Theo như tính toán, thì tòa tháp phong ấn thứ tư khác hoàn toàn so với ba toà tháp còn lại.
Nó không được đặt ở những nơi hẻo lánh, mà lại làm theo cách ngược lại, được đặt ở một nơi rất phồn hoa.
Nghe nói khi vị kiến giả ấy xây dựng nên tòa tháp này, từng ảo tưởng đến chuyện sau khi mình lấy được đạo cốt sẽ được vạn người quỳ bái, vậy nên đã xây dựng tòa tháp này ở giữa phàm thế.
Xe ngựa chậm rãi đi từ nơi hẻo lánh đến nơi phồn hoa, thỉnh thoảng Ninh Diệu còn có thể thấy được vài người khác đi ngang qua xe ngựa.
Ninh Diệu ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, bả vai y bỗng được ôm lấy từ phía sau.
“Nhìn thấy gì mà tâm sự nặng nề vậy?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu giật bắn mình, chẳng lẽ biểu hiện của y rõ ràng đến vậy luôn sao? Y còn tưởng mình không khác bình thường tí nào luôn ấy!
“Áp lực lớn quá, đương nhiên là tâm sự nặng nề rồi.” Ninh Diệu cố gắng bình tĩnh trả lời hắn.
“Chúng ta đã càng ngày càng gần với điểm cuối rồi, có lẽ là sẽ gặp Thiên Đạo nhanh thôi.
Không biết sức mạnh của nó bây giờ thế nào, mong là đừng cao hơn chúng ta.”
Úc Lễ cười khẽ: “Đừng lo.
Nếu như đối kháng trực diện thì nó không phải đối thủ của chúng ta, ta nghĩ có lẽ nó sẽ chơi chút âm mưu quỷ kế.”
Dựa vào tình hình trận giao đấu với Thiên Đạo lần trước, thì vết thương của nó vẫn chưa khỏi hẳn.
Nếu như nói về sức mạnh, vào trận chiến sinh tử ở kiếp trước, hắn đã có thể hiểu được gần hết năng lực của nó.
Việc Thiên Đạo muốn nâng cao sức mạnh trong thời gian này để đánh bại hắn và Ninh Diệu là chuyện rất khó xảy ra, vậy nên việc mà nó có thể làm nhất chính là ra vẻ.
Ninh Diệu: “….Huynh nói đúng.”
Đâu chỉ là nói đúng thôi đâu, đó chính là việc mà Thiên Đạo đang nghĩ, cũng là việc mà nó sẽ làm, thế mà bị Úc Lễ đoán trúng hết luôn rồi!
Nhưng chắc chắn Úc Lễ không thể ngờ rằng, người đang có ý đồ xấu với mình ngoại trừ Thiên Đạo ra thì còn có cả y nữa nè!
Ninh Diệu nhớ đến kiến nghị của Thần Tích, hàng chân mày lập tức nhíu thành hình chữ xuyên.
(川)
Vì để hai người có thể gặp lại nhau lần nữa, cũng là vì giảm thiểu tất cả những sự cám dỗ đến mức thấp nhất, y thật sự muốn làm như thế sao?
Rõ ràng y đã là người duy nhất, vậy mà y còn muốn tạo thêm khó khăn cho Úc Lễ thật sao?
“Úc Lễ.” Ninh Diệu bỗng lên tiếng.
“Huynh có cảm thấy nhàm chán khi chỉ ở cùng với một mình ta không?”
Câu hỏi này thật sự làm Úc Lễ rất ngạc nhiên, hắn nhíu mày, bỗng nghĩ đến nguyên nhân khiến Ninh Diệu đột ngột hỏi như thế: “Em thấy chán?”
Ninh Diệu: “…Ta không có mà, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, huynh không được nghĩ ngợi linh tinh!”
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ bao trọn lấy đầu vai y, sau đó ấn cả người y xuống, thế là Ninh Diệu ngã thẳng vào ngực Úc Lễ.
Úc Lễ cúi đầu, sợi tóc lạnh lẽo của hắn chạm vào mặt Ninh Diệu: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta đưa em đi du sơn ngoạn thủy, nhưng em đừng hòng nghĩ đến chuyện tìm thêm vài người khác, không có cửa đâu.”
Ninh Diệu xấu hổ quá chừng: “….Ta không có nghĩ vậy mà, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi à.”
Trí tưởng tượng của Úc Lễ vẫn bay cao bay xa như trước, Ninh Diệu không dám hỏi thêm gì nữa, đành ngoan ngoãn nằm trong ngực Úc Lễ, ăn quả quýt do hắn đút.
