Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 68

Răn dạy xong, Nghiễm Phủ quân liền phất tay áo rời đi.
Thanh Tĩnh quân hướng bóng lưng tựa như thân cây tùng của hắn nhìn sang, đợi hắn đi xa, mới thu tầm mắt lại, chậm rì rì xuống bậc thang, hướng Từ Hành Chi vẫn đang quỳ trên mặt đất vươn tay ra.
Từ Hành Chi cố ý đem chính tay mình giao ra.
Thanh Tĩnh quân mím môi cười yếu ớt: "Mang rượu đến đây cho ta."
Từ Hành Chi ho nhẹ một tiếng, đứng lên một đầu gối, đem nhẫn trữ vật của mình lấy ra khỏi ngón tay, kéo tay Thanh Tĩnh quân qua, mang lên tay y.
Hắn giương mắt cười nói: "Sư phụ hẳn là rõ ràng cách dùng đi."
Thanh Tĩnh quân đem tay phải mở ra, mặc hắn vì mình mang nhẫn, một tay kia thì lại chậm rãi mơn trớn đầu Từ Hành Chi.
Làn da Thanh Tĩnh quân che giấu dưới tay áo lưu vân trắng đến trong suốt, còn có chút vết ứ xanh hồng kỳ quái, giống như bị dùng lực tay cấu lấy.
Từ Hành Chi chỉ liếc mắt một cái liền nhăn lại lông mày: "Sư phụ, thân thể ngài gần đây không có việc gì đi?"
Thanh Tĩnh quân an ủi hắn nói: "Chỉ là có hơi nằm mộng nhiều lúc ngủ, không cần quan tâm."
"Ta thay ngài điều trị kinh mạch một chút?"
Thanh Tĩnh quân ôn nhu xoa lại xoa tóc của hắn: "Sư phụ biết nên làm gì để chăm sóc chính mình."
"Hành Chi đây không phải đau lòng sư phụ sao?" Từ Hành Chi cười nói, "Lại nói, sư phụ thật sự biết làm sao chăm sóc chính mình sao? Nửa tháng trước, ngài chạy đến hậu sơn uống rượu, liền say sáu ngày, lưu luyến sơn gian, bóng người đều nhìn không thấy, kinh sợ đến Nghiễm Phủ quân mang ta đi lục soát núi, ngài đều không nhớ rõ?"
"Sự tình sau khi uống say có thể nào nhớ tới?" Thanh Tĩnh quân tốt tính mà cười, "... Tiểu Đăng thế nào rồi?"
Từ Hành Chi nghẹn lại: "Sư phụ..."
Thanh Tĩnh quân đâm nhẹ cái trán của hắn một chút, ôn nhuyễn nói: "Mùi rượu trên người ngươi là rượu đế hương tinh khiết chưng cất hơn trăm năm bên trong ma đạo, cho rằng sư phụ không ngửi thấy à."
Từ Hành Chi vui một chút: "Tiểu Đăng vẫn khỏe. Từ sau khi đi vào Nguyên Anh kỳ, bên trong ma đạo không còn ai dám bắt nạt y."
Thanh Tĩnh quân mềm giọng nói: "Khả năng không đơn giản như vậy đi. Y lớn lên trong tứ môn, người tứ môn đối đãi y thế nào, cũng không đến nỗi thật sự tổn thương đến y. Về sau ngươi đi tổng đàn ma đạo gặp y nhiều chút, dạy y cách để tâm lý dễ chịu."
Từ Hành Chi cố ý trêu chọc y: "Sư phụ là muốn uống nhiều thêm rượu tinh khiết chưng cất đi."
"Rượu tốt hơn ta cũng đã uống qua." Thanh Tĩnh quân nói, "Rượu này nếu là tiểu Đăng đưa tới, nói thế nào cũng là tâm ý. Ta uống rượu của y, cũng để cho y biết, vô luận y đi tới chỗ nào, ít nhất tại Phong Lăng còn có một mái nhà."
Nói đến chỗ này, Thanh Tĩnh quân ngáp một cái, đôi mắt lười biếng rũ xuống lộ ra chút nước mắt mỏng hồng ý: "Ta gần đây luôn buồn ngủ như vậy, đại khái là xuân vây (*) đi."
