Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 83

Tư Hạo Lam không có đi xa, y chỉ trực tiếp vào đoàn làm phim.

Khoảnh khắc quản lý viên rời đi, đau đớn bao trùm khắp thân thể y. Hóa ra chương trình đó khảm trong cơ thể y sâu đến vậy, lúc xóa bỏ cực kì đau.

Có điều đau đớn đối với y mà nói là chuyện nhỏ, chỉ là qua cơn đau, sự trống rỗng vô tận thi nhau cuốn lấy y.

Lúc này y mới ý thức được mình quả thực đã mất đi một phần cảm xúc, mọi thứ trong mắt y đều trở nên chết lặng.

Y lạnh lùng nhìn tiên thảo đang xuất hiện trước mắt, rất nhiều công hiệu y đều hết sức quen thuộc.

Chân Kha Lâm có thể khỏe.    

Y nghĩ vậy, nhưng không hề có cảm giác chân thực.    

Y sẽ không run chân mỗi khi tới gần Kha Lâm, cũng sẽ không vì từng động tác của Kha Lâm mà mặt đỏ tim đập.

Ban đầu y còn hứa hẹn, mạnh mồm với quản lý viên, chờ đến khi chân chính trải nghiệm mới phát hiện y thật sự bị lấy đi một phần cảm xúc.

Tư Hạo Lam mềm mại khi ở trước mặt Kha Lâm đã không tồn tại nữa.

Tư Hạo Lam đứng đó từ nửa đêm đến tận hửng đông. Gió lạnh cùng sương sớm khoác lên vai y cũng không thể làm y lung lay một cái.

Mãi đến khi bị Mai Khâm phát hiện, y nói với quản gia phương pháp trị liệu chân của Kha Lâm, sau đó mới rời đi không quay đầu lại.    

Thực ra y đang trốn tránh.     

Y không dám gặp Kha Lâm.

Bộ phim tiên hiệp do chính Lý Tinh Hà sản xuất quay ở phim trường. Tư Hạo Lam thân là nam chính, gần như cả quá trình quay đều phải ngâm mình trong đoàn làm phim.

Như vậy y cũng không cần trở về Kha gia, vừa khéo trốn tránh được một đoạn thời gian.  

Mới đầu, Kha Lâm không ngừng liên lạc với y, nhưng y liên tục từ chối, càng về sau ngay cả tin nhắn Kha Lâm cũng không gửi cho y nữa.   

Tư Hạo Lam không rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy đầu óc và thân thể cực kì tê liệt, cảm giác vắng vắng vẻ vẻ không có thực.

Tư Hạo Lam thay đồ diễn, vẫn là hắc bào, cả người tỏa ra khí chất sắc bén, lạnh lùng như băng, dọa Lý Tinh Hà giật nảy mình.

“Cứ tưởng đến thế giới này rồi ngươi có chút thay đổi. Hiện tại vừa nhìn quả nhiên vẫn là Hạo Lam Quân khiến người nghe tên đã sợ mất mật.” Phản xạ có điều kiện trong xương tủy của Lý Tinh Hà quấy phá, không dám nói nhiều với Tư Hạo Lam, hắn xác định có thể tiến hành quay phim bình thường liền chạy nhanh như chớp.

Cảm giác Hạo Lam Quân trong trạng thái hiện tại có hơi đáng sợ.    

Bộ dáng này của Tư Hạo Lam làm mọi người trong đoàn rất kính nể. Trong danh sách, tuổi y rõ ràng không lớn lắm, thế nhưng mỗi một diễn viên và nhân viên công tác đều gọi y là lão sư.

Khi Tư lão sư quay phim, lời thoại lẫn đài từ không thể chê. Kịch bản phim tiên hiệp phức tạp hơn hiện đại, không ít tiểu sinh đến chữ còn không biết, toàn phải dựa vào lồng tiếng. Nhưng lời kịch của Tư Hạo Lam hoàn mĩ đến mức gần như có thể thu âm ngay tại hiện trường. Khi quay võ thuật, Tư lão sư cũng không cần thế thân, tự mình lên sân khấu, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn chỉ đạo võ thuật.

