Mùa xuân năm thứ tư Thiên Định, cái lạnh se của xuân chậm chạp không lùi, mắt thấy đã đến ngày mùng hai tháng hai, nhưng hơi thở ra vẫn đóng thành băng, muốn dậy sớm, cần có nghị lực lớn lao.
Mắt nhìn sắc trời đã đến buổi sáng giờ Tỵ, Từ Hành Chi vẫn mệt mỏi nằm trên giường mềm của khách sạn, rỗi rảnh tẻ nhạt cực kỳ, đơn giản đem tay trái đặt bên ngoài chăn đến lạnh cóng nhấc lên, đặt lên trên người chó con mới vừa tỉnh lại ki, mắt còn chưa mở liền chui vào giữa nơi vành tai cùng tóc mai giao nhau của chính mình, thân mật nhéo một cái.
Mạnh Trọng Quang kêu lên một tiếng liền cười đùa lăn vào trong lòng Từ Hành Chi, ôm tay hắn chườm trên ngực, lại thân thân nhiệt nhiệt mà bò lên trên Từ Hành Chi, tựa như cá gặp nước, quấy nhiễu thị phi.
Khí tức đêm qua trong phòng còn chưa tán hết đi, Từ Hành Chi lại bị hắn túm được phía sau eo: "Mạnh Trọng Quang ngươi liền mẹ nó còn chưa mặc quần... A..."
Hai người náo loạn một hồi lâu, liền ôm nhau nghỉ ngơi, dự định trải nghiệm cảm giác ngủ nướng của nhân gian, nhưng bọn họ mới vừa nhắm mắt lại không lâu, lại song song mở ra, liếc mắt nhìn nhau, không cần lời nói dư thừa, từng người vươn mình xuống đất, huyên náo mặc quần áo.
Trong khoảng khắc, cửa gỗ phòng khách bị một đạo kiếm khí đánh bay.
Thời điểm Nghiễm Phủ quân sải bước đạp cửa đi vào, chỉ thấy đệm chăn ngổn ngang, vẫn còn dư lại hơi ấm, mà hai người nguyên bản đang ở trong phòng đã không thấy tung tích, cửa sổ mở ra, gió lạnh đem chuông đồng buộc trên bệ cửa thổi đến leng ka leng keng.
Hắn không cam lòng một kiếm đem chăn gạt xuống đất, lại lạnh giọng quát: "Từ Hành Chi!"
Mà vài tên đệ tử Phong Lăng đi cũng hắn mắt thấy trống không, đều không hẹn cùng thở phào một cái.
Nguyên Như Trú kéo lấy lão bản nghe tiếng mà tới, thanh toán chút ngân lượng, bồi thường hư hao đồ vật trong phòng, lại cùng hắn ôn thanh trí khiểm rất lâu.
Lão bản này vừa thấy dung nhan Nguyên Như Trú, tâm đã yếu mềm tám phần, lại gặp tiền bạc, càng là nửa phần oán hận cũng biến mất, vui mừng rời đi.
Có đệ tử hỏi: "Sư thúc, vẫn đuổi theo sao?"
Nghiễm Phủ quân nghiến lợi nói: "Tiếp tục đuổi theo! Đệm chăn còn ấm, bọn họ tất nhiên chưa có chạy xa!"
Các đệ tử dồn dập nhìn về phía Nguyên Như Trú, lộ ra thần sắc cầu viện.
Nguyên Như Trú tâm lĩnh thần hội, đi lên phía trước chậm rãi nói: "Sư phụ, chúng ta muốn đuổi bắt sư huynh..."
Ánh mắt Nghiễm Phủ quân lạnh xuống.
Nguyên Như Trú lập tức đổi giọng: "Chúng ta muốn đuổi bắt Từ Hành Chi, nhất định phải xuất kỳ bất ý, tấn công lúc bất ngờ mới được, bằng không, chúng ta đối đầu cùng với Mạnh sư... Mạnh Trọng Quang, chắc chắn không có phần thắng."
