Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 40


Tu hành đến trình độ này, đối với Úc Lễ thì giấc ngủ đã trở thành một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nguyên đêm nay hắn chẳng thể chợp mắt, chờ cho đến khi vầng thái dương dâng lên, trước lúc Ninh Diệu mở mắt hắn mới khép đôi mắt của mình lại, đợi chờ phản ứng của y.Vì vậy nên Phượng Huyền bước tới, truyền âm với trưởng lão: “Nhân tộc đi theo phượng chủ kia nói hắn chính là đạo lữ của y.”
Khi Ninh Diệu tỉnh dậy, y phát hiện mình đang nằm trong lòng của Úc Lễ.Hắn muốn ôm, hôn không phân ngươi ta, muốn lúc đ ộng tình người ấy sẽ vô thức kêu lên tên người mà y yêu.
…Thảo nào lúc ngủ y lại thấy ấm vừa đủ, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh.

Phải thừa nhận rằng ngủ trong lòng Úc Lễ thoải mái thật đấy!Úc Lễ im lặng, một bông hoa rơi lên đầu sao có thể khiến một tu sĩ bình thường cảm thấy đau chứ, thiếu gia nhỏ đúng là yếu ớt thật đấy.

Đây cũng là lần đầu tiên Úc Lễ động lòng với người khác.

Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, khả năng theo đuổi người ta của mình sao có thể bằng vũ đạo và hoa của Phượng tộc, nhưng biểu cảm hoàn toàn thờ ơ của Ninh Diệu khiến người ta không thể biết được tâm tư của y.Con sói lớn mài móng vuốt, thử tấn công lần đầu tiên.
Nhưng sao tư thế ngủ của y lại xấu như thế chứ, coi Úc Lễ chẳng khác nào gối mà ôm hắn ngủ.

Úc Lễ đáng thương quá đi, có lẽ cả đêm quá hắn chẳng được ngon giấc.“Tất cả bọn họ đều si mê ngươi… nếu là ngươi, ngươi sẽ để mắt đến ai?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu cẩn thận kéo khoảng cách giữa hai người, nhưng y phát hiện mình và Úc Lễ ôm nhau thực sự rất chặt.

Tai của Ninh Diệu thoáng ửng hồng, y nhẹ nhàng đẩy tay của Úc Lễ ra rồi xoay người xuống giường.Hai người họ không giống nhau.

Họ giống như đã trở thành đạo lữ của nhau, không ai có can đảm để xen chân, cũng sẽ mãi mãi không bao giờ phản bội đối phương, cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng sẽ luôn ở bên nhau.
Phía sau Ninh Diệu là Úc Lễ đã mở mắt.“Hả?” Ninh Diệu cau mày, y suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy những lời này nghe thế nào cũng kỳ lạ.
Hắn đã bừng lên hơi nóng từ khi cơ thể mang theo hương vị ngọt ngào kia bắt đầu động đậy trong lòng mình.

Úc Lễ phải sử dụng linh lực của mình mới có thể áp hơi nóng ấy xuống, không để Ninh Diệu cảm thấy sợ hãi.

Ninh Diệu vỗ gáy, nghĩ ra một lời giải thích đúng lý hợp tình.

Có lẽ đây chính là trí nhớ trong truyền thừa, y là một đại yêu mạnh như vậy cơ mà, trước kia người ngưỡng mộ y nhiều như vậy là bình thường.Ninh Diệu rất vui vẻ, y quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để đi dạo với Úc Lễ rồi mới tìm ngày hoàng đạo để lên ngôi.Ninh Diệu cũng mặc kệ hình tượng ổn trọng của mình, y kéo tay áo Úc Lễ năn nỉ: “Là gì vậy, huynh nói cho ta biết có được không?”
Bầu không khí đầy ái muội ấy đều do hắn gây dựng lên nhưng phản ứng của Ninh Diệu lại không như vậy, y chỉ thấy xấu hổ.“Rất đơn giản.” Úc Lễ mỉm cười đưa tay xuống nắm lấy những ngón tay đang níu lấy ống tay áo mình của Ninh Diệu.Tâm trạng của Ninh Diệu vui hơn một chút, suy nghĩ đến hình tượng phượng hoàng của mình nên y không biến thành chim nhỏ để Úc Lễ đưa mình đi, mà chỉ cố gắng bình tĩnh đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Hai người họ không giống nhau.

Ơ không đúng, y mới chỉ là bé non mấy tháng tuổi, sao lại có thể nói ra những điều này chứ, từ khi nào thì y gặp nhiều người theo đuổi mình đến vậy chứ?Đôi lời muốn nói: Úc Lễ uy vũ!!!
Ninh Diệu chỉ coi Úc Lễ là bạn tốt, là huynh trưởng, y chẳng có chút tình cảm vượt ranh giới nào cả.

Hắn có thể giam cầm Ninh Diệu bên mình cả đời, cũng có thể ép buộc y làm những điều mà mình muốn nhưng chẳng lẽ như vậy đã đủ để khiến hắn thỏa mãn ư?Úc Lễ không phải xử lý chuyện gì nên hắn có thể ngủ đến lúc nào cũng được, Ninh Diệu không đánh thức hắn, chỉ thay một bộ pháp bào mới.

Phải thừa nhận những bộ pháp bào mà Phượng tộc mang tới cho y đều cực kỳ xuất sắc, đường may rất tinh xảo.

Trưởng lão truyền tin tức này ra ngoài, chẳng mấy chốc tất cả Phượng tộc muốn tiếp xúc gần gũi với phượng hoàng đều đã đến đây, bên trong Phượng Hoa điện rộng rãi giờ đã đông nghịt.

