Nhiên Tình Chủng không hổ danh là mị dược độc nhất trên thế gian này.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơi thở của Úc Lễ đã bắt đầu trở nên rối loạn, nhiệt độ trên người cũng càng ngày càng tăng cao.
“Úc Lễ!” Ninh Diệu run rẩy ôm chặt lấy hắn.
Trận pháp này chỉ có tác dụng trong một thời gian có hạn, sau khi qua thời gian đó, sức lực trong người y lại quay về, không còn cảm giác mềm nhũn cả người nữa, nhưng tình trạng của Úc Lễ thì hoàn toàn ngược lại.
“…sao lại như vậy?” Ma Tôn bên cạnh không tin được mà phát ra giọng nói vô cùng kinh ngạc.
Khi Ninh Diệu nghe thấy giọng nói của kẻ này thì lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, ngay cả cảm xúc lúc nãy khi nghĩ rằng Ma Tôn đáng thương cũng biến mất không còn chút dấu vết nào.
Y rút trường kiếm của Úc Lễ bên eo mình rồi hung hăng chém về phía Ma Tôn.
Thanh trường kiếm này chém sắt như chém bùn, nói rằng có thể dời núi lấp biển cũng chẳng phải nói ngoa, gần như đã bước được nửa bước vào hàng Thần Khí.
Mọi thanh kiếm tốt đều có sự kiêu ngạo của riêng chúng, hơn nữa còn biết nhận chủ nhân, không phải bất cứ ai cũng có thể sử dụng được chúng, huống hồ thanh kiếm này đã ở bên cạnh Úc Lễ một thời gian dài như vậy.
Nhưng bây giờ, khi thanh kiếm này ở trên tay Ninh Diệu lại vô cùng dễ bảo, hoàn toàn nghe y chỉ huy.
Kiếm còn chưa đụng đến người, thì kiếm khí sắc bén đã lao đến trước, bổ thẳng vào người Ma Tôn.
Trận pháp khi nãy do Ma Tôn chống đỡ tất nhiên là không hề đơn giản chút nào.
Sau khi kết thúc, cũng là lúc Ma Tôn suy yếu nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn khó có thể nào chống lại được thế công của Ninh Diệu, sau khi trúng chiêu chỉ đành nửa quỳ dưới đất.
“Hắn là ai?” Giọng nói của Ma Tôn khàn khàn.
“Ta có thể mang đến cho em quyền lực, địa vị, tài phú.
Hắn có thể mang đến cho em thứ gì mà em lại lựa chọn che chở cho hắn? Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân tay trắng…”
Ninh Diệu không hề trả lời.
Bây giờ tình hình của Úc Lễ không được ổn lắm, chỉ có một mình y mới có thể bảo vệ cho hắn.
Tay y bây giờ vẫn còn đang run rẩy, nhưng cho dù sợ hãi như vậy, y vẫn phải cầm lấy kiếm, không hề do dự mà chém thẳng xuống.
Không hề có cảnh tượng máu bắn tứ tung như trong tưởng tượng của y.
Trong người Ma Tôn chỉ tỏa ra một lượng lớn ma khí màu đen, hắn liều mạng che miệng vết thương lại, nhưng cũng chẳng hề thay đổi được điều gì.
Những thứ ma khí đó tựa như là máu thịt của Ma Tôn, mỗi khi chúng trào ra một ít, tứ chi của Ma Tôn lại mất đi một thứ.
Cuối cùng toàn bộ cơ thể hắn đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại áo đen và chiếc mặt nạ nằm trên mặt đất.
Mà cái thang gỗ này cũng đã đi đến cuối cùng, khi cánh cửa mở ra, bên trong lộ ra một đường hầm tối đen như mực.
Ninh Diệu hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Úc Lễ, sau đó dẫn theo hắn bước qua di vật của Ma Tôn mà đi vào đường hầm.
Y không thể hoảng loạn được.
Tất cả mọi chuyện bắt buộc phải được tiến hành thật gọn gàng, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào cả.
Dưới chân là mặt đất kiên cố, Ninh Diệu nửa ôm Úc Lễ đã sắp đứng không vững dựa vào tường, rồi ngồi xuống.
