Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 69

Kha Lâm đang ở đó rối rắm vấn đề xuyên không, cùng lúc đó Mai Khâm cũng nhìn thấy màn hóa trang của Tư Hạo Lam. Quản gia chính trực suy nghĩ khác hẳn tiên sinh nhà mình.

Quản gia cho rằng đây cũng là play đặc biệt giữa tiên sinh và Tư thiếu gia, ngại ngùng nói: “Tư thiếu gia, cậu đã về. Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi!”

Phải cho hai người họ cơ hội ở riêng, như vậy mới có thể hòa giải.

Quản gia nghĩ xong, tự giác rời khỏi phòng, để lại không gian cho bọn họ.

Nhưng mà, Tư thiếu gia thật sự rất đẹp.

Tiên sinh tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy, quản gia vừa hạnh phúc vừa yên lòng.

Sau khi Mai Khâm rời đi, nơi này chỉ còn lại Kha Lâm và Tư Hạo Lam. Hai người không nói chuyện, chỉ nhìn nhau.

Tư Hạo Lam hơi nhích lại gần.

Mái tóc dài đến eo ở sau lưng đung đưa theo động tác của y, đuôi tóc quét qua hông nhẹ như lông vũ.

Bản thân Tư Hạo Lam eo nhỏ chân dài, hiện tại mặc trường sam dung mạo càng thêm xuất chúng, ngọc thụ lâm phong.

Khuôn mặt y giấu trong mái tóc dài không vấn dùng con ngươi đen láy quan sát Kha Lâm, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười hàm chứa phong thái tự cao tự đại hắn quen thuộc, ngũ quan càng có vẻ diễm lệ động lòng người.

Kha Lâm biết Tư Hạo Lam rất đẹp, bình thường mặc đại một bộ quần áo, bất kể là phong cách gì đều có thể khống chế, còn rất đẹp mắt.

Chỉ là không ngờ y hợp cổ trang đến vậy.

Kha Lâm nhìn đến ngây người, ở trong đầu kì diệu mà nghĩ, đây là quần áo của triều đại nào.

Tư Hạo Lam chậm rãi nhích đến trước mặt hắn, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, muốn biết hắn còn giận hay không.

Một mùi hương thanh mát ập vào mặt, tiến vào khoang mũi của Kha Lâm khiến hắn chợt hoàn hồn.

“Chuyện gì xảy ra với em vậy?” Kha Lâm rốt cuộc cũng mở miệng, mở to mắt nhìn Tư Hạo Lam hỏi.

Tư Hạo Lam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Đây chính là dáng vẻ vốn có của ta.”

Kế hoạch quay chụp bộ phim tiên hiệp của Lý Tinh Hà khiến Tư Hạo Lam vô cùng hứng thú. Y cũng muốn tái hiện phong cảnh của thế giới trước cho mọi người xem. Vì vậy ngấm ngầm nhận lời, gia nhập hàng ngũ diễn viễn của bộ phim này.

Nhưng hiện tại mới chỉ có kịch bản sơ bộ, nhân vật chính của kịch bản là một nhân vật không chính không tà, Lý Tinh Hà muốn để Tư Hạo Lam diễn.

“Sao ngươi không tự mình diễn?” Tư Hạo Lam hỏi.

Lý Tinh Hà thở dài, nói: “Ta hợp đóng điện ảnh, hơn nữa nhân vật này ta không chắc có thể diễn tới, nhưng ngươi thì có thể.”

Suy cho cùng Lý Tinh Hà không đủ tà khí, hơn nữa ảnh đế đóng phim thần tượng cổ trang tạo hình mĩ nam như hoa như ngọc sẽ bị fans sự nghiệp của hắn mắng đến thương tích đầy mình.

“Vậy sao ngươi không trực tiếp đưa chuyện của chúng ta vào mà phải sáng tác riêng một kịch bản khác?” Tư Hạo Lam lại hỏi.

Lý Tinh Hà dở khóc dở cười, nói: “Chuyện đó mà quay khán giả sẽ không xem, quay ta hàng ngày bị ngươi đánh xuống núi như thế nào sao?”

Cũng đúng, lao động máy móc lặp đi lặp lại, Tư Hạo Lam cũng cảm thấy buồn chán, khán giả xem còn nhàm chán hơn.

“Vì vậy, lần này sẽ quay một câu chuyện tình yêu si mê quyến luyến, lâm li bi đát phát sinh dưới bối cảnh quen thuộc của chúng ta.”

Lý Tinh Hà không nói với Tư Hạo Lam, nhân vật chính trong kịch bản dựa theo dáng vẻ và tính cách của Tư Hạo Lam, tự tại tiêu sái, nhưng sẽ hơi giảm bớt sự cuồng ngạo bất kham của y.

