Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 26

Sân bay Nam Thành.

Trợ lý Lý đứng ở cổng, nhìn bóng người quen thuộc xuất hiện tại ngã rẽ.

Người đàn ông từ xa đi tới mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, khuy măng sét làm bằng đá quý, khi bước đi vai ưỡn thẳng, khoảng cách mỗi bước chân như được đo ni đóng giày.

Tuy vẫn luôn làm việc tại tập đoàn Tạ thị ở Nam Thành, nhưng trợ lý Lý cũng được coi như là người hiểu rõ Đỗ Yến. Từ tư thái bước đi đã có thể nhìn ra phong cách hành sự thường ngày của cậu: cứng nhắc và nghiêm khắc.

Trợ lý Lý nhìn Đỗ Yến chậm rãi đến gần, đột nhiên sờ mặt mình.

Cô quen biết Tạ tổng đã nhiều năm, luôn cảm thấy thời gian đặc biệt ưu ái cậu. Bản thân mình đã không thể che giấu nếp nhăn nơi khóe mắt, thế nhưng bất kể là từ khuôn mặt tuấn mỹ hay vóc người cao lớn kia, Tạ tổng vẫn làm cho người khác không thể đoán ra tuổi thật như cũ.

Khí chất càng ngày càng điềm tĩnh khiến bất cứ ai cũng biết cậu không còn là một thanh niên mới bước vào đầu hai nữa. 

Cô đột nhiên rất muốn hỏi cách Tạ tổng chăm sóc da nhưng rồi lại thôi. Trên mạng có viết cách để xóa nếp nhăn chính là ít biểu cảm lại.

Trợ lý Lý ngẫm lại dáng vẻ bình thường của Tạ tổng, cảm thấy mình khó có thể duy trì khuôn mặt không cảm xúc trong suốt hai mươi tư giờ.

“Trợ lý Lý?”

Nữ trợ lý vốn khéo léo thông minh lại lộ vẻ lúng túng. Cô hoàn hồn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, chủ tịch Tạ, tôi vừa rồi có hơi thất thần.”

Đỗ Yến cũng không để ý sai lầm nhỏ nhặt này cho lắm: “Bây giờ cô đã là tổng giám đốc nhân sự, không cần tự mình đến đây.”

Chuyến bay hạ cánh hơi trễ, bây giờ đã là mười hai giờ đêm, trợ lý Lý hoặc phải nói là tổng giám đốc Lý bận rộn rất nhiều việc vào ban ngày, hiện tại còn đến sân bay đón cậu thì buổi tối về đến nhà cũng đã là hai giờ sáng.

Đỗ Yến cảm thấy cô không cần tới đây, bản thân cậu cũng sẽ không để bụng việc có ai đón hay không.

Tổng giám đốc Lý cười, đáp: “Phải đến chứ. Mấy năm này, chủ tịch Tạ đã dạy tôi không ít thứ, lại còn đề bạt tôi lên vị trí này.”

Đỗ Yến nhìn cô, gật đầu, không nhắc đến chuyện hiện giờ tập đoàn Tạ thị đã đổi chủ nên không cần gọi cậu là chủ tịch Tạ nữa.

Dù sao câu nói này nghe rất giống như cố tỏ ra mạnh mẽ.

Lần này Đỗ Yến tới Nam Thành là để xử lý chuyện đổi chủ của tập đoàn Tạ thị. Trong lòng cậu cũng không thấy buồn, ngược lại có chút mong đợi vì cuối cùng mình cũng có thể về hưu, chờ đến lúc được ăn ngon rồi.

Khi tập đoàn Tạ thị đổi chủ, số cổ phần trên tay Đỗ Yến đã bán tháo gần hết. Việc cậu sắp phải từ chức chủ tịch, thậm chí bị đá ra khỏi ban quản trị cũng không hề đơn giản như vậy.

Trừ đi công ty không biết từ đầu chui ra ngáng đường, những thế lực trong tối của Tạ Bá Thuận phá rối, trong đó còn phụ thuộc vào việc Đỗ Yến buông xuôi nữa. Nếu không thì dùng năng lực của cậu, cho dù công ty kia có tài giỏi đến đâu thì tập đoàn Tạ thị cũng không dễ dàng bị Tạ Bá Thuận nắm lấy như thế.