Tư Hạo Lam cầm trường kiếm, tay áo bay bay, lấy tay miết một đường, thanh kiếm như điểm hàn tinh, nhấp nháy trước ống kính khiến người ta hoa cả mắt.

Bức nam hai đối diễn với y trực tiếp ngã ngồi xuống đất, khiếp sợ nhìn y, vẻ sợ hãi trên mặt chính là biểu cảm mà đạo diễn muốn.

Tư lão sư quay xong cảnh này, giống như cưỡi mây phiêu diêu mà đi.

“Đây là kỹ xảo à!” Mọi người trừng mắt nhìn bóng lưng của Tư Hạo Lam, nếu không đều sẽ cho rằng Tư lão sư xuyên không tới, khí chất quá thích hợp với tiên hiệp.

May mà có thể dựa vào việc đóng phim để phân tán lực chú ý, Tư Hạo Lam cả ngày như mộng du, hờ hững hành động theo tiến độ lịch trình. Lão bản thậm chí rất không thoải mái, hỏi y có phải lại giận dỗi với kim chủ ba ba hay không.

“Kim chủ ba ba đã đến hỏi tình hình của cậu. ” Lão bản nói: “Tôi đã gửi lịch trình của cậu cho ngài ấy, sau đó ngài ấy không tìm tôi nữa.”

Hóa ra Kha Lâm vẫn quan tâm y.

Sự thật này như ném một cục đá xuống mặt hồ tĩnh lặng của Tư Hạo Lam, từng gợn sóng lăn tăn làm tinh thần y hốt hoảng.

Chân Kha Lâm liệu đã khỏi chưa? Có ăn cơm đầy đủ không?    

Y nghĩ, nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không dám gọi về hỏi.

Thời gian quay bộ phim này cứ lâu một chút, phải hơn mấy tháng, trong quá trình vượt qua thời gian quan trọng này…     

Chính là sinh nhật của Tư Hạo Lam.

Nói đúng hơn là sinh nhật của nguyên chủ bị cưỡng ép gắn trên đầu Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam một thân một mình, chưa bao giờ chúc mừng sinh nhật. Y vốn không để tâm, thế nhưng công ty đặc biệt bàn bạc với đoàn làm phim, để trống ngày này cho Tư Hạo Lam, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho y.

Minh tinh mở tiệc sinh nhật là chuyện thường ngày ở huyện. Tiệc sinh nhật của thần tượng nổi tiếng hàng đầu một vé khó cầu*, còn có rất nhiều doanh nghiệp tài trợ. Sau mỗi bữa tiệc, doanh thu thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu.

Nhưng thảm đạm là Tư Hạo Lam không phải đỉnh cấp lưu lượng*. Y chỉ là một diễn viên mới vừa bước chân vào nghề, chưa đạt đến quy mô đó. Nhưng dẫu sao y cũng là nhân tài kiệt xuất trong lớp tiểu sinh thế hệ mới, người hâm mộ tập trung không ít, sẵn sàng rút ví, cũng sẵn sàng hỗ trợ thần tượng tổ chức sinh nhật.

Tốt xấu gì tiệc sinh nhật vẫn là cơ hội để củng cố người hâm mộ, nâng cao nhân khí*. Tư Hạo Lam nghe đề nghị của công ty, cũng muốn nhân cơ hội này đáp lễ fans, vì vậy yêu cầu miễn phí vé tham dự, toàn bộ đều phải một đối một, không thể đầu cơ trục lợi, trong tiệc sinh nhật y cùng người hâm mộ tụ họp một chút, ăn một bữa cơm là được rồi.

Mắt thấy ngày đó càng lúc càng gần mà bộ dạng Tư Hạo Lam vẫn lạnh như băng, người sống chớ tới gần làm lão bản lo sốt vó.

“Lúc đóng phim nhập vai thế nào cũng được, nhưng sinh nhật không thể tiếp tục như vậy.” Lão bản nói với Tư Hạo Lam: “Hôm đó tới toàn là fans trung thành của cậu, đều đã qua chứng nhận, là lực lượng trung kiên, ảnh hưởng rất lớn, phải thể hiện sự ấm áp như mùa xuân với các cô ấy.”

Tư Hạo Lam vô cảm nhìn lão bản.

