Ninh Diệu cầm lấy đóa hoa Úc Lễ tặng mình, tiếp tục cùng hắn đi về phía trước.
Sau khi đi qua khu vực nhỏ này, thì số người bọn họ gặp được cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Vì để tránh cho nơi này có nhiều người nhận ra y chính là người phải dùng đạo cốt để bảo vệ mạng mình trong truyền thuyết, rồi kéo theo nhiều việc hơn nữa, Ninh Diệu sáng suốt lấy mũ có rèm ra đội lên.
Hơn nữa y còn phải bắt Úc Lễ đội chung với mình, như vậy thì không có ai có thể nhận ra bọn họ nữa rồi.
Nếu hắn không tin, vậy thì còn kẻ nào không biết điều mà dám nhắc đến chuyện này nữa chứ?
Tuy rằng số người ở đây rất nhiều, nhưng cũng không có ai dám xung phong ra tay.
Tất cả đều cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định, để tránh cho mình bị kẻ khác đánh lén.
Ninh Diệu không khỏi nghi ngờ, nhiều người tập trung ở chỗ này như thế, chẳng lẽ nơi này đang giấu kỳ trân dị bảo gì sao?
Ninh Diệu và Úc Lễ nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu.
Hai người quyết định tránh xa khỏi tầm mắt đám đông.
Nhiều người đến mức này, khiến cho y nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Vậy nên hai người bèn lùi về hướng khác, khi có thể đi tiếp được rồi, thì bọn họ lại nhận ra mình đang đến gần với đám đông ấy hơn nữa.
Thậm chí đó còn không phải là một đám người khác, mà chính là đám đông mà bọn họ muốn tránh xa khi nãy!
Ninh Diệu và Úc Lễ đồng loạt dừng bước.
Không đúng rồi.
Nơi này có sức mạnh thần bí nào đó, làm cho những người vào bí cảnh này cứ như là gặp phải quỷ dựng tường.
Cho dù có làm cách nào đi nữa, thì vẫn phải tụ tập ở nơi này.
Thời gian càng trôi qua, thì số người phát hiện ra chuyện này càng tăng lên.
Bọn họ đồng loạt dừng bước, sau đó đồng thanh ồ lên.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, có không ít người vẫn còn chưa lớn, còn đang vào thời kỳ khí huyết sung mãn, nhưng lòng dạ chưa sâu, nên lập tức kinh hoảng thất thố gào lên: “Có chuyện gì thế này?! Sao lại quay về chỗ này nữa vậy?”
Những tu sĩ khá lớn tuổi thì cẩn thận đề phòng nhìn xung quanh.
Nhưng cũng vì tu vi bị hạn chế, nên cho dù là tu sĩ lớn tuổi hay nhỏ tuổi gì thì cũng không tìm ra được cách giải quyết nào có ích.
Bọn họ nghĩ ra hết những cách nằm trong khả năng của mình, nhưng sau đó vẫn không thể thu hoạch được gì cả, nên tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Các vị tạm thời đừng nóng nảy.
Có lẽ ta có một cách!” Ngay lúc ấy, một thanh niên áo xanh mang khí thế hiên ngang đi đến.
Giọng điệu của thanh niên ấy nhẹ nhàng, mang theo một chút gì đó khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng.
“Trước khi ta đến đây từng nghe người lớn trong nhà nói, trong bí cảnh này có một trận pháp thần bí.
Nếu như có người nào không cẩn thận kích hoạt trận pháp này, thì toàn bộ nơi này sẽ biến thành một mê cảnh thật lớn.
Tất cả những người trong bí cảnh này đều không thể ra ngoài, mãi cho đến khi linh lực tiêu tán hết mà chết.”
Nghe xong mấy lời nói đó, những người còn lại càng hoảng loạn hơn.
“Thật vậy sao? Vậy nên làm gì bây giờ?”
“Ta, ta chỉ muốn đến đây trải nghiệm thí luyện đơn giản nhất thôi mà.
Mẹ ta còn đang chờ ta về nhà ăn cơm.” Một thiếu niên hơi béo, trên mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con rưng rưng nước mắt nói.
“Các vị đừng hoảng loạn.” Thanh niên áo xanh nhẹ nhàng mỉm cười.
“Trước khi ta đến đây đã hỏi người lớn trong nhà cách giải quyết.
Chỉ cần tìm được mắt trận, là có thể phá giải được trận pháp này.
Nhưng tu vi ta yếu kém, nếu như lấy sức lực của một mình ta, chỉ sợ không thể phá được trận.
