Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 48

Mọi người ăn xong, Triệu Kỳ và Mai Khâm mượn cớ muốn thu dọn phòng ăn đuổi Kha Lâm và Tư Hạo Lam về đại sảnh.

Tư Hạo Lam rất thích đại sảnh này, thiết kế theo phong cách Châu Âu, khắp nơi trang trí bằng rèm cửa màu đỏ và tua rua màu vàng, chính giữa trải một tấm thảm lớn, trên thảm đặt sô pha đơn giản mềm mại như mây, y có thể lười biếng nằm lăn lộn trên mặt đất.

Tư Hạo Lam ăn đến thỏa mãn, thân trên ngồi dựa lên đệm, hơi híp mắt lại, tùy ý để Kha Lâm nghiên cứu tai mèo y đeo.

Kha Lâm nhéo một cái, vân vê, xúc cảm tốt, nhưng rốt cuộc chuyển động thế nào?!

Sờ theo hướng tóc, Tư Hạo Lam thậm chí còn lộ ra biểu cảm khoan khoái hưởng thụ.

Kha Lâm nhất thời rơi vào hoang mang ” Chẳng lẽ Tư Hạo Lam thật sự là mèo?”. Hắn ra lệnh cho Tư Hạo Lam: “Không phải đã nói sáng trưa chiều tối đều phải đổi màu sao?”

Tư Hạo Lam nghe xong liền ngoan ngoãn gỡ đôi tai màu hồng trên đầu xuống, đổi thành chiếc có họa tiết da báo.

Mèo con mềm mại đáng yêu nháy mắt biến thành mèo lớn hoang dã. Một con báo thân hình menly, lười biếng mà quyến rũ, dựa trên ghế sô pha, một tay chống cằm, đôi mắt khép hờ, lộ ra vòng eo mảnh mai.

Kha Lâm lần thứ hai che mũi. Kích thích, lần sau mua thêm cái đuôi.

Khoảng thời gian qua, Tư Hạo Lam bận tối tăm mặt mũi, bây giờ được hưởng thụ buổi chiều nhàn nhã, trừ việc Kha Lâm thường ngắm nghía đôi tai của y sẽ mặc y nghỉ ngơi, không có quấy rầy. 

Lúc này, Martha đang quét sân xông vào. Kha Lâm nhìn cô hầu gái vui vẻ tung bay làn váy, đi tới đi lui ở bên cạnh bọn họ, đột nhiên phát hiện trên váy cô kẹp một thứ gì đó.

Hắn gọi Martha lại gần, nhìn kỹ một chút mới nhận ra là một tờ mười tệ gài trong đồ trang sức bên hông váy của Martha.

“Đây là cái gì?” Trước kia vốn dĩ không có, những người khác chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, nhất định là Tư Hạo Lam làm, Kha Lâm kéo tai báo hỏi.

“Ah… Đây là tiền lương ta phát cho nàng.” Tư Hạo Lam lười biếng nói.

Tư Hạo Lam rất hâm mộ thủ hạ đắc lực của Kha Lâm, cho nên y quyết định trở về nâng cao đãi ngộ cho Martha, không thể bạc đãi thủ hạ của mình.

Kha Lâm nhìn chằm chằm hầu gái bị mười đồng thúc đẩy, qua bao nhiêu năm lần đầu tiên Martha được nhận tiền lương, vô cùng vui vẻ, quét dọn bắt đầu dốc sức hơn rất nhiều.

“Các ngươi để nàng làm không công nhiều năm như vậy, thực sự quá keo kiệt.” Tư Hạo Lam nói.

Kha Lâm: “…” Cho nên ngươi trả cô ấy mười đồng? Thật là hào phóng.

Xế chiều, tác phẩm hội họa Kha Lâm đấu giá ở dạ tiệc được đưa về nhà. Trên đường nhân viên giao hàng nhiều lần gọi điện xác nhận đường đi. Lúc bọn họ lái xe đến bị khung cảnh trên đường núi dọa sợ, kiểu gì cũng không nghĩ nổi còn có người ở loại địa phương rời xa trần thế như vậy, còn tưởng mình đi nhầm đường.

Kha Lâm bảo Mai Khâm treo bức tranh trong phòng sách. Thời điểm treo lên mọi người liền đến vây xem.

Nữ minh tinh trên bức tranh sơn dầu mặc âu phục thịnh hành của thế kỉ trước, ánh mắt đối diện với người bên ngoài bức họa.

“Tranh hơn mười vạn đó nha.” Tư Hạo Lam sờ cằm nói: “Chờ ta nổi cũng tìm người vẽ một tấm.”

“Ấy ấy ấy, điềm xấu.” Mai Khâm vội vàng nói. “Sau khi nữ minh tinh qua đời bức tranh này mới tăng giá.”