Đỗ Yến không ngốc, công ty bỗng dưng xuất hiện giúp đỡ Tạ Bá Thuận giành lại tập đoàn Tạ Thị chắc chắn có liên quan đến Hạ Cẩn đã biến mất tám năm.

Hồi ông cụ Tạ chết, Đỗ Yến vì cân nhắc con đường báo thù của Hạ Cẩn mới cố ý không thâu tóm toàn bộ quyền lực, buông tha một nhánh phe phái của Tạ Bá Thuận.

Trong tám năm nắm quyền điều hành, cậu mắt nhắm mắt mở đối với vài hành động lén lút nho nhỏ của Tạ Bá Thuận, chỉ khi nào đối phương quá trớn thì mới ra tay chèn ép.

Nhưng hai năm qua, Tạ Bá Thuận càng ngày càng sa sút. Nhìn dáng vẻ ngày một già đi của ông ta, Đỗ Yến có chút lo lắng rằng “đồng đội” Tạ Bá Thuận này có chờ được tới lúc Hạ Cẩn xuất hiện giết chết nhân vật phản diện không, hay lại lên bàn thờ gặp ông cụ Tạ trước.

Khi tập đoàn Tạ thị có dị động, công ty thần bí bắt đầu nhúng tay vào, Đỗ Yến liền không tiếp tục hành Tạ Bá Thuận nữa, mặc kệ mấy người mà ông ta sắp xếp vào trong tập đoàn táy máy táy chân.

Tất cả những thứ này, đều là kết quả mà Đỗ Yến đã đoán trước được.

Cậu nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Vở kịch đã tạm dừng tám năm, rốt cục cũng có thể diễn tiếp rồi. Lần này nhất định có thể thuận lợi đi đến kết thúc.

Xe dừng lại tại một tiểu khu quen thuộc. Đỗ Yến không quen ở chỗ khác, vì thế căn nhà này ở Nam Thành vẫn còn nguyên.

Trụ sở chính của tập đoàn Tạ thị ở Nam Thành, cho nên những năm gần đây, Đỗ Yến cũng thường đi qua đi lại giữa hai nơi. Mỗi lần đến Nam Thành công tác sẽ sống tại căn nhà quen thuộc ấy.

Sắc trời đã tối, gió nhẹ làm khóm tre được trồng thay hàng rào vang lên tiếng xào xạc. Thời tiết Nam Thành trong lành hơn Bắc Thành, con đường lát đá cuội trước mắt nhìn từ xa như nối thẳng đến chân trời màu xám.

Ngày hôm nay ánh trăng sáng rực rỡ, đèn bên ngoài hoa viên không được bật nhưng vẫn có thể thấy rõ đường đi.

Mặc dù căn nhà này thường xuyên không người ở nhưng hoa viên vẫn tươi tốt do có người đúng giờ tới đây chăm sóc. Nam Thành vốn là khí hậu cận nhiệt đới, rất thích hợp để cây hoa phát triển.

Đỗ Yến bước thẳng tới trước cửa nhà, khi đi ngang qua hồ cá bỗng ngừng lại.

Đàn cá Koi sống rất tốt, tuy chủ nhân không hay ở đây nhưng chúng vẫn được cho ăn thường xuyên. Lúc mới chuyển tới chỉ lớn bằng bàn tay, hiện tại đã dài tận 40-50cm.

Nhìn đàn cá Koi đang bơi lội kia, Đỗ Yến đột nhiên nhớ tới thiếu niên Hạ Cẩn năm đó.

Sau khi Đỗ Yến mua lại biệt thự này bèn trực tiếp giao cho công ty thiết kế trang trí. Tới lúc chuyển vào, cậu mới phát hiện trong hoa viên được đào một hồ cá, nuôi vài con cá Koi.

Cậu không có thời gian chăm sóc nên thuê người nuôi chúng, ban đầu là do người làm vườn phụ trách, về sau Hạ Cẩn dần dần tiếp nhận công việc này.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong suốt ba năm cấp III, vì để phòng ngừa Hạ Cẩn ra ngoài chơi bời rồi hại chết người, Đỗ Yến đã thiết lập giờ giới nghiêm.

