Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 2

Hạ Cẩn tránh khỏi nơi ầm ĩ huyên náo kia, lúc đi vào con hẻm nhỏ có phần âm u mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.

Tại một chỗ ồn ào như KTV, chuông điện thoại hoàn toàn chỉ để làm cảnh. Song Hạ Cẩn lại thấy nó rung liên tục, cứ tưởng chú Chu gọi đến giục nên mới đi ra ngoài từ cửa sau.

Hắn cầm điện thoại di động lên nhìn, là thằng bạn thân Mã Bác Viễn liên tục gửi tin nhắn trên Wechat cho hắn. Kết quả thi cấp ba của Mã Bác Viễn nát bét, thiếu chút nữa đã bị đá khỏi Nam Thành, trong nhà tốn không ít sức lực mới giữ được nó.

Đổi lại, Mã Bác Viễn dâng hiến toàn bộ kỳ nghỉ hè của mình cho lớp học bổ túc, cực kỳ thê thảm. Thời điểm nó rảnh rỗi đến phát dồ sẽ oanh tạc Wechat Hạ Cẩn giống như bây giờ vậy.

Hạ Cẩn ấn nút, giọng nói của Mã Bác Viễn lập tức tuôn ra không ngừng.

“Người anh em, đang chơi ở đâu thế?”

“Ghen tị vãi chưởng. Tao bị nhốt ở nhà hai tháng, gần đến khai giảng mới được tự do.”

“Với cả hôm nay tao hóng được tin này trong trường, nếu là thật thì điên mẹ nó mất.”

“Nghe bảo người đứng hạng nhất trong kỳ thi cấp ba là đại mỹ nữ của Cửu Trung, là đại mỹ nữ đó! Tao xem hình trên tờ tuyên truyền rồi, cả ảnh trên chứng minh thư cũng mi thanh mục tú, người thật chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.”

Hạ Cẩn vừa mới tốt nghiệp cấp II, học trong ngôi trường tốt nhất Nam Thành.

Thành tích các môn khoa học xã hội của hắn chẳng ra đâu vào với đâu nhưng nhờ bộ não thông minh nên kết quả cũng không tệ lắm. Từ cấp II lên cấp III vẫn cần phải dựa vào điểm số của kỳ thi, chỉ có điều so bên ngoài thì đơn giản hơn một chút.

Bằng ưu thế từ tiểu học đến cấp II đều học ở Nam Thành, Hạ Cẩn suýt soát đậu được vào cấp III.

Thật ra nếu thiếu một chút thì vẫn có cách để vào loại trường này. Song Hạ Cẩn tự biết mình đã nợ nhà họ Chu quá nhiều nên không muốn chú Chu phải đi xin người khác giúp đỡ vì chuyện của hắn.

Hạ Cẩn nhìn điện thoại di động. Thằng nhãi Mã Bác Viễn chụp ảnh rung cực kì, ngoài ra còn bị phản quang nên hắn chỉ có thể thấy được đại khái.

Dù sao từ trước đến giờ Hạ Cẩn cũng chẳng có hứng thú với nữ sinh, tùy tiện xem qua một chút cho xong. Đúng lúc lại có điện thoại gọi đến bèn không để ý đến chuyện này nữa.

“Chú Chu.”

“Cháu chưa quên, đang chuẩn bị bắt xe đến sân bay đây.”

Hạ Cẩn bĩu môi, nhét điện thoại di động vào trong túi quần. Đương nhiên hắn ra ngoài không phải vì xem tin nhắn Wechat của Mã Bác Viễn mà là sắp tới giờ phải tới sân bay đón người.

Mặc dù hắn thường hay oán trời oán đất, thế nhưng hắn vẫn rất biết ơn Chu gia đã nhận nuôi mình. Chú Chu hiếm khi đưa ra yêu cầu nào đó, hôm nay mới bảo hắn ra sân bay đón người, tuy Hạ Cẩn có chút không tình nguyện nhưng cũng ngoan ngoãn đồng ý.

“Chẳng biết ai phiền như vậy, tối mịt rồi còn cần ra sân bay đón.”

Hạ Cẩn từng hỏi đó là người nào, chú Chu chỉ trả lời: tình huống tương đối phức tạp, tốt nhất là gặp mặt rồi nói sau.

Hắn bước nhanh, chuẩn bị băng qua con hẻm phía trước để bắt xe.

