Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng giống như là chết rồi vậy.
Ninh Diệu – nhân vật trung tâm của sự kiện này, não đã chính thức đình công.
Trong lòng Ninh Diệu thầm niệm hỏng rồi.
Y chỉ là một người muốn bù đắp tình cảm thiếu đến đáng thương cho Úc Lễ mà thôi! Vì sao lại phải vứt cho y nguyên một kịch bản giống hệt phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ thế này chứ?
Thiếu niên Úc Lễ gắng gượng cười một tiếng.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, chống hai tay trên người Ninh Diệu đã mắc mưu, mái tóc dài lạnh lẽo vươn trên cổ Ninh Diệu.
“Sao lại không nói lời nào? Bị ta đoán trúng rồi à?” Úc Lễ lạnh giọng hỏi.
“Đoán trúng gì chứ…” Ninh Diệu muốn giải thích.
“Mọi chuyện hoàn toàn không phải như thế!”
“Ồ?” Bên môi của Úc Lễ vẫn còn treo nụ cười không phù hợp với trạng thái tinh thần của hắn.
“Nguyện nghe kỹ càng.”
Ninh Diệu cố gắng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách.
Có rồi!
“Huynh không phải vật thay thế của bất kỳ người nào cả, ta đi theo huynh chỉ đơn giản là vì ta thích huynh, cảm thấy huynh không tệ, điều này ta có thể thề với trời.” Đây là lời thanh minh nghiêm túc đầu tiên của Ninh Diệu.
Sắc mặt u ám của Úc Lễ cuối cùng cũng dịu lại một chút.
Hắn cau mày, giống như là đã hiểu rõ chuyện gì đó.
“Huynh thích ta, cũng thích đạo lữ của mình, nên mới muốn để ta làm thiếp thất của huynh?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu: “…”
Đúng rồi, người cổ đại không theo chế độ một vợ một chồng.
Một vị cường giả có thể có rất nhiều hậu cung, vậy nên không thể nói là bắt cá hai tay được.
Nhưng vẫn không được.
Y phải nghĩ cách giải thích rõ ràng, nếu như để cho Úc Lễ tự biên tự diễn, thì cuối cùng y sẽ trở thành lãng tử lăng nhăng, hậu cung mở khắp thiên hạ, vậy thì biết phải làm sao?
Hơn nữa y làm gì có cái hậu cung nào đâu chứ? Không phải chỉ có một mình Úc Lễ thôi hay sao? Úc Lễ đã là chính thất rồi, còn muốn làm sủng phi nữa, muốn tự mình tranh sủng với mình hay gì? Không được, không được đâu, y nhất định không thể để sự việc khủng khiếp ấy xảy ra!
“Huynh nghe ta nói.” Ninh Diệu vươn tay ấn bả vai Úc Lễ xuống, bày ra vẻ mặt như tinh thần đã bị hao tổn rất nhiều.
“Chuyện này vốn là do ta muốn gạt huynh, nhưng bây giờ đã giấu không được nữa rồi, ta chỉ đành nói thật cho huynh biết mọi chuyện thôi.”
Giọng điệu của Ninh Diệu rất nghiêm túc, khiến cho Úc Lễ ở cạnh cũng bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Úc Lễ rũ mắt: “Huynh nói, ta nghe.”
“Huynh biết đấy, con người có ba hồn bảy phách, nên sau khi chết sẽ bước vào luân hồi.” Ninh Diệu cố gắng nói dối.
“Tu vi của đạo lữ ta không bằng ta.
Không lâu trước đây đã ngã xuống rồi, bỏ lại một mình ta trên thế gian này.
Ta vẫn luôn tìm chuyển thế của huynh ấy.
Vốn nghĩ rằng khi còn sống không thể gặp lại nữa, nhưng không ngờ trước khi ngã xuống, ta vẫn có thể gặp lại huynh.”
Ninh Diệu vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve gương mặt Úc Lễ.
Gương mặt y vừa mang vẻ đau thương lại vừa hạnh phúc.
“Chúng ta vẫn được gặp lại nhau.” Ninh Diệu trầm giọng nói.