Hạ Cẩn lúc trước là một người không thể ngồi yên một chỗ, mỗi khi học chán rồi sẽ bắt đầu đi dạo trong hoa viên, đùa nghịch với mấy con cá Koi kia. Chơi riết thành quen, ba năm đó đàn cá Koi lớn nhanh như thổi.

“Thằng nhỏ Hạ Cẩn rất thông minh, làm việc gì cũng vô cùng giỏi.” Đỗ Yến đột nhiên cảm khái.

Tiểu Bát hỏi: “Làm sao, nhiều năm không gặp nên nhớ cậu ta à?”

“Tao chỉ cảm thấy thằng nhỏ lớn rồi. Mặc dù tao cố tình nhưng có thể thao túng số tiền vốn lớn như vậy để trợ giúp Tạ Bá Thuận đoạt quyền thì quả thực không tệ.”

Tiểu Bát không nhịn được mắng: “Tôi cảm thấy cậu bây giờ trông rất giống ông cụ già tưởng niệm về đứa cháu đang lang bạt ở ngoài của mình đấy.”

Đỗ Yến đáp: “Vào những lúc giông bão sắp tới thế này, con người ta thường hay nhớ lại quá khứ mà.”

Nói chuyện với Tiểu Bát xong, cậu cũng không nán lại thêm, quay người mở cửa.

Phòng khách trống rỗng, từ khi Hạ Cẩn chuyển toàn bộ đồ đạc tới Bắc Thành, Đỗ Yến vẫn chưa mua thêm vật dụng gì cả. Dù sao cũng chẳng thường xuyên ở đây cho nên không cần dùng đến phòng khách.

Từ trước đến giờ nhu cầu vật chất của cậu rất ít, có thể ở tạm mấy ngày là được, cái khác đều chẳng cần thiết cho lắm.

Đỗ Yến không bật đèn, trực tiếp đi lên cầu thang tầng hai.

Ánh trăng hôm nay rất đẹp, xuyên thấu của qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, thắp sáng mỗi bước chân của Đỗ Yến.

Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, đồ vật bên trong cũng không nhiều. Chỉ có điều nếu so với phòng khách trống trải thì vẫn tốt hơn một chút, ít nhất còn có giường và ghế sofa.

Đỗ Yến cất vali vào trong phòng để đồ, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền nằm lên giường.

Sau khi trở thành người nắm quyền Tạ gia, có rất nhiều chuyện Đỗ Yến phải xử lý, hiếm lắm mới tranh thủ được thời gian rảnh rỗi. Lần này tập đoàn Tạ thị đổi chủ, cậu ở Bắc Thành bận tối mắt tối mũi ba ngày, thời gian đi ngủ gộp lại cũng không quá mười lăm tiếng.

Sau đó lại tới Nam Thành, lúc nằm trên giường, cảm giác mệt mỏi bắt đầu mãnh liệt ập đến, cậu rất nhanh đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Đợi đến khi người trên giường hít thở đều đều, cửa phòng ngủ liền nhẹ nhàng mở ra.

Thân ảnh cao lớn khẽ khàng tiến vào, im lặng đi tới cạnh giường.

Lúc ngủ Đỗ Yến không thích kéo rèm cửa sổ, bởi vì vào buổi sáng, đại não sẽ sinh ra cảm giác không muốn tỉnh dậy.

Ánh trăng đêm nay xuyên thấu qua tấm rèm cửa mỏng manh chiếu sáng bên trong căn phòng, thuận tiện cho tầm mắt không hề kiêng dè của đối phương nhìn chằm chằm người đang năm trên giường kia.

Hắn đứng đó một lúc lâu.

Tận đến khi cơn gió ngoài khung cửa sổ đã ngừng thôi, tất cả chìm trong sự yên tĩnh. Hắn mới cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Tám năm qua không mảy may lưu lại dấu vết trên khuôn mặt Đỗ Yến. Lúc nằm mơ giữa đêm khuya, trong đầu hắn đã miêu tả lại dung mạo của người nọ vô số lần, rõ ràng đã từng thử tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh tượng gặp gỡ nhưng hiện giờ lại không biết phải làm sao mới đúng.

Hắn duy trì tư thế khom lưng, lát sau chợt phát hiện hô hấp của mình dần trở nên rối loạn mới nhanh chóng đứng lên, sợ sẽ đánh thức Đỗ Yến đang ngủ say.

