Chuyện như rời khỏi những người thân của mình, đi đến những nơi xa lạ đối với người thường mà nói thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút không nỡ.
Nhưng Úc Lễ lại không hề có cảm giác này.
Khi hắn được người bên cạnh nắm tay thì chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đang sôi trào.
Người bên cạnh cứ lẳng lặng đưa hắn rời đi, bay thẳng một đường ra khỏi tông môn, nhưng lại không hề khiến cho ai chú ý đến, rồi đi thẳng vào chợ.
Đa số tu sĩ đều rất kín tiếng trước công chúng, vậy nên chuyện tiếp xúc gần với người khác gần như là không có.
Mấy cái nắm tay lẻ tẻ nơi đây đều là người lớn trong nhà dẫn mấy đứa trẻ nhà mình đi mà thôi.
Những đứa trẻ đó vừa nhìn đã biết là được nuông chiều.
Không nói đến việc ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, mà quan trọng nhất là trên mấy gương mặt đó lộ đầy vẻ được chiều chuộng mà lớn, nên mới tràn đầy tự tin như thế.
Hiển nhiên là Úc Lễ không có thói quen gần gũi với người khác như vậy.
Lòng bàn tay được Ninh Diệu nắm lấy của hắn ra mồ hôi hơi nhiều, thấm ướt cả bàn tay Ninh Diệu.
Úc Lễ thấp giọng nói: “Huynh không cần kéo ta như thế, ta sẽ không đi lạc.”
“Sao lại không được nắm?” Ninh Diệu lắc lư tay của Úc Lễ, còn chỉ những đứa trẻ khác trong chợ.
“Huynh xem trẻ con nhà người khác kìa, cũng nắm tay mà.”
“Nhà người khác có, thì Úc Lễ nhà chúng ta cũng phải có chứ.” Ninh Diệu nói rất hợp tình hợp lý.
Cái gì gọi là…Úc Lễ nhà chúng ta?
Những lời này không rõ ý tứ chút nào, nhưng lại có vẻ thẳng thắng đến mức đập cho Úc Lễ sửng sờ tại chỗ.
Sau đó hắn giống như đã mất luôn khả năng ngôn ngữ, cứ để mặc cho Ninh Diệu kéo mình đi dạo trong chợ.
Bây giờ y cũng chẳng phải là lang thang trong chợ không có mục tiêu, chủ yếu đều là vì Úc Lễ thôi.
Y muốn mua cho hắn một loại vũ khí thích hợp, còn thêm vài bộ quần áo mới nữa.
Tuy y biết rõ nơi này không phải hiện thực, nhưng đối với Úc Lễ đang bị mất ký ức thì nơi này chính là hiện thực.
Cho nên cái gì người khác có thì Úc Lễ cũng phải có, không được thiếu món gì hết.
Ninh Diệu dẫn Úc Lễ đi đến Tàng Bảo Các tốt nhất ở nơi này.
Sau khi đi vào Tàng Bảo Các, Ninh Diệu còn chưa cần nói câu nào thì toàn bộ tiểu nhị trong tiệm đều bị dọa sợ đến ngây người.
Không cần phải nói nữa, dung mạo thế này, còn khí chất như vậy nữa, cho dù họ không quen biết Ninh Diệu thì cũng dám chắc chắn rằng vị này nhất định là một nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy!
Nếu như không phải nhân vật lớn như vậy, thì cũng là kiểu người được bao trong lòng bàn tay, đặt trên đầu quả tim mà thương yêu, cho dù ngậm trong miệng cũng sợ tan nữa ấy chứ!
Ninh Diệu không thèm nói câu nào, một tay cứ nắm lấy tay Úc Lễ, còn tay kia thì đặt sau lưng để giả vờ, cứ như vậy mà được đưa thẳng vào phòng trân bảo quý giá nhất trên tầng cao.
“Lần này ta đến đây là để chọn một thanh trường kiếm tốt nhất.” Sắc mặt của Ninh Diệu lạnh nhạt.
“Giá cả không thành vấn đề.
Cứ mang hết những thanh trường kiếm tốt nhất của các người ra đây.”
Giá cả không thành vấn đề? Đúng thật là một nhân vật lớn, bọn họ không nhìn lầm rồi!