Nghiễm Phủ quân thế nhưng căn bản không định nghe lời của nàng: "Đuổi theo!" '
(Jeje: Thật sự ông này ngu muội quá, biết rõ chính mình đánh không lại Lõa Thể, vậy mà cũng bắt đệ tử cùng mình đuổi theo. May mà Lõa Thể có sư huynh nên mới không ra tay hạ sát, chứ thử tưởng tượng đổi thành trường hợp khác, như vậy có phải toàn bộ đệ tử đi theo ổng chịu liên lụy rồi không? Ổng muốn tìm chết kệ ổng nhưng đem tính mạng đệ tử ra đặt cược chung với của mình thì thôi chơi một mình đi ai chơi chung =.=")
Nguyên Như Trú cùng mấy đệ tử khác bất đắc dĩ đối diện một phen, các đệ tử cũng chỉ có thể quay người xuống lầu, phân tán tứ phương, từng người đuổi theo.
Nguyên Như Trú là người cuối cùng rời đi.
Nàng nhìn vòng quanh gian phòng, phát hiện trên đất rơi xuống một cái khăn trắng, xem kiểu dáng thì giống như vật tùy thân của nam tử, nàng hơi suy nghĩ, cúi người nhặt lên, lại mơ hồ nghe bên tai có tiếng gió kéo tới, nàng ngược lại cũng nhạy bén, cấp tốc xoay mình, tiện tay một đoạt, liền dùng khăn gấm tiếp nhận được đồ vất hướng nàng bay đến kia.
Nàng định thần nhìn lại, thế nhưng lại là một cái trâm ngọc kim điệp, mộc mạc hào phóng, rất có phong cách cổ.
Theo sau mà đến còn có một phong thư chỉnh chỉnh tự viết, chữ viết hướng về bên trái, có chút không hợp quy tắc, nhưng lại có chút hàm xúc ý tứ phóng đãng: "Tiểu sư muội, vi huynh trước đó vài ngày ở trên đường đi dạo, nhìn thấy vật ấy, nghĩ đến thực thích hợp với ngươi, liền mua lại. Ngươi thích không?"
Vành mắt Nguyên Như Trú đỏ ửng, vài thuấn bộ vọt tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy một mảnh cỏ cây quanh năm xanh biếc thúy sắc theo gió ào ào vang lên liên miên, nơi nào còn bóng dáng người kia.
Nguyên Như Trú tay cầm trâm ngọc, chỉ cảm thấy trong lòng nhu tình vô hạn, lẩm bẩm nói: "Đa tạ sư huynh. Vô luận sư huynh đưa ta cái gì, ta đều rất yêu thích."
Đợi nàng rời đi, Từ Hành Chi ngồi trên nóc nhà khách sạn dùng mũi chân nhẹ nhàng đạp lên một cành cây, mỉm cười xa đáp: "... Thích thì tốt rồi."
Mạnh Trọng Quang ngồi ở bên người hắn, giọng điệu vi diệu: "Sư huynh ngược lại ra tay hào phóng."
"Còn không hào phóng sao." Từ Hành Chi dắt tay hắn, hướng đầu ngón tay trong sạch kia hôn một cái, ôn nhu dỗ hắn, "Hào phóng đến mức đem chính ta đều đưa cho ngươi."
Mạnh Trọng Quang được dỗ đến cao hứng, cũng được hôn đến thoải mái, lười biếng hướng trên người Từ Hành Chi cọ. Từ Hành Chi theo sở trường nhận ra hầu hạ cái cằm của con vật nhỏ nằm trong lồng ngực, nơi đó thịt mềm mềm ấm ấm bóp rất tiện tay, Mạnh Trọng Quang bị hắn bóp lăn qua lộn lại, thoải mái như một con mèo được vuốt ve.
Nhìn dáng dấp hai người thản nhiên tắm năng, nơi nào giống như người bị đuổi giết đây.
Không biết có phải do thời điểm lần trước bọn họ đi tới Ứng Thiên Xuyên, Nghiễm Phủ quân nhận được tin gì, sau khi bọn hắn rời đi Ứng Thiên Xuyên không lâu sau, hắn một đường tìm hiểu đường đi nước bước, đuổi thẳng tới trấn nhỏ bọn họ cư trú.
