Phòng ăn chìm vào tĩnh lặng, giống như những người đoan trang lúc ăn không nói, lúc ngủ không ngáy.
Nhưng trên thực tế, tất cả những người trong nhà họ Ninh đều không quên hướng mắt về cùng một phía.
Ở nơi đó, có một người đàn ông với mái tóc đen dài đang ngồi bên cạnh Ninh Diệu, trên người hắn mặc trường bào cổ.
Trong mỗi cử chỉ hành động của hắn, tựa như đang ẩn chứa một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ mà mắt thường không thể thấy được.
Nhưng tất cả những chuyện đó đều không phải chuyện chính.
Bạn trai Ninh Diệu làm thế nào mà xuất hiện ở đây? Bắt người ta chấp nhận chuyện này thế nào? Có ai chuẩn bị tâm lý gì đâu chứ!
Bởi vì lúc nãy họ đã đồng ý với Ninh Diệu, khi đối tượng của cậu vừa xuất hiện, thì bọn họ phải chúc phúc cho hai người.
Vậy nên bây giờ trông mọi người có vẻ đang ăn cơm rất hòa thuận, nhưng sau lưng lại có chút tâm tư nho nhỏ hoặc chút gì đó khó có thể kiềm chế được.
Anh hai lại xung phong len lén lấy di động ra giấu dưới bàn.
Mười giây sau, một cuộc trò chuyện tình thương mến thương không có Ninh Diệu lập tức xuất hiện.
[Anh hai: Làm sao bây giờ? Mọi người cũng cảm thấy hắn là lừa đảo à? Con tận mắt nhìn thấy hắn bay qua, muốn xỉu lắm rồi!]
[Anh cả: Đừng mê tín, trên thế giới này làm gì có người tu tiên thật.
Có thể là hắn dùng mánh khóe gì đó, thử trước đã.]
Mẹ Ninh cũng đang len lén xem điện thoại, bỗng nhiên véo vào đùi ba Ninh dưới bàn ăn.
Thế hệ các anh hỏi câu này thì không đủ thể diện, đương nhiên để người lớn đi hỏi là tốt nhất.
Mặt ba Ninh vẫn không đổi sắc, ông nhấp một ngụm rượu ngon đã ủ suốt 82 năm để bình tĩnh lại, nghĩ kỹ điều mình muốn hỏi trong đầu.
“Tiểu…Tiểu Úc đúng không?” Giọng nói vững vàng uy nghiêm của ba Ninh vang lên, bắt đầu ngầm tạo áp lực cho chàng rể đột nhiên xuất hiện này.
“Lúc trước Diệu Diệu không nói kỹ cho nhà tôi biết tình huống của cậu.
Cậu không ngại cho tôi hỏi chút chứ?”
Sau khi Úc Lễ tỏ vẻ không ngại, ba Ninh mới bắt đầu hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, cố gắng dò ra sơ hở trong lời nói của Úc Lễ.
“Cậu năm nay bao tuổi rồi? Ta thấy dáng vẻ cậu vẫn còn rất trẻ, chắc tuổi cũng không lớn đâu nhỉ?” Ba Ninh hỏi.
Ba Ninh đã nghĩ kỹ rồi, sau khi Úc Lễ nói ra số tuổi của mình, ông sẽ nói rằng nhiêu đó tuổi còn nhỏ quá, tính cách vẫn chưa chững chạc, nên cứ ở chung như bạn bè với Ninh Diệu trước đã.
Người trẻ tuổi mà, nói không chừng chỉ ở chung với mình vài ngày đã muốn chia tay rồi.
Bàn tính của ba Ninh lạch cạch gõ vang, nhưng tất cả kế hoạch của ông đều vỡ nát khi Úc Lễ lên tiếng.
“Không nhớ rõ.” Úc Lễ nhàn nhạt nói.
Làm gì có chuyện không nhớ rõ? Ba Ninh trừng mắt, vừa định mở miệng nói, thì Úc Lễ đã giành nói trước.
“Mấy ngàn năm, trên vạn năm…” Người đàn ông với mái tóc đen dài nhếch môi cười, trong ánh mắt không có chút ngây thơ nào thuộc về người trẻ, cũng không có vẻ mộ khí âm trầm, mà tựa như đã thoát khỏi dòng thời gian, đến khi nhớ lại những năm dài tháng rộng đã trải qua, chỉ còn lại bình tĩnh, còn có một chút gì đó giống như cuối cùng cũng được như ý nguyện.