(*) Xuân vây: Mùa xuân đến khí trời tốt hơn dẫn tới dễ cảm thấy buồn ngủ hơn.
Từ Hành Chi không khách khí chút nào: "Là do sư phụ uống rượu quá nhiều. Thứ cho đệ tử nói thẳng a, sư phụ lưu luyến hương vị thế gian như vậy, khi nào mới có thể tu đến cảnh giới 'Vô Vi', lột xác thành tiên? Không bằng sớm cai rượu."
Thanh Tĩnh quân hơi có chút oan ức: "Cai rượu, kia ta có sống còn có ý nghĩa gì."
Từ Hành Chi: "..."
Được được được, ngài là sư phụ, ngài to lớn nhất.
Thanh Tĩnh quân lại nói: "Hơn nữa, ta chưa muốn trở thành tiên."
"Vì sao?"
Thanh Tĩnh quân ôn nhu cười nói: "Hành Chi còn nhỏ. Sư phụ vừa đi, ai tới chăm sóc Hành Chi đây."
Từ Hành Chi quả thực dở khóc dở cười: "Thôi thôi, sư phụ, ta cũng không phải Trọng Quang, đều lớn như vậy, còn cần người chiếu cố. Lời này của ngài tuyệt đối đừng để sư thúc nghe thấy, bằng không hắn nhất định đem việc ngài nhiều năm không phi thăng tính lên đầu của ta."
Thanh Tĩnh quân nở nụ cười, chậm rãi che chở Nghiễm Phủ quân: "... Khê Vân không có cố tình gây sự như vậy đâu."
Từ Hành Chi nghĩ, trong mắt loại người ấm áp hòa thuận như sư phụ, cõi đời này có người cố tình gây sự sao. (Jeje: Có!!!! Còn gây sự nhiều đến nỗi khiến truyện dài ra mấy chục chương phiên ngoại chỉ để kết thúc BE đó!!!!)
Thanh Tĩnh quân đích xác cũng là dáng dấp mệt mỏi, đẩy đẩy bờ vai của hắn một cái: "Ngươi về nghỉ ngơi đi."
Tiễn đi Từ Hành Chi, Thanh Tĩnh quân quay người trở lại Thanh Trúc điện, đóng lại cửa điện, chậm rãi đi tới trước đệm hương bồ, ngồi xếp bằng xuống, điều tức ngủ, không tới chốc lát, đã đem ý thức chìm vào thức hải dạo chơi, tích góp tinh thần, tiêu mệt giải vây.
Nhưng mà, trong lúc Thanh Tĩnh quân chìm vào thức hải không bao lâu, thân thể vốn nên ngủ say của y lại mơ hồ phát sinh ra biến hóa.
—— Dưới cần cổ y tựa như có một đạo trùng, bên dưới lớp da nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh không bình thường mà nhúc nhích.
Thanh Tĩnh quân mở hai mắt ra, loạng choà loạng choạng đi xuống, quang túc duệ bào, đi tới trước một gương đồng, mới đứng lại.
Trong gương đồng hiện ra mắt cá chân trắng nõn của y, cẳng chân thon dài trong sạch, tố bào lục mỏng xanh treo ở trên người, như ẩn như hiện, cùng dáng dấp thời điểm y ngày thường say rượu giống nhau như đúc.
Chỉ có bên trong mắt y, mất đi ánh sáng ấm áp mềm mại vô tội hoà thuận vui vẻ ngày xưa, nhiễm lên sắc thái của máu.
Ngón tay kia chậm rãi vò ấn trên cặp môi mềm mại đẫy đà của Thanh Tĩnh quân, tiện đà nhếch môi cân nhắc liền tàn nhẫn cười gằn: "... Nhạc Vô Trần, xin chào."
Từ Hành Chi trở về trong điện chính mình, buồn bực ngán ngẩm mà xoay chuyển hai vòng, trong lồng ngực nhiều thêm mấy tầng phiền muộn.
Ngày xưa hắn trở về, Mạnh Trọng Quang hoặc là ở trên giường, hoặc là thẳng thắn ngồi ở trước cửa ôm đầu gối chờ hắn trở về, vừa thấy bóng người của hắn liền tựa như chó con nhào lên, đột nhiên không thấy được vật nhỏ dính người này, Từ Hành Chi cảm thấy khắp toàn thân đều không quen.
