*Giải thích tiêu đề chương: Cửu tử bất hối có nghĩa chết chín lần cũng không hối hận, là một câu thành ngữ Trung Quốc ý chỉ không bao giờ bỏ cuộc (đó là theo baike còn mình hiểu đúng không thì không rõ lắm)
Nơi Từ Hành Chi đi qua, ghế mây vẫn còn đó, nước vẫn cứ chảy, nhưng vạn ngàn xuân trùng đều im lặng.
Đệ tử ma đạo bên trong Phong Lăng sơn không phải số ít, nhưng lúc này không một ai nói chuyện, kêu lên tiếng, hoàn toàn xụi lơ trên đất, cả người ướt lạnh, miệng khô lưỡi khô, chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình bị rút cạn, phảng phất như có con quái vật vô hình nào ăn mòn ý chí của bọn họ, dễ như trở bàn tay biến thành đất bụi.
Một tên ma tu tuần tra ban đêm vừa vặn rẽ vào con đường dẫn tới Thanh Trúc điện, đèn lông trong tay cũng như gã, đều tựa bùn nhão mà rơi xuống đất.
Nhìn Từ Hành Chi từng bước áp sát, gã bị dọa đến mặt như giấy vàng, nhưng cho dù giãy giụa hết khí lực toàn thân, gã cũng chỉ có thể co chặt ngón chân, co quắp tựa chó chết.
Nhưng Từ Hành Chi lại không để ý đến gã, giống như ở trên đường nhìn thấy một khối gỗ mục, cho dù nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy vô vị, trực tiếp nhấc lên bước chân, từ đỉnh đầu gã bước qua.
Trong khung cảnh tĩnh lặng, duy nhất có mỗi Cửu Chi Đăng cùng ánh đèn lồng lay động từ trong Thanh Trúc điện bước ra, thân thể y tựa như phát ra một vầng sáng vàng nhạt nhẽo tỏa ra tứ phía.
Y thân mang trang phục Phong Lăng sơn, trong tay thậm chí còn cầm một quyển sách thẻ tre, hết thảy đều dường như giống với thiếu niên kia trong ký ức của Từ Hành Chi, sạch sẽ, trong suốt, hệt như một chiếc đèn xanh lẳng lặng thiêu đốt giữa đêm tối an ổn kéo dài dằng dặc.
Thanh niên đứng trên bậc nhẹ giọng nói: "Sư huynh, ngươi đã đến rồi."
Từ Hành Chi không đáp lời nào, xoay nhấc cánh tay, mũi kiếm phát quang, mang theo ba phần nguyệt ý nhuệ phong bao bọc lấy sát ý, thẳng quét tới yết hầu Cửu Chi Đăng!
Thanh niên trên bậc hóa thành một đạo tàn ảnh, thời điểm cầu thang nổ tung, mũi kiếm thay đổi chuyển thành ngàn tia châm sáng, hướng bốn phía bắn ra!
Đợi hình bóng thanh niên một lẫn nữa ngưng tụ cố định, kiếm phong đã thổi tung bay mái tóc đen dài của y, trên ống tay áo bay phấp phới có thêm không ít vết rách, ở giữa còn có chất lỏng đỏ chảy ra.
Từ Hành Chi không cùng y rườm ra nói nửa câu, phóng người lên, đến thẳng chỗ yếu.
Hắn muốn mạng người này! Lập tức, ngay lập tức!
Châm sáng luân chuyển hội tụ thành phiến, tự động quay lại bàn tay Từ Hành Chi, tay trái Từ Hành Chi nhận lấy quạt hợp lại, tiếng trúc vang lên một cái, hóa thành một thanh hồng đao rét lạnh, thân đao cùng vỏ kiếm Cửu Chi Đăng giơ lên va chạm cùng một chỗ, một đạo lưu hỏa bắn ra cao đến hơn ba trượng!
Huyết ý trong mắt Từ Hành Chi dần dần dày đặc, cổ tay xoay chuyển, hoành nhận trượt bổ xuống dọc theo vỏ kiểm, một đường ánh lửa trắng đỏ, Cửu Chi Đăng tránh đi mũi nhọn, chợt lóe lên.