Các vị có đồng ý giúp ta một tay không?”
Việc này hệ trọng, có liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người ở đây, đương nhiên là không có ai dám không giúp.
Vì thế thanh niên ấy trở thành người dẫn đầu, đưa tất cả mọi người đi về phía trước.
Ninh Diệu cũng không tách khỏi đám đông, mà đi cùng với bọn họ.
Úc Lễ ở bên cạnh y vẫn chẳng thèm nói câu nào.
Ninh Diệu nhân lúc không ai chú ý, vén tấm lụa trên mũ của Úc Lễ ra, bỗng phát hiện hắn đang cau mày.
“Sao vậy?” Ninh Diệu cảm thấy rất kỳ lạ, bèn hỏi.
Úc Lễ muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu nhẹ.
Ninh Diệu vờ như tức giận: “Nói nhanh, sao ngay cả ta mà huynh cũng úp úp mở mở thế?”
“….Không đúng lắm.” Cuối cùng Úc Lễ cũng chịu lên tiếng.
“Không nói được là không đúng ở đâu, nhưng lẽ ra ta không có được vận may như thế.
Khi vừa gặp phiền phức thì đã có người đứng ra giải quyết giúp.”
Ninh Diệu: “….”
Còn có kiểu tư duy logic giống vậy luôn á hả?
Hơn nữa nếu nhìn vào những chuyện mà Úc Lễ đã phải trải qua thì logic này đúng thật là không sai một chút nào!
Ninh Diệu ngậm ngùi trong lòng, rồi vỗ vai Úc Lễ, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.
Dù cho có thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì chẳng phải vẫn còn ta ở đây sao?”
Bọn họ tiếp tục đi theo đám người phía trước, bước qua mặt cỏ bằng phẳng, sau đó vượt qua triền núi, cuối cùng đứng trước một hang núi.
Trong cái hang ấy rất tối tăm, nên không thể thấy rõ được tình hình cụ thể trong đó.
Vậy nên có không ít người đã bắt đầu hơi chần chừ.
“Nếu ta phân tích không sai, thì mắt trận ở đây.” Thanh niên áo xanh lại lên tiếng: “Ta biết trong lòng các vị có chút nghi ngờ.
Nhưng nếu như không phá giải trận pháp này thì không phải là sẽ ngồi đây chờ chết hết hay sao? Cứ để ta làm người đầu tiên xung phong đi vào đó đi!”
Vừa nói xong, thanh niên áo xanh đã bước thẳng vào hang núi.
Ninh Diệu và đám người đó ở bên ngoài quan sát, nhưng chỉ thấy được một bóng dáng mờ ảo.
Không biết thanh niên áo xanh ấy có bị tấn công hay không, mà khi gã ta đi đến một góc nào đó, thì trong miệng bỗng lẩm bẩm gì đó, rồi đánh thẳng vào góc ấy, nhưng sau đó gã lại bị một luồng sáng đen tối đánh ngược trở về.
Thanh niên áo xanh nhìn về phía cửa động hô to: “Mong rằng chư vị đừng khoanh tay đứng nhìn nữa, đến giúp ta một tay phá hủy trận pháp này!”
Nếu đã như vậy mà còn không chịu giúp đỡ nữa thì đúng thật là hết nói nổi.
Vậy nên những người trẻ tuổi lập tức bước thẳng vào đó.
Còn những người lớn tuổi hơn một chút thì lại ngập ngừng một lát, sau khi nhìn thấy mọi người không bị thương và mọi người đúng thật là đang hợp sức phá hủy trận pháp, họ mới bước vào trong hang.
“Không đúng, trên trận pháp này có hơi thở không thể xác định được.” Úc Lễ lên tiếng, sau đó túm chặt cánh tay Ninh Diệu.
“Chúng ta đi!”
Nhưng Úc Lễ còn chưa kịp dẫn Ninh Diệu bỏ đi, ngay lúc đó, mặt đất dưới chân bắt đầu có khí đen bốc lên, một lực hút bỗng truyền từ trong hang ra ngoài.
“Hai vị khách nhân ở bên ngoài kia ơi, hai vị ngồi mát ăn bát vàng như vậy chỉ sợ không ổn lắm đâu.” Tiếng cười của thanh niên áo xanh vang lên từ phía sau.
“Đáng tiếc, trận pháp đã thành rồi.
Cho dù các ngươi không muốn đi vào thì cũng không do các ngươi quyết định.”