Ông chủ Tàng Bảo Các vừa chạy ra nghênh đón vừa thầm kinh hãi trong lòng, nhanh chóng phái người đưa những thanh bảo kiếm quý giá nhất ra đây.
Bảo kiếm được lấy ra, tuy rằng không thể so sánh với thanh thần kiếm thật sự của Úc Lễ, nhưng nhìn sơ qua thì mọi mặt cũng được xem như là đủ tư cách.
Ninh Diệu dứt khoát ném qua một túi linh thạch tự sản xuất, sau đó dẫn Úc Lễ nghênh ngang bỏ đi.
Khi đi đến một nơi phong cảnh tú lệ, khung cảnh cây liễu bên hồ thích hợp để tặng quà, Ninh Diệu mới khom lưng, đưa trường kiếm trong tay mình cho Úc Lễ.
“Thử xem có thuận tay không, nếu như không thì ta đưa huynh đến một cửa hàng khác, mua thanh kiếm tốt nhất ở nơi đó.” Ninh Diệu nói.
Đường cong quai hàm của Úc Lễ căng cứng.
Hắn nhìn trường kiếm một cái rồi lại nhìn về phía Ninh Diệu.
“…Cái này tặng cho ta sao?”
“Đương nhiên, bên cạnh ta còn người nào khác nữa à?”Ninh Diệu cười hỏi lại.
Úc Lễ mấp máy môi rồi nhận lấy kiếm.
Hắn rút thanh kiếm ra nhìn một cái, rồi dồn tất cả sự chú ý vào khóe mắt, liếc nhìn chăm chú vào người ở bên cạnh mình.
Nếu như là trước đây, thật sự hắn không dám tưởng tượng rằng món quà duy nhất trong cuộc đời mình lại quý giá đến mức này.
Người luyện kiếm yêu kiếm như mạng, mỗi một thanh kiếm đều có thể được xem như là bảo vật quý báu nhất của bọn họ.
Nhưng bây giờ tuy nhận được thanh bảo kiếm như thế, vậy mà sự chú ý của Úc Lễ chẳng thể nào đặt lên trên thanh kiếm được nữa.
“Thích không?” Ninh Diệu hỏi.
“Thích.” Úc Lễ tra kiếm vào vỏ, hắn không thèm nhìn kiếm, mà cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Rất thích.”
“Thích thì tốt rồi, không cần cẩn thận với thanh kiếm này như vậy đâu.
Thanh kiếm này không xứng với huynh, huynh phải trở thành người đứng đầu tam giới.” Ninh Diệu tận tình chỉ dẫn cho hắn.
Úc Lễ vẫn không nói gì, gương mặt hắn càng căng chặt hơn.
Thiếu niên hằng năm sống trong sự chèn ép vẫn chưa quen được với mấy câu khích lệ bất thình lình như thế, nên chẳng biết phải đáp lời như thế nào nữa.
Hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt ấy, rồi nắm chặt lấy tay Ninh Diệu hơn nữa.
Mua xong kiếm rồi thì phải đi mua quần áo nữa.
Ninh Diệu tiếp tục đưa Úc Lễ đến cửa hàng pháp bào lớn nhất nơi này, rồi thực hiện lại quy trình giống hệt lúc nãy, lựa được vào bộ pháp bào tốt nhất trong số những bộ pháp bào tốt trong cửa tiệm này.
Ninh Diệu cứ khoa tay múa chân ướm lên người Úc Lễ mãi, cảm thấy không tệ, nên bắt đầu giục Úc Lễ đi mặc thử.
Chẳng mất bao lâu, Úc Lễ đã ra khỏi phòng thay đồ.
Cho dù khi Úc Lễ ăn mặc giản dị cũng đã không che được gương mặt đẹp trai ngút ngàn của hắn.
Chính là kiểu khi đứng giữa một đám người đông thật là đông, thì chỉ cần liếc mắt một cái đã chú ý đến thiếu niên ấy rồi.
Mà bây giờ khi mặc vào những bộ quần áo đẹp hơn, càng khiến cho hắn trở nên sáng lấp lánh.
Làm ra vẻ như thế đúng thật là không phù hợp với tính cách của Úc Lễ, nhưng bây giờ, hắn đã vội đến mức không chờ nổi muốn biết người kia đánh giá mình như thế nào.