“Ngươi sao rồi? Còn chịu được nữa không?” Ninh Diệu cố nén lại, không để mình bật khóc.
Y không thể để cho Úc Lễ đang khó chịu như vậy lại còn phải lo lắng cho y thêm nữa.
Y cố gắng tìm thuốc giải vạn năng lấy được từ chỗ Hữu hộ pháp trong nhẫn trữ vật, sau đó đút cho Úc Lễ uống.
Trong giọng nói của Ninh Diệu đã mang theo giọng mũi: “Uống trước mấy viên xem có dễ chịu hơn chút nào không đã, có được không?”
Úc Lễ theo lời y mà há miệng ra uống, nhưng cơn sốt trên người hắn vẫn không hề giảm đi chút nào.
Hàng mi tuấn tú của hắng nhíu chặt lại, trên mặt đầy vẻ đau khổ, còn có cả biểu cảm giống với người trong bức tranh mà Ninh Diệu đã nhìn thấy khi nãy, là…khát cầu.
“Vô dụng thôi, mấy thứ này đều không dùng được.” Giọng nói của Úc Lễ khàn khàn.
Hắn vươn tay, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đút thuốc, rồi chậm rãi kéo tay Ninh Diệu xuống dán vào mặt mình, sau đó phát ra một tiếng than thở khó nhịn.
Giữa một đám lửa nóng này, nơi mát lạnh duy nhất chính là tay của Ninh Diệu.
Tay Ninh Diệu còn mang theo chút run rẩy khó kiềm chế.
Y cảm thấy bàn tay đang bị Úc Lễ nắm lấy của mình đang từ từ lướt qua hàng mi rõ ràng kia, cả sống mũi cao thẳng, cuối cùng đáp trên đôi môi mỏng nóng đến dọa người.
Đôi môi mỏng ấy bỗng nhiên mở ra, lửa nóng bên trong cũng theo đó tràn ra ngoài.
Nó men theo đầu ngón tay giữa dài nhất của Ninh Diệu mà trượt thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên cổ tay, nhẹ nhàng cắn một cái.
“Ưm…” Ninh Diệu phát ra một tiếng tràn ngập giọng mũi.
Úc Lễ ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Diệu, ánh mắt nóng đến mức khiến người ta hoảng loạn.
“Có thể…chạm vào ta một chút được không?” Giọng nói của Úc Lễ đứt quãng.
Chạm cái gì? Chạm vào chỗ nào cơ?
Úc Lễ không nói rõ, nhưng trong ánh mắt như sói đói của hắn, Ninh Diệu cũng đã có thể hiểu được ý tứ trong lời nói ấy rồi.
Đối mặt với một Úc Lễ như vậy, cõi lòng đầy lo lắng sầu lo của Ninh Diệu bỗng chốc phấn chấn trở lại.
Đột nhiên y bất tri bất giác nhận ra rằng, y đang ở cùng với Úc Lễ đã trúng phải Nhiên Tình Chủng mất rồi, có thể sẽ không còn an toàn nữa.
Úc Lễ tựa như đã nhìn thấu được suy nghĩ của y, bỗng nhiên hắn lên tiếng: “Em phải đi sao? Ta hiểu vì sao em sợ hãi, em cứ đi đi.
Nhân lúc này ta còn có thể khống chế được chính mình, em cứ đi càng xa càng tốt, như vậy ta sẽ không tổn thương đến em.”
Ninh Diệu vội càng che miệng Úc Lễ lại: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy nữa, ta sao có thể chạy mà bỏ lại một mình ngươi ở đây được chứ? Cái đó của ngươi…bây giờ còn chưa thể giúp ngươi được, hiện tại thời gian rất cấp bách, ngươi cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, cố gắng phá hủy cái tháp phong ấn kia đi đã, rồi ta đưa ngươi đến Ma Giới, đi tìm thuốc giải.”
Úc Lễ gỡ tay Ninh Diệu ra: “Sau khi đi ra ngoài rồi cũng không bỏ rơi ta sao?”