Trưởng lão xua những người đến để xem náo nhiệt ra ngoài, chỉ để lại mấy người lão đã chọn để làm phượng hoàng vui lòng, nỗ lực lưu lại hậu duệ với y.
Một khi bạn đã hiểu mình muốn điều gì, bạn sẽ muốn nhiều hơn thế.Chỉ trong vòng một ngày trưởng lão đã tìm đủ tộc nhân, vẻ ngoài thế nào cũng có.

Lão tin rằng dù tướng mạo và sở thích của phượng hoàng có như thế nào thì y cũng đều có thể tìm được người thích hợp với mình.
Hắn muốn ôm, hôn không phân ngươi ta, muốn lúc đ ộng tình người ấy sẽ vô thức kêu lên tên người mà y yêu.Chỉ là một người đàn ông bên cạnh phượng hoàng cũng có thể lên mặt như vậy, cứ cho là phượng hoàng thực sự thích hắn nhưng họ đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhau chứ?Lời của trưởng lão rất có đạo lý, cũng cực kỳ mê hoặc, Phượng Huyền suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng đầu hàng.

Nói rất đúng, tu sĩ nhân tộc kia thì có uy hiếp gì chứ? Vì để được gần gũi với phượng hoàng, sao hắn ta lại không dám thử một lần chứ, biết đâu hắn ta cũng có thể trở thành một trong những đạo lữ của phượng hoàng thì sao.Vốn trưởng lão đã rất nhiều tuổi rồi nhưng hôm nay, khi nhìn phượng hoàng đi về phía mình, đột nhiên lão có cảm giác dường như mình đã trở về những năm tháng ngây ngô kia, là một bé hồng hạc ngây thơ lại hấp tấp, lão mất đi sự uy nghiêm của bản thân, ngay cả tay phải đặt ở đâu cũng không biết.
Hắn muốn có một tấm lòng giống như của mình vậy.Chắc chắn người này cố ý!
Sau khi Ninh Diệu xuống giường, y lặng lẽ đi giày của mình vào.


“Không phải đến rồi đây sao.”Úc Lễ nhìn Phượng tộc vẫn đang thể hiện điệu nhảy của mình ở trên bầu trời, có vẻ họ càng lúc càng bất mãn khi thấy Ninh Diệu tránh sau lưng hắn.
Úc Lễ không phải xử lý chuyện gì nên hắn có thể ngủ đến lúc nào cũng được, Ninh Diệu không đánh thức hắn, chỉ thay một bộ pháp bào mới.

Phải thừa nhận những bộ pháp bào mà Phượng tộc mang tới cho y đều cực kỳ xuất sắc, đường may rất tinh xảo.

Sau khi làm xong tất cả, Ninh Diệu nhàn rỗi nhìn xung quanh, lúc này y mới phát hiện có một con chim giấy ngoài cửa sổ từ lúc nào không hay.
Ninh Diệu bước ra ngoài sân, con chim giấy đương lượn vòng ngoài cửa sổ cũng bay ra sân theo bước chân y, sau đó nó đáp xuống trước mặt Ninh Diệu rồi cúi đầu vái chào.

Chim giấy há miệng, thanh âm phát ra chính là tiếng nói đầy già nua của trưởng lão.

Trưởng lão hỏi Ninh Diệu có hài lòng với pháp bào hay không, cũng hỏi liệu khi nào Ninh Diệu rảnh thì lão có thể tìm y để bàn chút chuyện không.

Bên cạnh đó, những tộc nhân khác của điểu tộc ở bên ngoài đều đã trở về, họ đều muốn được gặp Ninh Diệu.“Trưởng lão.” Phượng hoàng gật đầu với lão, vì vậy nên lão vô thức lùi về sau, nhường đường cho y.Sau khi Ninh Diệu xuống giường, y lặng lẽ đi giày của mình vào.

Ninh Diệu nghĩ Úc Lễ vẫn đang ngủ, không nên để nhiều người đến quấy rầy hắn, vì thế y trả lời chim giấy: “Nếu đã vậy thì ngươi cứ chờ ta ở Phượng Hoa điện, lát nữa ta sẽ đến.”Bầu không khí đầy ái muội ấy đều do hắn gây dựng lên nhưng phản ứng của Ninh Diệu lại không như vậy, y chỉ thấy xấu hổ.“Sau này đừng để ta nghe thấy những lời như thế này nữa.”Hai người sóng vai đi cạnh nhau, vô số ánh mắt dõi theo bóng lưng họ, nhìn về phía Ninh Diệu là ngưỡng mộ còn nhìn Úc Lễ thì chỉ có ghen ghét.
Sau khi nhận được câu trả lời của Ninh Diệu, chim giấy bay trở lại tay của trưởng lão.

Lặp lại những lời của Ninh Diệu xong, giọng nói của chim giấy như nghẹn lại, nó đi một vòng trên đất rồi mới mở miệng, phun ra một câu: “Hình người, phượng chủ đang trong hình người.”
Một khi bạn đã hiểu mình muốn điều gì, bạn sẽ muốn nhiều hơn thế.Ninh Diệu tức giận đi ra ngoài liền thấy một hình bóng quen thuộc.

Úc Lễ đang đứng cạnh đại điện, phân biệt rõ ràng với Phượng tộc ở bên cạnh.
Đôi mắt của trưởng lão sáng lên, không lâu nữa họ sẽ biết phượng hoàng trông như thế nào!Ninh Diệu lấy lại tinh thần sau khi nghe những lời kinh thiên động địa ấy, y có chút do dự.

Không phải cách này không tốt mà y nhớ rõ đây là thế giới tu tiên, lời nói của người tu tiên rất quan trọng, nếu cứ treo Thiên đạo ở bên miệng như vậy, dùng danh nghĩa của Thiên đạo để bịa đặt một câu chuyện không hề xảy ra thì thực sự không sao ư?
Chỉ trong vòng một ngày trưởng lão đã tìm đủ tộc nhân, vẻ ngoài thế nào cũng có.

