* Giáo viên của Hạ Cẩn là cô chứ không phải thầy, mình bị nhầm nha sr mọi người nhiều. Từ chương này mình sẽ bắt đầu sửa lại, các chương đã up mình sẽ sửa dần sau.Lúc Phương Tưởng Tưởng thuật lại vấn đề, mấy vị phụ huynh kia vẫn muốn xen vào. Đỗ Yến cũng chỉ lãnh đạm liếc mắt sang, đám người bọn họ bèn không dám hó hé nữa.
Những gì Phương Tưởng Tưởng nói khiến cô Trần và thầy chủ nhiệm càng để ý hơn. Dù sao bạo lực học đường cũng nghiêm trọng hơn việc yêu sớm rất nhiều.
Thầy chủ nhiệm mở miệng: "Học sinh bắt nạt em tên là gì?"
Phương Tưởng Tưởng ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩn: "Em..."
"Sợ cái gì, mau nói đi."Hạ Cẩn lời ít ý nhiều, hắn biết những chuyện thế này không phải chỉ có lẩn tránh là giải quyết được.
Có lẽ trước đây Hạ Cẩn đã kéo cừu hận quá sâu. Hắn vừa mở miệng, mấy vị phụ huynh bị khí thế của Đỗ Yến trấn áp chợt tỉnh mộng.
Bọn họ bắt đầu chiến đấu để bảo vệ con mình: "Cô bé này, tuổi còn trẻ như vậy mà không biết tự quý trọng bản thân mình, yêu sớm thì thôi đi lại còn nói dối bênh vực bạn trai nữa chứ."
Phương Tưởng Tưởng không đáp, trực tiếp mở cặp sách đang ôm trong lồng ngực ra, đổ hết vật dụng lên bàn.
Một đống sách vở bị xé rách, còn có một vài cây bút bị bẻ gãy. Kiểu học sinh gương mẫu như Phương Tưởng Tưởng sẽ không thể làm hỏng tài liệu học tập quan trọng như thế này được.
"Đây chính là chứng cứ cho việc các bạn ấy đã bắt nạt em."
"Vậy cũng không thể hiển rằng con trai bọn tôi có liên quan, hiện tại cái thằng mất dạy Hạ Cẩn này..."
Đỗ Yến nhẹ giọng cắt ngang: "Ngài nói ai là thằng mất dạy?"
Vị phụ huynh nọ nghẹn họng, nuốt ngược lại mấy từ kia: "Bây giờ chúng tôi đang bàn đến chuyện Hạ Cẩn đánh người, còn vấn đề cô bé này bị bắt nạt thì bỏ qua đi, cũng chỉ là mấy đứa chúng nó trêu đùa thái quá với nhau thôi mà."
Khuôn mặt Phương Tưởng Tưởng đỏ bừng, không biết phản bác ra sao.
Đỗ Yến lên tiếng: "Bạn học Phương Tưởng Tưởng, tôi cảm thấy mấy chuyện này cần báo cho cha mẹ của em biết."
Phương Tưởng Tưởng lắc đầu: "Em từ tỉnh lẻ thi lên đây. Công việc của mẹ em rất bận, em không muốn để mẹ phải đi lại vất vả."
Đỗ Yến nhớ tới tình huống gia đình Phương Tưởng Tưởng, lúc trước cha của cô uống rượu lái xe vượt đèn đỏ, bản thân cũng qua đời trong tai nạn xe cộ đó. Mẹ của Phương Tưởng Tưởng bán căn nhà ở Nam Thành, trả hết tiền bồi thường dân sự rồi dẫn Phương Tưởng Tưởng trở về quê.
Ngữ khí của Đỗ Yến dịu dàng hơn một chút: "Rất nhiều chuyện không phải trốn tránh thì có thể giải quyết ổn thỏa. Nếu như em không ngại, hôm nay tôi có thể thay mặt người nhà của em."