“Đương nhiên là không, ngươi đã thành ra như vậy rồi thì làm sao ta có thể để ngươi lang bạt bên ngoài một mình được chứ? Bị người ta bắt nạt thì biết phải làm sao?” Ninh Diệu sốt ruột, khi nghĩ đến chuyện Úc Lễ sẽ bị bắt nạt giống như trong bức tranh kia, trái tim tràn ngập phẫn nộ của y cứ như bị một bàn tay to bóp chặt lại vậy.
Không cần nói đến chuyện Úc Lễ cản Nhiên Tình Chủng vì y nữa.
Cho dù là xuất phát từ phương diện nào, thì chắc chắn không có khả năng y sẽ bỏ đi vào lúc này.
Úc Lễ tươi cười rất nhanh, sau đó lập tức chống tường đứng lên: “Được, đi thôi, đi phá hủy cái tháp phong ấn ở phía trước.”
Ninh Diệu lập tức tự giác đi đến, rồi lấy một cánh tay của Úc Lễ choàng qua vai mình, để Úc Lễ có thể tựa vào người y mà đi.
Úc Lễ cúi đầu, chôn mũi mình vào vai và cổ Ninh Diệu.
Hắn chậm rãi hít một hơi thật sâu, để hơi thở thuộc về người này tràn ngập trong phổi mình.
Máu vẫn cứ sôi trào thiêu đốt hắn như cũ.
Mỗi một đoạn xương cốt, mỗi một sợi kinh mạch đều đang kêu gào bắt hắn phải đi làm những chuyện sung sướng ấy.
Nếu như không thể phát tiết, chúng sẽ hóa thành cảm giác vừa khô khốc lại vừa đau khổ khó lòng chịu được.
Kiếp trước, hắn đã nếm đủ đau khổ vì nhẫn nại khi trúng phải Nhiên Tình Chủng.
Đó đều là những thứ đau đớn mà hắn không thể nào chịu đựng nổi.
Ở mỗi thời mỗi khắc, hắn đều cảm thấy đau như muốn tê liệt, chỉ hận không thể tự phân mình thành tám mảnh.
Thời khắc cuối cùng khi thoát khỏi được sự tra tấn của Nhiên Tình Chủng ở kiếp trước, Úc Lễ từng cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ muốn chạm vào thứ này thêm lần nào nữa.
Cho dù là ở thời khắc nào, hắn cũng sẽ cố gắng cách xa nó.
Vậy mà bây giờ, khi chẳng có bất kỳ kẻ nào có thể áp bách được hắn, hắn lại tự mình gieo hạt giống ấy vào cơ thể mình như thế.
Sự thống khổ vừa quen thuộc lại vừa rõ ràng ấy đột kích lần thứ hai, nhưng hắn lại cảm nhận được một sự sung sướng không thể nào khống chế được phát ra từ nội tâm mình.
Không vì thứ gì khác, đơn giản chỉ là vì khoảng cách giữa bọn họ có thể rút ngắn lại một chút, có thể gần nhau thêm một chút nữa.
*
Con đường phía trước rất thuận lợi, dọc đường không có cơ quan hay ám khí nào, mà ở cuối đường hầm này, chính là nơi cất giấu tháp phong ấn.
Mà tháp phong ấn được cất giấu ở cuối đường hầm kia lại có một cái nút lớn bằng một bàn tay.
Sau khi Úc Lễ quan sát xong, nói: “Hẳn là cái này, hoa văn ở bên trên nối liền một đường vào tận bên trong tháp.
Phá hủy cái nút này rồi, thì cái tháp chắc hẳn cũng sẽ bị phá hủy.”
Ninh Diệu gật đầu, rồi rút kiếm ra dùng sức chém một cái, cái nút kia lập tức bị chém thành hai nửa.
Bỗng âm thanh kẽo kẹt quái dị vang lên, tháp phong ấn ầm ầm sụp xuống.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào chỗ tháp phong ấn vừa sập xuống.
Ninh Diệu quan sát độ lớn của khe hở một chút, sau đó y quyết định không dùng kiếm bay ra mà dùng tàu bay trong nhẫn trữ vật của mình.
Sau khi đưa Úc Lễ lên tàu xong, lúc này y mới cho tàu bay lên, xuyên qua khe hở đi đến nơi tiếp theo.