Thân pháp nhẹ nhàng, nện bước ba đạp một điểm, xê dịch mà đi, chính là bộ pháp bên trong kiếm thuật Phong Lăng.
Từ Hành Chi cắn chặt hàm răng, lớn tiếng quát lên: "... Rút kiếm!"
Âm thanh thanh niên thanh túc nói: "Ta không rút kiếm đối với sư huynh."
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, đầu đau như búa bổ, càng khơi dậy vạn trượng quang diễm trong lồng ngực, cướp bước lên trước, tay trái duỗi ra run lên một cái, nắm chặt một ngân thương như bó đuốc bừng cháy, một thương đẩy ra vỏ kiếm thanh niên dùng để đỡ, hướng phía dưới áp xuống, chân trái thuận thế duỗi tới, đem vỏ kiếm kia đạp ở dưới chân, cương khí nhấc lên, ngân thương tự hóa thành xà mâu, bỗng dưng nhiều thêm một trượng, mũi nhọn hướng về phía lồng ngực Cửu Chi Đăng!
Hắn không cần giải thích, cũng không cần lý do, hắn chỉ cần mạng của Cửu Chi Đăng!
Nhưng Cửu Chi Đăng quanh năm cùng hắn luyện kiếm đối võ, biết được điểm mạnh của Từ Hành Chi, một khi bị người áp sát chính là con đường chết, đơn giản quăng kiếm mà đi, thân hình mênh mông hóa thành một mảnh ánh sáng vỡ nát.
Thời điểm bước chân đã ổn định, y chưa kịp thở ra một hơi đã cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, theo bản năng rút về sau.
Linh lực từ lâu bắt lấy của Từ hành Chi lưu động khắp nơi, lập tức đổi hướng, động như lôi điện, thoáng qua giây lát không ngờ đã bức đến trước người y!
Cửu Chi Đăng chắp tay vội vàng thối lui, Từ Hành Chi áp sát, hai đạo thân ảnh huyễn trắng dán chặt một phương lao đi, trêu đến bóng cây một đường hỗn loạn, đèn đuốc chập chờn.
Linh áp Nguyên Anh kỳ bị khuấy động, làm cho đệ tử ma đạo nãy giờ năm trên mặt đất nhắm chặt hai mắt, da mặt đều nhăn rúc vào một chỗ, chỉ hận không thể hóa thành con rối gỗ, tránh né phong mang hai người này.
Trước khi lui đến trước một gốc cây cao su, Cửu Chi Đăng cất bước nhảy lên cây, Từ Hành Chi đương nhiên hăng máu đuổi theo.
Nhưng mà, tại thời điểm thân hắn lên đến giữa không trung, dị tượng nảy sinh!
Sau khi Từ Hành Chi đã cách mặt đất sáu thước, vố số ánh sáng lạnh đột nhiên sinh ra, từ bên trong linh lực trong suốt ngưng tụ ba mặt trường trùy, chuẩn xác vòng qua tứ chi của hắn, xen kẽ lẫn nhau, đem hắn gắt gao vây chặt ở giữa!
... Y cư nhiên đã sớm ở đây bố trí trận pháp?
Hai chân Cửu Chi Đăng hạ xuống bên trên ngọn cây, thân hình theo ngọn cây đung đưa mà từ từ rung động: "Sư huynh, chớ vọng động. Ta không muốn thương tổn ngươi."
Từ Hành Chi không muốn để ý tới lời nói của y, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào trận pháp quỷ dị này.
Trận pháp thông thường hay bố trí ở mặt đất, vách tường hoặc nơi có chỗ dựa, trận pháp này lại bố trí giữa không trung...
Trong chớp mắt, Từ Hành Chi bỗng nhiên nhớ tới, trước đây, thời điểm còn thái bình, có một người luôn yêu thích thừa dịp hắn cùng Khúc Trì hoặc Chu Bắc Nam tỉ thí, lặng lẽ đem một cái trận pháp đơn giản bố trí giữa không trung, thình lình gọi ra một sợi dây thừng trói lại, còn mỹ kỳ danh nói là muốn thử khả năng ứng biến của bọn họ.
Con ngươi Từ Hành Chi cấp tốc nhiễm một tầng đỏ mỏng.