Hắn ở trong phòng đau khổ nửa khắc, quyết đoán huy tụ dùng pháp lực, khiến cho một chiếc đèn trong phòng từ từ dấy lên ánh sáng màu xanh.
Thoáng qua giây lát, trong phòng nhiều thêm ba bóng mờ hoặc đứng hoặc ngồi.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Từ Hành Chi mới phát giác cả người thoải mái chút: "Nha, đều bận rộn đây."
"Ta thao!" Chu Bắc Nam hiển nhiên là vừa mới tắm rửa, tảng lớn tảng lớn cơ bắp màu lúa mạch còn đang treo bọt nước rõ ràng, "Từ Hành Chi ngươi nếu đốt đèn sao không sớm lên tiếng chào hỏi a."
Từ Hành Chi tựa lưng vào ghế ngồi tùy ý khoát tay chặn lại, không có lương tâm nói: "Bắc Nam, ta tới tìm các ngươi chơi."
Chu Bắc Nam đem xiêm y trong tay trực tiếp quăng về phía Từ Hành Chi, Từ Hành Chi trốn một chút, mới nhớ tới chính mình ở phía bên Chu Bắc Nam kia cũng chỉ là một đạo ảo ảnh, liền cười hì hì nói: "Làm gì được nhau."
Từ Hành Chi thời điểm nhàm chán, làm ra một cái đèn chiếu trản tê.
Ước nguyện ban đầu của Từ Hành Chi khi làm vật này ngược lại vô cùng chính đáng: "Cứ như vậy, một khi tứ môn xảy ra chuyện gì, hoặc là ở phụ cận nơi nào có quái vật vướng tay vướng chân gì đó, chúng ta liền có thể hỗ trợ nhau, đúng lúc xử lý sự cố."
Hắn đi Thanh Lương cốc, Đan Dương phong cùng Ứng Thiên Xuyên, ở trong phòng Ôn Tuyết Trần, Khúc Trì cùng Chu Bắc Nam mỗi người đặt một cái, chỉ cần một cái trong số đó thôi thúc pháp lực nhen lửa, liền có thể tự mình lựa chọn để đèn những người khác đồng loạt sáng lên, nhìn thấy thân ảnh đối phương, nghe thấy thanh âm đối phương.
Đối với đồ chơi nhỏ hắn làm ra, Ôn Tuyết Trần "nhất châm kiến huyết" (*) mà vạch ra: "Ngươi chính là sợ không ai bồi ngươi nói chuyện thôi."
(*) Nhất châm kiến huyết: Một châm liền thấy máu, ý chỉ nhanh gọn lẹ trực tiếp làm một việc gì đó.
Chu Bắc Nam đối với cái này cũng biểu thị tán thành.
Bất quá, nói thì nói như thế, cuối cùng bốn cái đèn này đều an an ổn ổn mà bày ở trong điện từng thủ đồ tứ môn. Ôn Tuyết Trần còn cố ý ở trong điện đặt sáu khối có thể cung cấp đèn thiêu đốt, giá trị tương đương sừng tê giác đen.
Đúng như dự đoán, vật này sau khi làm ra, số lần dùng để làm chuyện chính đáng đã ít lại càng thêm ít, đại đa số thời điểm đều là Từ Hành Chi trong lúc rảnh rỗi, tìm bọn họ tán gẫu mà dùng.
Ôn Tuyết Trần đang đang vùi đầu viết những gì, nghe đến Chu Bắc Nam cùng Từ Hành Chi tranh chấp, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hai người các ngươi nói chuyện nhỏ chút. Khúc Trì đang đả tọa."
Từ Hành Chi đem cái ghế điều chính, "Có nghe thấy không Chu mập mạp, đừng tiếp tục ầm ĩ a. Nghiễm Phủ quân bảo ta chép 《 Phong Lăng sử lục 》, ta phải bình tĩnh lại tâm tình."
Chu Bắc Nam vui sướng khi người gặp họa lau sạch bọt nước trên người, dùng khăn tắm thắt quanh hông, liền đem xiêm y mới vừa rồi ném ra ngoài nhặt về, qua loa khoác lên người: "Làm sao, lại gây sự?"