Đây không phải là đường cái mà là hẻm nhỏ dọc phố buôn bán, có không ít cửa hàng kinh doanh mấy thứ đồ linh tinh, đèn thì cái sáng cái không.

Tuy vô cùng nguy hiểm nhưng điểm tốt duy nhất chính là cách đường lớn rất gần, không cần phải đi vòng vèo.

Dựa vào khả năng đánh đấm của bản thân, hắn không sợ gì cả song người khác thì chưa chắc, ví như hiện tại.

“Các người buông tôi ra!”

Đằng trước có vài chiếc đèn đường bị hỏng, trong chỗ khuất là giọng nói đầy tức giận của một cô gái xen lẫn những tiếng đe dọa, phô trương thanh thế.

“Ui cha, tiểu mỹ nữ, đừng dữ như vậy mà. Mấy anh thấy em đi một mình cô đơn quá mới có ý tốt…” Giọng nam cợt nhả khiến người khác chán ghét vang lên.

Hạ Cẩn nhíu mày, âm thanh này nghe hơi quen quen, chẳng phải đây là tên côn đồ cắc ké bị hắn dạy cho một bài học mấy ngày trước sao.

Hạ Cẩn vốn nhìn tên kia không vừa mắt, đặc biệt là trong thời điểm như thế này.

Hắn thuộc kiểu người theo trường phái hành động, thân thể nhanh hơn đầu óc. Mới nghĩ đến thôi mà hắn đã nhanh chân đi tới, đạp một cước vào người tên đầu vàng đang dồn con gái nhà người ta vào góc tường. 

Động tác của hắn quá nhanh, tên côn đồ cắc ké và hai thằng đàn em đều chưa kịp phản ứng.

“Á!” Cô gái bị dọa sợ, kêu lên một tiếng.

Tên côn đồ cắc ké bất ngờ không kịp đề phòng, bị đạp văng xa tới tận một mét, đâm thẳng vào đống thùng xốp chất cao như núi, mấy chiếc rơi xuống đập đầy mặt.

Hạ Cẩn kéo cô gái nọ ra đằng sau lưng mình, tránh việc trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Thật vất vả mới thoát khỏi đống thùng xốp, hoa mắt chóng mặt dựa vào ánh đèn lờ mờ để nhận ra ai là người vừa đánh lén mình: “Vãi lều Hạ Cẩn, lại là thằng chó nhà mày à!”

“Sao, vết thương hai hôm trước khỏi chưa?” Hạ Cẩn cười.

Tên côn đồ cắc ké vô thức sờ bụng, nhớ tới cảm giác đau đớn do nắm đấm của Hạ Cẩn tạo thành. Phe gã có ba người nhưng xác suất thắng được đối phương là không cao.

“Lần sau mày sẽ biết tay tao, chúng ta đi thôi.”Buông lời đe dọa xong, tên côn đồ cắc ké bèn huênh hoang bỏ đi, chỉ có điều bước chân trông như đang chạy trối chết.

Lúc này Hạ Cẩn mới có thời gian quay đầu nhìn cô gái đang run lẩy bẩy kia. Thân hình nhỏ gầy, yếu ớt, tóc dài ngang vai, ăn mặc vô cùng đàng hoàng tử tế.

Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Hạ Cẩn thấy cô gái sợ hãi khi bị hắn nhìn nên rời tầm mắt: “Có đi không? Nơi này cách đường lớn một đoạn nữa thôi.”

“Hả?” Cô gái chớp chớp mắt, chưa hiểu được ý.

Nhưng Hạ Cẩn đã quay đầu bước về hướng đường cái, Phương Tưởng Tưởng chạy chậm theo, ôm cặp sách đi sau lưng hắn.

“Tớ, tớ tên là Phương Tưởng Tưởng, cảm ơn cậu nhé.”

Tuy cậu trai cao lớn này đánh nhau rất đáng sợ, nhất thời khiến Phương Tưởng Tưởng có chút hãi hùng. Thế nhưng sau khi phục hồi tinh thần, cô biết người con trai ấy vừa cứu mình.

“Chỉ là tôi ngứa mắt thằng nhãi ranh kia thôi, đã cảnh cáo nó gặp một lần sẽ đánh một lần rồi.”

Bọn họ đi đến đường cái trong chưa đầy vài phút. Giờ này chẳng còn mấy người nữa, Hạ Cẩn giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, ban nãy làm chậm trễ thời gian, hắn phải nhanh chóng tới sân bay mới được.

Khi hắn đang chuẩn bị lên xe bèn nhớ tới người phía sau.