Lão tin rằng dù tướng mạo và sở thích của phượng hoàng có như thế nào thì y cũng đều có thể tìm được người thích hợp với mình.“Hả… không biết nữa, có quá nhiều người thích ta giống như vậy.” Ninh Diệu nói: “Nếu nói thì những người không thích ta giống như huynh vậy, so với họ thì càng đặc biệt hơn.”
Trưởng lão truyền tin tức này ra ngoài, chẳng mấy chốc tất cả Phượng tộc muốn tiếp xúc gần gũi với phượng hoàng đều đã đến đây, bên trong Phượng Hoa điện rộng rãi giờ đã đông nghịt.

Trưởng lão xua những người đến để xem náo nhiệt ra ngoài, chỉ để lại mấy người lão đã chọn để làm phượng hoàng vui lòng, nỗ lực lưu lại hậu duệ với y.Đôi lời muốn nói: Úc Lễ uy vũ!!!
Tất cả đều biến thành hình người, có nam có nữ, mập ốm cao thấp đủ cả.

Khuôn mặt của họ đều đong đầy ngượng ngùng và chờ mong, nhìn chung, bầu không khí giữa họ khá hòa bình.Phượng hoàng tức giận, yêu tộc phía dưới quỳ đầy đất, Ninh Diệu đứng dậy đi ra ngoài.
Trưởng lão nhìn đám người rồi nhíu mày: “Thánh Tử đâu rồi? Sao Thánh Tử vẫn chưa tới?”Tu hành đến trình độ này, đối với Úc Lễ thì giấc ngủ đã trở thành một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nguyên đêm nay hắn chẳng thể chợp mắt, chờ cho đến khi vầng thái dương dâng lên, trước lúc Ninh Diệu mở mắt hắn mới khép đôi mắt của mình lại, đợi chờ phản ứng của y.“Sao thế, không thích à?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.
“Không phải đến rồi đây sao.”Úc Lễ lại liếc mắt nhìn Phượng tộc đang bay trên bầu trời rồi rũ mi, nói: “Họ vẫn sẽ luôn kiên trì theo đuổi ngươi, mỗi khi chúng ta đi thưởng hoa đều sẽ có một đám như vậy đến làm phiền, tuy rằng không phải lo đến tính mạng nhưng điều ấy vẫn rất khó chịu, nếu ngươi mở miệng đuổi họ đi thì lại có vẻ lòng dạ hẹp hòi.

Ta có một cách có thể khiến họ tự giác rời đi, ngươi có muốn thử không?”
Phượng Huyền khoan thai đến muộn, sắc mặt của hắn ta kém hơn so với ngày thường, đầy vẻ nghiêm trọng và không phục.“Hả?” Ninh Diệu liếc mắt nhìn Úc Lễ: “Có nhìn ra, sao thế?”Khi Ninh Diệu tỉnh dậy, y phát hiện mình đang nằm trong lòng của Úc Lễ.
“Trưởng lão, tối qua ta có gửi thư cho ngài, ngài không thấy ư?” Phượng Huyền hỏi.Phượng Huyền lời ít mà ý nhiều: “Tu sĩ kia rất mạnh, cực kỳ mạnh, đúng là hiếm thấy.”
“Ta rất bận, làm gì có thời gian mà đọc thư chứ.” Trưởng lão ngừng lại: “Ngươi có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi.”
Vì vậy nên Phượng Huyền bước tới, truyền âm với trưởng lão: “Nhân tộc đi theo phượng chủ kia nói hắn chính là đạo lữ của y.”Hắn đã bừng lên hơi nóng từ khi cơ thể mang theo hương vị ngọt ngào kia bắt đầu động đậy trong lòng mình.

Úc Lễ phải sử dụng linh lực của mình mới có thể áp hơi nóng ấy xuống, không để Ninh Diệu cảm thấy sợ hãi.

Trưởng lão đang vuốt râu thì khựng lại một chút rồi lại trở về như thường: “Nực cười, nhân yêu khác nhau, sao họ có thể là đạo lữ được? Hắn nói gì ngươi cũng tin ư? Huống chi với thân phận của phượng chủ thì có tới hàng trăm ngàn đạo lữ cũng là chuyện bình thường, vị trí này sao chỉ có thể dành cho một người.”Cái gì, còn có cách hay như vậy ư, đây không phải là giải pháp mà y đang tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua hay sao?
Phượng Huyền lời ít mà ý nhiều: “Tu sĩ kia rất mạnh, cực kỳ mạnh, đúng là hiếm thấy.”“Ý của ngươi là không tăng độ tinh khiết cho huyết thông các ngươi sẽ bị ức hiếp? Nhưng ta thấy dù là thỏ yêu, chuột yêu nhỏ yếu cũng vẫn sẽ cố gắng tu hành để gia tăng sức mạnh cho bản thân, các ngươi… chỉ nghĩ về huyết thống thôi ư?” Ninh Diệu nheo mắt, vỗ tay vịn một cái, tức giận nói: “Thật khiến ta thất vọng!”
Ngụ ý của hắn ta chính là lo lắng hoạt động tuyển chọn cho phượng hoàng sẽ khiến tu sĩ kia không vui, sau đó hắn sẽ xử lý cả Phượng tộc.Ninh Diệu bước ra ngoài sân, con chim giấy đương lượn vòng ngoài cửa sổ cũng bay ra sân theo bước chân y, sau đó nó đáp xuống trước mặt Ninh Diệu rồi cúi đầu vái chào.


Chim giấy há miệng, thanh âm phát ra chính là tiếng nói đầy già nua của trưởng lão.

