Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 18

Khi Hạ Cẩn về nhà bèn cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy Đỗ Yến vắng mặt là điều rất bình thường nhưng chẳng hiểu sao xung quanh lại tỏa ra bầu không khí lạnh như băng.

Trên bàn trà đặt một tờ giấy, nét chữ vừa cứng nhắc vừa đoan chính: Có việc nên về Bắc Thành.

Cái người tên Đỗ Yến này rất kỳ lạ, không thích dùng sản phẩm điện tử để liên lạc, mỗi lần đi công tác đều để lại giấy, lần nào cũng giống lần nào.

Hạ Cẩn cứ cảm thấy sai sai. Hắn nhíu mày, đột nhiên lao lên tầng hai.

Thư phòng đã trống phân nửa. Quyển sách mà Đỗ Yến hay đọc và cây bút cậu thường dùng đều biến mất.

Hạ Cẩn suy nghĩ chốc lát rồi xoay người, đẩy cửa phòng Đỗ Yến.

Gian để quần áo rỗng tuếch.

“Đi công tác.” Hạ Cẩn cười lạnh, “Đi công tác hay là dọn nhà đây?”

Hắn quen cửa quen nẻo định gọi điện thoại chất vấn Đỗ Yến, ngón tay vừa mới đụng đến di động lại bỗng nhớ tới, trên tờ giấy kia cũng không ghi là cậu đi công tác.

Đỗ Yến viết rất rõ – “Về” Bắc Thành.

Hạ Cẩn siết chặt điện thoại, đi tới phòng ngủ, dựa vào đầu giường ngồi xuống. Hắn phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ngẩn người nhìn về phương xa.

Quả nhiên mình vẫn là một thằng nhóc yếu ớt, chẳng có bất kỳ năng lực gì.

Thời điểm bọn họ sống chung, quyền chủ động đều nằm trong tay Đỗ Yến. Vì muốn chịu trách nhiệm với cháu trai nên mới ép hắn chuyển tới nhà cậu.

Lúc cảm thấy trách nhiệm của bản thân đã hết là có thể để lại một tờ giấy, đá thằng cháu đã trưởng thành không cần người giám hộ ra khỏi cửa.

Đến tận khi mặt trời lặn, cả căn phòng dần bị bóng tối nuốt chửng mà Hạ Cẩn vẫn ngồi dựa bên mép giường, cũng chỉ có món đồ này là còn vương mùi Đỗ Yến.

Thanh lãnh như trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, mang theo chút rét buốt.

Chẳng biết tại sao Hạ Cẩn lại muốn tới gần một người khó ở chung như thế nữa. Tốn trăm phương ngàn kế, bất chấp hậu quả.

Hạ Cẩn rũ mắt, nhìn tờ giấy duy nhất người nọ để cho hắn trước khi rời khỏi Nam Thành. Bên trong căn phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ, nhưng Hạ Cẩn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra người nọ viết những hàng chữ ấy như thế nào.

Chỉ cần là đồ vật liên quan đến Đỗ Yến thì hắn đều nhớ kỹ, thậm chí đoán được cảm xúc của đối phương thông qua việc quan sát vẻ mặt lãnh đạm kia.

Trước tiên phải ở bên cạnh đối phương cái đã, biết đâu mọi chuyện lại thay đổi. Lời nói của Phương Tưởng Tưởng vang lên trong đầu Hạ Cẩn.

Hắn lẩm bẩm: “Nếu không thể ở bên đối phương thì sao?”

Bóng đêm nuốt chửng thiếu niên đang ngồi dưới đất, giống như trái tim hắn bây giờ vậy.

Tại nơi không có ánh sáng truyền đến một câu rất mơ hồ.

“Hay là cứ nhốt người ấy bên cạnh mình nhỉ…”

***

Đỗ Yến vừa nhẫn tâm vứt bỏ cháu mình xong, trong lòng chẳng hề gợn sóng.

Thời điểm cậu ngồi trên máy bay vẫn cảm thấy hơi hổ thẹn, thế nhưng cậu đã nhanh chóng thu liễm và tự an ủi bản thân.

Bởi vì đây là một giấc mơ.