Tuy Hạ Cẩn cũng chẳng có tâm tư thương hương tiếc ngọc. Thế nhưng hắn không làm được loại chuyện vứt bỏ một cô gái vừa bị dọa sợ một mình.

Hắn chủ động gọi đối phương: “Lại đây.”

Phương Tưởng Tưởng hơi chần chừ song vẫn bước tới gần: “Cậu bận việc thì đi trước đi…”

“Người nhà có đến đón cậu không?”

Phương Tưởng Tưởng lắc đầu.

“Đệt, phiền vãi.” Hạ Cẩn nhăn nhó “Lên xe.”

“Hả?” Phương Tưởng Tưởng nhìn tài xế taxi “Tớ, tớ đi tàu điện ngầm về là được.”

“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Tàu điện ngầm ngừng hoạt động rồi.”

Phương Tưởng Tưởng muốn nói rồi lại thôi: “Nhưng…”

Hạ Cẩn nghĩ đến tin tức được lan truyền gần đây, đồng thời liên tưởng tới việc mà Phương Tưởng Tượng vừa gặp cũng đoán được đối phương vẫn rất sợ hãi.

“Đậu xanh, phiền thế nhỉ, tôi đưa cậu về.”

Nhà Phương Tưởng Tưởng và sân bay nằm ở hai hướng khác nhau, hậu quả của lòng tốt nhất thời này chính là Hạ Cẩn đã bỏ lỡ cuộc điện thoại.

***

Tại sân bay.

Đỗ Yến nhanh chóng nhận ra Chu Đức Phong trong đám đông.

Chu Đức Phong từng hùn vốn mở công ty với cha của Hạ Cẩn. Tuy nói quyền giám hộ Hạ Cẩn không nằm trong tay ông ta nhưng sau khi cha mẹ Hạ Cẩn qua đời, hắn đều sống ở Chu gia.

“Tạ tổng vất vả rồi.”

Đỗ Yến gật đầu, ánh mắt dừng bên cạnh Chu Đức Phong.

Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Chu Đức Phong quả thật đã đạt đến level max, lập tức biết cậu nghĩ gì: “Ngài đang tìm Tiểu Cẩn đúng không. Tôi nói với thằng bé rồi nhưng ngài cũng biết mà, mấy đứa con trai bây giờ đang tới kì phản nghịch, không nghe lời cho lắm…”

Đỗ Yến liếc mắt sang, không tỏ rõ ý kiến: “Đi thôi.”

Trông dáng vẻ cậu ngạo mạn, lạnh lùng như vậy nhưng trên thực tế cậu đang trò chuyện với Tiểu Bát ở trong đầu.

Tiểu Bát nói: “Tại sao tôi cứ có cảm giác cậu vừa xuất hiện thì mọi thứ đều khác hẳn vậy nhỉ?”

“Ý mày là gì?”

Tiểu Bát mắng: “Đây vốn là phim tình cảm thanh xuân vườn trường trong sáng, cậu vừa lên sàn đã biến thành phim ân oán nhà giàu luôn.”

Tiểu Bát chẳng lo lắm về sự khác biệt giữa Đỗ Yến và những người xung quanh sẽ khiến mộng cảnh sụp đổ, chỉ cần không xuất hiện loại chuyện chưa thể giải thích thì mộng cảnh sẽ tự động lấp vào chỗ thiếu logic đó.

“Mày không hiểu đâu, tao sắp xếp xong xuôi hết cả rồi. Nguồn gốc của cơn ác mộng này nằm ở cảm giác áy náy và tiếc nuối, mấy bộ phim thanh xuân bi thương đều là kiểu motif đó cả, nếu muốn tiêu trừ ác mộng thì đành phải thay đổi một chút.”

Dù sao Tiểu Bát cũng chẳng phải người nên không theo kịp mạch suy nghĩ của Đỗ Yến: “Thế cậu đang định diễn thể loại phim gì?”

“Tao muốn để Hạ Cẩn lên làm CEO, cưới một người vợ trắng giàu đẹp, đi lên đỉnh cao nhân sinh, báo thù, vả mặt, giết Boss phản diện.”

“…” Tiểu Bát trầm mặc trong chốc lát, vẫn quyết định lên tiếng nhắc nhở “Tuy đây là thế giới trong mơ nhưng nó cũng là xã hội hiện đại bình thường, không thể xuất hiện những yếu tố kỳ lạ đi ngược với thế giới quan, nếu có thì mộng cảnh sẽ sụp đổ mất.”