Trưởng lão hỏi Ninh Diệu có hài lòng với pháp bào hay không, cũng hỏi liệu khi nào Ninh Diệu rảnh thì lão có thể tìm y để bàn chút chuyện không.

Bên cạnh đó, những tộc nhân khác của điểu tộc ở bên ngoài đều đã trở về, họ đều muốn được gặp Ninh Diệu.Con cừu non nhảy nhót trong lãnh địa của sói không chút đề phòng, còn ở chung một phòng với sói, làm nũng đòi ngủ chung một giường với sói.
Trưởng lão trải đời nhiều nên gặp chuyện không rối loạn: “Chúng ta đều suy nghĩ cho tương lai của Phượng tộc, dù hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì chẳng lẽ cũng không để ý đến mặt mũi của phượng hoàng? Hắn có thể giết hết tất cả chúng ta trước mặt y ư?”Trưởng lão đang vuốt râu thì khựng lại một chút rồi lại trở về như thường: “Nực cười, nhân yêu khác nhau, sao họ có thể là đạo lữ được? Hắn nói gì ngươi cũng tin ư? Huống chi với thân phận của phượng chủ thì có tới hàng trăm ngàn đạo lữ cũng là chuyện bình thường, vị trí này sao chỉ có thể dành cho một người.”
Lời của trưởng lão rất có đạo lý, cũng cực kỳ mê hoặc, Phượng Huyền suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng đầu hàng.

Nói rất đúng, tu sĩ nhân tộc kia thì có uy hiếp gì chứ? Vì để được gần gũi với phượng hoàng, sao hắn ta lại không dám thử một lần chứ, biết đâu hắn ta cũng có thể trở thành một trong những đạo lữ của phượng hoàng thì sao.Ninh Diệu vẫn còn chút sợ hãi: “Thích cái gì chứ, hoa lớn như vậy rơi lên đầu kiểu gì cũng sẽ đau.”
Điểu tộc đứng ngoài sân như thấy được thứ gì đó nơi chân trời rất xa, gã hưng phấn mật báo: “Đến rồi, phượng chủ đến rồi!”Hắn muốn có một tấm lòng giống như của mình vậy.Ngụ ý của hắn ta chính là lo lắng hoạt động tuyển chọn cho phượng hoàng sẽ khiến tu sĩ kia không vui, sau đó hắn sẽ xử lý cả Phượng tộc.
Sự kích động và ồn ào ban đầu qua đi, cả khoảng sân và chính điện dần chìm vào im lặng, ngay cả tiếng kim rơi trên đất cũng có thể nghe một cách đầy rõ ràng.Nếu tu sĩ Nhân tộc kia làm được thì họ cũng có thể!
Phượng tộc dù đứng bên ngoài hay bên trong viện đều ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn lên trời, há miệng ra rồi lại ngậm lại, thậm chí còn có vài người không nhịn được mà nuốt nước miếng.Cách thức tìm phối ngẫu của Phượng tộc cũng sẽ giống như những loài chim bình thường khác, đều sẽ nhảy nhót.

Lần này họ đang dùng điệu nhảy của mình để thể hiện tâm ý của mình với phượng hoàng.

Trưởng lão vội vàng ra cửa để nghênh đón, vừa lúc nhìn thấy phượng hoàng đáp xuống đất.

Mái tóc dài màu bạch kim của y xoã tung, dường như cả người đều phát ra ánh sáng, thân hình phượng hoàng thon dài, không hề cường tráng, mỗi một đường cong, một sợi tóc trên cơ thể y đều lộ ra vẻ đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.Edit: onecolour“Trưởng lão, tối qua ta có gửi thư cho ngài, ngài không thấy ư?” Phượng Huyền hỏi.
Y đáp xuống khoảng sân đầy Phượng tộc, tất cả yêu đều nhìn y nhưng không ai dám gây ra tiếng động.

Y tiến về phía trước, cứ mỗi một bước của y Phượng tộc đứng phía trước đều sẽ như thuỷ triều mà đồng loạt lui về phía sau, vì y mà để lại một lối đi, nơi đáy mắt của những yêu tộc đương nhìn y đều nổi lên sự cuồng nhiệt.
Vốn trưởng lão đã rất nhiều tuổi rồi nhưng hôm nay, khi nhìn phượng hoàng đi về phía mình, đột nhiên lão có cảm giác dường như mình đã trở về những năm tháng ngây ngô kia, là một bé hồng hạc ngây thơ lại hấp tấp, lão mất đi sự uy nghiêm của bản thân, ngay cả tay phải đặt ở đâu cũng không biết.Nhưng sao tư thế ngủ của y lại xấu như thế chứ, coi Úc Lễ chẳng khác nào gối mà ôm hắn ngủ.

Úc Lễ đáng thương quá đi, có lẽ cả đêm quá hắn chẳng được ngon giấc.
“Trưởng lão.” Phượng hoàng gật đầu với lão, vì vậy nên lão vô thức lùi về sau, nhường đường cho y.Đôi mắt của trưởng lão sáng lên, không lâu nữa họ sẽ biết phượng hoàng trông như thế nào!
Phượng hoàng tiếp tục tiến về phía trước, khi y đến bên trong Phượng Hoa điện mới vén áo bào, ngồi xuống vị trí của mình.