Theo lời nói của Ninh Diệu, đồng tử của Úc Lễ cứ từng chút từng chút co rút lại.
Ninh Diệu tiếp tục đánh đòn phủ đầu, vươn một tay ôm lấy Úc Lễ: “Suốt mười mấy năm qua ta không tìm được huynh, khiến huynh phải chịu khổ nhiều như vậy, là lỗi của ta! Lòng ta rất áy náy, nên trước đây mới không dám nói cho huynh.”
Ninh Diệu ôm Úc Lễ thật chặt, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.
Lý do này của y có lẽ không có sơ hở gì đâu nhỉ?
Hai lồng ngực dán sát vào nha, có thể nghe được cả tiếng tim đập mãnh liệt của cả hai.
Úc Lễ ngồi yên cho Ninh Diệu ôm một lát, sau đó đột ngồi ngồi dậy, kết thúc cái ôm này.
“Nếu giống như huynh nói, thì cũng đã trôi qua mười mấy năm rồi, nhưng huynh vẫn có thể biểu hiện giống như hôm qua hắn vẫn còn ở bên cạnh huynh.
Mười mấy năm trôi qua, vậy mà khi có người chạm vào huynh, huynh vẫn phản ứng như hai người vừa kết thúc một lần…Sau đó hắn bôi thuốc cho huynh?” Giọng nói của Úc Lễ tràn ngập sự nghi ngờ.
Khi nói đến biểu hiện thân mật của Ninh Diệu khi nãy thì chẳng giấu được sự hung ác nữa.
Ninh Diệu: “…”
Hu hu, đừng có nói mấy chuyện logic như vậy nữa được không? Đây chính là tâm tư sâu kín của nhân vật chính truyện ngược phải không? Đừng làm khó y nữa mà, y sống ở thế giới của mình nhiều năm như vậy rồi còn chưa gặp phải lục đục nội bộ như vậy đâu.
Ninh Diệu quyết định bất chấp tất cả, chơi xấu luôn: “Đúng vậy.
Mỗi ngày ta đều mơ thấy loại chuyện như vậy đó.
Ta thích vậy thì sao?”
Nói tới mấy câu sau, mặt Ninh Diệu đã đỏ lựng.
Nhưng y vẫn cứ ngoan cố, không chịu thua mà nhìn thẳng vào Úc Lễ.
Ninh Diệu không biết lý do này có làm cho Úc Lễ tin hay không, hắn buồn bã nói: “Ta không có ký ức ở kiếp trước, chỉ có những gì huynh nói.”
“Huynh rất tự tin, đối xử với ta giống như đối xử với đạo lữ trước đây của huynh.
Nhưng nếu ta không giống như đạo lữ đó của huynh, không có tình cảm với huynh, vậy thì sẽ như thế nào?” Úc Lễ hỏi tiếp.
Ninh Diệu ngạc nhiên, rồi bỗng cười rộ lên.
“Vậy thì cứ không thích thôi.
Thế thì cứ xem ta như người có duyên, có thiện cảm là được rồi, cứ ở cùng với ta.” Ninh Diệu thản nhiên.
Y cũng chẳng biết Úc Lễ ở hiện thực sinh ra tình cảm với y là vì chuyện gì, nhưng thiếu niên này không trải qua những sự kiện ấy, nên việc không có tình cảm đối với y là việc vô cùng bình thường, không thể níu kéo mãi được.
Nhưng những lời này có vẻ như không làm Úc Lễ hài lòng, ngược lại càng khiến cho hắn tức giận hơn.
Úc Lễ nhảy khỏi giường, mặt hắn xụ xuống, bước nhanh ra khỏi nhà.
Ninh Diệu gãi gãi đầu, cũng nhảy xuống khỏi giường.
Y đi ra sau nhà, lập tức thấy được Úc Lễ đang luyện kiếm ở đó.
Kiếm pháp sắc bén, mỗi một chiêu đềm mang kiếm khí bức người.
Lá của cái cây bên cạnh cũng bị thổi bay lả tả.