... Cửu Chi Đăng sao dám noi theo thuật pháp Ôn Tuyết Trần quen dùng năm xưa? Y xứng sao!
Hắn cắn chặt răng, cánh tay phải rung lên, không để ý đến chỗ khuỷu tay, hổ khẩu (*) cùng eo trong nháy mắt bị trường trùy cắt rời ra mấy chục đạo vết thương, phất lên "bàn tay phải", trực tiếp dập vào một vệt kiếm sáng.
(*) Hổ khẩu: Phần khe tay giữa ngón cái và ngón trỏ.
Mà trường mâu hắn cầm trong tay trái cũng hóa thành một thiết thuẫn, như cơn gió mạnh, hung hãn vung tới trong nháy mắt, phi tinh bắn tóe, lăng đoạn trùy chước!
Không tới chốc lát, Từ Hành Chi cứ thế tay không xé rách lao tù trận pháp giữa không trung này!
Tuy sớm biết tay phải Từ Hành Chi đã đứt, song khi nhìn thấy cái tay gỗ thay vào chỗ đó, cổ họng Cửu Chi Đăng vẫn là co rụt lại, hơn nữa y tựa hồ không ngờ tới Từ hành Chi lại kiên quyết như vậy, thà rằng tự hủy hoại bản thân cũng phải pháp lồng mà ra, đợi đến khi y phát hiện không đúng, lúc lắc mình tránh né, đã là chậm một bước.
Một khi bị Từ Hành Chi áp sát, Cửu Chi Đăng liền có chút không đỡ nổi, đỡ trái hở phải, vừa đánh vừa lui. Từ Hành Chi lại dùng hết thủ đoạn cuối cùng, chỉ muốn lấy đoạt lấy tính mạng, mọi loại binh khí, thiên cơ biến hóa, ngân xà như mưa, tuyết liệu tiêu túc khiến đệ tử ma đạo chỉ thấy binh đao như thoi đưa, lại căn bản không thấy rõ mặt quạt trong lòng bàn tay Từ Hành Chi chuyển đổi qua lại mấy tầng dáng dấp!
Roẹt ——
Rất nhanh, trong ảnh đao kiếm kia, nhiều thêm một đường màu đỏ chỏi mắt.
Thanh Ngư Trường kiếm xuyên sâu vào ngực trái Cửu Chi Đăng, từ trước đi vào, từ lưng đi ra, máu tươi róc rách tuôn ra, rơi xuống từng mảng.
Một bên trong đó, linh lực xung kích hung hăng cùng tùy theo dần dần bình ổn lại.
Cửu Chi Đăng cụp mắt nhìn về phía miệng vết thương.
Thật giống như vết thương xuyên tim kia vẫn chưa khiến y cảm giác được đau đớn, vẻ mặt y không ưu không sợ, thậm chí đem khóe miệng chảy máu giương cao lên một chút: "... Hành Chi."
Nói xong hai chữ này, y liền lung lay quỳ xuống. Nhưng cặp mắt tựa chim non kia của y tựa như một vũng nước, không ngừng đuổi theo hắn, thật giống như có vô số lời muốn nói cùng hắn.
Từ hành Chi nhìn thấy hài tử mình nuôi lớn nhìn mình như vậy, sắc mặt dần chuyển thành tái nhợt.
Hắn vốn cho rằng mình mang theo sát tâm mà đến, đã là vô cảm, ai ngờ nước đã đến chân, trong lòng vẫn đau đến lợi hại như vậy.
Từ Hành Chi vẫn chưa nghĩ xem vì sao y lại gọi mình là "Hành Chi", quỳ xuống đỡ lấy bờ vai y, nhất thời không biết nên nói với y cái gì mới phải.
Mà người trong lòng cũng không phát ra lời nào, nhắm hai mắt lại, môi miệng hoàn tàn lạnh lẽo, đã mất đi nhiệt khí thở ra.
Từ Hành Chi quỳ xuống ôm lấy thân thể của y, chỉ cảm thấy mỗi một tấc da dẻ đều lạnh lẽo đến tận xương.
Một trận thanh phong bay đến, dây cột tóc sắc trắng phía sau đầu hai người đồng loạt bay lên, như là đôi bướm bay tán loạn, dây dưa chốc lát, liền đường ai nấy đi.
