Vừa nãy chẳng phải nói là muốn dẫn y đi câu cá sao?
Úc Lễ! Cái tên lừa đảo này!
Ninh Diệu rất muốn đánh cho Úc Lễ một cái.
Nhưng y vừa động tay một chút, đã phát hiện ra mình hoàn toàn không thoát ra được.
Thế nên đành ngước mặt lên nhìn thử.
Hai cổ tay của y đều bị trói lại bằng một sợi xích đen tuyền vừa dài vừa mảnh.
Một đầu của dây xích trói vào tay y, còn đầu kia thì bị cố định vào bốn cây cột đầu giường.
Không…không chỉ là trên tay thôi đâu!
Ninh Diệu cúi đầu nhìn thử, y phát hiện ra trên hai mắt cá chân của mình cũng bị trói lại bằng sợi dây xích giống hệt như thế.
“Thích không? Cố ý đặt làm cho em đấy, màu sắc này rất hợp với da của em.” Úc Lễ cúi đầu hôn lên mí mắt của Ninh Diệu.
“Sau này em cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng hòng đi đâu cả.”
Ninh Diệu: “…”
Không tin được Úc Lễ thật ra lại là một người như vậy đấy! Trông có vẻ lợi hại ghê, lại còn kí/ch thích quá chừng.
Trong mơ thì lợi hại như thế, nhưng ở hiện thực thì lại chẳng dám nói cho y biết, chỉ biết tự ghen một mình thôi.
Đúng là một cái vại dấm khổng lồ mà.
Ninh Diệu nghĩ một lát, bỗng cười rộ lên.
Phản ứng của y thật sự đã nằm ngoài dự kiến của Úc Lễ.
Động tác của Úc Lễ bỗng ngừng lại, không hề chớp mắt mà nhìn y chằm chằm.
Cũng chẳng biết Úc Lễ lại suy nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt càng lúc càng kém.
“Em cảm thấy ta không dám làm gì em, nên muốn tìm cơ hội chạy trốn à?” Úc Lễ chậm rãi quan sát Ninh Diệu, ánh mắt hung dữ khiến cho người ta sợ hãi.
“Đừng quá cậy sủng mà kiêu, cũng đừng quá đắc ý vênh váo, tiểu thiếu gia à.”
*
Chiếc giường này vốn được chuẩn bị vì Yêu Vương và Yêu Hậu, khăn trải giường là màu đỏ tượng trưng cho vui mừng, hơn nữa còn là đỏ đậm.
Ngón tay trắng nõn như sứ trắng đặt bên trên giống hệt như một bảo vật vô cùng trân quý, nhưng lại không hợp với màu đỏ thẫm này chút nào cả.
Trên mặt đất sạch sẽ bỗng xuất hiện một đống quần áo, đó còn là quần áo thuộc về Yêu Vương.
Quần áo quý giá là thế nhưng lại không hề được xếp lại cẩn thận, mà cứ bị ném xuống thẳng tay, bên trên còn có dấu vết bị xé rách.
Người Ninh Diệu vùi vào đệm chăn mềm mại, đôi tay vùng vẫy giữa không trung cũng bị nắm chặt lại.
Có tiếng kháng nghị vang lên: “Không được, ta không được…”
“Ta không phải là đang thương lượng với em.” Giọng điệu của người kia cao cao tại thượng, không hề có một chút nhượng bộ nào.
“Ta là đang thông báo cho em biết.”
“Bây giờ có khóc cũng vô dụng.”
Nơi này là phòng ngủ của Yêu Vương và Yêu Hậu, nhóm Yêu tộc vô cùng hiểu ý mà đặt tất cả những đồ vật hai người cần dùng vào phòng.
Chỉ là bây giờ, những thứ đồ vốn nên dùng cho Yêu Hậu lại bị dùng hết lên người Yêu Vương.
Ngón tay trắng mịn đẹp đẽ bấu chặt vào đệm chăn đến mức tạo ra một đống nếp gấp trên đó.
Ngón tay ấy càng nắm chặt hơn, cuối cùng lại vô lực buông ra.
Làn da của gương mặt kia vốn trắng nõn như sứ trắng, bây giờ lại từ từ đỏ ửng cả lên.
Nhưng màu đỏ này không hề chấp nhận việc chỉ nằm yên trên mặt, chúng nó mở rộng địa bàn của mình sang bốn phía, bắt đầu chiếm chỗ của số màu trắng còn sót lại.
Tiếng nức nở khe khẽ không thể làm cho bạo quân dừng lại.
Nhưng lý trí của bạo quân vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Vì để tránh xảy ra sự việc như lần trước, nên lần này hắn đã chuẩn bị rất chu đáo.
Thuốc mà Yêu tộc đưa cho Yêu Vương, đương nhiên phải là loại thuốc tốt nhất.