Mọi thứ đều yên bình tĩnh lặng, ngay cả quả quýt hắn đút y cũng chua ngọt vừa phải.
Cũng chẳng biết là Úc Lễ lấy được quả quýt này ở đâu hay lúc nào, cứ như là trong vô hình, Úc Lễ đã sắp xếp mọi thứ thật hoàn chỉnh.
“A!!!!”
Một tiếng la hét thất thanh phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Ninh Diệu ngồi bật dậy, thả thần thức đi kiểm tra.
Thần thức nhanh chóng bao trùm lên toàn bộ đỉnh núi, Ninh Diệu phát hiện ra nơi nào có biến ngay lập tức.
Trên con đường nhỏ lầy lội cách bọn họ một khoảng, xuất hiện một chiếc xe ngựa bị bổ ra làm đôi, lộ ra cô gái trẻ tuổi và một ông lão đang ngồi bên trong.
Cánh tay của cô gái trẻ bị một đại hán thô lỗ lôi kéo, gã ta muốn kéo nàng ra khỏi xe.
Mà một cánh tay khác của nàng lại bị ông lão trong xe túm chặt, không để cho nàng bị tên kia cướp đi.
Đại hán chột mắt đương nhiên không có đủ kiên nhẫn, cái đao thô to của gã đã giơ lên giữa không trung, ngay lập tức sẽ chém bay đầu ông lão kia.
Không xong rồi!
Ninh Diệu hoảng hốt, muốn ngăn cản thanh đao kia ngay lập tức.
Nhưng bởi vì y vẫn còn giữ nếp sống bình thường ở thế giới kia, nên việc đầu tiên y làm là xem xét, chứ không phải là bộc phát sức mạnh, thế là khi y ra tay thì mọi việc đã không còn cứu được nữa.
Chẳng lẽ không cứu kịp nữa sao?
“Keng….!”
Có thứ gì đó vô hình đánh vào thân đao, khiến cho thanh đao nhìn có vẻ vô cùng chắc chắn gãy nát thành hai mảnh, phần mũi đao bay thẳng lên trời.
Mà đại hán chột mắt sau khi bị sức mạnh ấy đánh trúng cũng đứng không vững nữa, lùi về sau vài bước.
“Kẻ nào dám ở đây giả thần giả quỷ, còn không mau xưng tên…”
Giọng nói của đại hán đột ngột im bặt, mũi đao bay lên khi nãy vẫn còn chưa rơi xuống, theo một hướng không có cách nào đỡ nổi, xuyên thẳng qua ngực gã, không nghiêng không lệch một phân nào.
Hai mắt đại hán trợn trừng, ngã uỳnh xuống đất.
Đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng, gã vẫn không hề biết được là ai đã ra tay với mình.
Cặp cha con kia may mắn thoát chết.
Ninh Diệu thở phào một hơi.
Y biết rất rõ sức mạnh ấy từ đâu đến, thế là quay đầu lại nhìn vào người sau lưng mình.
Mắt Úc Lễ cũng chẳng thèm nâng lên, chỉ biết chăm chú lột quýt cho y.
Ninh Diệu tiếp tục chui vào nằm trong ngực Úc Lễ, há miệng ăn múi quýt do hắn dâng đến tận miệng.
Y còn chú ý đến cặp cha con kia, sau khi mọi chuyện kết thúc, hai người chỉ biết ôm nhau gào khóc.
Khóc trong chốc lát, họ mới lau nước mắt, cố gắng đi tìm cao nhân vừa cứu bọn họ, nhưng cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành vái lạy bốn phía xung quanh để tỏ lòng cảm tạ, sau đó dắt díu nhau rời khỏi đó.
Dọc theo đường này còn có những người khác nữa, chắc là sẽ không có nguy hiểm gì.
Ninh Diệu không chú ý đến họ nữa, quay sang kéo tay Úc Lễ: “Sao đột nhiên huynh nghĩ đến chuyện ra tay cứu bọn họ vậy?”
Úc Lễ vốn không phải người xấu, nhưng lòng trắc ẩn và tinh thần rút đao tương trợ khi thấy chuyện bất bình của hắn, đã bị hao mòn dần qua những năm tháng dài đằng đẵng.
Tất cả kinh nghiệm sống của Úc Lễ đều đang dạy hắn rằng, lòng trắc ẩn chỉ đẩy hắn vào tình thế nguy hiểm.