Nửa năm này, hai người trốn một đường, Nghiễm Phủ quân ở phía sau đuổi theo một đường, rất có tư thế nếu không giết Từ Hành Chi sẽ không bỏ qua.
Giàn nho không còn, con chó nguyên bản nói cẩn thận nuôi cũng mất. Thế nhưng Mạnh Trọng Quang cùng Từ Hành Chi đều không thèm để ý cái này.
So với việc bị đuổi giết, Mạnh Trọng Quang ngược lại đối với giàn nho kia tiếc nuối vô hạn.
Hắn thầm nói: "Vốn định chờ đến thời điểm mùa hè cây nhỏ chín quả cùng sư huynh ở trên giàn nho..."
Chưa nghe xong, từ Hành Chi liền bóp lấy eo hắn, cười mắng bảo hắn ít xem mấy cuốn tiểu thuyết thoại bản lung ta lung tung.
Mạnh Trọng Quang ngược lại rất không biết xấu hổ, chơi xấu dán vào hắn: "Ta yêu thích sư huynh, tất nhiên phải lấy lòng nhiều vào, như vậy sư huynh mới không chán Trọng Quang nha."
"... Cách lấy lòng của ngươi người thường chịu không nổi."
"Sư huynh đâu phải người thường." Mạnh Trọng Quang thoải mái nằm ở trên đùi Từ Hành Chi, ôm lấy eo gầy cứng cáp của hắn hôn lấy hôn để, mềm giọng nói, "Người thương sao lại có thể cưng chiều Trọng Quang như vậy đây."
Từ Hành Chi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đơn giản thu thấp ghé vào lỗ tai hắn, dùng môi gảy vành tai hắn một chút, âm điệu khàn khàn: "Ai bảo ngươi là tiểu tổ tông của ta đây."
Mạnh Trọng Quang nghe lời này lọt tai cực kỳ, lục lọi chụp lấy tay trái Từ Hành Chi.
Rất nhanh, Từ Hành Chi liền cảm thấy trên tay trái lại nhiều thêm một vật cứng rắn.
Hắn cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là nhẫn trữ vật mình lúc trước đeo vào tay sư phụ.
Lam ngọc dùng làm trang sức đổi thành ngọc độc sơn, nhưng mỗi một vết mài trên nhẫn này, mỗi một đạo làm sao ra được, Từ Hành Chi đều nhớ đến rõ ràng.
Tinh thần Từ Hành Chi trở nên hoảng hốt, ngón tay mơn trớn thân nhẫn, khóe môi trước tiên cong lên ý cười, mà thân thể lại một phần lạnh xuống.
Hắn hỏi: "Ngươi làm sao lấy được?"
Mạnh Trọng Quang chẳng hề biết lúc trước chiếc nhẫn này như thế nào vào trong phòng Thanh Tĩnh quân, quan sát thần sắc của Từ Hành Chi, hắn mơ hồ cảm thấy không thích hợp lắm, chỉ đành cẩn thận nói: "Lúc trước thời điểm thu hồi 'Nhàn Bút', ta ngay cả nhẫn cũng cầm về. Ban đầu ta sợ sư huynh nhìn nhẫn, nhớ đến tay mình, trong lòng khổ sở, mới lặng lẽ giấu đi. Mấy ngày trước tìm được một khối ngọc độc sơn thích hợp, liền muốn cường điều làm một cái mới, lại tặng cho sư huynh, sư huynh nếu như muốn lấy thứ gì cũng tiện tay..."
Nói đến chỗ này, lại nhìn thần sắc Từ Hành Chi, tim Mạnh Trọng Quang cũng chìm xuống.
Chiếc nhẫn này... Tựa hồ không nên đưa.
Tâm lý Từ Hành Chi bởi vì cái chết của Thanh Tĩnh quân mà lưu lại vết thương khổng lồ. Thời gian đã gần qua một năm, nhưng ngay cả chút dấu hiệu khép lại đều không có.
Mạnh Trọng Quang vẫn đánh giáp thấp tình cảm của Từ Hành Chi đối với Thanh Tĩnh quân.
