Ba ngày sau, Đỗ Yến lại có thể rời khỏi bức họa.
Lần này mục tiêu của cậu vô cùng rõ ràng, vừa ra ngoài đã lao thẳng đến phòng ngủ Thành Du.
Để tránh việc đối phương đột ngột tỉnh dậy lãng phí cơ hội hiếm có, Đỗ Yến không chút do dự vươn tay sờ mặt hắn.
May mà cậu nhớ tới tình huống lần trước nên động tác cũng nhẹ hẳn đi, vừa chạm là buông ngay.
Sau đó Đỗ Yến bèn chạm vào ga trải giường, quả nhiên không khác gì so với suy đoán. Khi tiếp xúc với Thành Du xong cậu sẽ biến thành thực thể.
Thành Du có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nên Đỗ Yến chẳng lề mề nữa, cậu dứt khoát xoay người chuẩn bị chạy sang thư phòng.
Ai ngờ sự tình lại không hề thuận lợi.
Đỗ Yến nhìn bàn tay xuyên qua cánh cửa, rơi vào trầm tư.
Biến thành thực thể cũng không đi qua xa được ư? Nếu vậy, cậu buộc phải chờ Thành Du ngủ ở thư phòng thì mới có cơ hội động đến quyển nhật ký kia.
Hắn là người cực kỳ có quy tắc, làm việc theo kiểu trật tự rõ ràng. Thư phòng là nơi làm việc, chắc chắn hắn sẽ không ngủ tại đó.
Mọi chuyện nhất thời rơi vào tình thế bế tắc, Đỗ Yến đứng cạnh giường, nhìn Thành Du bằng cặp mắt sâu xa.
Ngay khi cậu đang nghĩ xem mình có nên đánh Thành Du ngất xỉu rồi kéo hắn đến thư phòng hay không, Tiểu Bát bèn mở miệng ngăn cản.
Nó nói: “Mấy ngày qua tôi đã kiểm tra dữ liệu, diễn biến của thế giới này được xem như là diễn sinh của mộng cảnh Thành Du.”
“Diễn sinh?”
Tiểu Bát gật đầu: “Nói cách khác hiện tại không phải là mộng cảnh trước mà là thế giới được phát triển dựa trên cơ sở của mộng cảnh đó.”
“Cho nên đốc quân Thành Du là…kiếp sau của đế vương Thành Du?” Đỗ Yến đoán.
Tiểu Bát đáp: “Có thể hiểu như vậy. Nhưng theo dữ liệu phân tích, cậu vẫn là người thuộc giấc mộng đế vương Thành Du.”
Đỗ Yến hiểu được đại khái, cậu bảo: “Ý mày là tao không phải người của thế giới này nên chẳng thể chạm vào đồ vật chứ gì?”
“Thành Du là liên kết duy nhất,” Tiểu Bát lên tiếng, “Chỉ có thông qua Thành Du, cậu mới có thể hoạt động trong mộng cảnh, đồng thời đụng vào các đồ vật xung quanh.”
Đáp án mà Tiểu Bát đưa ra không khác kết luận của Đỗ Yến là mấy.
Đỗ Yến hỏi đúng trọng tâm: “Thì? Mày tìm được phương pháp kéo dài thời gian duy trì thực thể rồi à?”
“Ặc, chuyện đó…”
Tiểu Bát đột nhiên ấp a ấp úng.
Đỗ Yến bèn cảm thấy tình hình không ổn, song rắc rối trước mắt khiến cậu không thể không nghĩ nhiều.
“Mày nói thẳng đi.”
“Thật ra rất đơn giản, tiếp xúc càng sâu sẽ càng tạo thành liên kết mạnh mẽ: sờ thì được mấy chục giây, ôm thì được mấy phút, còn nếu muốn sang phòng bên xem nhật ký thì chắc là phải hôn một cái.”
“Hôn?” Đỗ Yến nghĩ mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy.
“Ừm, hun sâu ấy, cậu hiểu mà.”
Tiểu Bát nói xong bèn nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, chẳng dám phun ra nửa chữ.
“…”
Đỗ Yến có cảm giác trông mình rất giống hồn ma đi hút tinh khí con người, thầm bất mãn trước mộng cảnh mà cậu không thể tự đặt ra thiết lập tính cách.
Đỗ Yến thấy dường như mộng cảnh này sẽ khiến cậu phải đột phá ranh giới, từ tai mèo play đến đột kích giữa đêm hút tinh khí.
