Ninh Diệu cười mấy tiếng ha ha ha mới phát hiện vẻ mặt của Úc Lễ khang khác mọi khi.
Úc Lễ bình thường đều không để mắt tới bất cứ thứ gì, y nhìn mọi việc mọi thứ với một thái độ dửng dưng lại độc địa.
Y cứ cao cao tại thượng, rét lạnh như trời đông khiến xung quanh đều kết băng.
Nhìn từ bên ngoài rất khó nhận ra tình cảm của Úc Lễ đối với thế gian này.
Nhưng lúc này gương mặt Úc Lễ có phần thả lỏng khi nhìn nó.
Tuy rằng đuôi mày vẫn vương chút lạnh lẽo song lại như được gió xuân thổi qua, bừng lên sức sống.
Ninh Diệu hơi nghiêng đầu: "Sao thế anh? Anh mơ thấy chuyện gì vui lắm hả?"
Úc Lễ xoè tay ra, chú chim nhỏ kia bèn nhảy lên lòng bàn tay y.
Cục lông mềm mại vừa nhỏ vừa ấm.
"Đúng thật là có chuyện vui." Úc Lễ thu tay về, thủ tới trước người: "Mà không phải là mơ."
Không phải mơ mà là hiện thực còn quý giá hơn cả mơ.
Ninh Diệu nhảy khỏi tay Úc Lễ, đáp xuống ngực y.
Mà nó đáp không được vững, ngã chổng cả mông lên.
Nó cũng lười đứng dậy, tiện thể nằm xuống luôn, ném thẳng hai lọ thuốc lên trên giường.
"Chuyện gì thế? Nói em nghe em vui chung với nào." Ninh Diệu hỏi.
Úc Lễ cười không nói, mãi sau cũng chỉ đáp rằng: "Là thấy ngươi thông minh quá, không mất gì còn được hẳn một viên thuốc nên vui."
Nhắc tới chuyện không mất gì đã được viên thuốc kia Ninh Diệu cũng thấy rất đắc ý: "Có nó là em có thể biến thành Phượng Hoàng lúc cần thiết rồi, dọa cho mọi người sợ giật nảy mình luôn!"
Nghe Ninh Diệu nói thế, Úc Lễ cầm viên thuốc kia lên, dùng thần thức dò xét một phen, xác nhận là không có độc.
Thuốc không có độc, chỉ là lúc biến hình cần tiêu hao rất nhiều linh lực.
Kể thì cũng không phải vấn đề gì lớn, không đủ linh lực để y truyền cho Ninh Diệu là được.
Có điều đám yêu tộc kia dám can đảm tính kế y, mưu đồ chia rẽ y và Ninh Diệu, thế nào cũng phải trả giá bằng máu.
Úc Lễ trả viên thuốc cho Ninh Diệu, còn nói: "Nếu đã thế thì ta cứ tiếp tục lừa bọn chúng, đợi đến khi bọn chúng mò đến chúng ta bắt trọn một mẻ...!Hạng yêu xấu xa cố tình chia rẽ quan hệ của ta và ngươi, thì chắc là có giết bọn chúng ngươi cũng sẽ không trách ta đâu đúng không?"
Ninh Diệu kinh ngạc ngồi bật dậy: "Anh nói gì thế.
Kẻ tồi tệ thì phải chịu kết cục tồi tệ thôi, sao em lại trách anh được?"
______
Theo như kế hoạch, Ninh Diệu ngày nào cũng giả vờ cho Úc Lễ uống thuốc độc.
Nó không biết độc này có tác dụng gì nên định tìm một dịp đưa cho đại phu yêu tộc xem xem, nhưng Úc Lễ cầm thuốc lên dò xét chốc lát đã nói rõ được tác dụng của thuốc cho Ninh Diệu.
Độc này có thể khiến người uống mất hết sức lực, dần dần không thể xuất ra linh lực trong cơ thể nữa.
Đáng sợ là, vì tác dụng của thuốc sẽ ẩn ở trong cơ thể nên người bị trúng độc có khi còn không hề hay biết gì hết.
"Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?" Ninh Diệu thán phục.
Úc Lễ thản nhiên đáp: "Gặp nhiều rồi tự nhiên sẽ hiểu."
Ninh Diệu không biết trước kia Úc Lễ đã trải qua những gì, nó chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Ninh Diệu xích tới gần Úc Lễ, dụi cả người vào người Úc Lễ.
An ủi Úc Lễ xong, Ninh Diệu bỏ một viên thuốc độc hoà vào trong chén nước, viên thuốc nhanh chóng tan ra, chỉ nhìn thôi thì thật không nhìn ra trong chén nước đã có thuốc độc.