Mà cách duy nhất để sinh tồn chính là tự lo cho chính mình, chỉ bản thân mình mà thôi.
Lời giải thích của Úc Lễ rất đơn giản: “Em thích, vậy nên ta làm thôi.”
Ninh Diệu hơi kinh ngạc, sau đó khóe miệng y hơi nhếch lên.
Cuối cùng y cũng có ảnh hưởng trực tiếp đến Úc Lễ.
Ngày xưa là đại ma vương lạnh lùng tàn nhẫn, bây giờ cũng có thể bắt đầu làm việc thiện thêm lần nữa rồi.
Có lẽ qua một thời gian nữa, khi Úc Lễ thay thế Thiên Đạo, thì hắn sẽ thật sự có thể thay đổi thế giới này, sau đó sẽ được vạn người kính ngưỡng.
Ninh Diệu chẳng biết tâm trạng hiện tại của mình là như thế nào, y thở dài một hơi, rồi nắm chặt lấy tay Úc Lễ.
Úc Lễ rất nhạy bén, hắn phát hiện ra cảm xúc Ninh Diệu không ổn ngay: “Sao vậy? Em không vui?”
“Không phải ta không vui.” Ninh Diệu cười nhẹ: “Ta chỉ hơi ngậm ngùi tí thôi.
Lúc huynh mười lăm tuổi vẫn còn đang nghi ngờ cả thế giới, muốn biến cả thế giới thành kẻ địch.
Bây giờ lại trưởng thành nhanh như vậy, haizz, thế giới thật kỳ diệu.”
Úc Lễ: “…”
Dám can đảm khiêu khích Úc Lễ như thế, đương nhiên là Ninh Diệu sẽ được phạt bằng một đống gia pháp.
Sau đó đừng nói đến chuyện ăn quýt, cho dù có ăn cái gì y cũng không nuốt nổi nữa.
Hai người cứ làm bậy làm bạ mãi, xe ngựa thì vẫn đi về phía trước, lái ra khỏi đường núi, đi đến bên một thôn làng nhỏ.
Thôn làng này rất nhỏ, mỗi một nhà đều tự mình cày ruộng nhà mình.
Ninh Diệu ló đầu ra khỏi xe ngựa ngắm cảnh, khi nhìn thấy đủ loại hoa màu xen kẽ, y không khỏi kính nể sự cần cù lao động và trí tuệ của người nông dân.
“Ta chưa bao giờ được nhìn thấy đồng ruộng.” Ninh Diệu nói với Úc Lễ.
“Trước đây không có cơ hội, đây là lần đầu tiên ta biết đồng ruộng có hình dạng thế nào, rất thú vị, còn rất đẹp nữa.”
Nghe vậy, Úc Lễ dừng xe ngựa lại ngay, sau đó đưa Ninh Diệu xuống xe, để y có thể tiếp xúc gần với cánh đồng kia hơn một chút.
Trên bầu trời vẫn giăng đầy mây đen, không thấy được mặt trời, vậy nên cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ.
Mấy cây nông nghiệp đều đã hút no nước, mỗi một cây đều rất khỏe mạnh.
Ninh Diệu chạm vào một cái cây, y cảm thấy mấy giống cây này rất quen, nhưng lại không biết tên gọi của chúng, chỉ có thể vờ như rất am hiểu mà để lại vài lời bình.
“Không tệ, trĩu hạt quá, xem ra năm nay là một năm bội thu.” Ninh Diệu chắp tay sau lưng, diễn ra dáng vẻ thế ngoại cao nhân, rồi nói với Úc Lễ: “Thời gian tích cốc tu hành của huynh quá dài, có thể là không hiểu rõ về mấy cây nông nghiệp như vầy đâu.
Không sao cả, ta dạy cho huynh.”
Úc Lễ ngắm nhìn gương mặt trắng trắng mềm mềm của Ninh Diệu thêm vài lần, vừa nhìn thiếu gia này đã biết y chẳng hiểu thế sự.
Nếu như thật sự hỏi y về cách làm ruộng, thì có lẽ là một câu y cũng chẳng đáp được mất.
Úc Lễ tiến sát đến, kéo gần khoảng cách giữa hắn và Ninh Diệu, nhẹ giọng nói: “Vậy làm phiền Ninh Diệu sư tôn dạy ta một chút, có phải ở nơi này…hôn môi sẽ có cảm giác hơn không?”
Ninh Diệu còn chưa kịp nói gì, Úc Lễ đã ép y vào rồi.