Cho nên ẩn sâu dưới vẻ đàng hoàng trịnh trọng của Thiệu Lăng là bộ não với trí tưởng tưởng kỳ quái gì vậy?
Tiền Hưng từng nói Thiệu Lăng Hằng là người vô tình nhưng cậu nghĩ, tất cả mọi người đều bị bộ mặt không có tí cảm xúc nào của hắn lừa rồi.
Kể từ lúc tiến vào tầng tiềm thức, trông nội tâm Thiệu Lăng Hằng phong phú lắm mà!
Tiểu Bát co rúm trong góc run lẩy bẩy, tự dưng thấy Đỗ Yến hơi đáng sợ.
Cậu điều chỉnh tâm trạng, tránh việc bị thiết lập tính cách của Nguyên Yến ảnh hưởng. Tình huống trước mắt cũng không có nhiều hướng giải quyết, muốn thành công thì buộc phải trả giá.
Cho dù cái giá ấy chính là liêm sỉ của cậu.
Đỗ Yến toan quỳ một gối bên cạnh giường nhưng bị bộ trang phục hạn chế hành động. Cậu khẽ nhướng mày, vén váy lên.
Đúng lúc đó Đỗ Yến khôi phục trạng thái linh hồn, nếu không bằng động tác có chút thô lỗ ấy, chắc chắn Thành Du sẽ tỉnh dậy.
Cậu chống tay lên gối, cúi đầu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Thời điểm bờ môi dán vào nhau, Đỗ Yến chợt ngừng lại.
Phương pháp này dường như có điểm thiếu sót trí mạng. Một khi tiếp xúc với Thành Du cậu sẽ biến thành thực thể, Thành Du cũng chẳng phải người trọng thương hôn mê, bị hôn sao có thể không phát hiện?
Đúng là trò đời! Chỉ cần Thành Du tỉnh dậy cậu sẽ trở lại bức tranh, mọi nỗ lực bỗng biến thành công cốc.
Vừa rồi chắc là mình bị chập mạch mới tán thành đề xuất của Tiểu Bát.
Thời điểm cậu chuẩn bị lùi lại, cánh tay mạnh mẽ cường tráng của đối phương đột nhiên ôm eo cậu. Ngay sau đó môi cậu liền bị đối phương ngậm lấy.
Đỗ Yến sững sờ, cho là Thành Du đã tỉnh. Cậu mở mắt ra, thấy hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền.
Đây là sao?
Bởi vì mải suy nghĩ nên Đỗ Yến bèn ngừng động đậy. Thành Du đang chìm đắm trong mơ hơi bất mãn vì cậu không đáp lại nên mới cắn nhẹ khiến cậu đau nhói, vô thức hé miệng.
Thành Du là người chỉ huy rất biết nắm bắt thời cơ trên chiến trường. Nếu phe địch lộ ra chút sơ hở, hắn sẽ tiến quân thần tốc, đánh bại chúng.
Lúc này phong cách của hắn không khác gì lúc ra trận, khoảnh khắc Đỗ Yến hé răng bèn lập tức tiến công, áp chế phản kháng của đối phương.
Đỗ Yến bất thình lình bị hôn mãnh liệt, đầu óc nhất thời loạn cào cào đành phải trốn tránh. Nhưng sức lực của hai người không cùng cấp bậc nên cậu bị hôn tận mấy lần.
Mắt thấy không khí bên trong phòng ngủ lạnh lẽo đang dần ấm lên, tình hình chuẩn bị chuyển sang mức không thể kiểm soát được, lý trí của Đỗ Yến lại một lần nữa chiếm thế thượng phong.
Mục đích cậu đột kích giữa đêm không phải để cho Thành Du lôi lên giường thế này, giãy dụa rất nhiều nhưng đều uổng công vô ích. Cậu nghiến răng, cắn lên đầu lưỡi đang quấy phá trong miệng mình.
“A —— “
Thành Du bị đau, cuối cùng cũng lui ra.
Đỗ Yến thấy hắn khẽ nhíu mày rồi mở mắt.
“…”
Thành Du nhìn một mảnh đen kịt xung quanh, day day mi tâm, dường như vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ hoạt sắc sinh hương kia.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hắn ngẩn ngơ nhìn trần nhà, chưa kịp phản ứng.
Giấc mộng đó quá chân thật, cái người lúc nào cũng như hoa trong gương trăng dưới nước kia đi tới chỗ hắn.
