Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 18

Edit: Shion

Tư Hạo Lam nghĩ đến Kha Lâm, không hiểu sao liền nguôi giận. Tiềm thức y cảm thấy tiền của Kha Lâm chính là tiền của mình vì thế lưng càng thẳng, cằm nâng càng cao, ánh mắt càng thêm khinh thường, khí thế cũng càng thêm hung hãn.

Người xung quanh nghe bên này đối thoại, cùng lúc tiếp nhận được một tin tức như sau:

Tư Hạo Lam này là người có bối cảnh, không thể trêu vào.

Sau khi nhận rõ điểm này, những kẻ còn đang nói luyên thuyên liền ngậm miệng, không dám nhiều lời.

Loài người luôn nịnh hót thế đó.

Tư Hạo Lam lại cảm thấy có chút nguyện vọng còn chưa toại, y hỏi lão bản: “Nếu ta đã thanh toán tiền, ta đây có thể đánh bọn chúng không?”

Lão bản: “……. Không thể.”

Lão bản cảm thấy mệt tâm hết sức. Thân phận của Tư Hạo Lam rốt cuộc là gì ngay cả gã cũng không biết, như thế nào lại đột nhiên biến ra mấy ngàn vạn? Liệu có thể dùng số tiền này phát lương cho gã không, vì bộ phim này của Tư Hạo Lam, gã đã lỗ không ít tiền rồi.

Mặc kệ thế nào, Tư Hạo Lam là tới chụp tạo hình. Nếu tạo hình đã làm xong, kế tiếp phải chụp ảnh.

Nhiếp ảnh gia rất hài lòng với hình tượng của y, chỉ đạo y tạo pose, ảnh chụp được đều rất đẹp.

Tư Hạo Lam cực kì hưởng thụ cảm giác tạo dáng dưới ánh đèn. Y lúc nào cũng tràn đầy tự tin, cảm thụ ống kính vô cùng tốt, hiệu suất mạnh đến mức muốn tràn ra khỏi máy ảnh.

Hôm nay ngoại trừ Tư Hạo Lam còn có vài vị diễn viên chủ chốt cũng có mặt để chụp ảnh, nhưng mà diễn viên chính ảnh đế vẫn chưa tới. Tư Hạo Lam đã sớm không còn mong đợi tên ảnh đế này nữa, thích đến hay không thì đến, dù sao tình tiết trong sách hẳn sẽ không thể thay đổi được. Ảnh đế tròn hay méo, với y đều không quan trọng.

Ảnh đế không đến nhưng nữ chính lại đến.

Diễn viên vào vai nữ chính “Nghịch lưu” tên Hứa Nhạc Trúc, là tân thị hậu, đối diễn cùng ảnh đế rất ăn ý, đạo diễn cũng muốn để cô dẫn dắt ảnh đế làm quen màn ảnh nhỏ.

Hứa Nhạc Trúc xem ra vô cùng cảm thấy hứng thú với Tư Hạo Lam. Cô chủ động đi tới cùng Tư Hạo Lam chào hỏi: “Xin chào, sau khi nghe nói về anh tôi đã rất muốn gặp anh.”

Tư Hạo Lam không rõ cô có ý gì, cũng không biết cô muốn thân cận là thiện ý hay là ác ý.

Hứa Nhạc Trúc vươn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh môi cong, vẻ đẹp rất linh động, trên màn ảnh đặc biệt có duyên với khán giả. Tạo hình lần này của cô trong “Nghịch lưu” thiên về sự trưởng thành, chuyên gia tạo hình thiết kế cho cô hình tượng làm nổi bật sự quyến rũ. Cô cúi đầu cười khiến người ta vừa nhìn liền động tâm.

Tư Hạo Lam gặp Hứa Nhạc Trúc, cuối cùng đối với việc quay chụp của bộ phim truyền hình này quả thật đã có chút chờ mong.

Cùng diễn viên chuyên nghiệp đóng phim hẳn là rất thú vị.

Chuyện này cũng giống như đánh nhau, đối thủ quá yếu thật sự không dậy nổi tinh thần, chỉ có cường giả mới có thể khiến y hưng phấn.

Tư Hạo Lam tự nhiên nhớ đến thời gian y còn ở trên núi, tên đệ tử chính phái kia hàng ngày mò tới cửa khiêu khích y. Tuy ngày nào cũng đến rất phiền nhưng trong rất nhiều người chỉ có hắn còn có chút tài năng có thể khiến Tư Hạo Lam có chút hứng thú.

A, đúng, đó chính là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết thăng cấp, cuối cùng sống chết đánh không lại Tư Hạo Lam mới đi khiếu nại y, cho nên Tư Hạo Lam mới xuyên qua quyển sách này.

Tư Hạo Lam vừa nghĩ đến chuyện này mặt liền đen lại. Nếu y có cơ hội gặp được tên kia, nhất định phải đánh hắn một trận tơi bời.