Tại thời điểm hắn hơi có chút luống cuống, Từ Hành Chi rất nhanh triển nhan, hắn tháo nhẫn ra, nắm lấy tay Mạnh Trọng Quang: "Đến."
Mạnh Trọng Quang vốn buồn nản cực kỳ, đem lại niềm vui cho sư huynh không thành, ngược lại không duyên cớ khiến sư huynh khổ sở, thấy sư huynh để ý đến hắn, hắn tự nhiên như được ơn huệ lớn bằng trời ngoan ngoãn mở tay ra.
Từ Hành Chi đem nhẫn thay hắn mang vào.
Mạnh Trọng Quang vừa vui vẻ vừa có chút thấp thỏm: "Sư huynh, ngươi không thích sao?"
Từ Hành Chi cười yếu ớt: "Rất thích. Chỉ là ta hiện tại một tay không tiện, việc lấy đồ vẫn nên giao cho ngươi thì hơn."
Dứt lời, hắn liền ôn tồn mà nếm thử bên mô Mạnh Trọng Quang: "Lại nói, người đều là của ngươi, còn phân chia cái gì?"
Mạnh Trọng Quang biết, sư huynh làm vẻ ta đây như vậy, đơn giản vì trong lòng khổ sở, lại không muốn khiến người khác cùng hắn đồng thời tăng thêm đau buồn.
Hắn đồng dạng biết, hành vi giống như phóng đãng này giữa sư huynh cùng chính mình một năm qua, không chỉ bởi vì yêu thích, cũng là vì tiêu tan nỗi khổ trong lòng.
Cho nên hắn càng phải cấp cho sư huynh gấp bội ngọt ngào, để đền bù hắn.
Từ Hành Chi rất nhanh bị cởi ra áo ngoài, cũng bị ném tới trên một nhánh cây tùng bách gần đó.
Cây bách này đã thuộc hàng trăm tuổi, rắn chắc dẻo dai cực kỳ, thân thể Từ Hành Chi nằm phía trên, cũng chỉ chấn động rung hai cái.
Từ Hành Chi vốn tưởng răng sẽ làm tại nóc nhà, ai ngờ bị vứt đến chỗ này, bắp thịt cả người nhất thời đều căng thẳng, sắc mặt trắng bệch há mồm liền mắng: "Mạnh Trọng Quang! Có con kiến a đệch!:
Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng hạ xuống nhánh cây, thời điểm mũi chân chạm chạc cây, thậm chí còn không làm cho cành cây suy chuyển một cái.
Hắn ôm lấy Từ Hành Chi, khởi động linh lực, nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, sư huynh, ta ở đây a."
Từ Hành Chi biết, thể chất Mạnh Trọng Quang đặc dị, không ít sinh vật phàm giới e ngại khí tức của hắn, chuột bọ côn trùng rắn rết càng là e sợ tránh còn không kịp, chỉ cần hắn ở bên cạnh mình, chính mình liền không cần sợ những con vật nhỏ này.
Được hắn dỗ vài lần, tuy nói có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng mau không còn khẩn trương như vậy.
Từ Hành Chi túm lấy vạt áo hắn nhắc nhở: "Mạnh Trọng Quang, đang ban ngày ban mặt, sư thúc bọn họ còn chưa đi xa, ngươi làm ơn nhỏ giọng chút a."
Trải qua một năm điều hòa, giữa hai người bọn họ dĩ nhiên hợp phách hà hợp đến yếu mệnh, không cần vài lần triền miên, đều từng người cháy hừng hực lên.
Cành lá tùng bách ào ào vang một mảnh, như tiếng cầm sắt cùng reo vang, nhờ có xuân hàn mà chồi non kết tại đầy cành cây được mùa bộc lộ từng tí từng tí, đem song cửa sổ khách sạn cách đó không xa ướt một mảnh.
Buổi sáng ở Thanh Lương cốc, cùng buổi sáng Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đang trải qua cũng không khác nhau chút nào, mà Ôn Tuyết Trần rất sớm đã phải thức dậy, ở trong thư phòng chuyên tâm xử lý các hạng tạp vụ trong phái.