Y nhàn nhã ngồi trên bảo toạ, cánh tay đặt trên phần tay vịn chống mặt, đôi mắt vừa đa tình lại vừa vô tình kia thản nhiên liếc nhìn về phía bọn họ, rõ ràng đó chỉ là một cái liếc mắt cực kỳ bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác chỉ một cái chớp mắt đã vạn năm trôi qua.Ninh Diệu đương ngẩng đầu thưởng thức những điệu nhảy ấy thì thấy rất nhiều bông hoa lớn rơi thẳng về phía mình, y vội vàng lui về sau mấy bước, trốn sau lưng Úc Lễ.
Nếu nói nguyên hình của phượng hoàng mang một vẻ đẹp thánh khiết mà xa cách, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn thần phục mà đi theo thì hình người của phượng hoàng trước mặt họ vẫn giữ được nét thánh khiết đầy mỹ lệ ấy, nhưng đồng thời thân hình mảnh khảnh kia của y lại mang vẻ yếu ớt đến kỳ dị, khiến người ta chỉ muốn ôm y vào trong ngực mà vấy bẩn sự thánh khiết ấy.Trưởng lão nhìn đám người rồi nhíu mày: “Thánh Tử đâu rồi? Sao Thánh Tử vẫn chưa tới?”
Trong sự tĩnh lặng ấy, Ninh Diệu cất tiếng: “Trưởng lão, ngươi muốn nói gì với ta vậy?”
Trưởng lão như bừng tỉnh, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lão chợt nhận ra một vấn đề, ý tưởng ban đầu của lão sai rồi, cực kỳ sai lầm! Không phải cứ dựa trên dung nhan của phượng hoàng mà chỉ định một người để lấy lòng y, mà khi tất cả yêu nhìn thấy phượng hoàng, nhất định họ sẽ ngươi tranh ta đoạt chỉ để ánh mắt kia đặt trên mình nhiều hơn một chút.Tất cả đều biến thành hình người, có nam có nữ, mập ốm cao thấp đủ cả.

Khuôn mặt của họ đều đong đầy ngượng ngùng và chờ mong, nhìn chung, bầu không khí giữa họ khá hòa bình.
Lão thấy không khí hòa bình ban đầu giữa những điểu tộc được mình tuyển chọn đã biến mất, thay vào đó là sự dò xét lẫn nhau.

Kế hoạch phái một yêu tộc thích hợp để lấy lòng phượng hoàng trước đó đã không thể dùng nữa, trưởng lão tiến lên vài bước, không thể không nói ra sự thật dưới ánh mắt của phượng hoàng: “Phượng chủ, huyết mạch Phượng tộc ít ỏi, thế hệ con cháu sau này càng ngày càng yếu hơn thế hệ trước.

Ta cho rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ bị những yêu tộc khác bắt nạt.

Tăng độ tinh khiết cho huyết thống đang là việc cấp bách nhất hiện nay, nhờ phượng chủ suy tính!”
Trưởng lão vừa dứt lời liền có cảm giác cổ mình hơi lạnh, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng mà phượng hoàng ngồi phía trên cũng cau mày.
“Hả?” Ninh Diệu cau mày, y suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy những lời này nghe thế nào cũng kỳ lạ.Ninh Diệu sờ sờ đầu của mình, nói đầy tự nhiên: “Không có cảm giác gì cả, ta đã thấy quá nhiều cách theo đuổi nên đôi khi cũng lười suy nghĩ.”Nếu nói nguyên hình của phượng hoàng mang một vẻ đẹp thánh khiết mà xa cách, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn thần phục mà đi theo thì hình người của phượng hoàng trước mặt họ vẫn giữ được nét thánh khiết đầy mỹ lệ ấy, nhưng đồng thời thân hình mảnh khảnh kia của y lại mang vẻ yếu ớt đến kỳ dị, khiến người ta chỉ muốn ôm y vào trong ngực mà vấy bẩn sự thánh khiết ấy.
“Ý của ngươi là không tăng độ tinh khiết cho huyết thông các ngươi sẽ bị ức hiếp? Nhưng ta thấy dù là thỏ yêu, chuột yêu nhỏ yếu cũng vẫn sẽ cố gắng tu hành để gia tăng sức mạnh cho bản thân, các ngươi… chỉ nghĩ về huyết thống thôi ư?” Ninh Diệu nheo mắt, vỗ tay vịn một cái, tức giận nói: “Thật khiến ta thất vọng!”“Bông hoa này đẹp quá… ơ?” Tầm mắt của Ninh Diệu dời từ bông hoa lên không trung, những con chim lớn với bộ lông đủ màu sắc giương cánh chao lượn trên bầu trời, chúng liên tục tạo ra đủ loại tư thế khác nhau trên bầu trời, thể hiện sự ưu tú và linh hoạt của mình trên tất cả phương diện.


Sau khi làm xong tất cả, Ninh Diệu nhàn rỗi nhìn xung quanh, lúc này y mới phát hiện có một con chim giấy ngoài cửa sổ từ lúc nào không hay.
Phượng hoàng tức giận, yêu tộc phía dưới quỳ đầy đất, Ninh Diệu đứng dậy đi ra ngoài.Sau khi nhận được câu trả lời của Ninh Diệu, chim giấy bay trở lại tay của trưởng lão.

Lặp lại những lời của Ninh Diệu xong, giọng nói của chim giấy như nghẹn lại, nó đi một vòng trên đất rồi mới mở miệng, phun ra một câu: “Hình người, phượng chủ đang trong hình người.”
“Sau này đừng để ta nghe thấy những lời như thế này nữa.”
***Ninh Diệu nghĩ Úc Lễ vẫn đang ngủ, không nên để nhiều người đến quấy rầy hắn, vì thế y trả lời chim giấy: “Nếu đã vậy thì ngươi cứ chờ ta ở Phượng Hoa điện, lát nữa ta sẽ đến.”
Ninh Diệu tức giận đi ra ngoài liền thấy một hình bóng quen thuộc.

Úc Lễ đang đứng cạnh đại điện, phân biệt rõ ràng với Phượng tộc ở bên cạnh.Họ không chỉ biểu diễn vũ khúc phải dùng cả đời để học mà còn nhổ chiếc lông đẹp đẽ nhất trên bộ lông của mình xuống, điểm thêm những bông hoa lớn rồi thả xuống bên cạnh Ninh Diệu.