Cuối cùng, hắn chỉ đưa tay ra, cách một khoảng tỉ mỉ miêu tả đường nét khuôn mặt người nọ.

Hắn cứ đứng bên giường hồi lâu, giống tám năm trước, chăm chú nhìn Đỗ Yến như vậy.

Khi chân trời dần hiện lên màu trắng đục, người im lặng như pho tượng kia mới bừng tỉnh, rón rén rời khỏi phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đỗ Yến ra ngoài cửa, nhìn thấy một chiếc xe ô tô lạ mắt đỗ ở đó. Đây không phải là chiếc xe dùng để tới sân bay đón cậu hôm trước, người đang đứng cạnh xe cũng không còn là tổng giám đốc Lý nữa.

Người đàn ông kia thấy Đỗ Yến đi đến, khẽ cúi đầu: “Chào Tạ tiên sinh, tôi là Tiểu Lâu, hôm nay phụ trách việc đưa đón ngài.”

Nghe được xưng hô của đối phương với mình, Đỗ Yến liền biết Tiểu Lâm này chắc hẳn là người của Tạ Bá Thuận hoặc công ty đầu tư kia.

“Tổng giám đốc Lý đâu?” Đỗ Yến hỏi.

“Tổng giám đốc Lý đang bận tham gia cuộc họp ở công ty bên đó, mong ngài bỏ qua cho.”

Đỗ Yến cũng chẳng phải người nhỏ mọn. Cậu gật đầu, nhấc chân bước lên xe.

Chiếc ô tô này chỉ là một loại xe rất bình thường nhưng nội thất bên trong lại vô cùng xa hoa.

Đỗ Yến nhìn lướt qua một lượt, rất nhanh đã nhận ra lai lịch của chiếc xe này rất không tầm thường.

Đây là kiểu xe mà giới nhà giàu ưa dùng nhất, bên ngoài đơn giản, bên trong xa xỉ. Mấu chốt nhất chính là cực kỳ an toàn, nghe nói có thể chống cả tên lửa.

Đỗ Yến cũng không phải là không mua được loại xe này, chỉ là cậu lười phí tâm tư vào vấn đề đó mà thôi, hẹn trước rồi còn phải chờ nữa, quá phiền phức.

Tạ Bá Thuận hận mình đến nghiến răng nghiến lợi, sao lại cam lòng dùng xe này tới đón.

Chẳng lẽ là Hạ Cẩn?

Đỗ Yến cảm thấy suy nghĩ của mình quá vô vô căn cứ. Theo lý mà nói, thù hận của Hạ Cẩn dành cho cậu hoàn toàn có thể so sánh với Tạ Bá Thuận. Dù sao Tạ Bá Thuận căm ghét cậu cũng là vì tranh giành quyền lực Tạ gia, nhưng mối thù của Hạ Cẩn và cậu lại là huyết hải thâm cừu.

Chắc là muốn tự tay xử lý mới có cảm giác thỏa mãn, nếu như mới bắt đầu báo thù mà đã xảy ra sự cố gì thì mất vui. Đỗ Yến phát hiện suy đoán này của mình rất hợp lý và vô cùng logic, cho nên khi đụng mặt nhau cậu cũng không bị gánh nặng tâm lý gì cả.

Lúc Đỗ Yến đi vào phòng hội nghị nằm tại tầng cao nhất tập đoàn Tạ thị, các thành viên hội đồng quản trị cơ bản đều đã đến đầy đủ.

Vị trí giữa được để trống cho Đỗ Yến, hội đồng quản trị chưa chính thức bỏ phiếu nghị quyết, vì vậy hiện tại cậu vẫn là chủ tịch của tập đoàn Tạ thị.

Đỗ Yến không thèm để ý tới ánh mắt hoặc đồng tình hoặc đang cười trên sự đau khổ của người khác đến từ đám người trong hội đồng quản trị, dứt khoát ngồi vào vị trí trống kia.

Tạ Bá Thuận ngồi bên tay phải cậu, mái tóc hoa râm giờ đã bạc trắng, lưng còng.

Nhìn thấy Đỗ Yến xuất hiện, ông ta cười cười: “Tiểu Yến thực sự là cực khổ rồi, việc trong nhà ở bên kia nhiều như thế mà còn phải hao tâm tốn sức chạy tới đây lo cái chuyện cỏn con này.”