Rất nhanh, một tên đệ tử hầu cận bước nhanh đi tới, gõ cửa, hạ bái, thỉnh an, toàn bộ quy trì quy củ làm qua một lần, mới bẩm báo nói: "Ôn sư huynh, ma đạo phái người đến."
"Ma đạo?" Ôn Tuyết Trần cau mày, :Đến làm gì?"
"Bẩm Ôn sư huynh. Nói là đến tặng lễ." Để tử đáp, "Cho sinh nhật Ôn sư huynh."
Ôn Tuyết Trần mặt mày vừa nhấc, trong lòng đệ tử kia chính là một quý, cúi đầu không dám lên tiếng.
Ôn Tuyết Trần ngược lại không có vì người ma đạo tùy tiện đến thăm mà tức giận, chỉ là không ngờ bọn họ sẽ đến sớm như vậy.
Sinh nhất hắn quả thật sắp đến rồi.
Trong một năm kể từ sau khi Từ Hành Chi có chuyện, mỗi khi gặp ngày lễ tết, Cửu Chi Đăng vẫn như thời điểm Hành Chi còn ở đó sai người tặng lễ, chu đáo không thôi. Thời điểm sinh nhật Khúc Trì cùng Chu Bắc Nam, đồ vật y đưa tới mặc dù không tính dặc biệt quý trọng, nhưng lại thể hiện đầy đủ tâm ý, không đến nỗi không vừa mắt người, cũng sẽ không làm cho bọn họ tìm ra lý do từ chối thu nhận.
... Nói tóm lại, y làm được phi thường thỏa đáng.
Ôn Tuyết Trần từng căn dặn Chu Bắc Nam bọn họ phải hảo hảo đem lễ vật kiểm tra một phen, miễn cho trong đó cất giấu càn khôn gì, nhưng mỗi lần kiểm tra kết quả đều là không hề dị thường.
Chu Bắc Nam còn cười hắn nghĩ nhiều lo ngại, nói cứ theo đà này, hắn không chỉ bạc đầu, còn có thể rụng tóc.
... Thực sự là lời nói vô căn cứ. (Jeje: Hông đâu anh em thấy việc này rất có khả năng lắm luôn ấy =]])
Nhớ đến đây, Ôn Tuyết Trần đặt bút xuống: "Tặng lễ giả hiện đang ở đâu?"
Đệ tử kia đáp: "Phòng khách Tây Nam."
Mi tâm Ôn Tuyết Trần lại nhíu.
Nếu người kia lén lút đến tặng lễ, hắn bảo đệ tử đi ứng phó là được, nhưng nếu đệ tử ma đạo đến tặng lễ này đã đi qua sân phơi, không cần nói, có sai lầm lễ tiết gì, thương tổn chính là thể diện của toàn bộ Thanh Lương cốc.
Trong giây lát, hắn phát ra tiếng phân phó nói: "Ngươi bảo hắn chờ một chốc, ta sau khi thay y phục liền đi gặp."
Đệ tử Thanh Lương cốc cung kính lui ra sau, Ôn Tuyết Trần đem ghế lăn chuyển động rời khỏi bàn, đang muốn trở về phòng, liền nghe một trận leng keng trên cổ tay, từ ngoài thư phòng vang lên.
Rất nhanh, chủ nhân tiếng chuông kia liền hiện thân: "Trần ca."
Nhìn thấy Chu Huyền, giữa chân mày Ôn Tuyết Trần giãn ra hết mức, hướng phía trước cẩn thẩn tiến đến hai bước, thân thủ đỡ lấy phần bụng mang thai êm dịu như châu của nàng: "Đã hơn bảy tháng, sao còn dám tùy tiện đi lại?"
Chu Huyền cảm thấy khá buồn cười: "Ta mỗi ngày đi một chút, đối với việc sinh sản có lợi, đây không phải Trần ca nói cho ta sao."
Ôn Tuyết Trần nghiêm mặt nói: "Đợi tới chiều mỗi ngày, ta sẽ mang ngươi đi lại."
"Nhưng ta có nữ hầu..."
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: "Ta làm việc đương nhiên so với các nàng tinh tế hơn."