“Tu hành không kể năm tháng, vậy nên sẽ không cố ý nhớ tuổi.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu cố nén nước mắt, hai mắt rưng rưng nắm lấy tay Úc Lễ.
Úc Lễ và y yêu thương nhau như thế, khiến cho những người nhà họ Ninh đang ngồi xung quanh đều khiếp sợ chẳng nói nên lời, trái tim cũng sắp treo ngược lên đỉnh đầu.
Vậy cũng được luôn hả? Dùng chiêu này cũng được luôn sao?
Nếu thằng nhóc này sống trên vạn tuổi, thế thì chẳng khác nào ngang hàng với tổ tông bọn họ đâu?
Tiếng “Tiểu Úc” của ba Ninh không kêu nổi nữa, gương mặt ông hơi run rẩy, sau đó đổi sang một chủ đề khác.
“Vậy người lớn trong nhà cậu…Thôi, không hỏi chuyện này.”
Nhiều năm trôi qua như thế, có người lớn trong nhà thì cũng hóa thành tro cả rồi!
Ba Ninh đẩy nhẹ mắt kính, rồi lại hỏi: “Vậy cậu làm công việc gì? Tuy rằng tu hành rất tốt, nhưng cũng cần có một công việc ổn định.
Nhà của chúng tôi khá là nuông chiều Ninh Diệu, nếu như cậu không có công việc cố định, để cho nó theo cậu chạy đi khắp nơi, chỉ sợ nó sẽ không quen.”
“Ba ơi, ba nói gì vậy?” Ninh Diệu không vui.
“Con đâu có mỏng manh vậy đâu, con có được dãn được lắm á! Anh ấy không đi làm thì con vẫn có thể nuôi ảnh mà.”
Ba Ninh nhìn cái đứa nhỏ Ninh Diệu khuỷu tay quay ra ngoài của nhà mình một cái.
Úc Lễ vỗ nhẹ vào tay Ninh Diệu, bảo cậu đừng nói đỡ cho mình nữa.
“Công việc của ta…chẳng qua chỉ là giữ cho sự sống của cả một thế giới được vận hành bình thường, không được xem là cái gì ghê gớm.” Úc Lễ nói.
“Nói miệng thôi thì không đủ để tin, tận mắt thấy vẫn tốt hơn.”
Người nhà họ Ninh: “?”
Định cho họ tận mắt chứng kiến thật á hả?
Ninh Diệu cũng rất nghi ngờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu đã trơ mắt nhìn thấy người nhà mình biến mất vào hư không.
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, mới chớp mắt thêm cái nữa, thì người nhà đã ngồi chỉnh tề trên ghế, cứ như chuyện họ biến mất vào hư không chỉ là ảo giác của cậu.
Nhưng không phải ảo giác, bởi vì trên mặt mọi người vẫn còn mang một vẻ khiếp sợ hoang mang như thể thế giới quan của mình vừa bị giáng một đòn thật mạnh.
Úc Lễ bỗng lên tiếng: “Đó là thế giới của ta, cùng với công việc ta phụ trách, không biết mọi người có hài lòng không?”
Người nhà họ Ninh: “….”
Trầm mặc, trầm mặc là cầu Khang đêm nay.*
Những lời Ninh Diệu nói với bọn họ khi nãy hoàn toàn không phải là ảo tưởng, mà tất cả đều là thật hết!
Người đang ngồi trước mặt bọn họ chính là vị thần tối cao của một thế giới, có được sức mạnh và tài phú vô tận.
Ít nhất là điều kiện vật chất của hắn không hề thua kém nhà bọn họ.
Đáng ghét thật! Có tiền thì thế nào? Cho dù là như vậy, đây cũng là một thằng khốn dám cướp mất viên bạch ngọc phỉ thúy của bọn họ đi, càng nghĩ càng khiến cho tim người ta đau quá.