Đỗ Yến lạnh nhạt đáp: “Bác cả cứ đùa, đều là công việc thôi mà.”

Nói xong, cậu chẳng thèm quan tâm đến Tạ Bá Thuận nữa mà quan sát xung quanh, không hề thấy Hạ Cẩn như dự đoán. Lẽ nào hắn không định lộ diện hoặc là cậu đã sai, công ty đầu tư kia không có liên quan tới Hạ Cẩn.

Dù sao đi nữa, coi như công ty đó không rây mơ rễ má gì với Hạ Cẩn thì tập đoàn Tạ thị lọt vào tay Tạ Bá Thuận cũng tương đương với việc đã chuyển giao cho Hạ Cẩn rồi.

Khi thấy các thành viên hội đồng quản trị đều đã có mặt, Đỗ Yến bèn mở miệng nói: “Đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi.”

Lúc này cửa phòng họp bất chợt mở ra.

Một thanh niên cao lớn xuất hiện.

Tám năm không gặp, Hạ Cẩn càng trở nên thành thục đẹp trai hơn, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Hắn đeo một cặp kính viền bạc, khuôn mặt sắc bén được che giấu sau cặp mắt kính, khiến khí chất tương đối nhã nhặn của hắn càng thêm chín chắn hơn. Cái bộ dáng này trông rất giống ông chủ công ty đầu tư thần bí kia.

Đỗ Yến không ngại nhìn chằm chằm Hạ Cẩn, cảm thấy đứa nhỏ này thực sự đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể dùng khí thế để đè bẹp người khác.

Hạ Cẩn áy náy gật đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Xin lỗi, kẹt xe nên tới chậm.”

Tạ Bá Thuận đứng lên, cười híp mắt nói với Hạ Cẩn: “Tiểu Hạ lại đây, ngồi bên này này.”

Người bên cạnh ông ta toan đứng dậy nhường chỗ, chợt nghe Hạ Cẩn lên tiếng: “Cháu cũng không phải người của công ty, chỉ đến dự thính mà thôi, không nhất thiết phải ngồi ở đó.”

Nói xong, hắn trực tiếp đi vào trong phòng hội nghị, kéo ghế ngồi phía sau Đỗ Yến.

Đỗ Yến quay đầu lại, khẽ cau mày nhìn Hạ Cẩn, thấp giọng lên tiếng: “Cậu không nên ngồi ở đây, bởi vì đó là vị trí của trợ lý.”

Ánh mắt của Hạ Cẩn dịu dàng đến mức có thể hóa thành nước, cười thật tươi, điềm đạm trả lời: “Cậu à, cháu không ngại nếu cậu coi cháu là trợ lý đâu.”

“…”

Đỗ Yến trầm mặc, thấy đối phương nhìn mình đầy vẻ cưng chiều như thể đang dỗ dành một đứa nhỏ đang cáu kỉnh.

Cậu bó tay, quay đầu về trước, mở miệng nói: “Cuộc họp có thể bắt đầu.”

Sau khi mọi việc kết thúc, Đỗ Yến trực tiếp đứng dậy, là người đầu tiên bước ra phía cửa.

Thái độ của những thành viên hội đồng quản trị khác vẫn tỏ ra cung kính như trước. Coi như tập đoàn Tạ thị đổi chủ nhưng hiện tại người nắm quyền vẫn còn là Đỗ Yến, khi chưa chắc chắn về thứ gì đó, những con người khôn khéo này nhất định sẽ không đắc tội bất kì phe nào.

Tạ Bá Thuận thắng được một cú lớn, hăng hái đi tới: “Tiểu Yến, cháu đã vất vả nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có thể can đảm ngồi một chỗ chờ được chia hoa hồng rồi.”

Vừa mới dứt lời, ông ta lại như nhớ ra điều gì đó: “Văn phòng cũng giữ lại cho cháu, bác cả biết cháu đã quen dùng cái nào thì đều không muốn đổi mà.”

Sắc mặt Đỗ Yến trước sau vẫn chẳng hề xoay chuyển, không hề giống người vừa bị đá ra khỏi hội đồng quản trị: “Hôm nay cháu sẽ mang vài vật riêng tư đi.”