Từ Hành Chi không nói được loại đau đớn không biết từ đâu như trái tim phảng phất miễn cưỡng bị khoét ra một khối, đành phải ngẩng đầu lên, giảm bớt cảm giác chua xót thiêu đốt mãnh liệt nơi cổ họng.
Chỉ một cái nháy mắt, Từ Hành Chi đột nhiên cảm thấy ở xương tỳ bà bên phải truyền đến một trận đau nhức muốn mệnh, đau đến mức hắn rên lên một tiếng, thân thể mềm yếu đổ ra sau, lại vừa vặn rời vào một đôi tay ấm áp vui vẻ.
Một thanh âm làm hắn tê cả da đầu trong trẻo lạnh lùng ở bên tai hắn vang lên, cũng giống như một tiếng sét giữa bình địa, khiến tay chân Từ hành Chi nguội lạnh đông cứng: "... Sư huynh, ngươi quá mức xúc động."
Thời điểm Từ Hành Chi mở to hai mắt, vô lực ngẩng mặt nằm xuống, Cửu Chi Đăng phía sau hắn cẩn thận vòng ôm lấy hai vai hắn, miễn cho hắn nhiễm phải sương tối, không duyên cớ thụ hàn.
Lúc tứ chi đụng chạm, chóp mũi của y lơ đãng ngửi một chút tại cần cổ Từ Hành Chi, hương khí quen thuộc kia khiến y hơi đỏ ửng mặt: "Đã lâu không gặp, sư huynh."
"Ngươi..."
Từ Hành Chi hệt như kinh nộ mà nhìn về phía thi thể đã mất đi chống đỡ ngã nằm úp sấp xuống đất, trong đầu tựa như chớp xẹt qua một ý nghĩ, khiến cả người hắn run lên.
—— Bắt đầu từ lúc nãy, "Cửu Chi Đăng" đi ra khỏi Thanh Trúc điện, vốn là hàng giả!
Cửu Chi Đăng dùng thuật pháp ma đạo y chướng mắt, gương mặt, âm thanh, mà chính hắn vừa mới đánh giá, mình kích động quá mức, phẫn nộ công tâm, chưa nhìn kỹ đã trực tiếp muốn lấy mạng người, thậm chí chưa từng lưu tâm Cửu Chi Đăng có vận dụng thủ đoạn gì hay không!
Hiện nay rơi vào trong tay hắn, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy dòng máu cả người như thiêu trong nước sôi: "Cửu Chi Đăng!... A!..."
Cửu Chi Đăng thân thủ điểm đè lại xương tỳ bà của hắn, lại đem một luồng linh lực truyền vào, mấy chỗ đại huyệt linh mạch trong cơ thể Từ Hành Chi trong nháy mắt bị khóa lại, yếu điểm cỡ này bị xung kích đối với tu sĩ mà nói có thể gây ra đau đớn sâu sắc, Từ Hành Chi đau đến mềm eo, đem thân thể mạnh mẽ hướng lên trên cong lên, lại rơi vào trong lồng ngực Cửu Chi Đăng, cắn chặt lợi, nhưng vẫn không khỏi thỉnh thoảng phát ra vài tiếng than nhẹ.
Nghe đến tiếng vang nhỏ vụn giữa môi răng hắn phát ra, hô hấp Cửu Chi Đăng có hơi bất ổn, ánh mắt hơi lệch ra, khắc chế nói: "Sư huynh, mạo phạm."
Dứt lời, y liền như thời điểm chăm sóc Từ Hành Chi trước kia, đem hắn ôm ngang lên, cất bước hướng bên trong Thanh Trúc điện tiến vào.
Cùng lần kia bất đồng, Từ Hành Chi hiện tại thần trí tỉnh táo, vừa mới thoát khỏi cơn đau lòng nhìn thấy y "bỏ mình", hận không thể đem người này đâm thành một cái sàng.
Nhưng hắn mới vừa rồi cật lực đại chiến một trận, lại không ngờ chịu phải một kích kia, linh mạch bị phong ấn, thân thể mềm đến khó chống đỡ được. Tay trái của hắn nắm chặt cánh tay Cửu Chi Đăng muốn phát lực, lại phát hiện ngón tay mềm như đậu phụ, liền nói liên tục lưỡi cũng cứng ngắc: "Cửu... Cửu Chi Đăng..."