Có thể thấy được yêu tộc bảo Ninh Diệu hạ độc thật sự muốn mạng của Úc Lễ.
Ninh Diệu thở phì phì bê chén nước đến góc tường, đổ hết nước bên trong đi.
Cứ liên tục làm thế một thời gian, vào lúc bình thuốc độc đã sắp hết, Ninh Diệu lại mộng du lần nữa.
Nó mở mắt ta, trước mắt không phải Úc Lễ nằm ngay cạnh bên, bản thân cũng không nằm trên giường mà đang đứng đối mặt với một con chồn xấu xí.
"Xử lý mọi việc như nào rồi?" Chồn hỏi.
Sau khi Ninh Diệu tỉnh hẳn, lông trên mặt đều xù hết cả lên: "Đương nhiên là cho hắn uống hết thuốc độc dễ như bỡn rồi.
Ta đã nói mà, hắn không hề đề phòng ta."
"Ừ." Chồn ta gật gù cái đầu.
Dĩ nhiên không phải Ninh Diệu nói gì gã tin cái đó, chẳng qua là mấy ngày nay bọn chúng vẫn luôn âm thầm phái yêu tới theo dõi một người một yêu này, xác thực cũng nhìn ra sắc mặt tu sĩ nhân tộc kia càng ngày càng tệ.
Tốt lắm, xem ra kế hoạch vẫn rất thuận lợi.
"Ta giúp ngươi xử lý xong việc rồi, không phải là ngươi nên trả thù lao cho ta đi à?" Ninh Diệu nói thêm.
Mặc dù thuốc Ninh Diệu muốn rất quý nhưng việc này liên đới rất lớn, sau nữa còn cần Ninh Diệu phối hợp rất nhiều việc.
Yêu Vương cũng không đến nỗi keo kiệt mấy viên thuốc, Yêu Vương đã sớm đưa rất nhiều thuốc tăng trưởng cho Chồn để gã trả cho Ninh Diệu.
"Dĩ nhiên.
Đây là thù lao ngươi đáng được nhận." Chồn lấy ra một bình thuốc đưa cho Ninh Diệu.
Ninh Diệu nhận thuốc xong lại nghe Chồn nói: "Những cái này cũng chỉ là lợi ích rất nhỏ, nếu như ngươi đồng ý tiếp tục hợp tác với bọn ta thì sẽ có được càng nhiều lợi lộc hơn nữa, ngươi có chịu không?
Dụ dỗ xong, Chồn chẳng đợi Ninh Diệu trả lời đã cười đe doạ: "Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời bọn ta, nếu không..."
Chồn còn chưa nói xong đã cảm thấy một luồng gió lạnh thổi ngang cổ mình.
Gã co rụt cổ lại, bỏ ngang những lời uy hiếp còn chưa nói nốt.
Mà vốn dĩ Ninh Diệu đã định nghe theo kế hoạch của bọn chúng nên nó đồng ý ngay tắp lự.
Chồn lén lút moi ra một cuộn giấy.
Sau một hồi quan sát xung quanh xác định không có ai khác, gã mới mở cuộn giấy ra.
Trên trang giấy vẽ bản đồ rất chi tiết, trong đó, nơi Ninh Diệu đang ở hiện tại được đánh một dấu.
Bắt đầu từ điểm đó thì có một đường chỉ dẫn, qua một đoạn dài địa thế ngoằn ngoèo phức tạp mãi mới tới điểm đích.
"Đêm mai chính là đêm trăng tròn, tới tối, ngươi hãy đi theo tuyến đường này, dẫn kẻ kia tới chỗ đấy." Chồn chỉ móng vuốt vào điểm đích cuối cùng.
"Nhớ chưa?"
Sau khi cho Ninh Diệu xem, Chồn muốn thiêu huỷ tấm bản đồ cơ mật này, nhưng gã còn chưa kịp hành động, quả cầu nhỏ trên đất đã nhảy tưng lên.
"Ta không nhớ được đâu." Trong cặp mắt đen lay láy của chú chim non chất đầy buồn tủi, ươn ướt: "Chỉ nhìn lướt như thế sao mà nhớ được chứ? Ngươi đang cố tình bắt nạt ta có đúng không?"
Chồn ta kinh hãi: "Ta cố ý gây khó dễ cho ngươi làm gì, mấy thứ bản đồ này không phải xem xong đều..."
Không phải xem xong đều có thể nhớ được rồi đem thiêu huỷ ngay hay sao?
Quả cầu màu vàng nhạt trông vừa đáng thương vừa đáng yêu làm cho người ta không khỏi động lòng thương.