Phương Tưởng Tưởng gật đầu, thấp giọng nói ra vài cái tên, đều là những nữ sinh trong khoảng thời gian này thường xuyên bắt nạt cô.
Sau khi cô Trần ghi lại tất cả bèn rời khỏi phòng làm việc, gọi mấy nữ sinh kia tới đối chất.
"Tôi nhờ là trong trường học có lắp camera" Đỗ Yến nhìn về phía thầy chủ nhiệm, "Mở ra xem thử liền biết bạn học Phương Tưởng Tưởng có nói dối hay không."
Thầy chủ nhiệm đương nhiên biết ở trường có camera, chỉ là trước nay trường học khi xử lý chuyện gì cũng đều rất ba phải. Thêm vào việc Hạ Cẩn có quá nhiều tiền án, gây sự không phải lần một lần hai, ngược lại nhà họ Chu rất giàu, Hạ Cẩn gây chuyện thì Chu gia đều bỏ tiền để trấn an học sinh bị đánh.
Thầy cứ cho là lần này cũng sẽ như vậy, người nhà Hạ Cẩn xòe ra ít tiền, động viên mấy vị phụ huynh kia, ai ai cũng đều được lợi. Y để cô Trần gọi điện thoại thông báo cho người nhà Hạ Cẩn cũng chỉ là cho có lệ mà thôi, không ngờ cậu người giám hộ này lại thực sự đến đây.
Hơn nữa vị người nhà mới này hành xử hoàn toàn khác với Chu gia, vừa xuất hiện đã chẳng nhắc một chữ đến việc bồi thường mà bày ra dáng vẻ không biết rõ ngọn nguồn sự việc thì sẽ không bỏ qua.
Đỗ Yến vừa lên tiếng, thầy chủ nhiệm liền bị dọa cho nóng nảy: "Đương nhiên là chúng tôi có camera."
"Nếu như Hạ Cẩn có trách nhiệm trong vụ việc này, phải kiểm điểm bằng cách đền bù thì chúng tôi sẽ không trốn tránh."
Đợi đến lúc mấy nữ sinh bắt nạt Phương Tưởng Tưởng và băng ghi hình có mặt ở văn phòng, mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Đỗ Yến trầm tư, mở miệng nói: "Các bạn nữ này bắt nạt bạn học Phương Tưởng Tưởng, Hạ Cẩn vì giúp đỡ bạn học Phương Tưởng Tưởng mà bị mấy bạn học khác chặn đánh. Như vậy có thể suy ra, bạn học Hạ Cẩn bị bắt nạt hội đồng, mà bị bắt nạt hội đồng thì phản kháng là chuyện rất hợp tình hợp lý."
Ra là như vậy à? Ngài suy luận cũng ghê gớm đấy. Nhưng mà càng nghe càng thấy thuyết phục là sao ta.
Vẫn có người cố chấp: "Dù gì người nó cũng chẳng có thương tích gì, con tôi lại bị..."
Đỗ Yến lãnh đạm nhìn, giọng nói của vị phụ huynh kia bỗng nhỏ dần, thế nào cũng cảm thấy chột dạ: "Cháu cậu đánh con tôi thành ra nông nỗi này, cậu thân là người nhà, kiểu gì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng."
"Giải thích?" Đỗ Yến thẳng thắn đáp "Bốn đứa vây đánh một mình Hạ Cẩn mà vẫn thua, rồi ngài muốn giải thích thế nào nữa đây?"
Đỗ Yến bước về phía trước, người gia trưởng kia bèn lùi về sau: "Cậu...cậu muốn gì?"
Đỗ Yến không thèm đáp, chỉ là nhìn đứa nhỏ khóe miệng vẫn dính chút máu đọng sau lưng bà ta: "Tôi cảm thấy rất xẩu hổ. Bạn học này, em thì sao?"
"Nếu, nếu đánh nội thương thì làm thế nào?"
"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!"
Đỗ Yến nhàn nhạt lên tiếng lại khiến bọn chúng cảm thấy như đang bị coi thường. Đám học sinh cấp ba trẻ người non dạ rốt cục cũng không nhịn được nữa.