Hai người bị lực hút ấy hút vào hang núi, lúc cấp bách, Úc Lễ lập tức dùng cơ thể mình làm thành đệm lưng đỡ Ninh Diệu lăn vào hang núi.
Ninh Diệu vừa đứng vững đã bắt đầu kiểm tra cơ thể của Úc Lễ ngay: “Huynh không sao chứ?”
Úc Lễ chỉ lắc đầu.
Ninh Diệu không phát hiện ra vết thương nào trên người hắn thì mới tạm yên tâm được một chút, ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng xung quanh mình.
Vừa nhìn một cái, là lập tức kinh hãi.
Hang động nhìn từ bên ngoài còn có vẻ rất bình thường, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào đã toát ra một lượng lớn khí đen.
Sắc mặt của các tu sĩ khi nãy còn bình thường, nhưng bây giờ đã trắng nhợt như giấy.
Trên người bọn họ bị đám khí đen quấn chặt lấy, mà sắc mặt của bọn họ lại đang dần suy kiệt đến mức mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Bọn họ liều mạng giãy giụa, nhưng có làm thế nào cũng không thoát khỏi đám khí đen ấy được.
Mọi người cũng không hề ngốc.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng nhận ra được mình đang bị lừa.
Có người tức giận hét lên: “Ngươi lừa bọn ta! Thật ra ngươi là người phương nào?!”
Thanh niên áo xanh bật cười sung sướng: “Ta không phải người.
Cảm ơn các vị đã rót linh lực vào trận pháp cho tại hạ.
Tại hạ cảm kích vô cùng.
Vậy nên ta chắc chắn sẽ ăn sạch các ngươi…không để dư lại một chút gì.”
Tiếng thét chói tai cứ vang lên hết lần này đến lần khác.
Những người có kiến thức khá nhiều cũng dần biết rõ chân tướng.
“Ngươi là, ngươi là Ma tộc chạy ra từ vực sâu!”
“Cứu mạng! Ai đó cứu ta với!”
Bầu không khí trong hang núi tràn ngập tuyệt vọng.
Ninh Diệu cũng cúi đầu xem thử tay mình, quả nhiên là có một luồng khí đen quanh quẩn.
Nhưng ma khí này còn chưa kịp hấp thu sinh mệnh của y, thì đã bị một bàn tay khác hút đi mất.
Bàn tay ấy chính là của Úc Lễ.
Úc Lễ không ngừng hút đi ma khí đang bám trên tay y, để y không phải chịu sự ảnh hưởng từ chúng.
Ninh Diệu hoảng hốt, lại chạy đi kiểm tra tình trạng cơ thể của Úc Lễ thêm lần nữa: “Huynh sao rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cơ thể Úc Lễ có vẻ không hề có bất cứ điều gì bất thường.
Hắn cứ liên tục hấp thụ những ma khí ấy, nhưng sắc mặt lại không hề tái nhợt, mà tinh thần càng lúc càng xán lạn hơn.
Sự bất thường của bọn họ cũng nhanh chóng bị phát hiện ra.
Sau khi Ma tộc áo xanh nhìn thấy biểu hiện của Úc Lễ, bỗng nhíu mày.
“Thì ra ngươi cũng là ma, ra là ta đã nhìn lầm.” Khóe miệng tên Ma tộc nở một nụ cười vô cùng hứng thú.
Hắn nhìn Úc Lễ một lát, sau đó lại nhìn sang Ninh Diệu.
Gã Ma tộc này nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Ngươi che giấu cũng không tệ, nhìn không khác gì người thường cả.
E rằng người ở bên cạnh ngươi cũng không biết thân phận thật sự của ngươi đâu nhỉ?”
Khi hấp thu ma khí, sắc mặt của Úc Lễ chưa từng thay đổi một lần nào, nhưng lại vì câu nói này mà trở nên trắng bệch.
“Ta không có!” Hắn vội vàng nắm lấy cánh tay Ninh Diệu, nắm đến mức đầu ngón tay trắng bệch cả ra.
Giọng nói và cả cơ thể hắn đều căng cứng.
“Ta không hề đọa ma!”
“Ôi chao, vậy mà nói dối tệ thế.
Nếu không phải Ma tộc, vậy làm sao ngươi có thể hấp thu được ma khí suôn sẻ như thế?” Ma tộc áo xanh vừa nói vừa cười khanh khách, nhưng ác ý trong lời nói của gã đã bộc lộ vô cùng rõ ràng.
“Tu sĩ Nhân tộc và Ma tộc ở bên nhau, đúng thật là đang thông đồng làm bậy đây mà.”