Mà chẳng hiểu sao trên cổ gã Chồn cứ cảm thấy lạnh lẽo, giống như đầu gã có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Thôi vậy, cũng chỉ là một con non, không nhớ được cũng dễ hiểu.
Chồn giao tấm bản đồ cho Ninh Diệu rồi cau mày bỏ đi.
Ninh Diệu thuận lợi có được bản đồ, đợi Chồn đi khỏi, nó chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, nó thấy Úc Lễ đã tỉnh rồi.
Thế là nó lật đật chạy lại bên giường co chân nhảy lên một cái, được bàn tay Úc Lễ đỡ lấy.
"Anh xem này." Ninh Diệu ngồi trên tay Úc Lễ mở bản đồ ra muốn Úc Lễ xem chung, thế nhưng độ sài sải cánh của nó có hạn, nó chỉ có thể giữ được phần giữa còn hai bên của tấm bản đồ đều cuộn vào, trông cảnh này có hơi buồn cười.
Ninh Diệu đẩy bản đồ tới đầu gối Úc Lễ, nghiêm túc nói những gì mình đã nói với Chồn trong đêm nay, cùng Úc Lễ quyết định kế hoạch hành động của ngày mai.
Ngày mai, nó sẽ dẫn Úc Lễ đang giả bộ yếu xìu do bị trúng độc đi vào trong khu vực nguy hiểm kia, sau đó một mẻ tóm gọn kẻ địch.
Sau khi Ninh Diệu bàn bạc kế hoạch với Úc Lễ, nó còn hơi do dự: "Liệu có nguy hiểm quá không?"
"Không nguy hiểm." Úc Lễ nhếch môi cười: "Ngươi là Phượng Hoàng, không có ngươi thì không thể thu phục chúng yêu được.
Ngươi vừa xuất hiện, bọn chúng sẽ đồng loạt quỳ xuống, đây là sức mạnh áp chế của huyết mạch."
Không quỳ thì y sẽ đánh cho nát nhừ đầu gối.
Không quỳ cũng phải quỳ.
Ninh Diệu muốn làm Yêu Vương, y sẽ bắt tất cả chúng yêu phải thần phục.
Ninh Diệu được khen đến độ tự hào đầy mình, nó vỗ vỗ cánh, quyết định sẽ hành động theo kế hoạch này.
Được rồi, cứ vậy đi!
_________
Nhoáng cái đã đến hoàng hôn ngày hôm sau.
Ninh Diệu bỏ viên thuốc biến thân vào trong chiếc túi nhỏ treo trước ngực, ngồi trên vai Úc Lễ.
Xuất phát.
Nói ra thì có hơi nhục, nó vẫn chưa thể nhớ hết được địa hình phức tạp trong bản đồ, đường đi đều là do người bị hại – Úc Lễ ghi nhớ cả.
Ninh Diệu chỉ cần ngồi không, giả bộ chỉ đường như thật là có thể hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường này.
Úc Lễ ngự kiếm phi hành luôn, y khống chế tốc độ bay cho không nhanh cũng không chậm.
Đến lúc ánh trăng treo cao trên ngọn cây, bọn họ cũng tới điểm đích.
Ở trong chốn hung hiểm kia vẽ rất nhiều trận pháp mạnh, còn bè lũ Yêu Vương thì đã mai phục sẵn ở trong trận pháp.
Đã biết rõ nơi này có cạm bẫy đương nhiên Úc Lễ sẽ không tiến vào.
Y bay đến bên cạnh trận pháp rồi dừng lại.
Bên ngoài cũng có tướng lĩnh yêu tộc dẫn thuộc hạ mai phục ở ngoài, vốn mục đích bọn chúng phục kích ở đây là để phòng ngừa Úc Lễ trốn ra khỏi trận pháp khiến y trốn ra được cũng lại bị đẩy về.
Nhưng hiện tại trông thấy Úc Lễ dừng bước ngay ở ranh giới trận pháp mãi không chịu tiến vào, chúng yêu nóng hết cả ruột.
Đã thế thì đừng có trách bọn họ quá đáng!
Nam nhân cao cao tại thượng nọ nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt.
Y rút kiếm ra chém xuống một đường, ngay lập tức một tiếng gào thảm thiết rú lên.
Một yêu tộc trong đội mai phục ôm lấy lồng ngực bị chém rách của mình, đau đớn giãy giụa trên nền đất.
Tất cả yêu tộc trong đội mai phục đều biến sắc.
Không xong! Bọn chúng mắc mưu rồi!