"Là bọn con ra tay trước, muốn xử phạt thế nào cũng được, bọn con nhận!"
Băng ghi hình camera ở kia, con nhà mình cũng đã nhận tội, mấy vị phụ huynh cũng không thể nói gì thêm. Đứng trước mặt Đỗ Yến, có lý mà vẫn còn cảm thấy thua kém ba phần, huống hồ bọn họ lại là phe đuối lý.
Về phía trường học, sau khi quyết định viết báo cáo điều tra tất cả mọi chuyện và họp hội nghị thường kỳ xong sẽ đưa ra kết quả xử lý các học sinh trên.
Bất kể như thế nào, kiểm điểm cảnh cáo là việc không thể thiếu.
Lúc xử lý xong xuôi hết thảy mọi chuyện thì đã đến giờ tan học.
Mấy vị phụ huynh vô cùng chật vật, vội vàng dẫn đứa con vừa bị đánh lại vừa có khả năng bị xử lý cảnh cáo về nhà.
Đỗ Yến nhìn sắc trời bên ngoài, trực tiếp hỏi Hạ Cẩn: "Cháu đi về nhà với tôi hay là còn có việc khác?"
Hạ Cẩn trả lời: "Nếu không thì sao, tan học rồi cháu không về nhà mà ở lại trường làm gì?"
Nghe thấy thế, Đỗ Yến bỗng cảm thấy có chút kỳ quái. Hạ Cẩn đánh nhau vì Phương Tưởng Tưởng, hẳn là đã thông suốt rồi chứ, làm sao lại vẫn mang bộ dạng thẳng nam sắt thép như vậy?
EQ Đỗ Yến có thấp đến mức nào đi chăng nữa cũng biết hiện tại Hạ Cẩn phải đi đàm luận nhân sinh, lý tưởng với Phương Tưởng Tưởng, cảm ơn cô gái nhút nhát đã vì mình mà nói ra tất cả sự thật.
Tuyến tình cảm đã tới thời khắc mấu chốt, sao thằng nhóc Hạ Cẩn này lại cứ nghĩ đến chuyện về nhà ăn cơm thế nhỉ.
"Cậu à?" Hạ Cẩn đi tới cửa chợt không thấy người đằng sau nữa, bèn quay đầu gọi một câu.
Cô Trần ngăn Đỗ Yến lại: "Tạ tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài không?."
Đỗ Yến định để Hạ Cẩn về nhà trước, nhưng Hạ Cẩn lại từ chối, muốn ở trường chờ cậu.
Cậu theo cô Trần vào văn phòng, lo lắng chuyện bịch sữa lần trước mãi vẫn không nguôi, cuối cùng cũng đã yên tâm được rồi
Quá trình phát triển tình cảm giữa Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng thời cấp 3 xem ra cũng không bị ảnh hưởng cho lắm.
Cô Trần nói: "Thật ra trong khoảng thời gian này, bạn học Hạ Cẩn đã biểu hiện rất tốt: ngồi học nghiêm túc, hiện tượng trốn học về sớm hầu như không còn nữa."
Trong lòng Đỗ Yến cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, may mà sự tồn tại của cậu vẫn hữu dụng. So với tình tiết trong phim thì thời gian Hạ Cẩn quyết định cố gắng vươn lên đã sớm hơn không ít.
Cứ tiếp tục như vậy, đến khi lên đại học tỏ tình với Phương Tưởng Tưởng sẽ vô cùng thuận lợi.
Cô Trần cầm mấy tờ bài thi tới: "Đây là bài kiểm tra đợt trước, thành tích của em ấy đang tăng rất vững vàng. Tuy kiến thức cơ bản kém, nhưng có thể thấy được đã rất cố gắng.
Đỗ Yến gật đầu: "Con trai trưởng thành muộn, bây giờ hẳn là đã hiểu chuyện hơn rồi."