Từ Hành Chi mở ra một quyển sách thẻ tre trống không: "Ta không gây sự, Nghiễm Phủ quân cũng hầu như đều tìm được lý do bắt ta đi chép sách."
Ôn Tuyết Trần nhàn nhạt nói: "Ngươi thực sự cần phải nhờ vào đó để tu tâm dưỡng tính."
Từ Hành Chi oán giận: "Chép đến muốn ói ra, nơi nào tu tâm dưỡng tính? Bên trong tàng thư các Phong Lăng sơn chúng ta có quyển sách nào ta chưa từng chép qua? Hiện tại ta vừa nhấc bút lên dạ dày liền phát chua."
Nghe vậy, khuôn mặt từ trước đến giờ thanh lãnh của Ôn Tuyết Trần hiện lên một tia cười nhạt nhẽo: "Đó là do ngươi không dụng tâm."
Nhìn biểu tình trên mặt hắn, Từ Hành Chi suy tư, làm bộ đứng dậy rót nước, rón ra rón rén đi ra phía sau hắn, đem thứ mình nhìn thấy đọc lên: "Ngồi xem thiên địa nằm xem tâm, lưu vân thành khanh, phi tinh thành khanh..."
Ôn Tuyết Trần mặt đỏ lên, trách mắng: "Đi ra!"
Từ Hành Chi bước đi thong thả, cười nói: " 'Lưu vân thành khanh, phi tinh thành khanh'... Bắc Nam, tiểu Huyền Nhi về Ứng Thiên Xuyên thăm nhà? Sớm thả người trở về, ngươi xem Tuyết Trần sắp nghẹn thành bộ dáng gì."
Ôn Tuyết Trần thẹn thùng đến có hơi tức giận: "... Từ Hành Chi!"
Từ Hành Chi lập tức ngoan ngoãn nói: "Ta chép sách, chép sách."
Vì vậy, bốn người tiếp tục làm sự tình của chính mình.
Ôn Tuyết Trần dụng tâm viết thư tình hắn khả năng vĩnh viễn không dự định đưa cho Chu Huyền, Từ Hành Chi chép sách, Khúc Trì tĩnh tọa, Chu Bắc Nam nhấc theo thương đi thao trường luyện tập một canh giờ, lại nhấc theo thương trở về, liền tắm rửa một phen.
Chu Bắc Nam sau khi trở lại gặp phải động tĩnh không nhỏ, Khúc Trì từ nãy đến giờ đả tọa điều tức mở mắt ra, nhìn thấy huyễn ảnh ba người trước mắt, cũng không có lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc, chỉ ôn hòa khoác quần áo đứng lên, đi tới trước mặt huyễn ảnh Từ Hành Chi liếc mắt nhìn, nở nụ cười, lại mang tới một quyển sách tự mình xem.
Bốn người làm chuyện của mình, ngược lại an nhàn tự tại.
Sau một hồi, Khúc Trì bị mấy đệ tử kêu ra ngoài xử lý chút sự vụ, hắn chân trước mới đi ra ngoài, Từ Hành Chi liền đem bút đặt xuống, chậm rãi vặn eo.
Chu Bắc Nam: "Chép xong rồi?"
Từ Hành Chi đem quyển sách chưa khô mực đẩy lên trước: "Chép cái gì mà chép? Phong Lăng sử lục 》 ta từ sau khi vào núi, đã chép ba mươi lần, lưng đều cong xuống. Nhìn."
Chu Bắc Nam một bên lau tóc dài ướt nhẹp, nửa người trên trần trụi lộ ra cơ bắp, một bên lại gần xem quyển sách kia: "Ngươi được đấy."
Từ Hành Chi dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn: "Giúp ta xem một chút, có chỗ nào sơ suất hay không."
(*) Giải thích một chút, ý trong truyện là Nghiễm Phủ quân bắt Từ Hành Chi phải đi chép sách = vừa nhìn sách gốc vừa chép lại. Nhưng mà Từ Hành Chi chép quá nhiều lần đến độ thuộc lòng, vì vậy lười không muốn ngồi chép (chép thì sẽ mất thời gian hơn là nhớ mà ghi xuống), dựa theo trí nhớ mà viết lại thôi.
Dứt lời, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, đối với Ôn Tuyết Trần nói: "Tuyết Trần, năm nay Tiểu Huyền Nhi còn tham dự thi đấu Thiên bảng sao?"