Có tiền có sức thì có gì hơn người chứ? Nước mắt của Ninh Diệu nhà họ còn biến thành đá quý giá trị liên thành đấy nhé! Chưa kể tới việc tóc còn có thể đổi màu, còn có thể làm thời tiết thay đổi theo tâm trạng mình, có chỗ nào thua kém đâu nè.
“Ting.”
Cái muỗng chạm vào thành chén tạo nên một tiếng vang thanh thúy, đánh vỡ không khí có chút nghiêm túc trên bàn cơm.
Úc Lễ vẫn luôn duy trì lễ nghi cơ bản đột ngột ngẩng đầu lên, đôi môi hơi mỏng nhếch lên một nụ cười không rõ là có ý gì.
“Nếu mọi người đã hỏi xong, vậy thì bây giờ đến ta hỏi được không?”
Câu hỏi này có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nhiệt độ xung quanh lại đột nhiên giảm xuống, còn có cả sự áp bách khiến cho người ta không thở nổi, vậy nên có thể nhìn ra ngay, đây vốn không phải là một câu hỏi bình thường.
Ngoại trừ Ninh Diệu ra, người nhà họ Ninh đều ngồi thẳng lưng, sự khiếp sợ trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu có ý gì?” Ba Ninh làm chủ gia đình bèn hỏi.
Ninh Diệu cũng đã nhận ra điều bất thường.
Đối với cậu, việc phân tích tâm trạng của Úc Lễ dễ như trở bàn tay, vậy nên cậu có thể dễ dàng nhận ra Úc Lễ không đúng lắm.
Chắc chắn bây giờ Úc Lễ đang không vui, thậm chí có thể nói là tức giận!
Nhưng Úc Lễ tức giận vì chuyện gì? Là vì cảm thấy mình không được đối xử tốt sao?
“Sao vậy? Có chuyện gì, anh có thể trực tiếp hỏi em mà.”
Tay Ninh Diệu vừa định an ủi lại bị hắn gạt ra, Úc Lễ ngồi đối diện với người nhà cậu, dứt khoát nói luôn.
“Không có ý gì cả, chỉ là có một chuyện không rõ nên muốn hỏi thôi.”
Ánh mắt Úc Lễ đảo qua những viên đá quý lộng lẫy trang trí khắp nhà, trong giọng nói còn mang theo hơi lạnh.
“Mọi người là người nhà của em ấy, phải biết rõ khi em ấy khóc sẽ rất khó chịu, vì sao còn muốn cổ vũ như thế, dùng đá quý do nước mắt của em ấy hóa thành để trang trí? Đáng lẽ mọi người phải hiểu rất rõ, với tính cách của em ấy, một khi được người thân cổ vũ như thế, sẽ không thèm quan tâm đến cơ thể mình, chỉ biết cố gắng khóc ra đá quý đẹp hơn để trang trí.”
Người nhà họ Ninh: “?”
Ninh Diệu: “….!!!”
Ninh Diệu sợ ngây cả người.
Không xong rồi! Còn có cả vụ này nữa, vậy mà y quên mất mình đã từng nói dối Úc Lễ, nói rằng khi nước mắt mình biến thành linh thạch sẽ rất khó chịu, vậy nên vì lợi ích lâu dài, không thể khóc mỗi ngày một rương linh thạch được.
Chẳng lẽ đây là tự vác đá đập chân mình trong truyền thuyết đó sao?
Với tình hình hiện tại, ngoại trừ thẳng thắn ra, thì không còn cách nào khác để giải quyết hiểu lầm này nữa.
Ninh Diệu dùng một tay che mặt, lấy hết can đảm nói thật với hắn.
“Đừng, đừng trách họ mà, là em sai.
Lúc đó do em sợ quá, nên mới lừa anh.
Thật ra khi nước mắt em biến thành đá quý, hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tổn nào cho cơ thể em hết.” Ninh Diệu nhỏ giọng nói.
Trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh, khiến cho lời giải thích của Ninh Diệu có thể truyền vào tai mọi người rất rõ ràng.
Ninh Diệu tiếp tục giải thích: “Ba mẹ, hai người cũng đừng trách anh ấy, có thể anh ấy…thấy mọi người khuyến khích con tạo ra càng nhiều đá quý nên mới cho rằng mọi người là người xấu.
Bình thường anh ấy không cho con khóc, nên nhìn nhà mình bày nhiều đá quý như vậy mới tức giận, đều là hiểu lầm thôi ạ.”