Anh ta nhìn người trong tranh có chút hoài niệm, nói: “Hồi còn bé tôi từng xem phim cô ấy đóng thời trẻ, lúc đó cảm thấy quả là nữ thần trong lòng.”

Triệu Kỳ sờ mái tóc ngắn ngủn của mình, tò mò hỏi: “Tôi chưa xem bao giờ. Mai thúc, xinh đẹp không?”

Kha Lâm hừ một tiếng, nói: “Đây chính là sự khác biệt thế hệ.”

Mai Khâm tức đến run rẩy, nói: “Tôi cùng lắm chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi mà thôi…”

Chờ bức tranh treo xong, mỗi người đều tự thưởng thức, im lặng không lên tiếng.

Bức tranh màu sắc diễm lệ gần như dung hợp với bầu không khí của Kha gia, tươi đẹp lại quỷ dị. Rõ ràng nụ cười của nữ minh tinh trong sáng dịu dàng, dưới ánh sáng ảm đạm của Kha gia thoạt nhìn như phủ thêm một lớp vải mỏng, mờ mịt tăm tối nhìn không rõ.

“Hơi rợn người…” Triệu Kỳ xoa cánh tay, quyết định về sau không có việc gì sẽ không chạy vào phòng sách.

“Rất hợp.” Kha Lâm nhìn về phía Triệu Kỳ, đôi mắt đen láy sâu như vực thẳm. Hắn vẽ ra một nụ cười âm u, độ cong khóe miệng giống hệt người phụ nữ trong tranh.

Triệu Kỳ sởn gai ốc.

Mai quản gia bất đắc dĩ nghĩ, tiên sinh lại thêm một đối tượng bắt nạt.

Dù Tư Hạo Lam ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn còn rất nhiều việc.

“Nghịch lưu” đã đại kết cục, rating cao nhất đã qua, tiếp theo là thời gian để các vị diễn viên khai triển thần thông củng cố nhiệt độ của mình.

Ảnh tạp chí của Tư Hạo Lam cuối cùng đã có thể phơi sáng. Để phù hợp với hình tượng phản diện những bức ảnh được chụp tà mị mê người. Sự va chạm giữa sơ mi trắng cùng trang sức phong cách Gothic làm nổi bật ưu điểm ngoại hình của Tư Hạo Lam đến mức tối đa.

Bức ảnh vừa công bố trên weibo, fans của Tư Hạo Lam như phát điên. Đặc biệt là chữ cái muội, lưu loát gõ một đoạn dài rắm cầu vồng kèm theo một hàng dấu chấm than biểu đạt tâm tình kích động của cô.

“Hu hu hu, em muốn in ảnh treo ở trong phòng.”

Chữ cái muội vừa nói trên weibo xong thì có một nhóm giao hàng đến Kha gia, lần này là đến giao ảnh.

Ảnh tạp chí Tư Hạo Lam chụp được Kha Lâm rửa sạch. Từng tấm ảnh được phóng to đóng trong khung lớn, treo khắp nơi trong nhà.

Tư Hạo Lam đứng trước hình mình, chìm đắm trong sắc đẹp của bản thân, nói: “Ta thật là đẹp trai.”

Mai Khâm: “…”

Đối với chuyện này Triệu Kỳ bày tỏ rất vui vẻ: “Không biết vì sao, đại thiếu gia có công năng trấn tà. Một khi hình của cậu ấy treo lên tường cảm giác sáng bừng cả căn nhà, không khí khủng bố giảm đi rất nhiều.”

Ngoại trừ tạp chí, một số tiết mục ghi hình của Tư Hạo Lam cũng lần lượt phát sóng. Tuy gọi là nghỉ ngơi, thỉnh thoảng y vẫn sẽ ra ngoài tham gia một số hoạt động nhỏ.

So sánh với Tư Hạo Lam, người bận rộn ngược lại là Kha Lâm.

Rốt cuộc Tư Hạo Lam cũng biết vì sao thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kha Lâm đảo ngược so với những người khác. Dĩ nhiên không phải vì hắn là ma cà rồng, mà vì trụ sở chính của Khoa học công nghệ Chấn Vũ ở nước Mỹ. Bình thường hắn phải trao đổi với bên kia cho nên thời gian đan xen.

Lần trước Sarah cao giọng tại dạ tiệc tụ hội các nhà doanh nghiệp mua được tàng phẩm, mục đích là PR cho Khoa học công nghệ Chấn Vũ và Kha Lâm, chứng minh kế tiếp Kha Lâm nhất định có động tác lớn.

Tư Hạo Lam không hiểu mấy chuyện thương nghiệp này, chỉ cảm thấy Kha Lâm gần đây đột nhiên bận rộn, chủ yếu dính vào máy tính rất ít khi ra khỏi cửa phòng, thời gian ngủ cũng càng ngày càng ngắn, thậm chí có thời điểm sáng sớm Tư Hạo Lam tỉnh dậy phát hiện hắn vẫn chưa ngủ.

