thiên địa chi tranh này ai đúng ai sai cũng không có vấn đề, chúng ta phải nhớ kỹ chính là, chúng ta chẳng qua là thần điện Bạch Y Tế Ti, loạn Phụng Triều ta chính là thiên nhân, cho nên chúng ta cùng Thiên Địa Qua là địch; nếu là tiên thần tới đây thi hành nhiệm vụ tịnh thế, vậy chúng ta cũng phải toàn lực cùng Thiên Đình chống lại.

Phóng nhãn thiên hạ điều kiện tiên quyết là phải đem chức trách thuộc về mình làm xong, còn như thế giới khác như thế nào, đó là sự tình mà  người thủ hộ chúng nó nên lo lắng.”

Kỷ Mạch biết ý tưởng của mình cùng Dạ Minh Quân là bất đồng, cũng may dù cho ý kiến khác nhau, bọn họ cũng có thể chiếu cố đến lập trường của đối phương mà làm ra nhượng bộ, tìm ra chuyện mọi người cũng muốn làm, tỷ như, ngăn cản kế hoạch của Thiên Địa Qua.

Cho nên, sau khi cậu lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ hướng Dạ Minh Quân phát ra tín hiệu, chẳng qua là lấy ra Vô Đông Kiếm vẫn còn hàn khí quanh quẩn, hướng về phía lò luyện đan đang cháy mà lầm bầm lầu bầu: “Ngươi biết nội đan của Nhậm Thanh Nhai ở nơi nào không?”

Yêu chỉ cần mất đi nội đan liền chỉ là một động vật bình thường, mà Nhậm Thanh Nhai từ nhỏ đã bị loài người bắt được, thân bị giám thị nhưng lại thành công tu hành thoát khỏi khống chế của loài người, tất cả chỉ vì nội đan của hắn không ở trong người.

Lúc lão Yêu Vương bị tập kích, vì bảo hộ con trai an toàn, lấy tu vi trọn đời đem nội đan của Nhậm Thanh Nhai dời vào Vô Đông Kiếm, khiến cho bản thân rơi vào giấc ngủ say vĩnh viễn. Tất cả tu vi của yêu đều ở trong nội đan, mà bây giờ Thiên Địa Qua đã cùng Nhậm Thanh Nhai hòa làm một thể, đồng sanh cộng tử, nhất tổn câu tổn.

Chẳng ai nghĩ tới, nguyên bản là Kỷ Mạch năm đó vì để làm Nhậm Thanh Nhai đi tới mà làm ra thiết định như vậy, nhưng hôm nay lại trở thành mấu chốt thắng thua của trận chiến này.

Vô Đông Kiếm nếu hủy, Nhậm Thanh Nhai hẳn phải chết; Nhậm Thanh Nhai chết, Thiên Địa Qua cũng bị thương nặng, đây chính là đòn sát thủ mà bọn họ vì trận chiến này mà chuẩn bị.

“Thiên Địa Qua ngươi phải nhớ kỹ, nhân vật chính của ta vì báo thù có thể bỏ ra bất kỳ giá nào, hắn có thể buông tha phụ thân, cũng có thể buông tha mình.”

Nhẹ nhàng nói ra một câu nói này, cuối cùng Kỷ Mạch tự tay đem Vô Đông Kiếm đưa vào lò luyện đan, yên lặng nhìn bội kiếm của Yêu Vương do mình sáng tạo bị hòa tan trong liệt diễm, cậu tháo xuống Vô Yếm, tay nghiêng một cái, mặt nạ cùng mình bầu bạn ba năm lúc này cũng biến mất, dường như là vì định trước Yêu Vương rời đi mà chôn theo.

Nhậm Thanh Nhai chung quy là một con yêu tàn nhẫn vô cùng trong thiên hạ, hắn đem tánh mạng mình giao cho Kỷ Mạch, để tự tay vị phụ thân sáng tạo ra mình mà kết thúc sinh mạng nó, dùng cái này chấm dứt ân oán song phương.

Thiên Địa Qua muốn khống chế yêu vương nhưng vẫn thua ở trên tay hắn, mà Kỷ Mạch vốn dĩ đã sớm quyết định cùng hắn quy về mạch lộ, nhưng vào thời khắc cuối cùng vẫn không cách nào khống chế một giọt nước mắt rơi xuống.

Kèm theo một tiếng rống giận trên bầu trời, Thần Tinh Tế Ti cười khổ đem giọt lệ rơi vào mu bàn tay lau đi, tuy không lộ ra bất kỳ sắc mặt bi thương nào, chung quy khó có thể che giấu vẻ bi thương trong giọng nói,

“Ván này, là hắn thắng.”

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân: Ta cảnh cáo ngươi, không thu tay lại, ta sẽ hướng ngươi ném con trai!

Thiên Địa Qua: Đây lại là cái thao tác gì???

Nhậm Thanh Nhai (lạnh lùng): Đối với đồ dùng bảo vật của đồng đội nên tìm hiểu một chút.

Kỷ Mạch: A, kết quả ngươi vẫn làm lão tử mình khóc.
Bình Luận (0)
Comment