Hứa Nhạc Trúc không biết Tư Hạo Lam suy nghĩ cái gì, chỉ thấy sắc mặt y có phần hung ác, thật sự rất hợp với tạo hình phản diện, liền tò mò hỏi y: “Lúc nào anh cũng nhập vai như vậy sao?”

Trống ngực Tư Hạo Lam đột nhiên đập loạn, y lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Qủa thật lúc nào tôi cũng muốn đánh người.”

Hứa Nhạc Trúc không hiểu lời y nói, liền nhìn y mỉm cười: “Anh thật thú vị. Tôi nghe nói anh lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư vào bộ phim này hai ngàn vạn, nhưng tiền lại được chuyển từ Khoa học công nghệ Chấn Vũ mà anh lại họ Tư, thật thần bí nha.”

Vốn dĩ nguyên chủ vì đào hôn, cố ý mai danh ẩn tích đi đóng phim nhưng Tư Hạo Lam chưa từng che dấu thân phận của mình, tra bừa cũng có thể biết y là đại công tử Tư gia.

Còn Khoa học công nghệ Chấn Vũ là cái gì, Tư Hạo Lam không hiểu, có thể là có liên quan đến Kha Lâm đi, y cũng không phải đặc biệt quan tâm.

Hứa Nhạc Trúc là diễn viên lâu năm, nhân mạch lớn, chuyện cô biết so với nhân viên công tác đoàn phim bình thường càng nhiều. Lúc này cô điểm ra thân phận của Tư Hạo Lam không giữ kín như bưng coi như là một loại thẳng thắn.

Tư Hạo Lam gật đầu, dáng vẻ bình tĩnh nói: “Cũng bình thường, chỉ là một chút tiền mà thôi.”

Sau khi y nói ra mấy câu này, trong lòng sảng khoái không chịu được, rất trang bức, cảm giác này y rất thích. Alipay của y chỉ có mấy ngàn tệ nhưng y vẫn quyết định mua đùi gà cho Kha Lâm.

Hứa Nhạc Trúc tưởng y thật sự có tiền, còn vân đạm phong khinh như vậy, nhất thời càng thêm bội phục. Cô đột nhiên nổi lên hứng thú, nói với Tư Hạo Lam: “Lý đạo diễn chọn người không dựa vào tiền. Dù sao hôm nay chụp tạo hình, muốn trực tiếp đối diễn với tôi một đoạn không?”

Tư Hạo Lam nhướn mày, nhận chiến thư: “Được.”

Tư Hạo Lam cùng Hứa Nhạc Trúc tiêu diễn, tất nhiên khiến mọi người vây xem, ai cũng tò mò kỹ năng diễn của Tư Hạo Lam. Y ngoại hình đẹp, vừa rồi lại biết y có tiền, loại công tử ca phổ thông này nhét vào đoàn phim diễn suất đều không tốt cho lắm, rất nhiều người tồn tại tâm lý chế giễu.

Nhưng những người từng tham gia ngày thử vai hôm đó biết, Tư Hạo Lam có kỹ năng diễn.

Hai người hóa trang đầy đủ, diễn tiểu đoạn nam ba đến nơi của nữ chủ truy tìm nhân sĩ Đảng ta.

Đây là đoạn nữ chủ che giấu chiến sĩ chính nghĩa đang chạy trốn khỏi sự truy bắt của nhân vật phản diện, xem như là một đoạn trích kinh điển của bộ phim điệp chiến này.

Hứa Nhạc Trúc nhập vai rất nhanh, trong nháy mắt vẻ mặt liền trở nên diễm lệ mị hoặc, trêu đùa đi về phía Tư Hạo Lam, nói: “Ai nha. Hôm nay quan gia đại giá quang lâm, thật sự khiến thiếu nữ thụ sủng nhược kinh.”

Tư Hạo Lam cười cũng không cười, lạnh mặt lướt qua, trên tay cầm roi ngựa, không ngừng gõ vào lòng bàn tay mình bày ra sự vội vàng cùng nôn nóng.

Nháy mắt hai người liền tóe ra tia lửa.

Hứa Nhạc Trúc sử dụng tất cả thủ đoạn phát huy mi lực của mình, từng cái nhăn mày đến từng nụ cười đều cực kì động lòng người. Đối mặt với mỹ nữ ai cũng sẽ mềm lòng. Khi khán giả xem đến đoạn kịch này sẽ theo bản năng hi vọng nữ chính có thể bình an vượt qua nguy hiểm, cho rằng nhân vật phản diện cùng sẽ theo gót họ, bị dung mạo xinh đẹp của nữ chính làm cho rung động sau đó để nữ chính lừa gạt qua cửa.