Cuuu37 Chi Đăng đem người trong lòng ôm chặt, một cước đạp mở cửa điện khép hờ.
Linh áp tản đi, đông đúc đệ tử ma đạo vừa mới chật vật bò lên, trơ mắt nhìn Từ Hành Chi được Cửu Chi Đăng ôm vào trong điểm, miệng há hốc, trố mắt ra nhìn.
Chỉ có thi thể vừa nãy kia thay Cửu Chi Đăng chịu một kiếm của Từ hành Chi, giống như con sâu trăm chân vây quanh đứng lên, phát ra giọng khàn khàn: "Hành Chi... Đệ đệ..."
—— Kẻ bên trong đám máu đã giãy giụa không ra hình người, chính là Từ Bình Sinh!
Hai tên cận thị của Cửu Chi Đăng lau mồ hôi, vội vã đi đến bên người này, nhìn hắn rách rưới giãy dụa, không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc chán ghét.
Một tên trong đó nói: "Người này xử trí như thế nào?"
Một người khác theo dõi dấu máu đỏ thẫm phía sau gáy hắn, do dự nói: "Hắn cũng coi như thủ hạ tỉnh thi của tôn chủ đi, chúng ta không bằng âm thầm..."
Tiếng nói chưa hết, cửa Thanh Trúc điện lần thứ hai mở ra.
Cửu Chi Đăng nhớ tới bên ngoài còn có chuyện chưa xử lý sạch sẽ, vừa mới đi rồi lại quay lại.
Ánh mắt của y lướt qua Từ Bình Sinh nằm trên đất như rác thải.
Trước khi sư huynh đến, chính mình đã đem người này làm ẩu thành một tên tỉnh thi loại kém, lại lâm thời ký hiện hắn, đem một phần thần hồn sống nhờ trong cơ thể hắn, khiến hắn tạm thời làm con rối cho mình.
Hắn vốn xuất thân Phong Lăng, thân pháp bộ pháp đều là của Phong Lăng, chỉ cần thời điểm cùng sư huynh quyết đấu một mực né tránh, không rút kiếm đối mắt, sư huynh liền có bảy phần mười khả năng không nhìn ra kẽ hở.
Cửu Chi Đăng dùng người này đến giả trang làm hao tổn thể lực Từ hành Chi, lại tìm cơ hội thừa lúc vắng mà vào, chế phục hắn; mà một kiếm cuối cùng Từ Hành Chi đâm hắn, cũng coi như tự tay báo mối thù hắn lúc trước nói dối, thấy chết không cứu.
Giá trị lợi dụng của người ày, đến đây liền triệt để không còn.
Cửu Chi Đăng lời ít ý nhiều dặn dò: "Đem hắn ném đi."
Theo câu nói này, xích ấn phía sau gáy của Từ Bình Sinh hóa thành một đám khói, biến mất hầu như không còn.
... Y không muốn để loại tỉnh thi này ở bên người, không duyên khiến bản thân chán ghét.
Mà thanh trường kiếm đâm vào lồng ngực hắn bởi mất đi linh lực chống đỡ của Từ Hành Chi, hồi phục thành dáng dấp quạt trúc.
Cửu Chi Đăng giơ tay, đem quạt xếp đặt trong lòng bàn tay, ngón tay mang theo lớp chai mỏng tỉ mỉ xóa đi huyết châu nhiễm trên mặt, xoay người nói: "Mạnh Trọng Quang chắc chắn sẽ đến, từng người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."
Tỉnh thi tuy không cảm giác được đau đớn, nhưng dù sao thương tổn do moi tim vẫn rất lớn, thần trí Từ Bình Sinh vẫn chưa thanh minh, hai cái chân liền bị hai tên cận thị kia mỗi bên kéo một cái, tha tựa chó chết mang hắn đem ra phía sau núi.
Hắn nửa mở mắt, hướng lên trời nhìn, vẻ mặt ngây ngô không hiểu.
Hắn không nhớ mấy vì sao chính mình phải lên núi.