Ninh Diệu vỗ tay vài cái, nhưng chỉ nhận được một cái gáy đầy phẫn nộ.
May mà Úc Lễ không hề rút kiếm xông đến chém y.
…Chẳng lẽ y nói dối kém quá sao?
Ninh Diệu đợi qua một khoảng thời gian, mới dám chắc rằng chuyện lần này cũng coi như có thể thuận lợi vượt qua.
Nhưng y lại không hề đoán được suy nghĩ của Úc Lễ.
À đúng rồi, suy nghĩ của Úc Lễ có lẽ là không muốn làm đạo lữ của y nữa.
Cũng tốt lắm mà, nếu không thì Úc Lễ bây giờ còn chưa trưởng thành, y và Úc Lễ ở bên nhau thì không phải đã phạm tội rồi sao?
Ninh Diệu vui vẻ suy nghĩ lại mọi chuyện một lần, bỗng phát hiện ra tình hình hiện tại rất có lợi với mình.
Vì thế y bèn vác một cái ghế dựa trong phòng ra đặt dưới tán cây, sau đó vui vẻ ngồi nhìn Úc Lễ luyện kiếm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Ninh Diệu cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa, ho khan vài tiếng.
May y đã có kinh nghiệm từ lần trước, vừa lịp lúc nuốt ngụm máu sắp khụ ra, nên mọi chuyện vẫn giống hệt như bình thường.
Cơ thể của thiếu niên đang luyện kiếm hơi khựng lại.
“Huynh đừng ngồi ở đó, sẽ trúng gió.” Úc Lễ nói thẳng.
“Huynh ngồi vào sau cái cây đó, hoặc khoác thêm một lớp áo ngoài vào.”
Ninh Diệu lười làm lắm, nên sau khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, y bắt đầu khôi phục lại bộ dáng của người cõi trên.
“Chuyện của người lớn, huynh quản ít thôi.” Ninh Diệu trầm giọng.
“Ta cứ phải ngồi ở đây đấy.”
Nhưng Úc Lễ lại hoàn toàn không muốn mặc kệ y.
Hắn lấy ra một chiếc áo choàng từ túi trữ vật của mình, khoác thẳng lên người Ninh Diệu, sau đó lại đi lấy một bình nước nóng, nhét vào trong tay y.
Khi Úc Lễ làm những chuyện này, sắc mặt hắn vẫn cứ âm trầm như thế, mãi cho đến khi Ninh Diệu mở bình nước ra uống một ngụm, bỗng nhiên hắn mới lên tiếng: “Hắn cũng từng khoác áo, đưa nước cho huynh sao?”
Suýt chút nữa là Ninh Diệu đã sặc nước, y chống đỡ cơ thể mình, cảm thấy cạn lời: “…Huynh thấy sao?”
Chẳng lẽ Úc Lễ ở lúc đó không làm mấy chuyện này sao? Hơn nữa sao lúc nói về chính mình lại dùng đại từ “hắn” thế này?
Chẳng biết Úc Lễ đang suy nghĩ gì mà cười lạnh: “Nếu mấy việc nhỏ này hắn cũng không làm được, vậy thì chứng minh trong lòng hắn không hề có huynh.”
Ninh Diệu: “…Huynh nói đúng, nhưng mà trong lòng hắn có ta.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Ninh Diệu, sắc mặt của Úc Lễ vẫn không dịu đi chút nào, mà lại càng trở nên đáng sợ hơn.
Hắn nhấp môi, nhìn vào đầu ngón tay tái nhợt đang cầm bình nước của Ninh Diệu, rồi hỏi tiếp.
“Hắn từng hôn huynh sao? Từng hôn những nơi nào?”
Ninh Diệu: “…”
Nếu như người hỏi câu này không phải Úc Lễ thì y đã cho ăn một chưởng bay ra ngoài luôn rồi đấy.
Nghĩ đến chuyện bây giờ Úc Lễ vẫn còn chưa trưởng thành, nên Ninh Diệu phải lược bỏ hết những chi tiết không phù hợp với trẻ em đi, tiếp tục nói dối: “Huynh hỏi mấy chuyện này làm gì? Không phải huynh sẽ không có tình cảm với ta sao? Tìm hiểu những chuyện này thì không hợp lắm đâu.”