Thế nên thời gian để loại thuốc này phát huy tác dụng cũng vô cùng nhanh chóng.
Trong cặp mắt hắc bạch phân minh kia đã xuất hiện ánh nước lấp lánh.
Khi nhìn về phía Úc Lễ với vẻ vừa giận vừa xấu hổ, cứ như là đang đưa ra lời mời gọi trong âm thầm vậy.
Bạo quân chính thức bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của hắn.
Nó còn ngọt ngào hơn cả dòng suối mát mà người lữ hành tìm thấy trong sa mạc, vậy nên không thể lãng phí một chút gì cả.
Thức ăn được bao phủ bởi một lớp mật ong vô cùng ngọt ngào, thế nên phải nhấm nháp sạch sẽ từng chút từng chút một, không được để sót lại bất kỳ thứ gì.
Nhân bên trong thì vừa tươi ngon lại vừa mọng nước.
Mỗi một lần nhấm nháp, đều có thể nếm được hương vị tuyệt vời, cũng có thể thưởng thức được càng nhiều dòng nước tươi mát bên trong nó.
Da của nó lại vô cùng mỏng, thế nên có thể thấy được rõ ràng hình dáng của thức ăn.
Đây là thứ mỹ vị chưa từng có ai được nếm qua, thế nên nó đã hoàn toàn chinh phục được vị giác của bạo quân.
…
Linh thạch lộng lẫy rơi xuống từ trên đệm giường cao cao, lạch cạch lăn xuống đất, rồi lại lăn đến bên cạnh quần áo.
Việc chế tạo linh thạch đã ngừng lại, người chế tạo không muốn tăng ca thêm nữa, chỉ có thể thở phì phò.
Y nghiêng đầu sang một bên, nhìn vào viên linh thạch vừa mới rơi xuống, giống như viên linh thạch kia khiến y cảm thấy rất hứng thú, nên mới nhìn nó không chớp mắt như thế.
Nhưng làm như vậy lại khiến cho cằm Ninh Diệu bị nắm chặt, sau đó y bị ép quay mặt lại.
Một giọt mồ hôi nhỏ từ trên rơi vào mặt y, mà nơi giọt mồ hôi ấy xuất hiện lại chính là trên người tên nam nhân khi nãy đã khiến y phải chế tạo ra linh thạch không ngừng kia.
Úc Lễ rất hiếm khi ra mồ hôi, nhưng hắn cũng không hề lau đi, mà cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Nhìn kỹ.” Úc Lễ gằn từng câu từng chữ.
“Nhìn đạo lữ duy nhất của em.
Chỉ có ta mới có thể là những chuyện này, hiểu rõ chưa?”
Ninh Diệu nhìn Úc Lễ một lát, rồi liếc mắt nhìn sang hướng khác, buồn bã nói: “Rõ ràng là huynh cũng không thể làm, là do huynh ép buộc ta.”
Úc Lễ hừ một tiếng, lại xoay mặt Ninh Diệu về, hôn lên đôi môi đỏ hồng kia.
Hắn nhìn ra được Ninh Diệu chẳng có chút nào không tình nguyện như lời y nói cả.
Nhưng nơi này chỉ là cảnh trong mơ của hắn, Ninh Diệu cũng là do giấc mơ của hắn tạo thành, nên sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với hắn.
Thế nên chuyện này sẽ mãi mãi là cảnh trong mơ, không thể xuất hiện ở hiện thực.
Đây là sự khác biệt giữa giấc mơ và hiện thực.
Mọi chuyện có vẻ như đã xong cả rồi, Ninh Diệu cho rằng giấc mơ nãy cũng đã đến hồi kết.
Nhưng y không hề thấy được cảnh giấc mơ này tan biến, mà lại được cho ăn thêm một lần nữa.
Úc Lễ cười cười: “Lời ta hứa với em vẫn còn chưa thực hiện.”
…….
Giấc mơ này vẫn còn dài lắm.
*
Vì mới đến nên Lâm Lãnh Viêm không thể hành động tùy tiện.
Gã dựa vào kỹ xảo săn mỹ nhân mà mình thường dùng, bèn quyết định trước hết cứ đi một vòng, sau đó lại đến làm ra vẻ vô tình gặp được vị mỹ nhân kia.
Không thể dính quá chặt ngay được, phải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Sau khi khơi gợi được hứng thú của người ta thì phải tỏ ra lúc gần lúc xa, vậy thì mới giành được thế chủ động.
Bỗng nhiên Lâm Lãnh Viêm đang bay trên bầu trời nhìn thấy thứ gì đó, đành dừng phi hành.
Thế mà trên mặt đất lại có một mỹ nhân chỉ mặc một lớp lụa mỏng, như ẩn như hiện ở giữa rừng cây!