"Thật ra tôi cảm thấy Phương Tưởng Tưởng có liên quan đến sự thay đổi của Hạ Cẩn."
Cô Trần là một giáo viên có tư tưởng tiến bộ, nếu nam nữ học sinh thân thiết trong khuôn khổ cho phép thì cô cũng sẽ không can thiệp quá sâu.
Cô kể rằng dạo gần đây, quả thực thường xuyên nhìn thấy Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng ở cùng nhau, thậm chí còn bắt gặp hai đứa nhỏ trong một tiệm bánh ngọt sau giờ học mấy lần.
Nàng cảm thấy Hạ Cẩn là một đứa trẻ rất có tiềm lục. Trong ba năm cấp II, có thể coi như Hạ Cẩn không nghiêm túc đi học, chỉ đến cuối năm lớp 9 mới có thể suýt soát thì đậu cấp III.
Một hạt giống tốt như vậy, nếu giúp hắn cảm thấy có hứng thú với việc học thì thành tích sẽ tăng rất nhanh.
Cô Trần nghĩ nghĩ, bèn mở miệng nói: "Thời đại bây giờ đã khác rồi, chúng tôi làm giáo viên cũng không cần thiết phải nhúng tay vào mối quan hệ khác của học sinh. Dù sao
mấy đứa nhỏ ngày nay đều có ý kiến cá nhân của mình, nếu can thiệp quá mức chỉ e sẽ tạo thành phản ứng tiêu cực, ngài thấy đúng chứ?"
Đỗ Yến kinh ngạc, bộ nhìn cậu giống kiểu phụ huynh bảo thủ như vậy sao? Cô Trần hình như đang khuyên mình không cần cưỡng ép chia cắt đôi chim cu kia có phải không?
Cô Trần đúng là lo lắng thái quá rồi. Nếu Phương Tưởng Tưởng và Hạ Cẩn hẹn hò thì người mừng nhất chính là Đỗ Yến đây nè.
Song, liên quan tới vấn đề yêu đương, Đỗ Yến cảm thấy vẫn nên tiến hành giáo dục một số vấn đề khác với Hạ Cẩn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đỗ Yến bèn gọi Hạ Cẩn vào thư phòng.
"Ngồi đi."
Hạ Cẩn vốn định tìm cơ hội giải thích cho Đỗ Yến biết chuyện lúc sáng. Hắn cũng không hay nói lời thừa thãi, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Có phải bà cô Trần bảo với cậu là cháu và Phương Tưởng Tưởng đang nói chuyện yêu đương không?"
Đỗ Yến gật đầu: "Cô Trần đúng là nói cho tôi biết chuyện của cháu và Phương Tưởng Tưởng."
Cậu thấy Hạ Cẩn hơi nhướng mày, muốn thanh minh, nhưng cậu chưa cho đối phương cơ hội mở miệng mà đã lên tiếng: "Thân là phụ huynh, tôi cũng không phản đối hai đứa hẹn hò."
Hạ Cẩn há miệng, nuốt xuống lời vừa định nói. Hắn đột nhiên muốn nghe xem Đỗ Yến sẽ có phản ứng gì nếu hắn qua lại với Phương Tưởng Tưởng.
"Bây giờ cháu đã mười sáu tuổi, chính là thời điểm tò mò với thế giới của người trưởng thành. Chỉ có điều, hẹn hò cũng cần phải có giới hạn."
Hạ Cẩn chợt không hiểu rõ ý tứ của Đỗ Yến cho lắm: "Giới hạn cái gì? Nói chuyện yêu đương mà vẫn có giới hạn cơ á?"
Đỗ Yến vừa nghe đã biết, nói giảm nói tránh với Hạ Cẩn là điều không thể bèn thẳng thắn: "Trước 18 tuổi không được lên giường."
"..." Hạ Cẩn đột nhiên đứng bật dậy, "Người, người lớn các người chỉ biết nghĩ đến những thứ ghê tởm!"