*Giải thích tiêu đề: Tên gốc của chương này là "Trung thiên quang luân" (中天光轮). "Trung" có nghỉa "bên trong, ở giữa". "Thiên quang" dịch nghĩa chính xác thì không phải "mặt trời" mà phải là "ánh mặt trời". "Luân" vừa là "bánh xe", vừa có nghĩa là "vòng tròn". Cho nên nếu edit sát nghĩa thì tên chương này phải là "Trong vòng tròn ánh mặt trời" nghe nó củ chuối quá nên editor mạn phép đổi lại thành "Giữa vòng sáng", tuy không sát nghĩa nhưng nghe hay hơn.
Tại năm Thiên Định thứ tư, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tháng ba năm Thiên Định thứ tư.
Tiên đạo tứ môn luân hãm, ma đạo lấy sát chứng đạo, xóa bỏ phân biệt trước đó, đoạt lấy vị trí chính thống của đạo môn.
Tháng tư.
Từ Hành Chi từ bên trong tẩy hồn thuật chậm rãi tỉnh lại.
Từ đó về sau, Từ Hành Chi chết đi, Từ Bình sinh ra.
Tháng năm, Nghiễm Phủ quân bị giam bên trong tổng đàn vì tính tình ngu xuẩn, miệng lưỡi độc địa cơ hồ mắng tất cả người trông coi hắn, cho nên chịu đủ dằn vặt từ người ma đạo, trước tiên bị rút lưỡi, lại bị ném cho thi khuyển cắn xé, sau lại dứt khoát dùng giấm chua hủy mặt, đem bộ mặt nguyên bản đoan chính của hắn phá hủy như ngọn đèn dầu sau một đêm thiêu đốt hỗn độn bất kham.
Nhưng người này xương cứng, trải qua bao nhiêu hình phạt tàn khốc, cho dù mất đầu lưỡi, vẫn có thể dùng người người mưu toan đến nhìn hắn cười nhạo mà trừng mắt.
Đợi đến khi Cửu Chi Đăng nhớ đến người này, quay lại nhìn, đã không thể nhận ra đối phương chính là Nghiễm Phủ Quân Nhạc Khê Vân nghiêm khắc kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu năm đó của Phong Lăng sơn.
Cửu Chi Đăng nhìn khuôn mặt xem như tàn tạ kia, trầm mặc một lúc lâu, đổ cho hắn một bình quái độc, cắt bỏ hai tay, trực tiếp vứt vào trong Man Hoang.
Tháng sáu.
Lâm Hảo Tín, cùng với bốn tên đệ tử Đan Dương giả ý tiếp cận Cửu Chi Đăng, thử nghiệm mưu đoạt chìa khóa Man Hoàng, bị Ôn Tuyết Trần phát hiện, mấy người bị bắt giữ, xử phạt đúng cách, đẩy vào Man Hoang.
Cũng trong tháng sáu.
Đào Nhàn bên trong Man Hoang bị thú hoang cắn bị thương, vết thương dần thối rữa, bệnh nặng không nổi, nằm trên giường chỉnh chỉnh hai tháng, mới có thể ngồi dậy.
Tháng bảy.
Ôn Tuyết Trần hướng Cửu Chi Đăng yêu cầu chìa khóa Man Hoang, muốn sai người điều tra một chút Đào Nhàn mang theo mảnh vỡ Thế Giới Thư đã chết hay chưa, cùng với tìm hiểu xem tình huống thật của Khúc Trì cùng Thế Giới Thư đã ra sao.
Sau khi Cửu Chi Đăng mở cánh cửa Man Hoang cho Ôn Tuyết Trần, Ôn Tuyết Trần liền sai đệ tử mang theo Linh Chiểu Kính xuống thăm dò, đến để xác định, Khúc Trì mặc dù hội hợp cùng đám người Mạnh Trọng Quang, nhưng tâm trí đã mất, chuyện trước kia quên mất hơn nửa, lời nói như đứa bé, không đáng lo lắng.
Về phần Đào Nhàn, đệ tử hồi báo nói, mấy người họ ở bên ngoài tháp ngồi xổm trông coi nửa tháng, vẫn chưa từng nhìn thấy hành tung người này.