Căn cứ vào những lời Ninh Diệu đọc được trong quyển sách kia, thì thuốc giải của Nhiên Tình Chủng nằm ở một rãnh núi sâu giữa Nhân giới và Yêu giới.
Mà khoảng cách từ Ma giới đến nơi đó, có thể nói là trời nam đất bắc.
Tu sĩ đang ở trạng thái bình thường mà muốn đến đó cũng cần một khoảng thời gian, nói gì đến Úc Lễ đang trúng phải Nhiên Tình Chủng.
Tàu bay có thể tự tìm ra phương hướng tốt nhất mà tự động bay đến.
Ninh Diệu đổ đầy linh thạch vào khoang động lực, sau đó vội vàng chạy đi xem trạng thái của Úc Lễ.
Úc Lễ tựa người trên đệm mềm, ánh mắt hắn nhìn Ninh Diệu khi y tiến vào thật kiến người ta thấy sợ hãi.
Nhưng Ninh Diệu lại không hề lo sợ, cứ đi đến bên cạnh Úc Lễ, sau đó vươn tay chạm vào gương mặt Úc Lễ, lại bị nhiệt độ trên da thịt hắn làm cho hoảng hốt.
“Sao ngươi lại nóng như vậy chứ!”
Úc Lễ nhẹ nhàng chớp mắt: “…Người em mát quá.”
Ninh Diệu hiểu rất rõ rằng đối với Úc Lễ bây giờ mà nói thì y rất mát mẻ.
Dựa vào kinh nghiệm của y thì khi người ta trúng phải loại độc thế này, không hề có bất cứ thứ gì hạ nhiệt hiệu quả hơn so với da thịt của một người khác cả.
Úc Lễ nắm lấy cánh tay Ninh Diệu, rồi nhẹ nhàng kéo một cái.
Cả người Ninh Diệu ngã thẳng vào đệm mềm, ngã trọn vào lòng Úc Lễ.
Trong nháy mắt, cả người y bị bao bọc bởi cảm giác nóng rực, nhiệt độ này còn cao hơn nhiều so với gương mặt đang dán vào y mà cọ xát kia.
Mà ngoại trừ nhiệt độ này ra, còn có thứ khác càng rõ ràng hơn…
Ninh Diệu hít một hơi thật sâu.
Trạng thái lúc này của Úc Lễ khiến y có thể dễ dàng đoán được hắn đang khó chịu đến mức nào.
Ninh Diệu: “Để ta thử…dùng cách mà ngươi nói khi này để giúp ngươi nhé?”
Úc Lễ híp mắt, khóe môi hắn cọ nhẹ vào khóe môi của Ninh Diệu, gật nhẹ đầu.
*
Tư thế dựa lưng vào Úc Lễ đương nhiên là không làm được.
Thế nên Ninh Diệu chỉ có thể tự điều chỉnh phương hướng của mình, trở thành mặt đối mặt cùng với hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Diệu có thể nói là được nuông chiều mà lớn, y chưa từng phải làm bất cứ công việc gì, thế nên da thịt trong lòng bàn tay cũng non mịn hơn người bình thường rất nhiều.
Y nhớ đến một câu chuyện mà trước đây mình từng đọc trong truyện cổ tích, nàng công chúa bị hạt đậu Hà Lan nằm dưới đệm chăm cộm đến đau cả người*.
Tuy y không phải công chúa, ở đây cũng chẳng có đậu Hà Lan, nhưng bây giơ tay y lại đau như nàng công chúa trong câu chuyện đó vậy.
(*mọi người lên gg search “Nàng công chúa và hạt đậu” để biết thêm chi tiết nha.)
Người mà ngày thường chỉ cần hơi đau một chút là hai mắt đã đỏ hoe, nhưng lúc này đây, cho dù hai tay bị ma sát đến mức rách cả da cũng không hề kêu r/ên một tiếng nào.
Nhưng Úc Lễ vốn đang chú ý đến Ninh Diệu có thể phát hiện ra ngay.
Hắn cầm lấy tay Ninh Diệu, nhanh chóng bôi thuốc trị thương vào.