Sau khi Ninh Diệu nhìn thấy dáng vẻ mới của Úc Lễ, hai mắt lập tức sáng lấp lánh.
“Đẹp quá!” Ninh Diệu kéo tay Úc Lễ bày ra mấy tư thế, sau đó gật đầu tán thưởng: “Không hổ là người của ta, từ nhỏ mà đã ưu tú vậy rồi, như này không biết là đã làm rung rinh không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi ấy chứ.”
Chỉ cần một câu là đã khiến cho nhiệt độ trên mặt Úc Lễ tăng vùn vụt.
Có bao nhiêu người sẽ vì thế mà sinh ra tình cảm ái mộ với hắn đã không phải là chuyện quan trọng nữa, chuyện quan trọng duy nhất chính là cách nhìn của người này đối với hắn mà thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Diệu: “Vậy huynh thích không?”
Ninh Diệu ngạc nhiên, rồi cười nói: “Thích chứ, sao ta lại không thích được?”
Y cong lưng, vuốt phẳng những nếp gấp trên vạt áo của Úc Lễ, còn vừa dịu dàng hạ giọng nói: “Huynh là người ưu tú nhất ta từng thấy.
Cho dù là ai đi nữa, thì chỉ cần nhìn một cái thôi là sẽ có hảo cảm với huynh ngay.
Những kẻ không thích huynh chẳng qua chỉ là ganh tị thôi.”
Úc Lễ rũ mắt, nhìn vào bàn tay trắng nõn thon dài đang đặt trên vạt áo mình.
Thật quá nhiều.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, nhưng số lời khen hắn nghe được đã nhiều gấp mấy lần những lời hắn từng được nghe trong mấy năm quá khứ cộng lại.
Trong số những người ở đây, thì mọi mặt của hắn đều vô cùng ưu tú, rất đáng để được người ta yêu thích.
Nhưng hắn phải trải qua mười mấy năm bị người khác phủ nhận, đều là vì lòng ghen ghét đen tối của bọn họ mà thôi.
Hắn không sai.
Có sai, thì cũng là thế giới này.
Tay Úc Lễ lại bị nắm lấy, kéo ra khỏi cửa hàng rồi sau đó bước ra ngoài phố.
Mặt trời đã ló ra khỏi đám mây, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu rọi khắp mặt đất.
Ánh mặt trời ấm áp bao trùm xua tan khí lạnh âm u trên người hắn.
Trên con đường đầy bóng tối được ánh sáng chiếu rọi, tựa như tương lai đầy anhs áng đang mở ra trước mắt.
*
Sau khi mua xong đồ, Ninh Diệu định đưa Úc Lễ rút lui trước, rồi tìm một nơi có non xanh nước biếc để ẩn cư.
Tuy rằng tình hình bây giờ mọi chuyện đều phát triển thuận lợi, nhưng cái tháp phong ấn này chắc chắn sẽ không buông tha cho y và Úc Lễ dễ dàng như thế, sau này nhất định vẫn còn bày sẵn nhiều thủ đoạn khác nữa.
Hơn nữa y phải bảo đảm rằng cả mình và Úc Lễ đều an toàn, còn phải tìm cách phá hủy tháp phong ấn, vậy nên không thể thiếu cảnh giác được.
Ninh Diệu vừa nghĩ vậy thì đã mua một tấm bản đồ.
Sau khi xác định được nơi mình muốn đến ẩn cư, mới đưa Úc Lễ rời khỏi khu chợ này.
Trước khi rời đi, Ninh Diệu muốn dùng thử thanh kiếm mới của Úc Lễ để phi hành, nhưng lại phát hiện ra mình không thể dùng thanh kiếm mới này để bay lên, cũng không thể nhẹ nhàng thao túng kiếm của Úc Lễ như ở hiện thực.
Thôi, chắc chắn đây không phải vấn đề của y, là do thanh kiếm này còn chưa thể tâm kiếm hợp nhất cùng Úc Lễ.
Đối với những thanh kiếm này thì vẫn nên tùy tiện dùng thôi, không thể đòi hỏi quá mức được.