Ma tộc áo xanh nói chuyện với hai người Ninh Diệu xong, thì lập tức quay đầu lại, cười nói với đám tu sĩ Nhân tộc đang giãy giụa đau đớn ở kia: “Thấy không? Người bên kia vì đã đi nịnh bợ Ma tộc từ lâu, nên mới có thể may mắn thoát nạn.
Các ngươi phải học hỏi hắn nhiều một chút, ha ha ha ha!”
Một chiêu châm ngòi ly gián này đã hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Úc Lễ.
hắn không hề nhìn vào đám tu sĩ Nhân tộc đang nghiến răng nghiến lợi căm hận nhìn mình, mà chỉ nhìn thẳng vào Ninh Diệu.
Ninh Diệu vẫn còn mag mũ có rèm.
Tu vi của Úc Lễ bây giờ không đủ, vậy nên hắn không thể xuyên qua lớp lụa để nhìn thấy biểu cảm của Ninh Diệu.
Hắn chỉ biết, Ninh Diệu đang nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Nhân tộc bên kia.
Tất cả những tu sĩ Nhân tộc còn lại đều vô cùng phẫn nộ, bọn họ cứ như vậy mà trút hết vào hai người.
“Phản đồ! Ngươi phản bội Nhân tộc mà ở bên Ma tộc, đồ không có lương tâm!”
“Ma và người không đội trời chung! Người có thể đọa ma chắc chắn là đã thối rửa từ gốc rễ, vậy mà ngươi còn muốn, hừ!”
Tiếng nhục mạ đầy phẫn nộ cứ dâng lên như thủy triều, vây chặt lấy Ninh Diệu và Úc Lễ.
“Ta không có.” Úc Lễ kiên trì lặp lại lần nữa, nhưng giọng nói của hắn lại bị những âm thanh khác ở xung quanh che lấp, có vẻ như nhỏ bé đến mức không thể nghe thấy nữa.
Những người khác có hiểu lầm thì cũng chỉ như mây khói thoảng qua, Úc Lễ chỉ cố chấp lặp đi lặp lại với người duy nhất mình để ý đến mà thôi: “Ta không hề đọa ma, gốc rễ của ta cũng…”
Ninh Diệu bỗng vẫy tay nhẹ, tất cả những lời nhục mạ phẫn nộ ấy lập tức biến mất, toàn bộ tu sĩ Nhân tộc đều chìm vào hôn mê.
Ninh Diệu vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Úc Lễ.
“Bọn họ không được mắng huynh, làm vậy ta sẽ không vui.” Ninh Diệu nhẹ giọng nói.
Úc Lễ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn thấy Ninh Diệu vẫn đang cúi người xuống, mãi cho đến khi đứng ngang với hắn.
Tay của hắn được nắm lấu, đầu ngón tay lạnh lẽo dần khôi phục nhiệt độ, hòa vào cảm giác ấm áp kia.
“Không cần phải hoảng loạn vì chuyện này, cũng đừng vì nó mà nghi ngờ bản thân.
Cho dù là lúc nào, hay là mang thân phận gì, thì huynh vẫn chính là huynh.” Giọng nói của Ninh Diệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất kiên định, tựa như đang nói ra sự thật mà cả đời này cũng không thể thay đổi được.
“Ta vẫn luôn thích huynh.” Ninh Diệu cười nói.
Trái tim của Úc Lễ cứ như bị bóp chặt rồi bị nhét đầy ánh sáng vào trong.
Rõ ràng là hắn không thể nhìn thấy được gương mặt của Ninh Diệu, nhưng lại khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Đầu ngón tay của Úc Lễ run lên nhè nhẹ.
Hắn nắm chặt thanh kiếm bên eo, quay đầu nhìn về tên Ma tộc đứng ở phía sau.
Nơi này vừa tối tăm, hôi thối lại vừa loạn lạc, không thích hợp để nói mấy lời nào đó, ít nhất là không thích hợp để nói với Ninh Diệu.
Hắn muốn thoát khỏi nơi này thật nhanh, rồi tìm một nơi có hoa thơm chim hót, sau đó…
Sau đó, hắn muốn kết thành đạo lữ với người này thêm lần nữa.
Hắn ghét bỏ cái thứ mang tên vận mệnh sắp đặt, cũng muốn lật đổ nó.
Nhưng bây giờ, hắn đã thua triệt để dưới tay nó rồi.
Mà hắn, lại cam tâm tình nguyện.
————Hết chương 80———-.