Sau khi tỉnh dậy Thiệu Lăng Hằng sẽ quên giấc mộng Nam Kha (*) này mà Đỗ Yến cũng chỉ nhớ đến quá trình ăn ác mộng, các loại tình cảm khác đều sẽ hoàn toàn biến mất.

(*Người xưa vẫn thường nhắc đến “Giấc mộng Nam Kha” để chỉ những thứ vô thực, vượt ngoài tầm tay của con người)

Nếu thế, cậu cũng không cần xoắn xuýt gì nhiều, cứ hành động theo kế hoạch, xóa bỏ nguồn gốc ác mộng, giải quyết vấn đề ăn uống mới là thượng sách.

Tập đoàn Tạ thị ở Nam Thành đã nằm gọn trong tay Đỗ Yến. Cậu dùng thời hạn ba năm để thay người của mình vào những vị trí quan trọng tại Tạ thị một cách vô cùng ổn thỏa.

Ông cụ Tạ vào viện điều dưỡng, như nỏ mạnh sắp hết đà, chẳng biết lúc nào sẽ về trời. Miếng bánh Tạ gia to lớn nhường ấy vẫn chưa quyết định người thừa kế, toàn bộ con cháu thuộc nhà chính không dám rời khỏi nơi Bắc Thành gió nổi mây vần này nửa bước.

Làm một nhân vật phản diện có dã tâm, Đỗ Yến nhất định phải trở về Bắc Thành đúng dịp.

Đỗ Yến đọc mail, nội dung rất đơn giản: Con gái của Tạ Bá Thuận và Chu Đức Phong quen biết nhau.

Chu Nhã Lị là con gái Chu Đức Phong, đồng thời là người xảy ra tình một đêm với Hạ Cẩn.

Trong phim không có quá nhiều cảnh diễn của nhân vật này nhưng bây giờ nơi đây đã biến thành mộng cảnh hoàn chỉnh, hành động của ai cũng đều có mục đích cả.

Chu Nhã Lị trưởng thành sớm, lúc mới biết yêu bèn phát hiện mình thầm mến Hạ Cẩn.

Khi cha mẹ Hạ Cẩn qua đời, Tạ Thúc Bình xuất hiện xử lý hậu sự, chưa báo cho Chu gia biết thân phận thật của Hạ Cẩn. Ông để lại một số tiền lớn, giao cho Chu Đức Phong là người đã hợp tác mở công ty với cha Hạ Cẩn, nhờ ông ta thay mình nuôi nấng hắn.

Chu Đức Phong là kẻ hám lợi, chăm sóc Hạ Cẩn cũng chỉ vì tiền. Dưới góc nhìn của ông ta, Hạ Cẩn chỉ là đứa con riêng bị nhà giàu vứt bỏ, không có mấy giá trị.

Cân nhắc tới lui xong, Chu Đức Phong đương nhiên sẽ không để cho con gái mình và Hạ Cẩn trở thành một đôi.

Nhưng thiếu nam thiếu nữ sớm chiều ở chung, ông ta lo con gái mình to gan lớn mật làm chuyện gì đó, lập tức đưa Chu Nhã Lị ra nước ngoài học trường nội trú quý tộc.

Bây giờ Chu Đức Phong đã biết Hạ Cẩn là người Tạ gia, đồng thời Đỗ Yến cũng muốn cho Hạ Cẩn nhận tổ quy tông. Vì thế ông ta bèn lục tục gọi Chu Nhã Lị trở về.

Nếu Chu Nhã Lị có thể gả cho Hạ Cẩn tương đương với việc ông ta có thể leo lên con thuyền Tạ gia, nhận được vô vàn lợi ích không thể đong đếm.

Hành động của Chu Đức Phong xuất phát từ bản tính tham lam. Phần còn lại đều do Đỗ Yến châm dầu vào lửa.

Con gái Tạ Bá Thuận – Tạ Tư Kỳ có thể quen biết Chu Nhã Lị chính là tác phẩm của cậu. Dù sao nếu không có ai tố cáo thì nội dung sau này sẽ rất khó triển khai.

Chu Nhã Lị là người báo cho Hạ Cẩn biết chuyện cha Phương Tưởng Tưởng say rượu gây tai nạn hại chết cha mẹ hắn.