Vì vậy nhất định phải để Tư Hạo Lam diễn.

Tư Hạo Lam lén lút nhận bộ phim này của Lý Tinh Hà, không dám tiết lộ, sợ truyền đến tai Kha Lâm chọc giận hắn.

Thế nhưng y thực sự rất muốn diễn nhân vật này, muốn khán giả của thế giới này nhìn thấy phong cảnh quê hương y.

Lý Tinh Hà thậm chí còn tìm một nhà thiết kế thời trang dựa theo dáng vẻ của Hạo Lam Quân trong trí nhớ của hắn, thiết kế trang phục riêng cho Tư Hạo Lam, bảo Tư Hạo Lam thử hóa trang.

Y mặc vào bộ trang phục này, trong nháy mắt Lý Tinh Hà cũng hoảng hốt, phảng phất như xuyên không trở về quá khứ.

Tư Hạo Lam mặc trang phục quen thuộc, bừng bừng phấn chấn, không thèm thay quần áo trực tiếp lái xe lao thẳng về nhà.

Kha Lâm cứ phớt lờ y, y nghĩ cho Kha Lâm xem dáng vẻ này của y có phải sẽ nguôi giận không?

Kết quả Kha Lâm nhìn đến ngây người.

Trôi qua rất lâu, hắn mới cúi đầu, dùng tay đỡ lấy trán mình, lầm bẩm: “Có phải mình điên rồi không?”

Oa, cuối cùng ngươi cũng nhận ra rồi, Tư Hạo Lam nghĩ.

Nếu là người bình thường, nhìn thấy tạo hình này của Tư Hạo Lam sẽ nghĩ giống Mai Khâm, cho rằng y đang mặc đồ diễn.

Nhưng Kha Lâm không phải là người bình thường, mạch não khác hẳn người thường. Hắn bắt đầu xem xét ý nghĩa lý thuyết của xuyên không. Hắn ngẩng đầu lần nữa, nghi ngờ nhìn Tư Hạo Lam, hỏi: “Vậy nên, bộ dạng em tại sao lại như thế này?” Kha Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Em vừa trở về một chuyến à?”

Tư Hạo Lam sửng sốt một lúc mới hiểu Kha Lâm nói trở về là ý gì.

Y cười như điên trong lòng, nhưng nét mặt vẫn tỉnh rụi, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta đã trở về thế giới cũ một lần, đi thăm bọn thủ hạ của ta. Ở thế giới cũ, thân phận của ta rất cao, nhất hô bá ứng không ai dám không theo.” Y đứng lên, xoay một vòng, giống như một con khổng tước xòe đuôi phô diễn bộ lông của mình. “Đây chính là cách ăn mặc thường ngày của ta, rất có khí thế đúng không?”

Kha Lâm chăm chú nhìn y, một lát sau khẽ thở dài, dựa vào xe lăn, lại trầm mặc.

Mấy ngày nay chiến tranh lạnh hắn luôn làm điệu bộ này. Tư Hạo Lam nhận thấy sự bất thường, ngồi xuống, nhìn hắn hỏi: “Sao vậy?” Tư Hạo Lam vốn không phải người sẽ giấu lời nói ở trong lòng, lúc này trực tiếp hỏi: “Kể từ lần ta không muốn nhà máy của Tư gia ngươi bắt đầu không nói chuyện với ta, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”

Kha Lâm xụ mặt, không lên tiếng.

Tư Hạo Lam tới gần hắn, hô hấp bắt đầu dồn dập, gương mặt phủ màu đỏ hồng.

Mỗi khi y làm vậy tựa như một con mèo đang làm nũng, hồn nhiên cọ cọ lấy lòng chủ nhân của mình.

Hơn nữa hôm nay y mặc phóng đãng. Áo bào màu mực cấm dục, ngoài lạnh trong nóng. Ánh mắt Kha Lâm u ám, cuối cùng nói: “Ngay cả sản nghiệp mấy tỷ cũng không thể giữ chân em, em vẫn sẽ rời đi.”

Tư Hạo Lam sửng sốt, y không hiểu Kha Lâm đang nói cái gì.

Giọng nói của Kha Lâm trầm thấp, vẻ mặt mệt mỏi ảm đạm: “Ta biết em không quan tâm những thứ thế tục, luôn tỏ ra hờ hững. Ban đầu ta còn không hiểu tại sao, nhưng hôm nay đã hoàn toàn minh bạch. Em giống như Chức Nữ và Hằng Nga, ngày nào đó sẽ phải bay về trời.”