Nếu y coi trọng ai thì có thể cầm lấy lông chim hoặc hoa của người ấy.
Tâm trạng của Ninh Diệu vui hơn một chút, suy nghĩ đến hình tượng phượng hoàng của mình nên y không biến thành chim nhỏ để Úc Lễ đưa mình đi, mà chỉ cố gắng bình tĩnh đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Úc Lễ liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp đẽ mỗi người một vẻ của Phượng tộc trong điện và ánh mắt ghen tị của họ rồi nhìn về phía Ninh Diệu, mỉm cười: “Ta nghĩ mới sáng ngươi đã ra ngoài rồi, thật vất vả nên đến đây với ngươi.”Chương 41Ôi, thật là tri kỷ, không hổ là anh trai khác cha khác mẹ của y, hắn tốt thật đấy!
Ôi, thật là tri kỷ, không hổ là anh trai khác cha khác mẹ của y, hắn tốt thật đấy!Úc Lễ nhìn về phía Ninh Diệu, y chợt nhận ra lời nói của mình mang theo một hàm nghĩa khác nên vội vàng giải thích: “Ta không nói quan hệ của chúng ta không tối, huynh đối xử không tốt với ta, mà ý của ta là bọn họ thích ta, là kiểu… muốn được cho đi và nhận lại, nhưng huynh sẽ không.”
Ninh Diệu rất vui vẻ, y quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để đi dạo với Úc Lễ rồi mới tìm ngày hoàng đạo để lên ngôi.
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, vô số ánh mắt dõi theo bóng lưng họ, nhìn về phía Ninh Diệu là ngưỡng mộ còn nhìn Úc Lễ thì chỉ có ghen ghét.Điểu tộc đứng ngoài sân như thấy được thứ gì đó nơi chân trời rất xa, gã hưng phấn mật báo: “Đến rồi, phượng chủ đến rồi!”
Bị nhiều yêu tộc tu vi không hề thấp ghen tị mà nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải là chuyện tốt, chỉ cần hơi vô ý là có thể tự mình vấp ngã, giống như chó ăn phân vậy.

Nhưng người đàn ông bị họ trừng mắt vẫn đi lại vững vàng, trước khi rời đi đột nhiên hắn hơi quay đầu lại, mắt hắn đen và sâu như giếng cổ, khoé môi cong lên thành một nụ cười không mang theo chút cảm xúc.
Chắc chắn người này cố ý!Phượng hoàng tiếp tục tiến về phía trước, khi y đến bên trong Phượng Hoa điện mới vén áo bào, ngồi xuống vị trí của mình.

Y nhàn nhã ngồi trên bảo toạ, cánh tay đặt trên phần tay vịn chống mặt, đôi mắt vừa đa tình lại vừa vô tình kia thản nhiên liếc nhìn về phía bọn họ, rõ ràng đó chỉ là một cái liếc mắt cực kỳ bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác chỉ một cái chớp mắt đã vạn năm trôi qua.Ninh Diệu cẩn thận kéo khoảng cách giữa hai người, nhưng y phát hiện mình và Úc Lễ ôm nhau thực sự rất chặt.

Tai của Ninh Diệu thoáng ửng hồng, y nhẹ nhàng đẩy tay của Úc Lễ ra rồi xoay người xuống giường.
Chỉ là một người đàn ông bên cạnh phượng hoàng cũng có thể lên mặt như vậy, cứ cho là phượng hoàng thực sự thích hắn nhưng họ đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhau chứ?“Thích không?” Úc Lễ lại hỏi.
Nếu tu sĩ Nhân tộc kia làm được thì họ cũng có thể!“Như vậy sẽ không có ai dám đến gần quấy rầy ngươi, ngươi thấy sao?” Úc Lễ hỏi.
Phong cảnh dọc đường đi thực sự rất đẹp, Ninh Diệu không bay đi theo đề xuất của Úc Lễ mà đi dạo bên cạnh hắn, vừa đi vừa thưởng thức.Úc Lễ mím môi, lời của Ninh Diệu tuy đơn giản nhưng hàm nghĩa phía sau lại không đơn giản như vậy.
“Bông hoa này đẹp quá… ơ?” Tầm mắt của Ninh Diệu dời từ bông hoa lên không trung, những con chim lớn với bộ lông đủ màu sắc giương cánh chao lượn trên bầu trời, chúng liên tục tạo ra đủ loại tư thế khác nhau trên bầu trời, thể hiện sự ưu tú và linh hoạt của mình trên tất cả phương diện.

Cách thức tìm phối ngẫu của Phượng tộc cũng sẽ giống như những loài chim bình thường khác, đều sẽ nhảy nhót.

Lần này họ đang dùng điệu nhảy của mình để thể hiện tâm ý của mình với phượng hoàng.

Phượng tộc dù đứng bên ngoài hay bên trong viện đều ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn lên trời, há miệng ra rồi lại ngậm lại, thậm chí còn có vài người không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Họ không chỉ biểu diễn vũ khúc phải dùng cả đời để học mà còn nhổ chiếc lông đẹp đẽ nhất trên bộ lông của mình xuống, điểm thêm những bông hoa lớn rồi thả xuống bên cạnh Ninh Diệu.