Nếu để Chu Nhã Lị nói ra thân phận thực sự của cậu thì sẽ thích hợp hơn.

Tạ Bá Thuận là con trai trưởng nhưng xưa nay ông cụ Tạ hay thiên vị Tạ Thúc Bình. Do đó, Tạ Bá Thuận luôn coi đứa em này thành cái đinh trong mắt. Tạ Thúc Bình chết rồi lại đổi thành Đỗ Yến.

Tạ Bá Thuận kiêng kỵ thế lực trong tay cậu, một khi ông ta biết bí mật đằng sau thân thế cậu nhất định sẽ dùng nó để chia cắt mối quan hệ giữa Hạ Cẩn và Đỗ Yến.

Vừa có thể đá cậu khỏi phạm vi quyền lực của Tạ gia vừa mượn sức Hạ Cẩn thâu tóm phe phái Tạ Thúc Bình, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Mỗi hành động của nhân vật phản diện đều có cái lý của nó. Đối với Đỗ Yến, mục đích của cậu chính là phá huỷ nhà họ Tạ.

Thứ Đỗ Yến hướng tới không phải Tạ gia mà muốn trở thành chướng ngại vật lớn nhất trong công cuộc nắm quyền của Hạ Cẩn. Mặc dù mẹ hắn là người nhà họ Tạ nhưng hắn lại mang họ Hạ, nếu muốn trở thành gia chủ và kiểm soát toàn bộ Tạ gia thì cần có lý do danh chính ngôn thuận.

“Cứu vớt” chính là cái cớ tốt nhất.

Cho nên cậu phải cướp lấy Tạ gia trước khi cõng cái nồi kia. Như vậy Hạ Cẩn mới có thể dùng dáng vẻ của Chúa cứu thế, xuất hiện trước mặt người nhà họ Tạ.

Bây giờ Hạ Cẩn vẫn chưa đủ lông đủ cánh để trở thành một người đàn ông đủ sức chống lại Đỗ Yến.

Dù sao Đỗ Yến cũng có biện pháp khiến hắn từ từ trưởng thành, tự tay bồi dưỡng Hạ Cẩn thành nam chính sảng văn đánh bại cậu trong tương lai.

Lúc tình tiết say rượu loạn tính, cô gái hắn yêu kết hôn với người khác trôi qua, không những thế còn đá bay nhân vật phản diện có ý đồ lật đổ nhà họ Tạ. Thời điểm cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều được thỏa mãn thì chấp niệm lẫn bất mãn gì đó biến mất theo chiều gió.

Đỗ Yến cũng chỉ cần chờ Thiệu Lăng Hằng tỉnh lại, ác mộng biến mất, đồ ăn ngon sẽ lập tức được bày ra trước mặt.

Pơ phẹc!

Kế hoạch ban đầu của Đỗ Yến là để Hạ Cẩn ở Nam Thành, đợi đến khi Tạ Bá Thuận phái người đi đón hắn sau đó nói ra chuyện Đỗ Yến không phải người nhà họ Tạ cho Hạ Cẩn biết.

Tiếp theo, cậu có thể đội cái nồi hại chết cha mẹ Hạ Cẩn lên đầu một cách hợp tình hợp lí.

Hiện tại, chắc Hạ Cẩn sẽ phải tới Bắc Thành học đại học. Dựa theo tính tình cẩn thận của Tạ Bá Thuận, ông ta sẽ không chủ động tiếp cận hắn bởi vì nghĩ mình sẽ chẳng lừa được Đỗ Yến.

Bấy giờ Đỗ Yến phải chuyển mục tiêu sang phía Chu Nhã Lị, song lần này những gì Chu Nhã Lị biết không phải việc cha Phương Tưởng Tưởng say rượu lái xe hại chết cha mẹ Hạ Cẩn nữa mà là kẻ chủ mưu đằng sau.

Sang tháng 8, Đỗ Yến về Nam Thành một chuyến. Có vài việc cần cậu phải xử lý bao gồm cả Hạ Cẩn, cậu cũng không thể mặc kệ hắn mãi như thế.