Khoan đã, cái quỷ gì.

Thần cmn Chức Nữ Hằng Nga. Tư Hạo Lam lui về phía sau, trừng mắt nhìn Kha Lâm, đột nhiên thấy quyển sách trên tay hắn, nhìn kỹ tên sách quả thực giận đến bốc khói.

Cái động trong đầu Kha Lâm quả nhiên còn sâu hơn đáy biển.

“Ngươi còn muốn làm Ngưu Lang, Hậu Nghệ? Không có cửa đâu.”

Y tức giận ném quyển sách kia sang một bên, bất ngờ chui vào lòng Kha Lâm.

Con mèo nhào tới.

Kha Lâm ôm chặt con thỏ mèo cỡ lớn. Mông Tư Hạo Lam ngồi trên ghế, nửa thân trên dựa trong lòng Kha Lâm, tay xuyên qua eo vòng quanh hông hắn, đệm hắn từ xe lăn lên.

“Này.” Kha Lâm biết y khỏe, nhưng y như vậy không rõ là Kha Lâm ôm y hay y đang trói Kha Lâm.

Tư Hạo Lam biết vì Kha Lâm ngồi xe lăn, không thể chủ động ôm hay làm những động tác thân mật cho nên mỗi lần đều tinh ý nhào vào lòng.

Kha Lâm ôm thân thể nóng rực mềm mại trong lòng, tâm tình dần dần hồi phục, chợt nghe thấy Tư Hạo Lam nói: “Ta sẽ không đi.”

“Dù nơi đây không phải là cố hương của ta, nhưng ta đã coi nơi này là nhà của mình, ta sẽ không đi.” Y nhấn mạnh lần thứ hai.

Y cũng từng nhung nhớ ngọn núi kia của mình. Thương sơn vân hải tự do tự tại. Nhưng y cũng thích nơi đây, tòa dinh thự cổ quái, cùng chủ nhân kì lạ.

Y biết Kha Lâm rất thiếu cảm giác an toàn, luôn lo lắng y sẽ rời đi, ngoại trừ còng tay xích chân còn thích dùng của cải trói y.

Giống như làm kim chủ của y là y có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Lần này cũng sống chết muốn tặng nhà máy cho y, y biết đây là một phần tâm ý của Kha Lâm.

Tư Hạo Lam đứng dậy, nâng khuôn mặt của Kha Lâm, điều tiết hô hấp của mình đề phòng lần nữa chưa gì đã bất tỉnh. Đến khi y cảm thấy mình có thể chống đỡ được mới đỏ mặt chậm rãi tới gần, trịnh trọng áp môi mình lên môi Kha Lâm.

Kha Lâm nheo mắt, mặc y hôn loạn xạ không theo quy tắc.

… Như bị động vật gặm nhấm.

Một lát sau, hắn mới đỡ lấy lưng của Tư Hạo Lam, hé miệng cùng y trao đổi không khí.

Hai người hổn hển tách ra. Tư Hạo Lam hoàn toàn mềm thành một bãi bùn, ngọ ngoạy giơ tay giúp Kha Lâm lau sạch chất lỏng sáng bóng trên khóe miệng hắn. Ánh mắt Kha Lâm tối sầm, há miệng cắn ngón tay y, trên đầu ngón tay lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.

Tư Hạo Lam mở to mắt nhìn hắn, hỏi: “Vẫn giận à?”

“Ta không có giận.” Kha Lâm giải thích.

Trong kế hoạch của hắn, hắn tặng nhà máy của Tư gia cho Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam danh chính ngôn thuận kế thừa sản nghiệp của Tư gia, sau đó sẽ rất cao hứng, nhân lúc Tư Hạo Lam vui vẻ, hắn sẽ nói: “Em vào làm dâu ở nhà ta, của ta chính là của em, em chính là ta.”

Kết quả người ta xuyên qua đây, căn bản không cần.

Kha Lâm lại lần nữa lộ ra vẻ mặt chán nản. Tư Hạo Lam tưởng hắn vẫn không vui, suy nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay.

“Ta không tin trời.” Tư Hạo Lam nói, tay phải chỉ lên trời, kiên định nói: “Nhưng ta nguyện ý thề, Tư Hạo Lam ta tuyết đối không rời khỏi Kha Lâm, nếu gian dối sẽ bị sét đánh, chết cũng không yên…”

Kha Lâm bịt miệng y, tức giận mắng: “Em nói cái gì vậy!”

Tư Hạo Lam mặc đồ cổ trang, mái tóc xõa tung, khi nói có vẻ vô cùng chân thành khiến Kha Lâm hoảng hốt.