Lão bản bị y nhìn đến lạnh sống lưng, nói: “… Thôi được, ít nhất cũng phải cười một cái.”     

Đến ngày hôm đó, tiệc sinh nhật được tổ chức trong một hội quán. Hội trường bài trí rất ấm cúng, trên tường treo đầy ảnh của Tư Hạo Lam, dán các lời chúc của người hâm mộ, sao handmade và bóng bay trang trí khắp mọi nơi.     

Công ty quản lý chuẩn bị cho mỗi người hâm mộ có mặt một món quà lưu niệm, đặt trên bàn nhỏ, chờ các em gái đến.

Tiệc sinh nhật diễn ra rất ngay ngắn trật tự, bầu không khí đồng thời cũng rất tốt. Tư Hạo Lam nhận được rất nhiều quà của fans, cùng mọi người cắt bánh gato.

Lão bản thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Tư Hạo Lam cũng không tiếp tục lạnh mặt, mỉm cười chân thành với fans, kích đến nỗi các em gái gào thét trong lòng.

Bất kể thế nào, Tư Hạo Lam vẫn vô cùng quý mến fans của y, cũng giống như y quý mến thủ hạ của mình.

Là nghệ sĩ, loại hoạt động tương tác này luôn phải có một màn trình diễn. Nếu là ca sĩ sẽ trực tiếp hát mấy bài của mình.

Tư Hạo Lam nói thế nào cũng không mở miệng hát. Nói đùa, đường đường là Hạo Lam Quân sẽ không bán giọng mua vui. Hỏi y có tài nghệ gì, Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, nói: “Tôi biết đàn.”    

Đàn y nói không phải dương cầm, mà là đàn cổ.

Tư Hạo Lam xuống hậu trường hóa trang, thay trang phục y mặc trong phim tiên hiệp, vén vạt áo ngồi cạnh đàn cổ, giơ tay gảy đàn. Tiếng đàn trầm thấp, tư thế kia như kiếm cổ ra khỏi vỏ lại như mỹ ngọc trong nước.

Kỳ thực y chỉ gảy tượng trưng một chút, lâu lắm không đánh đàn, nốt chai trên ngón tay cũng mất, lúc đàn hơi đau tay. Nhưng y cứ bày tư thế như vậy, gảy vài tiếng dư âm cũng làm fans mơ mơ màng màng, bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.

“Lam bảo đẹp như tiên trong tranh vậy, đẹp hơn cả trên tivi, tui u mê a a a a a.”

“Hu hu hu, tui không cho phép Lam bảo đẹp đến vậy lại không hồng. Sau này Lam bảo tuyệt đối có thể trở thành lão đại điện ảnh.”

“Vốn từ nghèo nàn, thổi không tới, quá đẹp rồi, sao có thể đẹp trai như vậy.”

Fans tại hiện trường phát live stream cho những ai không thể tới, hoàn toàn bị dung mạo của Tư Hạo Lam chinh phục. Người không đến được ghen tị vô cùng, hận không thể ôm điện thoại liếm liếm.

“Đây là tạo hình của Lam bảo trong bộ phim mới à, siêu cấp đẹp.”

“Đáng tiếc chữ cái muội không ở đây, nếu để cổ thả rắm cầu vồng, tuyệt đối hơn hẳn chúng ta. Tui giờ cạn vốn liếng ngôn từ để hình dung vẻ đẹp của Lam bảo rồi.”     

Sau khi màn trình diễn qua đi, mọi người không nỡ để Tư Hạo Lam thay quần áo, muốn y mặc luôn bộ y phục này tiếp tục trò chuyện với mọi người.

Nhân viên hiện trường chọn mấy cái bình luận mừng sinh nhật Tư Hạo Lam trên weibo để y đọc cho mọi người nghe, Tư Hạo Lam đọc xong liền bật cười.

“Tự mình đọc rắm cầu vồng các em viết cực kỳ thú vị.” Tư Hạo Lam nói. Y cười như nước, đôi mắt hơi nheo lại, thần thái phấn chấn mang chút trong trẻo, đẹp như lưu ly, quả thực nổ tung biết bao tâm hồn thiếu nữ.