Ôn Tuyết Trần gật đầu: "Ân."
"Ta nói, Tiểu Huyền Nhi như thế nào còn tới a?" Từ Hành Chi đem cánh tay đặt trên lưng ghế, "Ôn Bạch Mao, nói thật, ngươi có được hay không a, đều đã hơn nửa năm, cháu trai cháu gái của ta đâu?"
Ôn Tuyết Trần ngừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta có được hay không, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Từ Hành Chi cười to.
Chu Bắc Nam từ bên người Từ Hành Chi đi ra, đem khăn tắm ướt nhẹp ném sang một bên: "Tuy rằng họ Từ này nói mười câu chỉ có một hai câu tiếng người, nhưng lời này nói đúng lắm, Tuyết Trần, ta còn đang chờ ôm cháu trai a."
Ôn Tuyết Trần thanh bằng nói: "Ta muốn nữ hài."
Chu Bắc Nam a một tiếng, xoa lỗ tai: "Nữ hài? Kiều như vậy, làm sao nuôi a."
Từ Hành Chi cầm qua cuốn sách đã chép xong, một bên xem từ đầu, một bên nói mát: "Hai vợ chống người ta nuôi, ngươi làm cữu cữu một năm có thể bế hai lần đã không tồi lắm rồi."
Ôn Tuyết Trần hiển nhiên không có ý định tiếp tục cái đề tài này, nói: "Đúng rồi, lần này thi đấu Thiên bảng, Khúc Trì không thể tham gia."
Từ Hành Chi nghi hoặc: "Hả?"
Ôn Tuyết Trần nói: "Ngươi quên mất? Hắn là đại sơn chủ Đan Dương phong, việc trọng đại cỡ này, sợ là phải cùng Thanh Tĩnh quân bọn họ ngồi cùng một chỗ."
Từ Hành Chi vui vẻ: "Này hóa ra tốt a. Ta giảm bớt một đối thủ."
Ôn Tuyết Trần: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Ta nghe sư phụ bọn họ nói, năm nay ngươi khả năng cũng không cho phép tham dự."
Từ Hành Chi ngẩn ra.
Ôn Tuyết Trần ngẩng đầu lên nói: "Ngươi làm tu sĩ Nguyên Anh, lại đã được danh hiệu đứng đầu Thiên bảng, cần gì phải lăn lộn vào đó."
Từ Hành Chi cau mày.
Hắn nghĩ tới kế hoạch của chính mình, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa chịu dễ dàng buông xuống, liền một tay nắm quyển, đem người hướng vị trí huyễn ảnh Ôn Tuyết Trần khuynh khuynh: "Ta mặc kệ, ta phải tham gia."
Ôn Tuyết Trần: "... Ngươi cùng ai làm nũng đây."
Từ Hành Chi cười híp mắt : "Ngươi nha."
Ôn Tuyết Trần: "..."
Từ Hành Chi: "Tuyết Trần huynh, thay ta hướng Phù Diêu quân nói tốt chứ."
Ôn Tuyết Trần: "Ân. Có việc thì Tuyết Trần huynh, không có việc thì thành Ôn Bạch Mao."
Từ Hành Chi không nói lời nào, chỉ mặt mày mỉm cười nhìn hắn.
Ôn Tuyết Trần tằng hắng một cái, che miệng hàm hồ nói: "... Ta tận lực."
Từ Hành Chi lập tức mặt mày hớn hở: "Tạ ơn. Ngươi giúp ta cùng Phù Diêu quân nói, ta không dùng 'Nhàn Bút' cũng được, để ta tùy tiện lấy thanh kiếm cũng được. Nói chung có thể khiến ta tham gia là được."
Chu Bắc Nam trợn mắt: "Ngươi có ý gì? Ta năm nay vẫn còn tham gia đó."
Từ Hành Chi nhếch miệng nở nụ cười, vùi đầu tiếp tục nhìn nội dung chính mình vừa viết, không tới hai ba giây, hắn liền nhíu lông mày, đối với Chu Bắc Nam lắc lắc quyển sách trong tay: "Nhìn, nhìn, vừa nãy bảo ngươi nhìn giúp ta xem có sơ hở hay không, ngươi làm sao nhìn không ra?"