Chẳng trách hắn càng ngày càng gầy, Tư Hạo Lam dặn dò Triệu Kỳ làm nhiều món bổ dưỡng. Triệu Kỳ bất đắc dĩ nói: “Tôi và Mai thúc mỗi ngày đều suy nghĩ cách bồi bổ thân thể cho Kha tiên sinh nhưng thể trạng cậu ấy quá kém, gần đây lại rất mệt mỏi, làm thế nào sắc mặt cũng không tốt lên được.”

Trong một khắc, Tư Hạo Lam nhớ đến nguyên thư.

Trong nguyên thư, Kha Lâm cuối cùng mắc bệnh mà chết.

Hắn đối đầu với nguyên chủ và ảnh đế, cuối cùng không thành công, sau đó tâm sức lao lực quá độ liền ốm chết.

Lúc đầu y không để chuyện này ở trong lòng, bây giờ nhớ đến lại có chút sợ hãi. Tư Hạo Lam cảm thấy hơi phiền muộn, trực tiếp đi tới phòng Kha Lâm. Kha Lâm vẫn đang miệt mài cúi đầu làm việc.

“Nghỉ ngơi chút đi!” Tư Hạo Lam lên tiếng gián đoạn hắn. “Ta xoa bóp cho ngươi.”

Kha Lâm dừng công việc trong tay, giơ tay nhéo ấn đường, vẻ lạnh lẽo trên mặt tan ra, để lộ thần sắc nhu hòa. “Được.”

Tư Hạo Lam như mọi ngày, im lặng bóp chân cho Kha Lâm, tuy mặt luôn luôn đỏ nhưng hôm nay lại như có tâm sự, đôi mắt chăm chú nhìn chân Kha Lâm, có chút không tập trung.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Kha Lâm bóp cằm y đã thành quen, thường ngồi trên xe lăn làm vậy để Tư Hạo Lam ngẩng đầu.

Tư Hạo Lam ngước lên theo động tác của hắn, hỏi: “Có thể đừng liều mạng như vậy không?”

Tư Hạo Lam có chút khó lý giải. Y luôn sống tùy tâm sở dục, chưa từng cố chấp với bất cứ điều gì, ngoại trừ bản thân y không có thứ gì có thể khiến y để vào mắt, y không hiểu rốt cuộc điều gì khiến Kha Lâm liều mạng như vậy.

Kha Lâm cũng không hiểu Tư Hạo Lam sao lại đột nhiên tỏ vẻ lo lắng. Hắn không để bụng nói: “Không có gì. Gần đây có một dự án đến thời điểm mấu chốt cho nên hơi bận rộn.” Hắn dùng ngón tay ôm lấy cằm Tư Hạo Lam, trong mắt mơ hồ có ý cười. “Sao ngươi đột nhiên lo lắng chuyện này? Là vì ta lạnh nhạt với ngươi sao?”

Tư Hạo Lam rầu rĩ nói: “Ta chỉ cảm thấy ngươi quá liều mạng, gần đây gầy đi rất nhiều.”

Kha Lâm chưa từng đọc tiểu thuyết, không hề biết kết cục của mình, tưởng Tư Hạo Lam thấy hắn quá yếu đuối, nói: “Không sao. Cơ thể của ta trong lòng ta nắm rõ.”

Kha Lâm cảm thấy trạng thái của hắn chưa bao giờ tốt đến vậy, tuy cơ thể hơi mệt mỏi nhưng tâm trạng rất phấn khởi.

Nhiều năm giấu nghề cuối cùng đã đến thời khắc bùng nổ, nguyện vọng của hắn gần như lập tức có thể thực hiện được, những gì mong muốn đều nằm trong tầm tay của hắn, Kha Lâm sẽ không từ bỏ vào thời điểm này.

Hơn nữa bây giờ còn có Tư Hạo Lam bầu bạn bên cạnh khiến hắn càng có thêm lòng tin.

Kha Lâm búng vào ót Tư Hạo Lam một cái, nói: “Hôm nay ngươi sao vậy? Như cà tím phơi sương.”

Tư Hạo Lam dùng sức ấn chân Kha Lâm, nói: “Ta quyết định về sau sẽ giám sát ngươi ăn cơm. Ngươi phải ăn nhiều một chút, ta ăn bao nhiêu ngươi ăn bấy nhiêu.”

Kha Lâm:?” Vậy hắn sẽ no chết à?!

Cũng may Kha Lâm có một đám thuộc hạ đắc lực. Gần đây Mai Khâm cũng bận túi bụi theo, Kha Lâm không tiện ra ngoài liền để anh ta làm người liên hệ. Mai quản gia mặc com-lê nhìn cũng ra mô ra dạng, cả ngày Âu phục ở trong nhà ra ra vào vào.