Nếu y coi trọng ai thì có thể cầm lấy lông chim hoặc hoa của người ấy.
Úc Lễ sao không biết những yêu tộc này nghĩ điều gì, hắn dung túng hành vi của họ chỉ để tìm ra sở thích và suy nghĩ của Ninh Diệu.Ninh Diệu: “?”
Ninh Diệu đương ngẩng đầu thưởng thức những điệu nhảy ấy thì thấy rất nhiều bông hoa lớn rơi thẳng về phía mình, y vội vàng lui về sau mấy bước, trốn sau lưng Úc Lễ.
“Sao thế, không thích à?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.Tất cả mọi người đều thích thiếu gia nhỏ nhưng không ai có thể thành công ôm người vào trong ngực, điều này đã đủ để chứng minh chuyện này khó khăn đến mức nào.
Ninh Diệu vẫn còn chút sợ hãi: “Thích cái gì chứ, hoa lớn như vậy rơi lên đầu kiểu gì cũng sẽ đau.”Bé ngốc.
Úc Lễ im lặng, một bông hoa rơi lên đầu sao có thể khiến một tu sĩ bình thường cảm thấy đau chứ, thiếu gia nhỏ đúng là yếu ớt thật đấy.

Đây cũng là lần đầu tiên Úc Lễ động lòng với người khác.

Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, khả năng theo đuổi người ta của mình sao có thể bằng vũ đạo và hoa của Phượng tộc, nhưng biểu cảm hoàn toàn thờ ơ của Ninh Diệu khiến người ta không thể biết được tâm tư của y.Bị nhiều yêu tộc tu vi không hề thấp ghen tị mà nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải là chuyện tốt, chỉ cần hơi vô ý là có thể tự mình vấp ngã, giống như chó ăn phân vậy.

Nhưng người đàn ông bị họ trừng mắt vẫn đi lại vững vàng, trước khi rời đi đột nhiên hắn hơi quay đầu lại, mắt hắn đen và sâu như giếng cổ, khoé môi cong lên thành một nụ cười không mang theo chút cảm xúc.
Úc Lễ quyết định hỏi thẳng: “Ngươi có nhìn ra họ đang theo đuổi ngươi không?”
“Hả?” Ninh Diệu liếc mắt nhìn Úc Lễ: “Có nhìn ra, sao thế?”Y đáp xuống khoảng sân đầy Phượng tộc, tất cả yêu đều nhìn y nhưng không ai dám gây ra tiếng động.

Y tiến về phía trước, cứ mỗi một bước của y Phượng tộc đứng phía trước đều sẽ như thuỷ triều mà đồng loạt lui về phía sau, vì y mà để lại một lối đi, nơi đáy mắt của những yêu tộc đương nhìn y đều nổi lên sự cuồng nhiệt.
“Thích không?” Úc Lễ lại hỏi.
Ninh Diệu sờ sờ đầu của mình, nói đầy tự nhiên: “Không có cảm giác gì cả, ta đã thấy quá nhiều cách theo đuổi nên đôi khi cũng lười suy nghĩ.”
Ơ không đúng, y mới chỉ là bé non mấy tháng tuổi, sao lại có thể nói ra những điều này chứ, từ khi nào thì y gặp nhiều người theo đuổi mình đến vậy chứ?
Ninh Diệu vỗ gáy, nghĩ ra một lời giải thích đúng lý hợp tình.


Có lẽ đây chính là trí nhớ trong truyền thừa, y là một đại yêu mạnh như vậy cơ mà, trước kia người ngưỡng mộ y nhiều như vậy là bình thường.Ninh Diệu sửng sốt, y ngẩng đầu lên nhìn Úc Lễ liền đối diện với ánh mắt của hắn.

Trong đôi mắt đen nhánh kia chỉ có một mình y, rõ ràng đó chỉ là một mưu kế để lừa gạt chúng yêu nhưng khi nghe Úc Lễ nói cả đời chỉ có một đôi, dường như nó lại mang theo sự điên cuồng không phù hợp với hình tượng bình tĩnh của hắn.
Úc Lễ mím môi, lời của Ninh Diệu tuy đơn giản nhưng hàm nghĩa phía sau lại không đơn giản như vậy.
Tất cả mọi người đều thích thiếu gia nhỏ nhưng không ai có thể thành công ôm người vào trong ngực, điều này đã đủ để chứng minh chuyện này khó khăn đến mức nào.
Úc Lễ nhìn Phượng tộc vẫn đang thể hiện điệu nhảy của mình ở trên bầu trời, có vẻ họ càng lúc càng bất mãn khi thấy Ninh Diệu tránh sau lưng hắn.
“Tất cả bọn họ đều si mê ngươi… nếu là ngươi, ngươi sẽ để mắt đến ai?” Úc Lễ hỏi.
“Hả… không biết nữa, có quá nhiều người thích ta giống như vậy.” Ninh Diệu nói: “Nếu nói thì những người không thích ta giống như huynh vậy, so với họ thì càng đặc biệt hơn.”
Úc Lễ nhìn về phía Ninh Diệu, y chợt nhận ra lời nói của mình mang theo một hàm nghĩa khác nên vội vàng giải thích: “Ta không nói quan hệ của chúng ta không tối, huynh đối xử không tốt với ta, mà ý của ta là bọn họ thích ta, là kiểu… muốn được cho đi và nhận lại, nhưng huynh sẽ không.”Phía sau Ninh Diệu là Úc Lễ đã mở mắt.
Ánh mắt Ninh Diệu dành cho Úc Lễ vẫn thuần khiết như vậy: “Huynh sẽ không có suy nghĩ ấy với ta, cũng sẽ không đối xử với ta như vậy.”
Ninh Diệu mỉm cười, khoé môi Úc Lễ giật giật, đôi mắt tăm tối.…Thảo nào lúc ngủ y lại thấy ấm vừa đủ, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh.