“Còn có rắm cầu vồng khác lợi hơi hơn đó nha.” MC dẫn chương trình ở một bên nói: “Mọi người đều biết nha! Mỗi lần Tư lão sư đăng weibo, vị fan này luôn chiếm giữ vị trí top bình luận.”

Anh ta nói xong, mọi người ở hội trường cười ồ lên.

Tư Hạo Lam cũng cười. Lại nói y thật sự đã lâu không tán gẫu với chữ cái muội, chủ yếu do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.  

“Chính là chữ cái muội thần bí.” MC nói tiếp: “Hôm nay hình như cô ấy không để lại comment nhỉ, không đúng lắm.”

MC nhắc đến mọi người mới chú ý. Chữ cái muội bình thường vô cùng tích cực bình luận vậy mà hôm nay lại không xuất hiện dưới weibo sinh nhật của Tư Hạo Lam.

Chữ cái muội vô cùng thần bí, không muốn tham gia fandom. Đại fans lẫn fans cứng ở đây đều chưa từng gặp cô. Nhưng tài chính của cô hùng hậu, tự mình cũng có thể tạo thành một đội thủy quân. Hôm nay là sinh nhật Tư Hạo Lam, vậy mà cô không hề xuất hiện. Quá kỳ lạ.

“Nhưng đừng lo, không để lại bình luận trên internet cũng không sao.” MC bán cái nút, nói: “Có phải Tư lão sư luôn rất muốn gặp vị trưởng fan này của mình đúng không?”

Tư Hạo Lam gật đầu. Y quả thật rất muốn gặp chữ cái muội. Trong lòng y đã coi chữ cái muội là thủ hạ của mình, đương nhiên muốn gặp mặt giao lưu với cô.

“Hôm nay tặng Tư lão sư một bất ngờ. Chữ cái muội cũng tới dự sinh nhật, cô ấy muốn trực tiếp chúc mừng Tư lão sư.”

MC vừa nói xong, mọi người đều hoan hô. Ai cũng muốn xem chữ cái muội giàu nứt đố đổ vách là thần thánh phương nào.

Tư Hạo Lam cũng bị gợi hứng thú, nhướn đầu nhìn về phía cửa.    

Trong tưởng tượng của Tư Hạo Lam, chữ cái muội nhỏ tuổi, hẳn là một em gái đáng yêu nhà giàu, ăn mặc thời thượng.

Lối vào hội trường có người đi đến, tất cả mọi người đều im lặng, nín thở tập trung đợi người xuất hiện.

Người kia đi rất chậm, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi cùng tiếng gõ nhẹ nhàng đồng thời truyền đến.

Rất nhanh Tư Hạo Lam liền nhận ra tiếng gõ này từ vật gì phát ra.

Là ba toong. Tư Hạo Lam hết sức quen thuộc. Ba toong kim loại, đen nhánh mà tinh xảo, vô cùng bền chắc, bên trong còn giấu huyền cơ, Tư Hạo Lam từng bị nó chế ngự không biết bao nhiêu lần.

Người đàn ông cao lớn, tay cầm gậy chống, dùng nó nhẹ nhàng gõ xuống chống đỡ thân thể, chậm rãi bước vào.

Hắn mặc áo khoác dài che khuất đùi, dáng người thon gầy lại gọn gàng. Có lẽ do quá gầy nên ống quần hơi rộng, nhưng hắn rất cao, vai rộng chân dài, vẫn rất có khí thế.

Gương mặt người này cũng cực kì đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt phượng quyến rũ, con ngươi đen tuyền, đuôi mắt hơi xếch lên, âm trầm mà sắc bén, ánh mắt phảng phất như có thể hút người ta vào trong. Lúc này đôi mắt ấy đang yên lặng nhìn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam sững sờ, ngơ ngác nhìn người vừa đến.

______________

Một vé khó cầu: chỉ hiện tượng số lượng vé hết sạch trong thời gian ngắn dẫn đến việc muốn mua một vé cũng khó.

Đỉnh cấp lưu lượng: minh tinh có lượng fans hùng hậu, thu hút sự quan tâm và chú ý nhiều nhất, cũng hình dung giá trị thương nghiệp của người đó cực kỳ cao.

Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến của một minh tinh.
Bình Luận (0)
Comment