Nhưng Tư Hạo Lam cương quyết phá hủy loại hi vọng này của khán giả, hoàn toàn không chút lưu tình, gằn từng tiếng bức ép Hứa Nhạc Trúc khiến mọi người lo lắng cho vận mệnh của Hứa Nhạc Trúc do đó khẩn trương tới cực điểm, tim treo lên tận cổ.

Nhiếp ảnh gia ở một bên không ngừng chụp lại hiện trường, dùng làm tư liệu sống cho giai đoạn tuyên truyền. Sau khi mọi người xem xong trận đối diễn này mới thật sự tâm phục khẩu phục Tư Hạo Lam.

Khó trách người ta có thể làm nam ba, đẹp trai có tiền lại có diễn suất, hợp vai đến mức chọn không ra người thứ hai, chẳng trách đạo diễn Lý Chí Nghiệp thích.

Hai người chỉ diễn một đoạn ngắn, Hứa nhạc Trúc đã hoàn toàn thiện cảm với Tư Hạo Lam, thân thiện mà dí dỏm nói với y:”Vô cùng mong đợi lần hợp tác của chúng ta sau khi chính thức tiến tổ.”

Màn hóa trang phong ba liền như vậy qua đi. Tư Hạo Lam củng cố được một vị trí rất cao trong đoàn làm phim. Lão bản rất cao hứng, cuối cùng không cần lo lắng có người gây khó dễ cho bọn họ.

Từ đô thị phồn hoa về Kha gia, dọc đường đi từ ồn ào náo động đến yên tĩnh, từ tiếng người huyên náo đến hoang tàn vắng vẻ, người càng đi càng ít, cây cối càng lúc càng nhiều, bóng cây không biết nói, im lặng không một tiếng động. Tư Hạo Lam lần đầu cảm nhận rõ ràng dinh thư kia của Kha gia là một nơi tịch liêu như thế nào.

Hệ thống gác cổng tự động mở ra, y dừng xe, đi về phía căn nhà, thấy tất cả cửa sổ hướng về phía mặt trời vẫn bị ghim chặt chẽ, che kín không thấy ánh sáng. Dây thường xuân trên tường vẫn như trước mờ mờ ảo ảo che giấu thế giới bên trong.

“Hoan nghênh trở về.” Mai Khâm đứng trước cửa, mỉm cười nhìn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam gật đầu hỏi: “Martha đâu?”

Mai Khâm ôn hòa trả lời: “Cô ấy đang quét rác.”

Ánh mắt Tư Hạo Lam thoáng lơ lửng, ngậm miệng không hé răng.

Mai Khâm sáng tỏ cười cười, quan tâm nói với y: “Tiên sinh đang ở trong phòng.”

Tư Hạo Lam bước từng bước về phòng Kha Lâm, không gõ cửa trực tiếp xông vào.

Phòng Kha Lân vẫn âm u như vậy, phong cách cứng nhắc xám xịt áp lực đến nỗi khiến người ta không thở nổi. Ngay trong căn phòng này Kha Lâm đang ngồi trên xe lăn, lật xem một quyển sách không biết là cái gì.

Hắn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, lộ ra cặp mắt sâu thẳm mà ảm đạm, nhìn về phía Tư Hạo Lam.

“….Sao ngươi cứ đứng ở đó vậy?” Kha Lâm hỏi.

Tư Hạo Lam tựa lên cạnh tường, nửa thân thể giấu ở phía sau cánh cửa, còn cái đầu thì nhô ra, mụ mụ mẫm mẫm mà nhìn chằm chằm mặt Kha Lâm.

Y không dám lại gần, không biết có phải vì mấy ngày không gặp hay không mà triệu chứng của y trở nên nghiêm trọng, chính là xa xa thấy bóng lưng Kha Lâm ngồi ở đằng kia nhịp tim liền tăng tốc.

Tư Hạo Lam lấy ra một túi giấy, cách mấy thước ném về phía Kha Lâm, chính xác rơi xuống tay hắn.

“Phần thưởng của ngươi.” Tư Hạo Lam nói với Kha Lâm.

Hạo Lam Quân y luôn thưởng phạt phân minh. Kha Lâm khiến y mở mày mở mặt trong đoàn phim, y tất nhiên phải thưởng cho Kha Lâm một chút.

Kha Lâm nhướn mày, đặt sách vở xuống dưới chân, mở túi giấy, phát hiện bên trong là một chiếc…. đùi gà.

Còn là chiếc đùi được xé trực tiếp từ trên thân một con gà, mặt cắt không bằng phẳng, hoàn toàn không được chặt tử tế.

Ánh mắt Kha Lâm nặng nề, tăm tối hỏi: “Chỉ cái này? Cánh gà đâu, ức gà đâu, còn một chân nữa đâu?”

Tư Hạo Lam tránh ở sau cửa, đúng lý hợp tình mà nói: “Bị ta ăn rồi.”

- Hết chương 18-
Bình Luận (0)
Comment