Tay còn lại của Ninh Diệu bị nắm lấy, bàn tay y bị Úc Lễ trừng phạt gãi nhẹ vài cái, Ninh Diệu có thể cảm nhận được cơn giận của Úc Lễ đang dần dịu lại.
Mà ba của Ninh Diệu lại lớn tiếng hừ một cái, mẹ Ninh thì chỉ cười nhẹ, còn hai anh trai thì tặc lưỡi uống một ngụm nước chanh trước mặt.
Bầu không khí xung quanh đã thay đổi đôi chút, Ninh Diệu bỏ cái tay đang che mặt xuống, chớp mắt nhìn.
Dựa vào sự hiểu biết của cậu về người nhà mình, thì lập tức hiểu ra ngay.
Cái vụ hiểu lầm này của Úc Lễ chẳng biết đánh bậy đánh bạ thế nào, mà khiến cho người nhà cậu đều có ấn tượng tốt về hắn.
Đối với người nhà cậu, thì sức mạnh vật chất của bạn đời cậu không phải là thứ quan trọng nhất, mà phải là một trái tim thật sự yêu cậu.
Ninh Diệu lên tinh thần ngay: “Qua mấy ngày nữa tụi con sẽ đi đăng kí kết hôn ạ! Mọi người chuẩn bị tâm lý chút nha, con sắp hết là người chưa lập gia đình rồi á! Cảm ơn ba mẹ đã chúc phúc, cảm ơn các anh đã chúc phúc!”
“Thằng nhóc này đang nói bậy gì thế? Cả nhà có bảo đồng ý chưa?” Ba Ninh bất lực đập bàn một cái.
Nhưng Ninh Diệu đã nắm tay Úc Lễ, nhanh chân kéo hắn chạy mất tiêu.
“Anh ấy ngủ ở phòng con nha! Không cần chuẩn bị phòng cho khách đâu ạ!” Ninh Diệu chạy được một khoảng xa mới quay sang nói với người nhà mình.
Đương nhiên sẽ xảy ra một trận gà bay chó sủa trong đó, Ninh Diệu chỉ cười, rồi kéo Úc Lễ chạy đi.
Đợi đến khi trở về phòng ngủ nằm xa tít mù khơi, sau khi đóng cửa, Ninh Diệu được nhận ngay một nụ hôn sâu đầu tiên sau khi hai người gặp lại.
Động tác của Úc Lễ rất vội vàng, như thể hắn đang muốn xác nhận chuyện này không phải mơ.
Ninh Diệu chỉ đành hé môi, không chống cự chút nào mà đón nhận nụ hôn này.
Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn ấy cuối cùng cũng kết thúc.
Úc Lễ rũ mắt, giúp Ninh Diệu lau đi vệt nước bên môi, nhẹ giọng nói: “Cứ đi như vậy sao? Người nhà em bên đó không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao đâu, gia đình em cũng không phải kiểu quy củ nghiêm ngặt gì lắm, bây giờ bọn họ còn cần ít thời gian để lấy lại tinh thần, để chấp nhận chàng rể sẽ tu tiên như anh đó.” Ninh Diệu chớp chớp mắt, chột dạ nói: “Trước đây em lừa anh, anh có giận không?”
Úc Lễ chỉ cười cười: “Không giận.”
Trong nháy mắt, Ninh Diệu lại ngây ra: “Em biết anh không nỡ giận em, đi thôi, em đưa anh đi tham quan phòng em.”
Phòng của Ninh Diệu khá rộng, nếu như có người tự tiện xông vào, có lẽ còn không tìm ra được Ninh Diệu ngủ ở nơi nào, chỉ cần đi thôi là đã kiệt sức, sau đó bị vệ sĩ của họ bắt đi.
Bình thường nếu như Ninh Diệu muốn lên giường đều sẽ dùng xích đu, nhưng bây giờ có Úc Lễ ở đây rồi, vậy thì cứ để hắn bế cậu bay đến đó đi.
Ninh Diệu vui vẻ nghĩ: Có bạn trai tốt quá chừng! Từ nay cậu không cần lo đến chuyện đi từ cửa phòng đến giường ngủ quá chán nữa.