Chu Bắc Nam nhìn lướt qua quyển sách kia: "Sử lục Phong Lăng các ngươi ta làm sao rõ ràng."
Từ Hành Chi: "Ha, ta cũng không tin sử lục Ứng Thiên Xuyên các ngươi không ghi chép lại."
Hắn chỉ Chu Bắc Nam xem: "Ma đạo Nhập Tái cùng Tạp La khởi xướng 'Chinh Thú chi loạn' phát sinh vào năm đầu Chinh Thú, ta viết thành năm hai Chinh Thú, ngươi làm sao không nhắc nhở ta một tiếng? Vạn nhất bị Nghiễm Phủ quân nhìn thấy, còn không mắng ta không dụng tâm sao?"
"Chính ngươi viết sai mắc mớ gì đến ta ?" Chu Bắc Nam lật hắn một cái khinh thường, song sau lời nói này, chính hắn trong mắt cũng dẫn theo mấy phần nghi ngờ, " 'Chinh Thú chi loạn' không phải phát sinh vào năm hai Chinh Thú sao?"
Từ Hành Chi: "... Sọ não ngươi ngâm nước bọt hỏng rồi? Thứ học từ nhỏ tới lớn cũng quên được?"
Dứt lời, hắn liền chuyển hướng Ôn Tuyết Trần: "Ôn Bạch Mao, nói cho hắn biết, 'Chinh Thú chi loạn' là năm nào?"
Lông mày Ôn Tuyết Trần nhíu lại: "Không phải năm hai Chinh Thú sao?"
Từ Hành Chi cầm bút đang định sửa: "..."
Bị hai người bọn họ nói vậy, Từ Hành Chi chính mình cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng hắn nghĩ, chính mình chép thứ này ba mươi lần, sao có thể nhớ lầm, vì thế hắn liền ở trên chữ "Nhị" vẽ một vòng tròn, gạch gạch đi, lại tại chỗ trống thêm một chữ "Nguyên".
Đúng vào lúc này, Khúc Trì xong xuôi chuyện trở về điện.
Từ Hành Chi đem bút gác lại, quay người hỏi hắn: "Khúc Trì, ngươi đến rất đúng lúc. Ta hỏi ngươi a, 'Thanh Tĩnh quân Nhạc Vô Trần, diệt Tạp La, bình định ma đạo chi loạn' phát sinh năm nào?"
Khúc Trì ôn thanh đáp: "Năm đầu Chinh Thú a. Làm sao?"
Từ Hành Chi hướng Ôn Tuyết Trần cùng Chu Bắc Nam xòe tay.
Chu Bắc Nam chỉ coi chính mình nhớ lầm, xoay người đi mặc quần áo, Ôn Tuyết Trần thì lại dùng thân bút đâm đầu của mình, tựa như nghi ngờ: "... Ta mới vừa rồi nói năm bao nhiêu?"
Từ Hành Chi cười nói: "Được, Ôn Bạch Mao, đầu óc này của ngươi thoạt nhìn đã có tuổi."
Ôn Tuyết Trần vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng việc này so với tạp vụ trong cốc thật sự quá nhỏ bé, cũng không quấy nhiễu hắn quá lâu.
Từ Hành Chi bên này cũng bận rộn vô cùng, sau khi đem 《 Phong Lăng sử lục 》sau khi chép xong nộp lên cho Nghiễm Phủ quân, hắn liền bắt đầu bận túi bụi việc liên quan đến thi đấu Thiên bảng.
Đợi hắn bận rộn mấy ngày, thời điểm không dễ dàng rảnh rỗi, mới phát hiện đã lâu không thu được linh hàm gửi thư của Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi hàng đêm ngủ ổ chăn lạnh, cũng không có người nói chuyện, miệng rỗi rãnh hốt hoảng, suốt ngày đi tìm Chu Bắc Nam, còn thịnh tình mời hắn đến Phong Lăng sơn cùng ở, kết quả không có gì bất ngờ mà bị cự tuyệt : "Bổn công tử đi bồi ngươi ngủ? Con mẹ nó sao ngươi không đi tìm đạo lữ cho chính mình đi."
Từ Hành Chi nghĩ, ta tìm rồi a, đây không phải là bị chính mình phái đi ra ngoài sao?