Ôn Tuyết Trần lúc này mới yên lòng.
Tháng tám.
Cửu Chi Đăng ban bố mệnh lệnh, cải danh, phục chế. Y lệnh đệ tử các chi gọi y là "Sơn chủ", danh hào tôn chủ thì lại triệt để bỏ đi không cần.
Lấy áo bào đen tím ngày xưa của Xích Luyện tông dẫn đầu ma đạo, theo đó hạ xuống trang phục phục chế cho tất cả tứ môn.
Tháng mười.
Nhóm đệ tử ma đạo thứ sáu do Ôn Tuyết Trần phái ra ngoài núi tra xét tay trắng trở về. Bọn họ tìm khắp sông lớn đầm lớn, cũng không tìm ra được đệ tử Phong Lăng cùng Đan Dương ly tán trước kia trốn ở nơi nào.
Tháng mười một.
Mạnh Trọng Quang ở bên trong Man Hoang lần đầu tiên bộc phát cơn nghiện hấp huyết.
Thiên yêu vốn là linh vật do thiên địa sinh ra, được ơn như mua, hưởng thiên chân địa tú. Nhưng Man Hoang lạnh lẽo, linh khí mỏng manh, Mạnh Trọng Quang kể từ khi tiến vào, thay đổi tính tình bại hoại khi trước, ngoại trừ khư khư cố chấp tìm kiếm Từ Hành Chi có khả năng đang ở nơi nào đó trong Man Hoang, đều toàn tâm toàn bộ mà tu luyện.
Nhưng mà, thời khắc tu vi hắn tăng lên trên diện rộng, cũng phải dùng tổn hại tuệ tâm để đánh đổi.
Lần đầu tiên cơn nghiện hấp huyết của hắn phát tác, chính là lúc hắn đang ở bên cạnh Chu Vọng đang bi bô tập nói.
Mạnh Trọng Quang lảo đảo chạy khỏi tháp, cắn chết một con thú hoang qua đường.
Thời điểm nhâm nhi huyết dịch, hắn đem mình sợ run cuộn tròn lại, che mặt, nghĩ, sư huynh tuyệt đối không nên xuất hiện vào lúc này, không nên nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, quá khó coi.
Tháng mười hai.
Rượu của nhân gian đã đến mùa ủ xong, đầu đường cuối ngõ đều là hương rượu say ngất lòng người.
Đạo môn thay đổi, tứ môn đổi chủ, cùng với sinh lão bệnh tử của mọi người trong Man Hoang, vẫn chưa hề ảnh hưởng đến vui vẻ nơi thế gian.
Liền như vậy ngày qua ngày, tháng qua tháng, thời gian mười ba năm thoáng cái đã qua.
Từ Hành Chi như măng mùa xuân nhổ giò mà cao lên, từ một nắm mềm mại, lớn lên thành thanh niên thanh vân bạch hạc.
Hắn thích cầm trong tay một cái quạt xếp bình thường, du lịch đầu đường cuối ngõ, bạn rượu như mây, bạn thân hai, ba người. Biết đàn một chút, biết thổi tiêu một chút, nhưng đáng tiếc ngũ âm không đủ, đọc sách rất nhiều, kiếm đạo có luyện tập, đáng tiếc cũng không tinh thông.
Mất đi tay phải mười ba năm, hắn vẫn sống rất có tư vị, rất sinh động.
Chuyện cũ trước kia đều trở thành tro bụi, ngày tháng an ổn chảy dài như nước, róc rách trôi qua, phảng phất vĩnh viễn kéo dài như vậy.
Một ngày nọ, hắn mang muội muội Ngô Đồng đi ra ngoại ô đạp thanh (*). Sau khi dùng một mảnh ngói vỡ ném ra chuỗi vòng nước liên hoàn, hắn dững ngang bên bờ đê, một tay ôm đầu, ngước nhìn ánh nắng tà tà, quần mây ra tụ, suy tư.
(*) Đạp thanh: Có nghĩa đi chơi hội, ai học Truyện Kiều chắc biết rồi ha.