Đợi đến khi bay được một quãng xa, Ninh Diệu bèn chỉ đường cho hắn: “Nơi đó là chỗ ngủ em thích nhất, đáp xuống đó là được rồi.
Cái giường này lớn lắm, hai người chúng ta ngủ thoải mái luôn.”
Cho dù lăn đến trời đất u ám, cũng không bao giờ lăn được đến cuối giường ấy chứ!
Úc Lễ đưa Ninh Diệu đến nơi cậu chỉ, lại không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi kia.
Nhưng lần này thứ Ninh Diệu muốn biết không phải là Úc Lễ hôn bao lâu, mà là vấn đề của mình.
“Em đã nói ra hết những chuyện em gạt anh rồi, lần này đến lượt anh thẳng thắn với em đúng chứ?” Ninh Diệu nói.
“Lúc trước, khi anh đánh cái tên do Thiên Đạo mang đến thì em đã thấy lạ rồi, sức mạnh của anh quá khủng khiếp, hoàn toàn không phải bé đáng thương cần em bảo vệ.
Hơn nữa theo quá trình thăng cấp bình thường, khi đó anh không có khả năng lợi hại như vậy, thật sự là vì sao mà anh có thể mạnh đến thế?”
Úc Lễ: “….”
“Không được nói dối đâu.” Ninh Diệu cảnh giác nói.
“Em thông minh lắm đó, nếu để em phát hiện ra sơ hở thì sẽ giận anh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
Thật ra nguyên nhân đơn giản lắm, bởi vì đó là kiếp thứ hai của hắn, tu vi hai kiếp chất chồng lên nhau, trở thành một người hoàn toàn không cần bảo vệ, cũng không hề yếu ớt.
Chi bằng nói rằng, khi đó hắn giả vờ yếu đuối, chỉ là vì Ninh Diệu có thể chủ động ở lại bên cạnh mình.
Nếu như nói thật mọi chuyện cho Ninh Diệu biết chỉ sợ sẽ gây ra không ít phản ứng dây chuyền, tỷ như cậu dần phát hiện ra hắn đã giả vờ ngay từ đầu, và nếu cậu lại suy nghĩ thêm chút nữa, chắc chắn sẽ phát hiện ra hắn chính là Ma tôn của Ma tộc.
Úc Lễ vẫn giữ nguyên sự yên lặng kỳ lạ, khiến cho Ninh Diệu đang chờ đợi hơi kinh ngạc: “Đến lúc này anh vẫn không chịu nói thật cho em nghe, vậy thật ra anh giấu giếm bao nhiêu chuyện thế?”
Ninh Diệu thúc giục: “Nói nhanh lên, nếu không thì em giận đó, dỗ cũng không hết đâu.”
Úc Lễ suy đi nghĩ lại, hắn đã nối liền con đường giữa hai thế giới, cho dù như thế nào, Ninh Diệu cũng không có khả năng biến mất khỏi hắn nữa.
Cho dù cậu có chạy đến chân trời góc biển, hắn cũng có thể tìm được cậu.
Úc Lễ vươn tay chạm nhẹ vào mái tóc đen đã trở nên ngắn củn của Ninh Diệu, cười nói: “Được, ta nói tất cả mọi chuyện cho em.”
*
Ninh Diệu choáng váng cả người.
“Có chuyện này nữa sao?! Chẳng trách, chẳng trách trình tự hành động của anh chẳng giống với trình tự trong sách mà Thiên Đạo cho em xem tí nào, ra là vậy!” Ninh Diệu hoảng hốt nói.
Cậu còn theo đó mà lần ra manh mối: “Vậy lúc trước anh giả vờ yếu đuối, vì sợ sau khi em đi rồi, Thiên Đạo sẽ đưa những người khác đến gây phiền phức cho anh.
Nên anh mới lôi kéo em, để em giúp anh mạnh hơn sao? Anh thông minh quá, nghĩ ra được tới vậy luôn đấy!”
Úc Lễ: “…”
Lẽ ra hắn không nên ôm quá nhiều hy vọng đối với mạch não của Ninh Diệu mới phải.
“Không phải, là ta muốn độc chiếm em, giữ em ở lại bên cạnh ta.” Úc Lễ dứt khoát nói ra sự thật luôn cho xong.