Thành Du quan sát lòng bàn tay, cảm xúc mềm mại từ trang phục trên thân thể người nọ, cả vòng eo dẻo dai ẩn đằng sau lớp quần áo đều vô cùng chân thực. Tất cả đều khiến hắn lầm tưởng rằng đối phương có tồn tại.
Kỳ quái hơn chính là cơn đau nơi đầu lưỡi, thậm chí Thành Du còn nếm được mùi tanh ngọt nhàn nhạt trong cổ họng như thể hắn vừa bị ai đó cắn.
Cảm giác này nhanh chóng biến mất như ảo giác.
Hắn thường mơ tới người nọ, chỉ là khi ấy đối phương vĩnh viễn là ánh trăng nơi chân trời xa xa không thể với tới. Giấc mộng đường đột như đêm nay cũng là lần đầu.
Thành Du âm thầm tiếc nuối, tự trách mình sao lại dễ dàng tỉnh đến thế. Mộng đẹp hiếm lắm mới có được chỉ mới bắt đầu đã phải kết thúc.
Hắn im lặng ngồi trên giường chốc lát, lần đầu tiên sau khi mơ thấy người nọ mà không đứng dậy đến phòng ngủ ghi chép, cố gắng ngủ tiếp.
Đỗ Yến ở trong thư phòng, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt bằng vẻ bất đắc dĩ.
Quả nhiên là tréo ngoe. Thành Du vừa tỉnh là cậu trở về bức tranh liền.
Ngay khi Đỗ Yến cau mày suy tư xem nên giải quyết vấn đề này thế nào thì đột nhiên thân thể cậu nhẽ bẫng, xuất hiện trong thư phòng.
Thành Du đang ngủ?
Đỗ Yến cũng không quan tâm quá nhiều. Nếu Tiểu Bát nói đúng, hiện tại cậu đã có thể chạm vào đồ vật.
Nghĩ tới đây, Đỗ Yến bèn đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo ra.
Bên trong là két mật mã, Đỗ Yến thấy Thành Du lấy đồ nên cũng nhớ được mật khẩu.
Cậu xoay xoay vài lần, két mở, bên trong chỉ đặt mỗi cuốn sổ màu đen.
Nhật ký không quá nhiều, nội dung đều liên quan đến giấc mơ của Thành Du.
Giấc mộng là những hình ảnh và cuộc đối thoại rời rạc, không có liên kết, thậm chí còn lặp đi lặp lại.
Lần đầu tiên Thành Du mơ tới Đỗ Yến là năm mười tuổi.
Hắn đã thấy giấc mộng này rất nhiều. Giữa bầu trời tuyết, một cô bé mặc trang phục hoa lệ đi đến, khom lưng cười với hắn rồi nói.
Song hắn chưa bao giờ nghe rõ tiếng đối phương.
Đỗ Yến nhìn chữ viết non nớt của Thành Du, nhớ tới cảnh tượng trong mộng. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là lúc hắn mười tuổi.
Lẽ nào giấc mơ của Thành Du trùng khớp với những gì Thành Du ở mộng cảnh trước từng trải qua?
Quả nhiên, đáp án nằm tại trang tiếp theo.
Vị công chúa kia xuất hiện xuyên suốt toàn bộ quá trình trưởng thành của hắn.
Trong mơ, Thành Du và công chúa lớn lên cùng nhau. Tuy bề ngoài công chúa ương ngạnh nhưng thật ra lại đối xử rất tốt với hắn.
Hắn biết mình muốn rời khỏi nơi đây, trong lòng có dã tâm của một nhà vua. Mà phần dã tâm kia cũng không phải vì thiên hạ mà là hi vọng mình đạt được năng lực để chạm tới vị công chúa cao cao tại thượng nọ.
Giấc mơ dừng ở năm Nguyên Yến mười sáu tuổi. Khi đó hắn đã là vua, ngồi trong trà lâu, chờ vị công chúa đã lâu không gặp.
Mục đích của hắn là hỏi cưới công chúa.
Sau hơn mười năm, mộng cảnh đều không tiếp diễn. Thành Du vẫn thường mơ tới công chúa điện hạ nhưng đó đều là các cảnh tượng lặp lại.
Mãi đến tận lúc Thành Du gặp một giấc mơ kỳ quái, hắn thấy mình mặc một bộ trang phục lộng lẫy.
“Hắn” ở trong mộng nói: “Ngươi có muốn gặp người nọ không? Mau đến chỗ này.”