Là một tên nam nhân có nhu cầu cao, Lâm Lãnh Viêm bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nếu như so sánh với vị tuyệt sắc mỹ nhân kia, thì người này đúng thật là kém hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không phải là không thể tùy tiện chơi đùa một chút.
Bàn tính trong lòng Lâm Lãnh Viêm bắt đầu chuyển động.
Đưa người vào hậu cung thì đúng thật là đang tự tìm đối thủ cho mình.
Nhưng nếu chỉ là một đoạn tình duyên gió thoảng mây bay thì chẳng có trở ngại gì cả.
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Lãnh Viêm đã đáp xuống đất, đi đến trước mặt mỹ nhân kia.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng thuận lợi.
Quả nhiên, vị mỹ nhân kia nhanh chóng bị mị lực của gã thu hút, tình nguyện tận hưởng niềm vui với gã.
Sau khi thoả mãn, thông qua mấy lời thỏ thẻ bên gối, Lâm Lãnh Viêm mới biết được đây là Mị Ma mới vừa trốn khỏi Yêu giới.
Chủng tộc này dùng tinh khí làm thức ăn, thế nên chỉ muốn làm người tình, chứ nhất định không muốn ở luôn bên cạnh gã.
Nhưng có vẻ như Mị Ma này thật sự rất thích gã, nên cứ nũng nịu van xin, chỉ mong được ở bên cạnh gã.
Trong đầu Lâm Lãnh Viêm không khỏi xuất hiện vài ý nghĩ.
Khi nhìn thấy vị mỹ nhân tuyệt sắc khi nãy, gã đã từng xuất hiện suy nghĩ không thu nạp bất kỳ ai vào hậu cung nữa.
Bởi vì nếu thu nạp, họ sẽ trở thành tình địch của gã.
Gã vốn có tận 372 thiếp thất, có cả nam lẫn nữ.
Nữ thiếp chắc chắn sẽ thành tình địch, vậy nên không thể nạp.
Nam thiếp có dáng người và khí thế quá sung mãn cường tráng cũng sẽ trở thành đối thủ của gã, nên cũng không thể nạp nốt.
Nhưng cái loại này mang giới tính nam, sao lại tình nguyện làm thiếp thất hầu hạ người ta như thế?
Thế nhưng Mị Ma thì hoàn toàn không có khả năng làm gì người khác, nên rất an toàn.
Mà mỹ nhân yểu điệu kia cũng không giống với kiểu người sẽ khiến mình vất vả mà đi đè người ta.
Mọi chuyện đã an toàn, nhưng Lâm Lãnh Viêm vẫn dò hỏi: “ Có vẻ như ngươi chưa từng là người chủ động, nhỉ?”
Ánh mắt Mị Ma bỗng lay động một chút.
Đối với Mị Ma, thì chuyện này là chuyện muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến. Nhưng chỉ ngoại trừ ngày đó, khi nhìn thấy Mị Ma đứng tụ tập trong nhà của Hữu hộ pháp.
Bọn họ đã thấy được người có thể làm tất cả Mị Ma điên cuồng.
Ngay tại thời khắc đó, tất cả Mị Ma đều có chung một mộng tưởng.
Đợi khi người kia đã tự nâng cao sức mạnh của mình, bọn họ sẽ chiếm đoạt y!
Mị Ma che giấu dã tâm đang bùng cháy của mình, phủ nhận: “Đương nhiên là không rồi.”
Lâm Lãnh Viêm đã yên tâm.
Không phải gã tự thổi phồng mình lên, nhưng những người đã từng được cảm thụ cơ thể của gã thì đều chú ý đến gã, đều sẽ bị gã dạy dỗ thành ngoan ngoãn vâng lời.
Lâm Lãnh Viêm càng nghĩ càng thấy Mị Ma này đã một lòng một dạ với mình, thế nên lập tức gật đầu rất sảng khoái.
“Được thôi, vậy ngươi cứ đi theo ta.
Nhưng ngươi phải hiểu chuyện một chút.
Khi ta muốn theo đuổi người khác thì phải hỗ trợ ta, không được ghen tị, có rõ chưa?”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Mị Ma, Lâm Lãnh Viêm cười rất đắc ý.
Thế giới này cũng chẳng khác biệt gì với thế giới của gã hết, muốn khống chế ai đó cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.
*
Cuối cùng Ninh Diệu cũng thoát ra khỏi cảnh trong mơ.
Tinh thần y vô cùng hoảng hốt, ngay cả cử động nhẹ một cái cũng không dám.
Y sợ sẽ có thứ gì đó chảy ra, sau đó Úc Lễ lại mạnh mẽ kéo y qua, thực hiện hết mấy lời hắn nói thì mới thôi.
…y đang làm cái gì vậy nè.
Sao tự nhiên Úc Lễ lại hung dữ như vậy chứ?