Thiếu nữ tóc dài mặc áo vàng nhạt quỳ gối bên cạnh hắn, dùng lò lửa nhỏ bên người cùng thanh mai đun rượu.
Mắt thấy Từ Hành Chi ngẩn người, nàng mềm giọng hỏi: "Huynh trưởng đang nghĩ gì?"
Từ Bình, hay nên nói Từ Hành Chi, nhìn mây bay chậm rãi nói: "... Ta nằm mơ."
Thiếu nữ nhìn về phía hắn, đợi hắn nói ra đoạn sau, nhưng Từ Hành Chi sau khi nói qua liền không nói thêm tiếng nào nữa, thật giống như giấc mộng kia chỉ như phù vân, nhắc đến miệng liền thôi, thậm chí không đáng nói tỉ mỉ.
Thiếu nữ liền không tiếp tục truy hỏi. Dù sao Cửu Chi Đăng từ trước đến giờ không phải loại tính cách thích truy căn cứu đế.
Cửu Chi Đăng đích xác cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Mấy ngày sau, trong dáng dấp Ngô Đồng, thời điểm thay Từ Hành Chi quét thư phòng, Cửu Chi Đăng phát hiện một xấp giấy trên bàn Từ Hành Chi. Chữ viết trên giấy thiết họa ngân câu, khí phách khá thịnh, vừa nhìn liền biết tác phẩm dưới tay Từ Hành Chi.
Cửu Chi Đăng ban đầu vẫn chưa lưu tâm nhìn kỹ, sắp xếp lại tầng tầng giấy ngổn ngang, lúc lần nữa để lại trên mặt bàn, y tùy ý xoay ánh mắt một cái, xẹt qua hàng chữ trên giấy, phúc chốc cả kinh gan mật đều nứt.
Ba chữ "Mạnh Trọng Quang", thình lình như ba khối than nóng, sau khi được hỏa diễm thiêu đốt đến trắng bệch, lại cứng rắn tiến vào bên trong ánh mắt y, đau đến y trong lúc nhất thời cổ họng co quắp, ngã ngồi ở trên ghế, nhịp tim loạn khôn kể.
... Sư huynh sao còn có thể nhớ tới Mạnh Trọng Quang?!
Âm hồn này rõ ràng đã đánh tan mười ba năm!
Để sư huynh quên hết chuyện trước kia, vật có thể nhìn có thể chạm vào bốn phía, đều do y tỉ mỉ chọn lựa qua, căn bản sẽ không có một thứ nào khiến hắn liên tưởng đến chuyện xưa người cũ, vì sao Mạnh Trọng Quang lại dùng dáng dấp như vậy, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà trở lại cuộc sống của bọn họ?!
Thế giới này vốn là lời nói dối cực lớn mà Cửu Chi Đăng vì Từ Hành Chi biên soạn, tất cả mọi người, không có nơi nào không phải Cửu Chi Đăng hóa hình, y có thể mặc cho linh thức chính mình tùy ý rơi vào bất kỳ người nào.
Bởi vậy, Từ Hành Chi sau khi ngủ trưa dậy, bất ngờ phát hiện phụ thân Từ Tam Thu đang ngồi kế bên giường hắn, thần sắc ôn nhu cụp mắt nhìn kỹ hắn.
Hắn cùng với phụ thân quan hệ như huynh đệ, bởi vậy Từ Hành Chi vẫn chưa hành lễ, lướt mắt qua đi liền miễn cưỡng ngáp một cái: "Phụ thân, chuyện gì vậy?"
Sau khi ngáp xong, trên lông mi mềm mại của hắn treo một giọt nước mắt. Phụ thân đưa tay qua, động tác tự nhiên dùng ngón tay đem hạt lệ kia lau đi: "Bình, Mạnh Trọng Quang là ai?"
Từ Hành Chi hơi dừng lại chút, chợt buông lỏng nói: "Ngài xem thoại bản của ta?"
"... Tại sao đột nhiên muốn viết thoại bản?"
Từ Hành Chi không đứng đắn nói: "Ta thấy bên kia viết thoại bản, viết tốt có thể bán nhiều lắm, một quyển lấy bán vài đồng tiền."