Thành Du tỉnh dậy bèn kinh ngạc phát hiện, nơi mà “hắn” nhắc đến chính là khởi tổ nhà họ Thành.
Hắn vốn định đến đó ở mấy hôm, xem giấc mộng kia có tiếp diễn hay không. Ai ngờ đám trộm mộ ngại mình sống quá lâu, dám đào mộ nhà họ Thành hắn.
Sau khi Thành Du tiến vào cổ mộ mới nhận ra nghĩa trang tổ tiên trong lời đồn là lăng tẩm đế vương, đồng thời tên của vị vua nọ cũng giống hệt hắn.
Thành Du.Từ chữ viết trên bia, hắn biết chủ nhân lăng tẩm là Thành Nguyên đế. Đây là một lăng mộ hợp táng nhưng người chôn cùng Thành Nguyên đế không phải hoàng hậu mà là quốc sư.
Thành Nguyên đế cả đời không lập gia đình, điều này đã được ghi chép trong lịch sử.
Chữ viết trên tấm bia rất mờ, tục danh của quốc sư là gì thì chẳng ai hay.
Thành Du bỗng nhớ tới vị công chúa nọ. Đối phương luôn kiêu ngạo gọi hắn là Thành Du.
Nếu như mọi việc xảy ra trong mơ có liên quan đến Thành Nguyên đế, vậy công chúa mà đối phương ái mộ thời niên thiếu đâu? Tại sao lại hợp táng với quốc sư?
Vấn đề mà Thành Du thắc mắc không được giải đáp. Sau đó hắn tình cờ bắt gặp bức họa treo trong lăng mộ, người trong tranh chính là vị công chúa thường xuất hiện tại giấc mộng của hắn.
Sau khi mang bức tranh ra ngoài, Thành Du không còn nằm mơ nữa, ngay cả đoạn ngắn cũng biến mất tắm.
Mãi đến tận mấy ngày trước, mộng cảnh mới có tiến triển.
Thành Du ở trà lâu, thấy công chúa đẩy cửa vào, tiếp theo hắn bày tỏ tâm ý và hỏi cưới nàng. Câu trả lời của công chúa khiến Thành Du vô cùng kinh ngạc, nàng chủ động cởi áo và thắt lưng.
Có lẽ do quá kinh hãi nên đây là lần đầu tiên Thành Du tỉnh dậy giữa chừng.
Đọc đến đây, cuối cùng Đỗ Yến cũng biết tại sao mình lại lâm vào tình trạng này.
Cậu mặc trang phục nữ xuất hiện trong bức tranh là vì ý thức của chủ nhân mộng cảnh.
Giấc mơ của Thành Du chỉ dừng ở năm mười sáu tuổi, lúc đó Đỗ Yến chưa khôi phục thân phận nam nhi, Thành Du sẽ cho rằng cậu chính là trưởng công chúa Nguyên Yến.
Những gì được viết trong cuốn nhật ký là minh chứng rõ ràng nhất.
Thời điểm Thành Du mơ thấy công chúa, hắn tin rằng công chúa thực sự tồn tại nên Đỗ Yến mới có thể rời khỏi bức tranh. Song khi Thành Du tỉnh dậy, hắn đương nhiên sẽ nghĩ rằng đó là mơ, Đỗ Yến buộc phải quay về chỗ cũ.
Sự tình có phần rắc rối. Đỗ Yến không thể tiếp xúc với Thành Du lúc hắn tỉnh nên chẳng thể khiến đối phương tin vào sự tồn tại của cậu.
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, tầm mắt đặt lên nhật ký của Thành Du. Cậu nhìn dòng chữ cuối cùng được viết vào mấy ngày trước.
Nàng là ai?Không có cách để giao lưu trực tiếp thì đành phải thông qua chữ viết. Nghĩ đến đây, Đỗ Yến cầm bút lên, lúc định hạ xuống bỗng thu tay về.
Bây giờ cậu là Nguyên Yến, dùng bút bi viết chữ thi rất phi logic. May mà thời nay văn hóa truyền thống và văn hóa hiện đại đan xen, trong thư phòng Thành Du cũng có bút lông.
Đỗ Yến mài mực xong, cầm bút đề một dòng chữ
Ta là công tử Yến…Ngay khi Đỗ Yến chuẩn bị viết tiếp vài thứ chưa xuất hiện trong sổ nhằm lấy được tín nhiệm của Thành Du, bức tranh bèn truyền đến sức hút mãnh liệt.
Đỗ Yến chưa kịp buông bút lông thì đã trở về bức tranh.