Tư Hạo Lam bị hắn bịt miệng, chớp chớp mắt.

“Không cần thề.” Kha Lâm bất đắc dĩ nói.  

Lúc này Tư Hạo Lam mới gạt tay hắn, nói: “Nhưng ngươi không tin ta, phim truyền hình luôn diễn như vậy. Nữ không tin nam, nam lập tức thề độc, nữ sẽ nhào tới bịt miệng hắn, nói đừng mà chồng, sau đó hai người liền hòa thuận.”

Kha Lâm: “…”

Cách y nói về loại tình tiết kinh điển này sao quen thuộc như vậy, còn ngược lại đi?! Ai là chồng ai hả?

Kha Lâm hoàn toàn bị y chọc cười. Tư Hạo Lam đúng là đại bảo bối của hắn, dù tâm trạng tiêu cực thế nào cũng có thể bị vài ba câu của y dọn dẹp sạch sẽ.

Kha Lâm kéo Tư Hạo Lam lại gần, thấp giọng nói: “Haizz, bỏ đi. Bất kể e từ đâu đến, hiện tại đang ở đây là được.” Hắn dùng chóp mũi cọ cọ mũi Tư Hạo Lam. “Hôn một cái.”

Hai người dính nhau như sam. Chiến tranh lạnh mấy ngày trước phảng phất như chưa từng xảy ra. Kha Lâm nghĩ, quên nhà máy đi, lần sau phải thăm dò xem Tư Hạo Lam rốt cuộc thích gì.

Tư Hạo Lam hôn hôn, phát hiện ra một vấn đề.

Y cúi đầu nhìn xuống chỗ đó của Kha Lâm, nói: “Ngươi lại cứng rồi.” Giống lần trước.

Hai mắt Kha Lâm tối sầm, tốt xấu đã có kinh nghiệm từ trước, lớn tiếng nói: “Ta là đàn ông, chuyện này có gì đáng ngạc nhiên.” Mỹ nhân ở đây nào có đạo lý ngồi trong lòng mà không làm loạn.

Tư Hạo Lam gật đầu. Quả thực không có gì đáng ngạc nhiên, có điều… Y chỉ chính mình, nói: “Ta cũng cứng rồi.”

Kha Lâm hoàn toàn bội phục, chật vật nói: “Qua một lát là ổn.” Hắn đẩy Tư Hạo Lam, chỉ cần hai người tách ra sẽ dần dần trở lại bình thường.

Tư Hạo Lam bình tĩnh hơn Kha Lâm. Y có thể điều tức thổ nạp* đè xuống dục vọng, thế nhưng người dịu dàng đang ở bên cạnh, còn làm vậy không phải quá cô đơn sao.

Đôi mắt đen láy của Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm, liếm môi, nói: “Để ta giúp ngươi!”

Kha Lâm bị sự phóng đãng của y dọa ngây người, mắng: “Em học mấy thứ linh tinh này từ đâu.”

Tư Hạo Lam bắt chước giọng điệu của hắn, nói: “Chúng ta đều là đàn ông.” Nói xong, y liền vươn nanh quỷ hướng về phía Kha Lâm.

Kha Lâm vội vàng ngăn cản y, Tư Hạo Lam hỏi chấm nhìn hắn.

Kha Lâm hít sâu một hơi, nhắm mắt. Bỏ đi, trông cậy vào Tư Hạo Lam còn không bằng để hắn.

Đến khi hắn mở mắt, giống như biến thành một người khác. Con ngươi đen kịt, trong đáy mắt như có lửa đốt. Hắn ra lệnh cho Tư Hạo Lam: “Lại đây, ngồi lên đùi ta.”

Trong nháy mắt, cổ họng Tư Hạo Lam khô nóng.

Hàng ngày Kha Lâm thường nhảy qua nhảy lại giữa hai loại trạng thái: ngây thơ và quỷ súc. Sau vài lần xấu hổ liền bắt đầu trừng phạt, giam cầm rồi lại tỏ ra nhu tình như nước.

Tư Hạo Lam bị loại mâu thuẫn này của hắn mê hoặc chết không được sống cũng không xong, mỗi lần đều rất mong chờ các loại play giữa bọn họ.

Tư Hạo Lam vén áo choàng, dạng chân ngồi lên đùi Kha Lâm. Y rất cẩn thận, tuy chân Kha Lâm không có cảm giác nhưng vẫn lo lắng sẽ đè nặng hắn.

Ai ngờ Kha Lâm buông tay vịn xe đẩy, sờ lên eo của Tư Hạo Lam, hung hăng kéo y lại gần.