—— Dường như bọn đến Đan Dương phong cùng các đệ tử Phong Lăng sơn rời đi ước định gặp mặt, sư phụ lại chậm chạp chưa từng lộ diện, thời điểm đệ tử chúng gia không biết làm sao, chính mình chủ động đến phụ cận Phong Lăng sơn tìm hiểu tình huống, thuận tiện lặng lẽ nhìn một chút Nguyên Như Trú tự nguyện giữ núi có bị mọi người làm khó dễ hay không...
Hắn lại như thế nào bị bắt đâu?
—— Hình như chính mình nhất thời sơ sẩy, quên mất Cửu Chi Đăng cũng ở Phong Lăng sơn sinh hoạt nhiều năm, đối với mỗi nơi trong Phong Lăng sơn, chuyên môn bố trí trạm gác đều đã đề phòng...
Nhưng hắn là ai? Tên gọi là gì?
Không nhớ rõ.
... "Sư phụ" mà hắn đi tìm tên gọi là gì?
Cũng không nhớ rõ.
Phong Lăng, Đan Dương, Nguyên sư tỷ...
Tất cả ký ức trong đầu của hắn giống như bị sao chép nhầm, như sách thẻ tre bị dao nhỏ từng tầng từng tầng lột bỏ, văn tự thưa dần chuyển nhạt, cuối cùng chỉ còn một mảnh rậm rạp hoang mang, tựa cánh đồng tuyết không có dấu người.
Hai tên đệ tử ma đạo mang hắn đi đương nhiên sẽ không quản trong lòng người này nghĩ gì, chỉ lầm lũi trò chuyện rỗi rãnh.
"Người này rõ ràng tìm chết! Ta nghe nói, tôn chủ vẫn luôn muốn tìm tên họ Từ này, ai ngờ hắn cư nhiên tự chui đầu vào lưới, đem chính mình giao nộp lên."
"Tôn chủ cùng người này có cừu oán?"
"Cũng không hẳn! Nghe nói tên họ Từ này chính là huynh trưởng Từ Hành Chi của Phong Lăng sơn, căm ghét đệ đệ hắn đến con người đều tái, âm thầm không ít lần ngáng chân Từ Hành Chi. Quan hệ của họ Từ này cùng tôn chủ như thế nào, ngươi cũng hiểu được đi."
Nhăn nhó một trận, lại đem Từ Bình Sinh lôi ra một khoảng sau, một tên trong đó bắt đầu oán giận: "Thực sự là nặng chết. Vứt chỗ nào?"
"Ném tới chỗ góc núi phía trước đi."
Người nói chuyện nói xuống lời này, lỡ đãng quay đầu nhìn lại, bất giác giật mình sợ hãi, bật thốt hét to một tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt Từ Bình Sinh mở to, trừng trừng nhìn chăm chú gã, miệng mệt mỏi lại ôn nhu lặp lại tên người mới vừa nghe: "... Hành Chi."
Hai tên đệ tử ma đạo bị hắn hù sợ vây lại, tựa như túi vải rách đạp đá một trận, lại bị mạnh mẽ tha đến một mảnh không có một ngọn cỏ, trọc lốc đến chỉ dư lại một bên ánh trăng sáng trong, một cước đạp xuống đáy vực.
Hai tên đệ tử hùng hùng hổ hổ rời đi.
Từ Bình Sinh đã chết, bởi vậy cho dù té gãy xương cốt cũng không thấy đau.
Lúc con kiến ngửi được mùi máu tanh, dần dần vây đến, Từ Bình Sinh một thân một mình ngước nhìn ánh trăng tràn qua hai bên vách vực, thật giống như suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lại thật giống chỉ lẳng lặng mà nằm thôi, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, cái gì cũng không nghĩ.
Mà thời điểm một bộ thi thể nằm ở đáy vực, ngước nhìn xuân nguyệt, đồng dạng dưới ánh trăng, Mạnh Trọng Quang mang theo một thân cuồn cuộn sát khí, quét ngang một chưởng, giận dữ làm vỡ nát cửa vào Phong Lăng sơn.
Hắn thực sự đã tính sai!
Mạnh Trọng Quang một lòng cho rằng sư huynh có thể sẽ đi Thanh Lương cốc cùng Ứng Thiên Xuyên tra hỏi tình huống trước, mới đi tổng đàn ma đạo tìm Cửu Chi Đăng tính sổ, nhưng hắn chạy qua cả ba chỗ này, lại đều không tìm được ai!