"Đều ở đây cả?" Úc Lễ hạ độ cao của phi kiếm xuống chút ít, thờ ơ nhìn một lượt đám yêu tộc ở bên ngoài này rồi lại nhìn vào bên trong trận pháp.
Cách biệt thực lực quá lớn, đối với y mà nói ngày hôm nay muốn bóp ch/ết đám yêu tộc này còn dễ hơn bóp ch/ết một con kiến.
Cứ dốc hết toàn lực thì chẳng cần phải cẩn thận nghĩ mưu nghĩ kế làm gì.
Kế hoạch duy nhất lúc này của y chính là phối hợp với Ninh Diệu vào lúc hắn biến thành dáng vẻ của chim trưởng thành, rồi sau đó phóng ra một phần uy lực chém chết Yêu Vương.
Phượng Hoàng giáng thế tất phải có thần uy.
"Gọi Yêu Vương ở trong ra đây." Úc Lễ lạnh lùng nói.
"Phải, gọi hắn ra đây." Ninh Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên vai Úc Lễ, cũng tỏ vẻ phi phàm nói: "Cho các ngươi thấy sức mạnh của bọn ta!"
Lúc này con yêu nào cũng biết mình đã mắc mưu, con chim mập kia đã lừa bọn chúng!
Thế nhưng có sức nặng kinh khủng đang đè ép trên vai, bọn chúng không dám không nghe theo, càng không dám thể hiện thái độ giận dữ với con chim non kia.
Tướng lĩnh yêu tộc run rẩy lấy từ trong ngực áo ra một chiếc lệnh bài rồi bóp nát nó, truyền tin cho Yêu Vương cốt để báo cho Yêu Vương hay bên ngoài đang xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một lát sau, bên trong trận pháp đen kịt xuất hiện rất nhiều bóng đen.
Yêu Vương mà trước đó Ninh Diệu đã từng gặp đang đứng ở phía trước chúng yêu.
Ánh mắt u ám của Yêu Vương lia về phía một người một chim ở đằng kia.
Có thể ngồi vào vị trí Yêu Vương tất nhiên là ngoài giết chóc ra gã còn biết những thứ khác, ít nhất thì gã rất giỏi trong việc chia rẽ, gây xích mích.
Nhìn dáng vẻ thân mật của một người một chim bên kia có thể thấy quan hệ của cả hai vẫn gắn bó keo sơn hệt như lúc trước.
Yêu Vương cười khinh thường.
Hệt như lúc trước cơ à? Gã lại càng muốn hai kẻ này nảy sinh xích mích với nhau.
Gã từng nghe yêu quái chồn nói rằng con chim non kia muốn trở thành Yêu Vương, không phải hạng yêu thích bình lặng không có dã tâm.
Nếu đã thế thì càng không có lý nào có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của Đạo cốt.
Ai mà không muốn trở thành kẻ mạnh nhất, thống lĩnh Tam giới, phi thăng thành tiên chứ?
Yêu Vương nhìn Ninh Diệu, nham hiểm nói: "Ngươi có biết vì sao bọn ta muốn bẫy giết hắn hay không?"
Ninh Diệu sững sờ: "Vì sao?"
Yêu Vương nhìn phản ứng của hắn, trong lòng đã nắm được vấn đề, miệng cười to.
Quả nhiên, tu sĩ nhân tộc kia chưa từng nói về việc mình có Đạo cốt cho yêu tộc còn non này biết.
Hẳn là dùng đủ mọi cách để giấu giếm nên mới có thể thân thiết nhau được như thế.
"Hắn thậm chí còn không dám nói cho nhà ngươi biết nguyên nhân ha ha ha!" Yêu Vương cười điên cuồng.
Úc Lễ đưa tay lên sờ sờ quả bóng lông mềm mềm ở trên vai.
Trước đây đúng là y chưa từng nói cho Ninh Diệu biết những thứ liên quan đến thể chất đặc biệt của mình.
Ban đầu đương nhiên là vì không cần thiết, cũng vì không đủ tin tưởng.
Nhưng mà hiện tại, thiếu gia nhỏ đã rất nhiều lần chứng minh rằng hắn là người đáng để tin tưởng.
Những nghi ngờ, không tin tưởng chồng chéo được tách ra từng tầng từng lớp, để lộ tấm chân tình bị bọc ở bên trong nơi sâu nhất, rất lâu rất lâu không được thấy ánh mặt trời.
Ánh mắt Úc Lễ và Ninh Diệu giao nhau.
Trong đôi mắt đen nháy kia trước sau vẫn cứ thuần khiết như thế.
"Có gì mà không dám?" Úc Lễ khẽ nói..