Có ngón tay chạm nhẹ lên mặt y, ngay lập tức, cả người Ninh Diệu đều run rẩy, sau đó nhảy dựng lên.
“…Em sao vậy?” Trong giọng nói của Úc lễ còn một chút khàn khàn giống hệt như trong giấc mơ khi nãy.
“Lại gặp ác mộng sao?”
Ninh Diệu: “…”
Không được, không thể nói cho Úc Lễ biết sự thật được.
Chuyện này mà bại lộ, thì cả y và Úc Lễ đều không dám ngẩng mặt nhìn nhau mất!
Trong lòng Ninh Diệu ngổn ngang trăm mối, ngay cả bản thân y cũng không hiểu tâm trạng lúc này của mình là như thế nào.
Có lẽ là do khoảng cách giữa hai người đã thay đổi, y có thể đẩy Úc Lễ ra xa mà không bị hắn nắm mắt cá chân kéo ngược về nữa.
Nhưng giấc mơ vừa nãy quá chân thực, thế nên khi y tỉnh lại mới không thể cảm giác được hiện thực.
Y đã quay về với hiện thực rồi.
Nhưng ở nơi này, y và Úc Lễ vẫn chỉ là bạn.
Cánh tay y bị nắm lấy thật chặt, giọng nói của Úc Lễ bỗng nhiên vô cùng trầm thấp: “Em sao vậy?”
Cánh tay của Ninh Diệu run lên.
“Không…không có gì.” Ninh Diệu muốn che giấu sự thật, nhưng bây giờ y thật sự rất bất thường, nên Úc Lễ vừa nhìn một cái đã không tin y, híp mắt đầy nghi ngờ.
Trong lúc cả hai đều im lặng, Úc Lễ cố gắng làm cho giọng mình trở nên dịu dàng hơn: “Em sao thế? Có chuyện gì không thể nói với ta sao?”
Môi Ninh Diệu mấp máy.
Tuy rằng Úc Lễ…tuy rằng chuyện hắn làm ở trong mơ có hơi quá đáng.
Nhưng khi ở hiện thực, hắn vẫn rất tốt với y, vậy nên y không muốn khiến Úc Lễ buồn một xíu nào hết.
Ninh Diệu cắn chặt răng, lắp bắp nói dối: “Ta, ta nghe thấy huynh gọi tên ta trong mơ.”
Úc Lễ sửng sốt, sau đó cười nhẹ: “Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ta gọi tên em trong giấc mơ không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Nhưng mà huynh dùng giọng điệu rất lạ để kêu tên ta.” Ninh Diệu ngừng lại một lát, sau đó dùng giọng điệu chắc nịch.
“Thật sự rất lạ.”
Úc Lễ trầm mặc hồi lâu, rồi mới hỏi tiếp: “Chỉ là vì ta gọi tên em trong giấc mơ, thế nên em mới có phản ứng lớn như vậy sao?”
“Cũng không phải do chuyện đó.” Cứ giả giả thật thật, thật thật giả giả mãi, Ninh Diệu bắt đầu dùng chiêu thức râu ông nọ cắm cằm bà kia, soạn ra một lời nói dối: “Sau khi nghe huynh gọi tên ta thì ta cũng đi ngủ luôn, nhưng mà ta lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái lắm.”
“Ta mơ thấy…ta mơ thấy huynh nói là muốn ngủ cùng với ta, huynh đã suy nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi.” Ninh Diệu vất vả lắm mới nghẹn ra được một câu.
Ngủ này là ngủ kiểu gì thì Ninh Diệu không nói rõ, nhưng Úc Lễ nghe xong lập tức hiểu ngay.
Từ biểu cảm của Úc Lễ thì không thể đoán được suy nghĩ của hắn, Úc Lễ chỉ cười nhẹ: “Sau đó thì sao? Em có đồng ý không?”
“Đương nhiên là không đồng ý rồi!” Ninh Diệu tức giận nói.
“Ta từ chối rất nghiêm túc luôn á.”
Đâu ra mà có cái chuyện vừa gặp đã đòi ngủ với người ta, phải yêu đương trước chứ.
Ánh mắt Úc Lễ hơi tối đi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
“Ừm.” Hắn dịu dàng nắm lấy tay Ninh Diệu.
“Những thứ trong mơ đều là giả, không liên quan gì tới hiện thực cả.
Em đừng tin.
Em cũng sẽ không vì chuyện đó mà xa cách ta đúng không?”
Ninh Diệu nhẹ nhàng nắm ngược lại tay Úc Lễ.
Cái đồ lừa đảo này, vậy mà còn muốn gạt em nữa đấy!
Rõ ràng là mơ và thực tại quan hệ với nhau mật thiết đến vậy cơ mà!
——-Hết chương 65——.