Nếu không phải vội vàng tìm sư huynh, hắn chắc chắn sẽ không chỉ giết trăm người liền dễ dàng thu tay lại, nhất định phải quấy nhiễu tổng đàn ma đạo kia thây chất thành đống, máu chảy đầy đồng!
Nhưng nghĩ thông suốt xong chuyện này, hắn lại càng thêm nóng lòng như dầu rán.
... Sư huynh nếu như so với mình còn sớm tới đây hơn, nơi này sao bây giờ lại là cảnh gió êm sóng lặng?
Sư huynh hẳn là đã...
Suy đoán khủng bố này, tại thời điểm hắn nhìn thấy Cửu Chi Đăng bình yên vô sự, càng triệt để xác minh.
Từ lúc hắn ở cửa sơn môn vào đây, bốn phía nửa bóng người cũng không thấy, chỉ có ve ở trên ngọn cây kéo cổ họng liên tiếp kêu mấy tiếng, âm thanh thê lương kỳ quái, ngâm vào ánh sáng nguội lạn, càng lộ vẻ rầu rĩ.
Mãi đến tận khi đi đến trước Thanh Trúc điện, hắn mới thấy Cửu Chi Đăng một thân một mình ngồi đàng hoàng ở trước điện, ngửa đầu ngắm trăng.
Phía sau y có một phiến cửa nửa cung tròn màu xanh xám, dòng xoáy bên trong đan xen, tối tăm khó phân biệt, ánh trăng rực rỡ, ánh cửa tối tăm, hai bên đan xen, ở trên người Cửu Chi Đăng như phân ra hai thân ảnh.
Mà trong tay Cửu Chi Đăng, chính là quạt xếp "Nhàn Bút" Từ Hành Chi chưa từng rời thân!
Sắc mặt Mạnh Trọng Quang chuyển xanh, bắp thịt hai bên má đáng sợ mà co giật, âm thanh nghe tới rất giống một con dã thú đang cảnh báo: "... Cửu Chi Đăng, sư huynh ở đâu?"
Nghe hắn nói chuyện, Cửu Chi Đăng lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Mạnh Trọng Quang.
Cùng người trước mắt râu tóc dựng ngược mà so sánh, thì Cửu Chi Đăng nhìn qua rất có khí độ quân tử như gió: "Sư huynh?"
Y giơ tay lên, chỉ về phía quang môn, đáp: "... Sư huynh ở đây."
Mạnh Trọng Quang mặc dù từ trước đến giờ bại hoại, không có chí học hành, nhưng mà tùy tùng theo Từ Hành Chi chấp hành nhiệm vụ, phục yêu hàng ma nhiều năm, hắn cũng từng thấy qua dáng dấp cánh cửa Man Hoang.
Mạnh Trọng Quang hướng quang môn kia bước ra một bước, tâm lý giống như một chậu lửa được thắp lên, hấp hơi cả người hắn phát sốt: "... Ngươi đem sư huynh đầu nhập vào Man Hoang?"
Cửu Chi Đăng đem người chậm rãi nghiêng về phía trước, bình tĩnh nói: "Sau khi ta bắt được sư huynh, sư huynh không chịu đầu hàng ma đạo, còn tổn thương không ít đệ tử ma đạo của ta. Vì bày tỏ trừng phạt, ta đem linh mạch sư huynh phong ấn, đánh nát gân cốt, ném vào bên trong Man Hoang, dùng để phục chúng."
... Phong ấn linh mạch, đánh nát... gân cốt?
Tám từ này đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi vào trong tai Mạnh Trọng Quang, giống như tám cái tay bé nhỏ, tranh tiên khủng hậu thăm dò bên trong lồng ngực hắn, đem thứ nhúc nhích bên trong ào ào xé thành mảnh vỡ.
Cũng may Mạnh Trọng Quang rất nhanh tỉnh ngộ lại, nhìn chăm chú vào Cửu Chi Đăng, chậm rãi gỡ bỏ khóe môi: "Ngươi bớt lừa gạt ta. Cửu Chi Đăng,