Phải thừa nhận rằng ngủ trong lòng Úc Lễ thoải mái thật đấy!Úc Lễ sao không biết những yêu tộc này nghĩ điều gì, hắn dung túng hành vi của họ chỉ để tìm ra sở thích và suy nghĩ của Ninh Diệu.
Không, hắn có, thậm chí sẽ càng quá phận hơn nữa.
Con cừu non nhảy nhót trong lãnh địa của sói không chút đề phòng, còn ở chung một phòng với sói, làm nũng đòi ngủ chung một giường với sói.Lão thấy không khí hòa bình ban đầu giữa những điểu tộc được mình tuyển chọn đã biến mất, thay vào đó là sự dò xét lẫn nhau.

Kế hoạch phái một yêu tộc thích hợp để lấy lòng phượng hoàng trước đó đã không thể dùng nữa, trưởng lão tiến lên vài bước, không thể không nói ra sự thật dưới ánh mắt của phượng hoàng: “Phượng chủ, huyết mạch Phượng tộc ít ỏi, thế hệ con cháu sau này càng ngày càng yếu hơn thế hệ trước.

Ta cho rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ bị những yêu tộc khác bắt nạt.

Tăng độ tinh khiết cho huyết thống đang là việc cấp bách nhất hiện nay, nhờ phượng chủ suy tính!”
Bé ngốc.
Con sói lớn mài móng vuốt, thử tấn công lần đầu tiên.
Úc Lễ lại liếc mắt nhìn Phượng tộc đang bay trên bầu trời rồi rũ mi, nói: “Họ vẫn sẽ luôn kiên trì theo đuổi ngươi, mỗi khi chúng ta đi thưởng hoa đều sẽ có một đám như vậy đến làm phiền, tuy rằng không phải lo đến tính mạng nhưng điều ấy vẫn rất khó chịu, nếu ngươi mở miệng đuổi họ đi thì lại có vẻ lòng dạ hẹp hòi.

Ta có một cách có thể khiến họ tự giác rời đi, ngươi có muốn thử không?”
Ninh Diệu: “?”
Cái gì, còn có cách hay như vậy ư, đây không phải là giải pháp mà y đang tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua hay sao?Không, hắn có, thậm chí sẽ càng quá phận hơn nữa.
Ninh Diệu cũng mặc kệ hình tượng ổn trọng của mình, y kéo tay áo Úc Lễ năn nỉ: “Là gì vậy, huynh nói cho ta biết có được không?”Trưởng lão vội vàng ra cửa để nghênh đón, vừa lúc nhìn thấy phượng hoàng đáp xuống đất.

Mái tóc dài màu bạch kim của y xoã tung, dường như cả người đều phát ra ánh sáng, thân hình phượng hoàng thon dài, không hề cường tráng, mỗi một đường cong, một sợi tóc trên cơ thể y đều lộ ra vẻ đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.
“Rất đơn giản.” Úc Lễ mỉm cười đưa tay xuống nắm lấy những ngón tay đang níu lấy ống tay áo mình của Ninh Diệu.“Sợ cái gì.” Giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ truyền vào tai Ninh Diệu: “Thiên đạo dám trừng phạt ngươi, ta liền đánh tan nó, bắn thành pháo hoa cho ngươi xem.”
Hắn nắm bàn tay kia, chỉ hơi dùng sức đã có thể kéo chủ nhân của nó đến gần.

Hơi thở của Úc Lễ phảng phất bên tai, Ninh Diệu nghe được giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ: “Ngươi nói cho họ biết ta là đạo lữ của ngươi, cả đời này chỉ có một đôi, hai ta đã lập lời thề trước Thiên đạo nếu ai bội ước sẽ bị Thiên đạo trừng phạt.”
Ninh Diệu sửng sốt, y ngẩng đầu lên nhìn Úc Lễ liền đối diện với ánh mắt của hắn.

Trong đôi mắt đen nhánh kia chỉ có một mình y, rõ ràng đó chỉ là một mưu kế để lừa gạt chúng yêu nhưng khi nghe Úc Lễ nói cả đời chỉ có một đôi, dường như nó lại mang theo sự điên cuồng không phù hợp với hình tượng bình tĩnh của hắn.
Họ giống như đã trở thành đạo lữ của nhau, không ai có can đảm để xen chân, cũng sẽ mãi mãi không bao giờ phản bội đối phương, cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng sẽ luôn ở bên nhau.
“Như vậy sẽ không có ai dám đến gần quấy rầy ngươi, ngươi thấy sao?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu lấy lại tinh thần sau khi nghe những lời kinh thiên động địa ấy, y có chút do dự.

Không phải cách này không tốt mà y nhớ rõ đây là thế giới tu tiên, lời nói của người tu tiên rất quan trọng, nếu cứ treo Thiên đạo ở bên miệng như vậy, dùng danh nghĩa của Thiên đạo để bịa đặt một câu chuyện không hề xảy ra thì thực sự không sao ư?
Ninh Diệu do dự nói nỗi băn khoăn của mình ra, y chỉ thấy Úc Lễ cười nhẹ một tiếng.

Hắn nắm lấy ngón tay thon dài của Ninh Diệu, lòng bàn tay hắn có vết chai mỏng do dùng kiếm.

Mỗi khi bàn tay ấy vuốt v e những ngón tay non mịn của Ninh Diệu đều mang theo nguồn điện khiến người ta run rẩy.
“Sợ cái gì.” Giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ truyền vào tai Ninh Diệu: “Thiên đạo dám trừng phạt ngươi, ta liền đánh tan nó, bắn thành pháo hoa cho ngươi xem.”
Ninh Diệu do dự nói nỗi băn khoăn của mình ra, y chỉ thấy Úc Lễ cười nhẹ một tiếng.

Hắn nắm lấy ngón tay thon dài của Ninh Diệu, lòng bàn tay hắn có vết chai mỏng do dùng kiếm.

Mỗi khi bàn tay ấy vuốt v e những ngón tay non mịn của Ninh Diệu đều mang theo nguồn điện khiến người ta run rẩy..

Bình Luận (0)
Comment