Úc Lễ không thèm hỏi nữa, hắn lại bắt đầu luyện kiếm.
Kiếm khí lúc này càng điên cuồng hơn khi nãy, mọi cây cối gần Úc Lễ đều trụi lá, ngay cả một cái lá cũng chẳng còn.
Trời trong nắng ấm, ngay cả cường độ của tiếng côn trùng kêu cũng vô cùng thích hợp.
Ninh Diệu nửa nằm trên ghế, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Bóng người đang luyện kiếm cũng dừng lại, lặng lặng nhìn vào Ninh Diệu đang say giấc.
Đối với Úc Lễ, “thích” là một từ quá xa lạ.
Từ này có thể đặt trên thức ăn, trên vũ khí, nhưng trước giờ nó chưa từng được đặt lên bất kỳ người nào cả.
Hắn có thích người này không?
Có.
Nhưng sự yêu thích này chẳng qua chỉ là sự yêu thích đối với sư trưởng, với bạn tốt, cũng có thể là niềm yêu thích dành cho tri kỷ mà thôi.
Bọn họ chỉ vừa quen biết được hai ngày, làm sao có thể sinh ra được tình cảm yêu đương say đắm được chứ?
Chủ yếu vẫn là…
Úc Lễ đã không nhớ nổi có bao nhiêu người nói với hắn mấy lời linh tinh như hắn là Thiên Sát cô tinh gì đó.
Vậy nên từ nhỏ hắn đã không tin vào thiên mệnh, lại càng không tin vào những thứ như số phận đã định sẵn.
Tất cả những gì do vận mệnh sắp đặt đều sẽ bị hắn đánh đổ từng cái từng cái một.
Mà việc hắn phải kết đạo lữ cùng người này, cũng là do vận mệnh đã sắp đặt sẵn sao?
“Ta và hắn không giống nhau.
Ta không muốn làm đạo lữ của huynh.” Thiếu niên Úc Lễ nói rất kiên cường.
Ninh Diệu đang ngủ say đương nhiên không thể trả lời, vậy nên thiếu niên Úc Lễ chỉ có thể tiếp tục thầm thì một mình.
“Ta không giống hắn, ta sẽ kéo dài thọ mệnh của huynh, để huynh có thể sống được lâu một chút.
Nhưng ta sẽ không kết đạo lữ với huynh, huynh vẫn có thể tìm những người khác để…”
Có bé sóc con lông xù đang ôm thức rớt từ trên cây xuống đất.
Bé sóc ngẩng đầu nhìn nhân loại đang ngủ say, sau đó vui vẻ nhảy đến bên cạnh đùi người đó.
Muốn gần hơn một chút, lại muốn gần thêm chút nữa.
Vì thế bé sóc cứ muốn bò từ đùi lên trên nữa, từ cổ tay nho nhỏ, lại đến cánh tay, sau đó là bả vai, rồi đến…
Nhưng nó không thể thành công dụi vào khuôn mặt người đó, nó bị một bàn tay xách lên, sau đó bị ném đi thật mạnh, vứt lên cái cây to ở phía xa.
“Cút! Đừng đến gần y.” Người làm ra hành động ấy có vẻ mặt như hung thần ác sát, không hề có chút áy náy nào đối với chuyện mình vừa làm.
Làm xong hết mọi chuyện, Úc Lễ đen mặt, phủi hết toàn bộ bụi đất do con sóc kia để lại trên người Ninh Diệu.
Mãi đến khi tất cả đều đã được phủi sạch, trên người Ninh Diệu không còn chút dấu vết nào nữa, hắn mới coi như là tạm vừa lòng mà dừng lại.
Úc Lễ lại bắt đầu luyện kiếm, hắn vừa luyện, vừa kiên định ý chí của mình.
Một người tự do tự tại, người như hắn sẽ không có khả năng đi tìm đạo lữ.
Bây giờ như thế, sau này vẫn vậy.
————-Hết chương 78————.