“Mày chẳng chịu nhìn xa trông rộng gì hết. Thế giới hiện đại cũng có thể đánh Boss mà, đương nhiên Boss phản diện là do tao đảm nhận, đội luôn cái nồi của cha Phương Tưởng Tưởng.”

Tiểu Bát miễn cưỡng hiểu được mạch suy nghĩ của Đỗ Yến: “Có thể cho tôi biết cậu thiết lập nhân vật gì cho mình không?”

“Cung Xử Nữ, nghiêm túc, gọn gàng, bị OCD (*) nhẹ, vô cùng gò bó, tóm lại chính là kiểu mà Hạ Cẩn ghét nhất.”

(* OCD: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế)

Tiểu Bát hỏi tiếp: “Chẳng phải cậu nên giáo dục Hạ Cẩn thật tốt sao? Đặt ra thiết lập như vậy sẽ không thể ở chung hòa thuận với cậu ta được, lúc đó biết dạy dỗ thế nào?”

“Tao không muốn chung sống vui vẻ với cậu ta. Gia trưởng cũng chia thành hai kiểu: chuyên chế và dân chủ mà, tao chỉ cần để Hạ Cẩn được giáo dục thật tốt trong thời kỳ trưởng thành còn cái khác thì không quan trọng lắm.” Đỗ Yến dừng lại, nói thêm “Ở chung hòa thuận sẽ nảy sinh tình cảm, về sau tao cõng cái nồi này kiểu gì?”

“Cậu đúng là một thằng nhóc lanh lợi…”

***

Hạ Cẩn đưa Phương Tưởng Tưởng về xong mới phát hiện không còn kịp nữa thế là quyết định trở về nhà. Dù sao hắn cũng không tình nguyện chạy đến sân bay đón người lúc nửa đêm.

Khi hắn đẩy cửa vào bèn thấy đèn đuốc ở phòng khách vẫn sáng choang, chú Chu và dì Lâm đều đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.

Người ngồi quay lưng về phía cửa đứng lên, chú Chu và dì Lâm cũng vậy, xem ra đây chính là người mà bọn họ phải gióng trống khua chiêng đi đón.

Thời điểm nhìn rõ khuôn mặt người kia, Hạ Cẩn cảm thấy hơi sửng sốt. Bởi vì người này trẻ một cách quá đáng, khác xa những gì mà hắn từng tưởng tượng.

Chú Chu lập nghiệp rất thành công. Hạ Cẩn nghĩ người có thể làm cho chú phải cung kính như thế sẽ là một doanh nhân thành thục bốn mươi – năm mươi tuổi.

Thanh niên trước mắt chỉ tầm hai mươi, da dẻ trắng sáng, đồng tử nhạt màu. Khi đối phương nhìn sang ánh mắt không hề gợn sóng, thậm chí khiến Hạ Cẩn phải nín thở.

“Hạ Cẩn? Nghe Chu Đức Phong nói buổi tối cháu có việc bận cho nên không thể tới đón à?” Giọng của thanh niên từ tốn, thái độ kiêu ngạo vừa phải.

Nhưng vào trong tai Hạ Cẩn lại thành khinh thường, tính hắn vốn bướng bỉnh bất tuân, còn đang trong thời kì phản nghịch nên lập tức cãi.

“Anh là ai mà cần cả nhà gióng trống khua chiêng đi đón anh hả?”

Đỗ Yến vẫn dùng âm điệu bình thản không gợn sóng, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích. Cậu nói: “Tôi là Tạ Yến, cậu của cháu.”

Sấm sét giữa trời quang.

Hạ Cẩn choáng váng, đúng là mẹ của hắn mang họ Tạ nhưng chưa từng đề cập đến chuyện liên quan đến gia đình. Khi hắn còn nhỏ cũng đã hỏi vì sao mình không có ông bà ngoại, mẹ chỉ đáp lại bằng một nụ cười có chút bi thương.

“Bởi vì ông ngoại giận mẹ, không muốn gặp mẹ nữa.”

Hạ Cẩn còn đang ngẩn người, song điều tiếp theo hắn nghe được lại càng khiến hắn cảm thấy khiếp sợ hơn.

“Bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ sống với tôi.”

Hạ Cẩn vô thức phản bác: “Dựa vào cái gì hả!”

Đỗ Yến bình thản trả lời: “Dựa vào việc tôi là người giám hộ của cháu.”
Bình Luận (0)
Comment