Dứt lời, cậu cũng lười nhìn gương mặt già nua đầy dối trá của Tạ Bá Thuận, trực tiếp rời khỏi phòng hội nghị.

Sau khi trở lại văn phòng, tổng giám đốc Lý bưng cafe bước vào.

Đặt xuống bàn, cô không đi ra như thường ngày mà lại hỏi: “Chủ tịch Tạ, có thể nói với ngài vài câu không?”

Đỗ Yến gật đầu: “Cô nói đi.”

Tổng giám đốc Lý biết Đỗ Yến không thích quanh co vòng vèo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Thật ra khoảng thời gian gần đây vẫn luôn có công ty khác liên hệ với tôi, vốn dĩ tôi không có ý định nhảy việc, thế nhưng tình huống bây giờ…”

Tổng giám đốc Lý dừng lại một chút, thấy trên mặt Đỗ Yến vẫn tỏ ra bình thường: “Người tiếp nhận vị trí kia vẫn luôn bất hòa với ngài, tôi lo rằng nếu mình tiếp tục ở lại, không sớm thì muộn cũng sẽ bị loại trừ.”

Đỗ Yến hiểu điều cô đang e ngại. Năng lực của tổng giám đốc Lý rất tốt, nhưng trong mắt của Tạ Bá Thuận, cô lại là người thuộc phe Đỗ Yến.

Khi Tạ Bá Thuận lên chức, đương nhiên sẽ sa thải toàn bộ người của Đỗ Yến trong tập đoàn.

Song, Đỗ Yến sẽ không để ông ta thích làm gì thì làm. Trước khi Tạ gia thuộc về Hạ Cẩn, thế lực của Tạ Bá Thuận sẽ bị diệt trừ sạch sẽ.

Hạ Cẩn hiểu rất rõ con người Hạ Cẩn, dựa trên năng lực xử lý công việc của tổng giám đốc Lý, Hạ Cẩn sẽ không bởi vì cậu trọng dụng cô mà có cái nhìn phiến diện về tổng giám đốc Lý.

Dù sao giữa Đỗ Yến và tổng giám đốc Lý chỉ có liên hệ trong công tác, không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào cả.

“Tập đoàn Tạ thị có phải là…lựa chọn đầu tiên của cô không?”

“Không dám lừa ngài, phúc lợi của Tạ thị rất tốt. Tôi làm việc ở đây nhiều năm như vậy ít nhiều cũng trở nên gắn bó hơn. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không muốn chuyển sang công ty khác làm gì.” Tổng giám đốc Lý thản nhiên đáp.

“Tạ Bá Thuận sẽ không ngồi ở vị trí này quá lâu. Nếu cô có thể tiếp tục chịu đựng thì tôi sẽ điều cô tới phòng hồ sơ, chờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi lại trở về. Nhiều nhất là một năm sau, cô có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ như bây giờ.”

Đỗ Yến dừng lại một chút rồi nói: “Chủ tịch mới là một người biết trọng dụng hiền tài. Nếu cậu ta tiếp nhận Tạ thị thì nơi đây mới có thể ngày càng phát triển hơn, thêm nữa cô cũng biết cậu ta rồi đấy.”

Tổng giám đốc Lý nhìn biểu cảm bình tĩnh trên mặt Đỗ Yến, không nói ra bất kỳ nghi vấn nào, cô khẽ cúi đầu: “Vậy thì làm phiền chủ tịch Tạ.”

Sau khi tổng giám đốc Lý rời đi, Đỗ Yến cũng không vội vã sắp xếp đồ đạc trên bàn mà quay lưng bước tới cửa sổ sát đất, ngắm nhìn toàn bộ Nam Thành trước mắt.

Cửa phía sau bị người đẩy ra, Đỗ Yến không quay đầu lại cũng đoán được đại khái ai là kẻ có thể đi vào phòng làm việc của cậu mà không cần gõ cửa.

Dù sao, giữa cậu và Hạ Cẩn có huyết hải thâm cừu. Bất kể đối phương đến để nhục nhã hoặc khiêu khích cậu thì Đỗ Yến hoàn toàn có thể hiểu.

Hạ Cẩn im lặng hồi lâu, Đỗ Yến đang muốn quay người phá vỡ không khí trầm mặc một cách quỷ dị này, bất chợt một đôi tay đột nhiên ôm lấy eo cậu.