"Hồ đồ. Trong nhà thiếu chút tiền bạc này sao?"
"Viết chơi thôi." Từ Hành Chi vốn dửng dưng như không, thấy phụ thân sắc mặt không tốt, liền cấp tốc chuyển đổi ngữ khí, "Ngài nếu không cao hứng ta viết mấy thứ đó, sau này ta không viết nữa."
Phụ thân than một tiếng: "Đi học cho đàng hoàng, mới là chính đạo."
Tù Hành Chi am hiểu cổ huấn trong nhà êm ấm vạn sự tốt đẹp, thành khẩn tỏ thái độ: "Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng."
Phụ thân thấy dáng dấp Từ Hành Chi cười cợt dịu dàng thuận theo, giơ tay vuốt ve tóc mai hắn: "... Cái tên Mạnh Trọng Quang này ngược lại khá đặc biệt. Ngươi như thế nào nghĩ ra?"
Nói tới chuyện này, Từ Hành Chi lại lộ ra thần sắc suy nghĩ như ngày ấy tại bờ sông.
"... Trước đó vài ngày ta nằm mơ, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không thể nhớ ra, chỉ nhớ mỗi danh tự này."
Từ Hành Chi yên lặng tụng niệm ba chữ "Mạnh Trọng Quang", cảm thấy tên này càng đọc càng thuận miệng liền hài lòng, phảng phất như sớm tại lúc nào đó không biết đã gọi qua trăm ngàn lần: "... Ta cảm thấy danh tự này nghe hay."
Phụ thân nhìn hắn, thần sắc cực độ không thích.
Từ Hành Chi vội ho một tiếng, lập tức yếu thế nói: "Hay cũng không viết! Mê muội mất cả ý chí, còn thể thống gì!"
Nghe hắn nói như vậy, cơ mặt phụ thân lúc này mới buông lỏng chút, ra hiệu hắn mau mau rời giường rửa mặt, mình thì đứng dậy hướng bên ngoài phòng ngủ đi ra.
Nhưng thời điểm đi đến cửa, y dừng chân do dự một chút, quay đầu hỏi: "... Bình, bên trong thoại bản của ngươi có đề cập đến mảnh vỡ thần khí có thể mở ra cánh cửa Man Hoang, từng cái rải rác ở nơi nào?"
Lông mày Từ Hành Chi nhướn một cái, thần thái tung bay thoạt nhìn cực dễ khiến người động tâm động tình: "Ngài xem tới đó rồi? Xem ra ta viết cũng khá... Ngài thật sự muốn biết a?"
Phụ thân nói: "... Có chút hứng thú."
Từ Hành Chi lại bày ra thế buông tay, nói: "Ta còn chưa nghĩ ra đâu. Chờ ta nghĩ xong lại nói cho ngài."
Phụ thân đỡ khuôn cửa, lại hỏi: "Kết cục cuối cùng của Mạnh Trọng Quang ra sao?"
Từ Hành Chi mạn bất kinh tâm mang vớ vào: "Nếu đã tùy tiện viết, vậy liền làm cho hắn đi ra khỏi Man Hoang thôi."
Bên trong điện Thanh Trúc, nghe y đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt Ôn Tuyết Trần chuyển thành tái nhợt: "Hắn đột nhiên viết mấy cái này để làm gì?"
Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy trái tim phiền muộn đến cực điểm: "Sư huynh nói ban đêm hắn nằm mơ, đột nhiên nảy sinh ý tưởng, chưa kịp nghĩ nhiều liền đã đề bút viết."
"Ngươi có hỏi rõ hắn chân chính muốn viết cái gì sao?"
Cửu Chi Đăng nói: "Ước chừng muốn viết Mạnh Trọng Quang đem người chạy ra khỏi Man Hoang thôi."
"Bảo hắn lập tức ngừng bút!" Ôn Tuyết Trần lạnh lùng nói, "Thế Giới Thư đến tột cùng có pháp lực gì, đến này ai cũng không biết, quyết không thể để cho hắn tiếp tục viết!"
Cửu Chi Đăng đáp: "Ta đã làm vậy rồi."