Đôi khi Mai Khâm sẽ cùng Kha Lâm xúm vào bàn bạc công việc, nội dung bọn họ nói quá cao thâm, Tư Hạo Lam và Triệu Kỳ nghe không hiểu.

Triệu Kỳ ngạc nhiên nói: “Mai thúc thật lợi hại, còn có thể bàn chuyện làm ăn.”

Kha Lâm liếc cậu một cái, nói: “Trước đây Mai Khâm là thư ký của cha tôi, chuyện nghiệp vụ hắn hiểu rất rõ.”

Lòng kính trọng của Triệu Kỳ đối với Mai thúc thúc lại sâu thêm vài phần: “Tôi đây về sau mở nhà hàng có thể mời Mai thúc đến giúp đỡ không?”

Mai Khâm: “…” Dao mổ trâu giết gà đi? Tiểu Triệu này đến cùng có bao nhiêu hiểu lầm với anh ta?

Sự bận rộn của Kha Lâm đã đạt đến đỉnh điểm. Ngay khi Tư Hạo Lam muốn dứt khoát trói hắn lên giường để hắn ngủ một giấc thì Sarah xuất hiện ở Kha gia.

Mĩ nữ đại diện lần này thay một bộ suite, trang phục của nữ doanh nhân chuyên nghiệp, ưu tú từ đầu đến chân, khí chất bức người.

Con người hiện đại của cô hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí của Kha gia, đi trên hành lang Kha gia giống như một người xuyên không tới. Cô đi đến trước mặt Kha Lâm, nói: “Boss, tôi tới đón anh.”

Hôm nay Kha Lâm cũng mặc tây trang chỉnh tề, thắt cà vạt. Tây phục xám bạc tôn lên vẻ thân sĩ tự chủ của hắn, nghiêm túc mà ưu nhã. Nếu không để ý đến chiếc xe lăn bên dưới sẽ là tổng tài bá đạo bước ra từ trong tiểu thuyết.

Nhưng tổng tài bá đạo chẳng hề vui, Tư Hạo Lam tinh ý phát hiện hắn thậm chí có chút khẩn trương.

“Tôi nhất định phải tham dự sao?” Kha Lâm thần sắc nhàn nhạt, hỏi Sarah.

Sarah bất đắc dĩ nói: “Boss, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy chính vì hội nghị lần này. Tôi mặc dù là người đại diện của anh nhưng vẫn không thể hoàn toàn thay thế anh.”

Kha Lâm trầm mặc vài giây, nói với Tư Hạo Lam: “Hôm nay ta phải ra ngoài họp, có thể rất lâu mới trở về.”

Tư Hạo Lam gật đầu.

Kha Lâm hít sâu một hơi, chuyển hướng về phía Sarah nói: “Đi thôi.”

Tư Hạo Lam nhìn theo Kha Lâm cùng Sarah ngồi lên con xe màu đen, sau đó rời đi dưới sự hộ tống của đoàn xe.

Mai Khâm không đi cùng, ngược lại ở nhà. Anh ta đứng bên cạnh Tư Hạo Lam, thở dài nói: “Tiên sinh không thích xuất đầu lộ diện. Các hội nghị có thể để Sarah đảm nhiệm đều để cô ấy làm, có thể mở video là mở. Nhưng hôm nay quá quan trọng, quản lý cấp cao của Chấn Vũ tại Mỹ đặc biệt đến quốc nội, còn có nhân viên công chức của chính phủ thành phố tham dự, tiên sinh không thể không đi.”

Mấy ngày qua, bất kể là Mai Khâm hay Kha Lâm đều vô tình hoặc cố ý tiết lộ một ít tin tức cho Tư Hạo Lam, không hề giấu y chuyện gì. Điều này đại biểu căn nhà này đã dần dần tiếp nhận y.

Nhưng bây giờ Tư Hạo Lam đang suy nghĩ chuyện khác.

Kha Lâm quả nhiên vẫn để ý đến đôi chân, không muốn bại lộ khuyết điểm của mình trước mặt công chúng, vì vậy mới không sẵn lòng ra khỏi nhà. Hắn luôn coi trọng sự nghiệp của mình, hội nghị lần này quan trọng như vậy vẫn không thể nào loại bỏ tâm trạng mâu thuẫn của hắn. Chứng minh đối với chuyện đôi chân còn lâu hắn mới có thể thoải mái.

Tư Hạo Lam quay đầu, nhìn về phía Mai quản gia, hỏi một vấn đề y vẫn luôn muốn biết: “Chân của Kha Lâm có thể chữa khỏi không”
Bình Luận (0)
Comment