Cái ôm này nhìn qua thì vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực đạo lại rất lớn, siết chặt eo Đỗ Yến, tựa hồ sợ cậu chạy mất.

Hơi thở ấm áp phả vào tai Đỗ Yến, thanh âm quyến rũ, trầm thấp vang lên: “Cậu à, cậu có hài lòng với biểu hiện của cháu không?”

Đỗ Yến muốn tránh thoát, lại phát hiện sau tám năm không gặp Hạ Cẩn đã trở nên khỏe hơn trước, cậu giãy dụa mãi cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến hắn.

Hạ Cẩn đè lên người Đỗ Yến, vây cậu vào giữa người hắn và tấm kính.

“Hạ Cẩn, cậu muốn làm gì?” Đỗ Yến thở hổn hển nói.

Cậu có thể đưa Tạ thị cho Hạ Cẩn, nhưng dưới tình huống yếu thế như vậy lại khiến cậu vô cùng khó chịu.

Hạ Cẩn nhẹ giọng cười, ám muội đáp: “Cháu chỉ thấy văn phòng làm việc này quá đơn sơ, không xứng với cậu chút nào.”

Đỗ Yến giật giật lông mày, không trả lời.

Hạ Cẩn cũng chẳng bận tâm, hắn nói tiếp: “Sau này cậu không cần đến tập đoàn Tạ thị nữa. Cậu tiêu hao quá nhiều tinh lực về mấy chuyện ở đây, cho nên cháu không thích, cực kỳ không thích việc Tạ thị chiếm lấy sự quan tâm của cậu như thế.”

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve eo Đỗ Yến: “Cháu cũng không thích cả nhà họ Tạ cứ suốt ngày làm phiền cậu.”

Giọng Đỗ Yến trở nên lạnh lẽo hơn: “Hạ Cẩn, đến tột cùng là cậu muốn gì?”

“Không phải tất cả đều là những gì mà cậu luôn kỳ vọng sao?” Âm thanh của hắn vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức Đỗ Yến cảm thấy da đầu mình tê dại.

Đỗ Yến kinh ngạc, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi: “Tôi không hiểu ý của cậu.”

“Cậu đã dùng hết cách này đến cách khác, vất vả lắm mới đưa được tập đoàn Tạ thị này đến tay cháu còn gì?” Hạ Cẩn đáp “Tuy cháu cũng không biết mục đích cuối cùng của cậu là gì nhưng mà chỉ cần là điều cậu muốn thì cháu đương nhiên sẽ thỏa mãn cậu.”

Hạ Cẩn rốt cuộc cũng lùi lại, Đỗ Yến cảm thấy trước lúc đó, có vật gì mềm mại, ẩm ướt cọ lên tai cậu.

Đỗ Yến xoay người, nhìn bóng lưng Hạ Cẩn.

“Cậu à, bất kể cậu làm ra chuyện gì thì cháu cũng sẽ không trách cậu.” Hạ Cẩn đứng đó, tay đặt lên nắm đấm cửa: “Ngoại trừ…”

Hạ Cẩn còn chưa nói dứt câu đã bỏ đi, Đỗ Yến không đuổi theo, cứ nhìn cánh cửa trước mắt dần đóng lại như thế.

“Cậu ta biết cái gì nhỉ? Sao tao cứ có linh cảm rằng nội dung vở kịch đang như ngựa hoang thoát cương, chẳng biết chạy đến nơi nào…”

Tiểu Bát không thể không nói ra sự thực: “Cái lúc Hạ Cẩn bày tỏ tình cảm với cậu thì nội dung vở kịch đã đắp chiếu luôn rồi.”

Đỗ Yến vẫn tiếp tục chống cự: “Tao vẫn cứ nghĩ khi đó cậu ta còn nhỏ nên mới không hiểu chuyện, cách xa nhau một chút là được. Rõ ràng lúc ở nước ngoài rất bình thường, sao bây giờ lại có hơi biến thái vậy ta.”

Tiểu Bát đáp: “Không phải hơi, mà cậu ta chính là một tên biến thái.”

Đỗ Yến quay lưng nhìn dòng người và xe bên ngoài cửa sổ, cảm giác nôn nóng, bất an khi kế hoạch chệch đường ray dần dần dâng lên.
Bình Luận (0)
Comment