Liên lạc không được Mạnh Trọng Quang, thực tại khiến tâm lý Từ Hành Chi vắng vẻ, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được hẳn là hắn mấy ngày trước đây gửi đi linh hàm báo cho Mạnh Trọng Quang biết chính mình đi tổng đàn ma đạo uống rượu gây họa.
Hắn lại nghĩ một linh hàm khác.
Cái gọi là linh hàm, không cần hạ bút, chính là dùng một đạo linh quang tu thành, từ miệng người viết nói ra, lại truyền đưa đi, vừa có thể bảo đảm người nhận tin có thể nhận được, lại có thể nghe được chính miệng người truyền tin nói.
"Trọng Quang, mấy ngày không gặp, gần đây khỏe không? Ta suốt ngày bận rộn, hôm qua thật là tưởng niệm ngươi, mấy độ tỉnh mộng, đều mơ thấy ôm ngươi trong ngực, cực ấm."
Từ Hành Chi từ trước đến giờ thể diện không tệ, trong lòng nghĩ cái gì, tố đông bút pháp, cũng sẽ không lược bỏ đi mảy may.
Lưu lại mấy câu nói này, thời điểm Từ Hành Chi đang định đem thư hàm gửi đi, cửa điện hắn bị người gõ.
Từ Hành Chi vui vẻ, theo bản năng ngẩng đầu: "Trọng..."
Nhưng đi vào lại là Nguyên Như Trú.
Mấy năm qua đi, bộ mặt minh diễm của nàng không vì tu tiên nắm đạo giảm bớt ánh sáng, ngược lại bị đánh bóng ra một đạo thanh quang ôn nhuận dịu dàng, sáng trong như mộng. Nàng dù cho không nói nửa câu, tùy ý đứng nơi đó, liền đủ để đi vào giấc mộng của rất nhiều người.
Nguyên Như Trú đem một bình chè xanh pha xong thả xuống ngay bên cạnh tay Từ Hành Chi: "Sư huynh, đây là ngân châm Quân Sơn thượng hạng, mấy ngày nay ta thấy sư huynh mệt nhọc, cho nên đặc biệt pha cho sư huynh một ấm."
Ánh mắt Từ Hành Chi đều nhu hòa mấy phần: "Cảm tạ."
Nguyên Như Trú đưa trà qua lại chưa đi, đứng ở bên cạnh bàn chần chờ chốc lát, mới chậm rãi nói: "Sư huynh."
Từ Hành Chi mơ hồ ngửi được một tia khí tức không bình thường: "... Ân?"
Nguyên Như Trú cúi đầu, âm điệu bên trong bao hàm tình cảm thâm hậu khiến Từ Hành Chi không khỏi động dung: "Sư huynh, ta tiến vào Phong Lăng đã được mười mấy năm. Từ lúc ta bắt đầu vào Phong Lăng, ngươi chính là thủ đồ Phong Lăng. Ta ngước nhìn ngươi, nhìn ngươi, chỉ cần có ngươi ở bên người, ta liền cảm thấy được chân thật, an tâm..."
Từ Hành Chi đột nhiên có chút dự cảm không ổn, phát ra tiếng nỗ lực ngăn cản lời kế tiếp của nàng: "Như Trú..."
Nguyên Như Trú lại không để ý đến hắn ngăn cản, ôn hòa nói: "Sư huynh, ta có thể có may mắn, có thể từ chỗ ngươi lấy được một đời chân thật cùng an tâm sao?"
Từ Hành Chi tay run một cái, đem linh hàm âm thanh của Nguyên Như Trú gửi ra ngoài.
(*) Giải thích đoạn này, ai mới đọc tu chân có thể thấy hơi khó hiểu. Đại khái linh hàm giống như phương pháp ghi âm lại lời nói sau đó gửi đi cho đối phương. Lúc nãy Từ Hành Chi đang ghi âm thì Nguyên Như Trú tiến vào xong bắt đầu thổ lộ, kết quả linh hàm có cả thanh âm của Nguyên Như Trú. Từ sư huynh run tay lỡ bấm gửi, thế là... Ha hả =))))))
Tác giả có lời muốn nói: Phục bút liên quan đến Thanh Tĩnh quân, tham kiến chương 42.

Bình Luận (0)
Comment