Bọn họ hôn nhau giữa đồng ruộng, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, sấm chớp xẹt qua những tầng mây, tiếng sấm ầm ầm rung động, cứ như không thể chịu nổi cảnh bọn họ thân mật, cũng giống hệt như đang chế giễu và cảnh cáo họ.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, Ninh Diệu ôm lấy cổ Úc Lễ, đón nhận từng nụ hôn cuối cùng khi thời khắc ấy dần đến gần.
Gió lớn nổi lên, thổi tung mái tóc của họ.
Ninh Diệu và Úc Lễ tách nhau ra, hắn lấy tay đè đè tóc Ninh Diệu, tóc của y lập tức xẹp xuống, không bị gió thổi tung lên nữa.
Ninh Diệu nũng nịu ôm lấy cổ Úc Lễ: “Ta cảm thấy sắc trời hôm nay âm u quá, có thể sẽ mưa.
Đêm nay đừng lên đường nữa, chúng ta ở kiếm chỗ nào gần để nghỉ lại đi.”
Đối với yêu cầu của Ninh Diệu, Úc Lễ chỉ biết đáp ứng thôi.
Bọn họ không muốn tá túc trong thôn làng, mà muốn tìm một nơi thích hợp để dừng xe ngựa, sau đó ở trong khoang xe thoải mái nghe tiếng mưa rơi tí tách suốt đêm.
Úc Lễ đi khởi động xe ngựa, còn Ninh Diệu thì vẫn cứ tản bộ hóng gió trên con đường nhỏ bên đồng ruộng.
Một góc cánh đồng bỗng hơi rung chuyển, sau đó mấy đứa nhóc như mấy con khỉ bùn xuất hiện.
Mấy cậu bé đó chắc là thường xuyên chơi đùa trong bùn đất, vậy nên người có bẩn cũng chẳng thèm để ý, cứ cười khúc khích mà chạy vào thôn.
Nhưng khi bọn nhỏ nhìn thấy Ninh Diệu thì lập tức hơi ngượng nghịu.
Tụi nhỏ ngây ngốc nhìn Ninh Diệu, bẽn lẽn giấu cái tay bẩn của mình ra sau lưng.
“Ca ca xinh đẹp!” Có một bé trai lên tiếng trước, thế là tất cả bọn trẻ cùng xông lên, vây kín Ninh Diệu, ríu ra ríu rít trò chuyện cùng y.
Ninh Diệu sờ đầu từng đứa nhỏ trong bọn, nhưng y còn chưa kịp nói gì, thì biểu cảm trên mặt đám trẻ con này bỗng trở nên hoảng loạn.
Ninh Diệu quay đầu, nhìn thấy Úc Lễ đang đi đến bên cạnh mình.
Tuy rằng Úc Lễ vẫn chưa nói gì, nhưng quanh người hắn luôn mang theo sát khí.
Chắc chắn đám nhóc kia đã bị luồng sát khí đáng sợ này dọa sợ hết hồn, khiến cho bọn nhỏ la hét gào khóc xách quần chạy mất.
“Huynh dọa bọn nhỏ làm gì?” Ninh Diệu cảm thấy mệt tâm hết sức.
“Cho bọn nó chạy quanh huynh xoay vài vòng không phải là vui lắm sao?”
“Ta không cần những thứ này.” Úc Lễ kéo Ninh Diệu lên xe ngựa, biểu cảm trên mặt hắn không hề có chút cố ý nào, cứ như là chỉ tùy tiện nói ra những lời ấy thôi vậy: “Ta không cần những người khác vây quanh ta xoay vòng vòng.”
Ninh Diệu mấp máy môi, rồi vẫn ngồi vào chỗ cũ, nhưng y chợt nhận ra được một vấn đề.
….Đối với Úc Lễ, việc như đe dọa không cho người khác đến gần mình đã là bản năng trời sinh.
Mà nếu như y muốn không cho người khác đến gần Úc Lễ, thì y không cần tốn chút sức lực nào, chỉ cần để hắn tự do hành động như bình thường, là đã có thể đạt được mục đích giống như những gì Thần Tích nói với y.
Sau đó hắn sẽ mãi mãi cô đơn lẻ loi một mình, thủ suốt vạn năm cô tịch, lặng lẽ tìm kiếm y.
Y chẳng cần làm gì cả, bởi vì chính y đã là ánh sáng duy nhất của hắn rồi.
Tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, Ninh Diệu bất giác nhíu mày, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
—————–Hết chương 87——————–.