Mặt Ninh Diệu đỏ lên: “Anh, sao anh đáng ghét thế! Không ngờ luôn đó, sớm như vậy mà anh đã thích em rồi.”
Trông Ninh Diệu có vẻ không tức giận, cậu ôm Úc Lễ lăn vài vòng trên giường lớn mềm mại của mình, rồi ngồi bật dậy.
“Không đúng mà…” Ninh Diệu lẩm bẩm.
“Anh mạnh như thế, lại còn thích em đến vậy, thế mà lúc tên Ma tôn chó kia chiếm lợi từ em, anh lại có thể nhịn được mà không chém chết hắn à? Đó không phải tính cách của anh mà.”
Ninh Diệu nghi ngờ nhìn về phía Úc Lễ.
Hiếm khi Úc Lễ không nhìn cậu, mà lại có hứng thú với phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lòng Ninh Diệu dần hiện ra một suy đoán cực kỳ khó tin.
Úc Lễ sống lại cũng sử dụng ma khí rất điêu luyện, còn vô cùng mạnh mẽ, nếu xử lý cả Ma cung ngay tại chỗ, còn giả dạng thành một tên Ma tôn khác cũng không thành vấn đề.
…Ma tôn còn có một ánh trăng sáng giống cậu y như đúc.
Trên thế giới lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như thế? Chuyện có khả năng nhất chính là có người nào đó đang cải trang, đứng ở đó diễn kịch với cậu!
Ninh Diệu tức đến mức tóc biến thành màu đỏ.
Y không chỉ tức vì mình vị lừa lâu, mà còn vì Úc Lễ dám không màng thân thể mình, tự tay hạ Nhiên Tình Chủng vào người.
Thật đáng giận! Người này chẳng biết quý trọng cơ thể mình chút nào cả!
Ninh Diệu vùi mình vào chiếc chăn mềm mại trắng như tuyết, chỉ để lại một mái tóc đỏ rực như lửa, thể hiện là mình đang giận lắm luôn đấy!
“Đừng giận mà.” Úc Lễ ôm lấy Ninh Diệu qua lớp chăn.
“Phải làm sao em mới chịu tha thứ cho ta?”
“Trong nửa tiếng nữa em không thèm tha cho anh!” Ninh Diệu dỗi rồi, “Lúc còn nhỏ, anh ngoan lắm.
Vừa ngoan lại vừa đơn thuần, nói gì thì anh tin cái đó.
Sao đến khi trưởng thành rồi, anh lại có nhiều mưu kế với em thế?”
Ninh Diệu vùi vào chăn ôm bé gấu bông của mình, hung hăng vò tai bé nó cho hả giận.
Thú bông đáng yêu quá chừng, cực kỳ co dãn, chỉ tiếc là không có hơi ấm.
Nhưng đột nhiên, bé gấu bông cậu đang ôm bỗng trở nên ấm áp, ngay cả hình dạng cũng thay đổi.
Ninh Diệu hoảng hốt, y vội vàng xốc chăn lên, lại thấy bé gấu bông mình đang ôm bỗng biến thành một người cậu cực kỳ thân quen.
Úc Lễ nhỏ nhỏ gầy gầy nằm trong đó, trên gương mặt vẫn chưa hết vẻ trẻ con, đang dùng đôi mắt đen láy chân thành nhìn cậu.
“Huynh nói đúng, nếu như huynh giận không muốn nói chuyện với hắn nữa, thì nói chuyện với ta đi.” Thiếu niên Úc Lễ nói.
Ninh Diệu: “?”
Ninh Diệu bị thiếu niên ấy ôm lấy, tứ chi nhỏ gầy như rắn mà quấn lấy cậu, giống như đang độc chiếm đồ vật chỉ thuộc về mình.
Thiếu niên Úc Lễ ngước mặt lên, muốn hôn lên môi Ninh Diệu, nhưng lại bị cậu vội vàng tránh đi.
“Vì sao lại tránh ta? Huynh ghét cả ta luôn sao?” Thiếu niên Úc Lễ tối tăm hỏi.
“Quá…quá nhỏ, không được đâu.” Ninh Diệu nói mà mồ hôi lạnh tuôn như suối.