Cũng may sau khi tìm hiểu được sức mạnh của Thần Tích để lại cho y, nên chuyện muốn bay đối với Ninh Diệu cũng rất đơn giản, không cần phải thao túng kiếm hay gì cả, chỉ cần đạp gió mà bay lên là được rồi.
“Ôm chặt ta, nếu không thì huynh sẽ ngã xuống đất không ngồi dậy được đâu đó!” Ninh Diệu nhân cơ hội này hù dọa Úc Lễ.
“Ừm.” Úc Lễ trả lời.
“Ta ôm chặt rồi.”
Ninh Diệu vô cùng sung sướng, cảm thấy mình đã hù dọa Úc Lễ thành công, vì thế lập tức vui vẻ bay về phía nơi mình muốn đến.
Nhưng nào có chuyện gì thuận lợi như thế được chứ? Có vị khách không mời mà đến, làm cho bước chân đang đi về phía trước của Ninh Diệu dừng hẳn lại.
Người đến chẳng phải ai khác, mà chính là vị sư tôn râu tóc bạc trắng nhìn có vẻ nhân hậu đó của Úc Lễ.
“Vị đạo hữu này.” Sư tôn của Úc Lễ chặn trước mặt Ninh Diệu, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Đột nhiên ngươi đến đây, còn dẫn thủ đồ của bổn tọa đi, cũng không hỏi ý kiến của bổn tọa, vậy thì không hợp quy tắc đâu.”
“Quy tắc gì cơ?” Ninh Diệu vờ như không nghe rõ.
“Ta thích chính là quy tắc.
Từ nay về sau, huynh ấy là của ta.
Úc Lễ, tự huynh nói cho ông ta nghe, huynh muốn quay về cùng với ông ta hay là đi theo ta?”
Úc Lễ trả lời cực nhanh: “Đi theo huynh.”
Ninh Diệu bật cười, nhìn về phía sư tôn của Úc Lễ: “Nghe thấy chưa?”
Sắc mặt của sư tôn hắn lập tức lạnh đi, hắn uy hiếp gọi: “Úc Lễ.”
Úc Lễ vẫn nhìn thẳng vào mắt ông ta, không hề lùi lại một chút nào, nhưng tay lại nắm lấy tay Ninh Diệu chặt hơn nữa.
Khuyên bảo không thành, sư tôn của hắn lại không muốn tốn lời tốn sức để nói nữa, bèn rút ra bội kiếm của bình, bắt đầu ra tay.
Nhưng ông ta còn chưa đến gần được Ninh Diệu, thì phía chân trời đã đột ngột thay đổi.
Mấy luồng sấm chớp màu tím từ trời giáng xuống, bổ thẳng xuống bên cạnh ông ta.
Trong mấy luồng sấm sét đó ẩn chứa hơi thở cực kỳ khủng khiếp, khiến cho thân hình của ông ta lảo đảo.
“Ta đã chứng được đại đạo từ lâu, tu thành Tán Tiên, tạo ra sấm sét cũng chỉ là thuận tay thôi.
Ông có thể đến khiêu chiến với ta, nhưng mà lần sau, sấm sét này sẽ không đánh trật đâu.” Sắc mặt Ninh Diệu lạnh như băng.
“Nó sẽ bổ thẳng vào đầu ông.”
Sư tôn của Úc Lễ yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người bỏ trốn mất dạng.
Úc Lễ nhìn bóng dáng của sư tôn mình càng ngày càng biến thành một cái chấm đen cực nhỏ, mãi đến chấm đen ấy biến mất hoàn toàn.
Có bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng hắn, vỗ về thật nhẹ.
“Mọi chuyện quá khứ đều đã qua rồi, những tên phiền phức ấy đều đã không còn nữa, bây giờ huynh chỉ cần chào đón một tương lai mới tràn ngập ánh sáng thôi.” Ninh Diệu nhẹ giọng nói.
Úc Lễ không hề nhìn về phía khác nữa, hắn ừm một tiếng, sau đó tựa vào bả vai Ninh Diệu.
Phần tình cảm này đến quá mức bất ngờ, nhưng lại khiến hắn không thể không trầm mê vào đó.
Hắn không hề khát vọng có một tương lai rực rỡ sáng lạn gì cả, hắn chỉ muốn có một tương lại được trải qua cùng người này mà thôi.
————Hết chương 75———.