“Được rồi, em giúp ta nãy giờ, ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu ủ rũ cụp đuôi, y càng cảm thấy bất lực phẫn nộ với chính mình hơn: “Ngươi gạt người, những gì ta làm hoàn toàn không có tác dụng!”
Úc Lễ là vì y, nên mới phải biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Ninh Diệu lấy hết can đảm nói: “Nếu không thì…ta nghiêm túc giúp ngươi cho đến khi nào tìm được thuốc giải giải được Nhiên Tình Chủng.
Trước khi tìm được ta sẽ luôn dùng cách này để giúp ngươi, có lẽ sẽ khiến ngươi dễ chịu hơn một chút.”
Ninh Diệu đưa ra lời đề nghị này trước khiến cho Úc Lễ kinh ngạc, sau đó hắn bỗng nhiên trầm mặc.
Tư thế của người trước mặt không hề có chút phòng bị nào.
Cái cổ thon dài của y tạo thành một đường cong mượt mà, không khó khiến người ta tưởng tượng đến cảnh khi cần cổ thiên nga này vì chịu kích thích mà ngửa về sau là cảnh tượng mỹ lệ đến mức nào.
Tất cả mọi thứ đều như đang mời gọi, cổ, xương quai xanh, ngón tay và cả vòng eo của y đều à ôn nhu hương có thể khiến anh hùng say khướt.
Úc Lễ gian nan nhắm mắt lại.
“Không được.”
Đây vốn không phải mục đích để hắn gieo hạt Nhiên Tình Chủng này vào người.
Ninh Diệu thấy ánh mắt Úc Lễ có chút u buồn, nhưng đối với chuyện hắn từ chối mình, y cũng chẳng có gì kinh ngạc.
Trong tiểu thuyết, sau khi Úc Lễ trúng phải Nhiên Tình Chủng, cho dù dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn cũng chưa từng khuất phục xá/c thịt mình.
Tuy y là bạn bè của Úc Lễ, nhưng y cũng không thể đạp lên điểm mấu chốt này của hắn được.
Ninh Diệu thầm cảm thán sự kiên trì với nguyên tắc của Úc Lễ, bỗng nhiên tay y bị nắm chặt.
Giọng nói của Úc Lễ khàn khàn: “Ta nghe nói, thuốc giải là một loại dược liệu quý vạn năm khó gặp, lại rất khó sinh trưởng.
Nếu ta không tìm được giải dược, cứ mãi nằm trong trạng thái này, em có thể ở bên cạnh ta không? Chí ít là ở bên cạnh nói chuyện cùng ta?”
Ninh Diệu nắm chặt lấy tay Úc Lễ: “Không được suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Chúng ta may mắn lắm, chắc chắn sẽ tìm được thuốc giải thôi mà.”
“Nếu như tìm không thấy đâu?” Úc Lễ vô cùng kiên trì.
“Nếu tìm mãi vẫn không thấy thì sao? Em sẽ sợ hãi ta, ghét bỏ ta, một ngày nào đó em sẽ bỏ rơi ta, để ta lại một mình phải không?”
Úc Lễ nói xong, còn chưa để cho Ninh Diệu kịp trả lời, hắn đã cười tự giễu: “Tuy rằng tư dung của ta rất bình thường, nhưng cũng là một thân đạo cốt.
Cho dù ta đi đến chân trời góc bể cũng sẽ bị vô số người theo dõi.
Ta chỉ hy vọng trước khi ta chết bọn họ có thể chừa lại cho ta chút mặt mũi cuối cùng.”
“Đừng nói bậy mấy lời như vậy nữa!” Ninh Diệu căng thẳng, hắn nghiêm túc nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức, cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, không để ngươi bị người khác bắt nạt đâu.”
“Sẽ luôn ở lại bên cạnh ta?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu kiên định gật đầu.
Khóe miệng Úc Lễ cong lên.
Hắn vùi đầu vào vai Ninh Diệu, che đi khóe miệng đang càng lúc càng cong lên của mình.
Có lẽ, đây là đáp án mà hắn muốn nghe thấy nhất.
———-Hết chương 61———–.