Thai trong bụng Chu Huyền đã lớn, thật sự không cúi được người xuống, liền hơi ngồi xổm xuống, hai gò má đỏ tươi hôn một cái lên tóc mai Ôn Tuyết Trần: "Ừ. Ta nghe Trần ca."
Ôn Tuyết Trần từ trước đến giờ tự phụ quy phạm, cái hôn này cho dù không ai nhìn thấy, cũng làm hắn hơi ửng đỏ mặt: "Hồ đồ."
Hai mắt Chu Huyền sáng lên nhìn hắn chằm chằm: "... Trần ca."
Ôn Tuyết Trần bất đắc dĩ, thân thủ đỡ lấy cánh tay của nàng, đem nàng nâng dậy: "Cẩn thận té."
Dứt lời, hắn nhấc lên một cái tay khác, ở bên môi mềm mại tái nhợt ấn một cái, lại giông như vô ý mà sờ soạng mặt nàng: "Được rồi, mau trở lại phòng đi. Đợi ta gặp khách xong, liền trở về phòng tìm ngươi."
Bị trì hoãn như vậy, Ôn Tuyết Trần đi đến cũng chậm chút. Chờ hắn đến nơi, đệ tử tặng lễ đã uống xong nửa bình trà xanh.
Đệ tử đến tặng lễ lần này có chút không tầm thường, chỉ nhìn khí đồ liền cùng người khác không đồng đều.
Gã tự giới thiệu nói: "Tại hạ là Ngũ Tương con trai bảo chủ Hắc Thủy Bảo."
Hắc Thủy Bảo?
Ôn Tuyết Trần nhớ tới, khoảng hơn một năm trước, chi nhất Hắc Thủy Bảo dấy binh làm loạn, không tới một tháng, liền bị Cửu Chi Đăng mạnh mẽ trấn áp xuống.
Chỉ cần nhìn con trai người bảo chủ này lưu lạc thành chân chạy tặng lễ, liền có thể biết Cửu Chi Đăng đối với kẻ phản loạn mặc dù không tính tàn nhẫn, nhưng vẫn không dễ dàng khoan thứ.
Nếu đối phương đã lễ độ, Ôn Tuyết Trần tự nhiên không thể mất đi đúng mực.
Sau khi đơn giản đáp lễ, hẳn hỏi: "Cách sinh nhật ta còn nửa tháng, vì sao sớm đến đưa?"
Ngũ Tương như học thuộc lòng sách nói: "Ma tôn trước khi đến cố ý thông báo, ngài chẳng hề thích người bản đạo. Nếu tặng lễ vào ngày sinh nhật, ngài coi như tiếp thu, cũng khó tránh khỏi không thích, không bằng sớm đến đưa, vừa thể hiện toàn bộ tâm ý, cũng có thể khiến trong lòng ngài khoan khoái chút."
Lời nói này thẳng thắn nhưng lại không đến nỗi hại người, một là một, hai là hai, đích xác cũng là phong cách phục vụ của Cửu Chi Đăng.
Ôn Tuyết Trần không hỏi thêm nữa, nhận lấy lễ đến, lại khách khí mời gã rời đi.
Đợi ra khỏi Thanh Lương cốc, Ngũ Tương kia mới căm giận mắng ra thành tiếng: "Phi, họ Ôn này cũng dám thất lễ ta như thế!"
Hai tên đệ tử cùng đi theo gã, chờ ngoài cốc hồi lâu tiến lên đón đến.
Một tên trong đó thấy biểu tình gã không tốt, ôn thanh khuyên lơn gã: "Ngũ công tử, chớ giận. Lễ này nếu đưa ra, việc này coi như giải quyết xong, suy nghĩ nhiều còn có ích lợi gì đây."
Dứt lời, hắn đem túi rượu cùng các thứ tạp vật linh tinh Ngũ Tương trước khi vào cốc cởi xuống đưa trả lại cho gã.
Ngũ Tương không chút khách khí lấy lại.