Lúc cậu trở lại đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với cơn giận và những lời chất vấn của Hạ Cẩn. Dựa theo thiết lập tính cách của cậu thì chỉ cần lạnh nhạt ngồi nghe là được.

Thời điểm cậu đến nhà, Hạ Cẩn vẫn chưa về. Đỗ Yến vào thư phòng xử lý công việc, thuận tiện gửi wechat báo cho Hạ Cẩn biết mình đang ở đây.

Tin nhắn vừa gửi chưa tới một tiếng mà Hạ Cẩn đã xuất hiện. Đỗ Yến nghe động tĩnh truyền đến từ dưới nhà, chợt cảm thấy hoảng hốt hiếm thấy.

Hạ Cẩn đẩy cửa thư phòng, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

Thiếu niên có thân thể cường tráng, vai rộng, khiến cho Đỗ Yến càng kinh ngạc hơn chính là mới gần một tháng mà nét ngây ngô giữa lông mày Hạ Cẩn đã biến mất không ít.

Hạ Cẩn tựa hồ đã trở thành một người đàn ông thành thục trong thời gian ngắn.

“Cậu về rồi.”

Hắn ngồi xuống, mở miệng hỏi thăm, ngữ khí ôn hòa như thể Đỗ Yến chỉ vừa ra ngoài chứ chẳng phải chuyển từ Nam Thành đến Bắc Thành.

“Ừm.” Đỗ Yến đành phải đi bước nào hay bước đấy, cũng không cố ý khơi mào lửa giận của đối phương.

“À cháu nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi, điểm cao hơn dự kiến nhiều lắm.”

Đỗ Yến đột nhiên hỏi: “Phương Tưởng Tưởng thì sao?”

Hạ Cẩn không ngốc, hắn biết Đỗ Yến đã nhận định hắn và Phương Tưởng Tưởng là một đôi. Song cậu hiểu lầm như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không liên tưởng đến những phương diện khác.

“Cậu ấy cũng thi đậu đại học Bắc Kinh, ngành dược.”

“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu, có chút an tâm.

Hạ Cẩn đặt tay lên bàn, bày ra dáng vẻ vô cùng chân thành: “Cậu ơi, cháu muốn nói lời xin lỗi với cậu.”

“Hả?” Đỗ Yến khó hiểu nói.

“Cháu biết lần trước cháu quá tùy hứng. Cậu có sự nghiệp của cậu, vì cháu nên mới ở lại Nam Thành ba năm. Thế mà cháu còn nổi tính trẻ con, cáu kỉnh không cho cậu đi.” Hạ Cẩn cười khổ “Rõ ràng cậu vốn phải sống tại Bắc Thành mới đúng.”

Giọng điệu của hắn trở nên kiên định, thành khẩn: “Cho nên bây giờ đến lượt cháu tới Bắc Thành. Cháu sẽ trưởng thành thật nhanh rồi giúp đỡ cậu có được không?”

Đỗ Yến đáp: “Không, cháu hiểu nhầm rồi. Tôi tới Nam Thành để tiếp quản tập đoàn Tạ thị, trở thành người giám hộ của cháu chỉ là một công đôi việc thôi.”

Hạ Cẩn chẳng hề tức giận, cười nói: “Cháu ở Chu gia rất tốt, cậu đâu cần phải đưa cháu tới đây?”

Đỗ Yến quả thực có nỗi khổ riêng. Nếu cứ tiếp tục áp dụng chính sách nuôi thả với Hạ Cẩn như nhà họ Chu đang làm thì đứa nhỏ này chắc chắn sẽ hư hỏng, không thể thành đôi với Phương Tưởng Tưởng.

Đỗ Yến bắt đầu cảm thấy sự việc này có gì đó không đúng, thằng nhóc kia lại nghĩ lung tung beng cái gì thế? Cậu thật sự là một nhân vật phản diện vô tình vô nghĩa mà, sao lại biến thành người giám hộ hi sinh vì cháu trai được!

“…”

Khi Đỗ Yến còn đang mải mê suy nghĩ cách thay đổi ấn tượng của Hạ Cẩn đối với mình thì hắn nói.

“Cậu à, cháu nhờ là cậu vẫn còn nợ cháu một yêu cầu.”
Bình Luận (0)
Comment