Ý của Ninh Diệu là tuổi nhỏ, nhưng cho dù lời này có lọt vào tai Úc Lễ nào, cũng đều bị bóp méo thành ý khác.
Úc Lễ 15 tuổi trong ngực vèo một cái lớn lên, biến thành hắn năm 18 tuổi.
“Vậy đã đủ lớn chưa?” Úc Lễ mang dáng vẻ vừa mới trưởng thành hỏi.
“Ta thế này đã đủ làm huynh hài lòng chưa?”
Người đang mặt kề mặt với Ninh Diệu là Úc Lễ năm 18 tuổi, nhưng ở sau lưng cậu, còn có bản tôn của Úc Lễ trên mấy vạn tuổi.
Úc Lễ bỗng cười một tiếng chẳng biết có ý gì, hắn từ phía sau ôm lấy Ninh Diệu, kề sát vào tai cậu, nói: “Quả nhiên so với ta, em càng thích hắn hơn, hắn có gì tốt?”
Trong những lời này ít nhiều gì cũng có chút kỳ lạ, khiến cho người ta chẳng biết đâu mà lần.
Khi nói đến mấy chữ cuối, Úc Lễ bỗng cắn vào tai Ninh Diệu.
Ninh Diệu dám chắc hai tên Úc Lễ lớn nhỏ này đều là bản nhân, cậu bị hai tên này quấy phá đến như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Chỗ nào cũng tốt hết á, dù gì cũng là do em nuôi lớn cơ mà!”
“Hắn không nhỏ? Mười tám tuổi có là cái thá gì?” Úc Lễ cười lạnh.
Ninh Diệu: “…”
Chắc không phải do cậu có vấn đề đâu nhỉ? Có phải Úc Lễ đang nói lời thô t/ục không đấy?
Ninh Diệu nghiêm túc thanh minh: “Em vốn không có ý này, em nói nhỏ, chỉ đơn giản là tuổi nhỏ thôi mà!”
Úc Lễ chịu tin mới lạ.
Hắn lúc mười tám tuổi ôm lấy Ninh Diệu, rồi hôn cậu một cái.
Mà Úc Lễ ở phía sau lại cắn vào cổ cậu, giống như không cam lòng nếu như mình bị lơ đi.
Ninh Diệu thoát khỏi cái hôn kín không chút kẽ hở này, cậu không nhịn nổi nữa.
“Anh quá rồi nha! Ngay cả giấm của mình cũng ăn, điên mất thôi! Mau biến lại đi, biến về một người thôi!”
Hai Úc Lễ lận đó, cậu nuốt không nổi đâu.
Giống như đã đoán được cậu đang nghĩ đến gì, Úc Lễ mười tám tuổi ngẩng mặt lên nhìn y, trong đôi mắt đen nhánh ngập tràn tủi thân.
“Ca ca…Ta rất nhớ huynh, lần đầu tiên của chúng ta vẫn chưa thể hoàn thành, đừng bắt ta biến mất, được không?”
Bởi vì ánh mắt ấy, mà nơi y bị ôm chợt trở nên tê dại.
Ninh Diệu hừ một tiếng, lại nghe thấy giọng Úc Lễ vang lên ngay sau mình.
“Ta cũng rất nhớ em…Ta đã tìm em rất nhiều rất nhiều năm rồi.” Úc Lễ nhẹ giọng nói.
Ninh Diệu hoàn toàn không khống chế được nữa, cậu lỡ mềm lòng mất tiêu rồi.
Cậu nghiêng thân trên, chạm nhẹ vào mặt Úc Lễ.
“Anh vất vả rồi.” Ninh Diệu vuốt nhẹ lên sống mũi cao thẳng của hắn, dịu dàng từ tốn nói: “Sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa, vui vẻ đứng lên đi.”
“Lâu lắm rồi không được gặp, ta muốn cảm nhận toàn bộ hương vị của em cơ.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu: “Được…từ từ đã, toàn bộ hương vị là sao?”
Khóe môi Úc Lễ nhếch lên.
Nhanh thôi, Ninh Diệu sẽ hiểu được toàn bộ hương vị là như thế nào.
Đêm vẫn còn dài.
Cuối cùng, cái giường siêu lớn này cũng phát huy được hết công dụng của nó.
———–Hết ngoại truyện 1———.