Vừa nãy do lễ tiết, gã ở trước mặt Ôn Tuyết Trần điều thập, giả bộ làm cháu nội, hiện nay đi ra rồi, tất nhiên phải hảo hảo mắng một trận, quyền tác phát tiết.
Gã vặn ra túi rượu, rót một ngụm lớn, lau dịch rượu bên khóe môi một cái, hãy còn nói: "Cửu Chi Đăng kia là thứ gì?! Ở bên trong Phong Lăng sơn lớn lên, tâm tư chính là hướng về cái gọi là danh môn chính phái này! Ngày lễ ngày tết, lễ vật tựa như nước chảy đưa tới tứ môn, mẹ nó hệt như chắt trai hiếu kính thái gia gia của y! Y có còn nhớ chính mình là người ma đạo? A?"
Gã mắng đến khô miệng, lại ực một hớp rượu: "... Phụ thân cũng là người nhát gan sợ phiền phức! Cửu Chi Đăng giết hai tiền đạo tướng quân mà thôi, liền chạy đến dỗ dành rút lui! Ta cũng không tin Cửu Chi Đăng này đủ dũng khí thật dám đến giết bảo chủ Hắc Thủy Bảo?!"
Gã vừa mắng vừa điều khiển kiếm tiến lên, trong miệng vẫn líu lo không ngừng, nhưng giây lát sau, gã bất chợt ho khan một tiếng.
Ngũ Tương vẫn chưa đem cái ho khan này để ở trong lòng, nhưng mà, bên trong cổ họng của gã ngà càng nhiều bọt mép sáng như tuyết bốc lên, gã chỉ cảm thấy ngực đau nhức, ngộp không thôi, thân thủ lau miệng, càng lau trên tay càng nhiều bọt máu, trong đó còn kèm theo mảnh vỡ của phổi.
Thân hình gã lung lay vài cái, một đầu từ trên thân kiếm ngã xuống, ngã vào nơi thâm cốc.
Một để tử đi thao khác lệ thuộc vào Hắc Thủy Bảo, mắt thấy cảnh này, cả kinh thần hồn, hét thảm một tiếng "Công tử" liền lao thẳng xuống, nơi nào còn nhớ được vị đệ tử tổng đàn ma đạo cùng hàn đồng hành thuận theo dị thường kia.
Đệ tử tổng đàn nhìn hai người biến mất giữa rừng núi, cười không nói.
Qua giây lát, gương mặt kia của y liền triệt để thay đổi thành một bộ dáng khác.
Cửu Chi Đăng cụp mắt chắp tay, đứng giữa mây, nhẹ giọng trả lời vấn đề của gã: "... Ta sẽ không giết phụ thân ngươi."
"Ta cần giữ lại tính mạng của gã, khiến Thanh Lương cốc vì cái chết của đứa con trai duy nhất của gã, làm ra một lời giải thích."
Tác giả có lời muốn nói: —— thỉnh dùng một loại động vật để hình dung người thân cận nhất của ngươi.
Bắc Nam: Thỏ đi, lỗ tai thật dài, dễ xách.
Tiểu Lục: ... Cáo Tây Tạng.
Bắc Nam: Cáo Tây Tạng là con gì?
Tiểu Lục dỗ: Một loại động vật hung mãnh, rất giống ngươi.
Bắc Nam: Ừa, vậy thì được.
*Ảnh minh họa cáo Tây Tạng. Con này nổi tiếng mặt lúc nào cũng lờ đờ như phê cần, em Lục nỡ lòng nào nói anh như vậy =))))
————————————
Khúc Trì nghiêm túc: Ân... Con dê nhỏ.
Tiểu Đào đỏ mặt: ... Con cừu lớn.
————————————
Cửu muội: Sư huynh chính là sư huynh, không phải động vật gì. (Jeje: Động vật janai, sư huynh da!!!!!!!!!! Ai coi Gintama sẽ hiểu editor đang nói gì =]]])
————————————
Quang muội: Sư huynh con gì cũng giống. Thời điểm sủng ta như một chú chó ôn nhu, thời điểm xông pha chiến đấu lại như một con sói, thời điểm tình có dính ta lại như...
Sư huynh: Nha, chó poodle.
Quang muội: ...