Hai người dán vào nhau. Kha Lâm vùi đầu vào cổ Tư Hạo Lam, thở hổn hển nói: “Để ta.”

Tư Hạo Lam ban nãy còn tỏ vẻ hào sảng, phóng đãng, lúc này mềm như không xương, hoàn toàn dựa lên người Kha Lâm.

Gần đây y vênh váo tự đắc, quên mất cái chương trình thần phục chết tiệt kia.

Y dính chặt Kha Lâm, hoàn toàn giao phó bản thân mình cho hắn, vừa mềm vừa nóng khiến Kha Lâm có chút lo lắng: “Em không sao chứ?”

Tư Hạo Lam cắn môi dưới, thống khổ lại ngọt ngào mà lắc đầu.

Kha Lâm ôm y, treo đôi chân dài của y tại hai bên xe đẩy, bắt đầu giúp hai người họ giải phóng.

Có lẽ do chân không tốt nên tay Kha Lâm rất linh hoạt.

Trong thời gian ngắn, Tư Hạo Lam cảm giác mình có thể chạm tới ma cảnh, ngũ thải lan ban*, kiều diễm nhiệt tình, bí ẩn lại tuyệt vời không gì sánh được.

Đến cuối cùng, sau khi dịu xuống, Tư Hạo Lam hoàn toàn mất năng lực kiểm soát thân thể, xụi lơ ở trên người Kha Lâm, gần như rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

“Này, em lại ngất sao?” Kha Lâm rất lo lắng, khàn khàn hỏi.

Rõ ràng không chịu nổi còn đổ thêm dầu vào lửa, tiểu yêu tinh vừa ngây thơ vừa tà ác.

Tư Hạo Lam bất lực giơ ngón tay biểu thị y còn sống.

Mỹ nhân mặc y mặc phát* hơi thở mong manh, khóe mắt còn lưu lại sắc đỏ yêu dị. Cơ thể yếu đuối mà xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Kha Lâm tham lam ngắm dung mạo của y, nhịp thở hơi dồn dập, cầm ngón tay y, tìm kiếm trên ngón tay y một lúc, đặc biệt là ngón áp út, tỉ mỉ đo một lần mới buông ra.

Tiếp theo hắn đỡ lưng Tư Hạo Lam, để y dựa thoải mái một chút.

Mái tóc dài của Tư Hạo Lam xõa tung phía sau, vừa rồi kích động một phen, lúc này sợ tóc mất trật tự quấn trên thân hai người.

Kha Lâm giúp y vén mái tóc sang một bên. Có thể Tư Hạo Lam toát mồ hôi không chịu nghe lời, Kha Lâm vừa gạt, y liền kéo mái tóc dài của mình xuống.

Một bộ tóc đen nhánh rơi trên mặt đất.

Kha Lâm trừng mắt nhìn món đồ kia. Tư Hạo Lam rốt cuộc cũng thư thái: “Thật mát, tóc giả nóng chết ta.”

Kha Lâm nheo mắt, đánh giá Tư Hạo Lam từ trên xuống dưới, không có tóc che, y để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, Kha Lâm nhìn xuống nơi đó liền phát hiện một thứ.

Hắn lật cổ áo Tư Hạo Lam. Một chiếc mác được khâu trên cổ áo lót, trên đó viết: “Made in Nghe Thuong Vu Y studio”, bên cạnh còn in mã QR viết quảng cáo “Tiếp nhận đơn hàng cao cấp, chúng tôi có tất cả các phong cách ngài cần.”

Kha Lâm: “…”

Tư Hạo Lam vẫn không phát hiện ra chuyện gì, rầm rì ôm Kha Lâm.

Kha Lâm túm cổ y như bắt gà con, để y ngẩng đầu, ánh mắt Tư Hạo Lam rất vô tội, vậy thì sao?

“Đây là lý do, em xuyên đến thế giới khác, lưu hành đội tóc giả, còn có studio thiết kế quần áo?”

Giọng nói Kha Lâm lạnh như băng, hoàn toàn không nóng bỏng như ban nãy, giống như gió đông từ Siberia thổi qua tai mưa đá điên cuồng rơi xuống.

Tư Hạo Lam lộp bộp một tiếng trong lòng sau đó ai oán kêu lên.

Đinh mệnh, sau này Kha Lâm sẽ không bao giờ tin y xuyên không nữa.

_______

Thổ tức: thuật hít vào thở ra, điều hòa khí công. 

Ngũ thải lan ban: nhiều màu sắc lẫn lộn lóa mắt

Mặc y mặc phát: áo đen tóc đen
Bình Luận (0)
Comment