... Hai ngày trước đó, thời điểm Từ Hành Chi dựa bàn mà ngủ, chao đèn chưa đóng kỹ, dầu chảy ra, hoa đèn bắt lửa, bắn tóe một cái, hai đốm lửa rơi ra, trúng vào trên giấy, lửa thiếu chút nữa lan tràn ra.
May nhờ "Từ Ngô Đồng" phát hiện đúng lúc, mới chưa đốt cháy tóc Từ Hành Chi.
Nhưng nửa cái tủ sách cùng bản thảo thoại bản của Từ Hành Chi lại triệt để lụi tàn theo lửa.
Ngay cả như vậy, khuôn mặt Cửu Chi Đăng vẫn không đổi.
Y lý giải nhân cách Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần sao không biết được.
Ôn Tuyết Trần hỏi: "... Sau khi thiêu hủy, hắn lại lặng lẽ bắt đầu viết?"
Cửu Chi Đăng sắc mặt không đổi, xem như chấp nhận lời nói của Ôn Tuyết Trần.
Tính tình sư huynh vốn như vậy, phàm là sự tình hắn cảm thấy hứng thú, xuống tay ác độc bức bách cũng không thể thay đổi ý chí, càng cấm hắn, hắn ngược lại càng thêm hứng thú, huống hồ Cửu Chi Đăng làm phụ thân hắn nhiều năm, đối với hắn từ trước đến giờ khoan thứ ôn hòa, vạn nhất lúc này sử dụng thủ đoạn, cứng rắn áp chế, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, ngược lại không ổn.
Lúc này, Cửu Chi Đăng lại suy nghĩ tới việc Nghiễm Phủ quân năm xưa bắt sư huynh chép phạt sách.
Chiêu này tuy nói thủ đoạn thô bạo, lại hiệu quả vô cùng, khiến sư huynh kêu khổ thấu trời, vừa thấy bút nghiên mực tựa như gặp mãnh hổ, căn bản vô tâm đi viết sách.
Nhưng ký ức sư huynh đã mất, ngay cả tầng sợ hãi này cũng quên mất sạch sành sanh.
Cửu Chi Đăng hỏi: "Gần đây Man Hoang có dị động?"
Ôn Tuyết Trần đáp: "Hôm qua có đệ tử báo lại, nói Mạnh Trọng Quang rất an phận... Nhưng bây giờ khẩn thiết nhất chính là Từ Hành Chi bên kia đến tột cùng nên xử lý như thế nào."
Cửu Chi Đăng trầm ngâm.
Hắn hiểu tính tình sư huynh, nếu hắn hứng khởi muốn làm chuyện gì, ngang ngược ngăn cản chỉ dẫn đến hiệu quả hoàn toàn ngược lại; nhưng nếu làm thuận buồm xuôi gió, hắn có khả năng làm một nửa liền cảm thấy vô vị, tự mình bỏ đi.
Y nói: "... Không bằng cứ để hắn viết đi. Bên trong đó sư huynh có nói việc liên quan đến chìa khóa Man Hoang, nếu như hắn tiếp tục viết, như vậy có thể biết chìa khóa Man Hoang giấu ở vị trí nào."
Y cho rằng bằng vào tính tình cẩn thận chặt chẽ, hận không thể đem mỗi sự kiện đều tính toán chu đáo của Ôn Tuyết Trần, sẽ ngăn cản phương pháp mạo hiểm này của y, ai ngờ hắn chỉ sau vài giây ngắn ngủi suy nghĩ liền phụ họa nói: "... Cũng được."
Ngoài điện Thanh Trúc, Ôn Tuyết Trần dựa vào ghế lăn phía sau, tựa như ủ rũ nhéo xương mũi.
Mười ba năm qua đi, hắn liền từ tóc bạc triệt để hóa thành mái đầu bạc trắng, dưới sự buộc lại của phát quan thanh ngọc, ngược lại hiện ra mấy phần ý tứ hàm xúc thanh nhã như tuyết.
Có đệ tử thấy hắn ngồi bất động trước thềm, liền tới hỏi ý hắn: "Ôn sư huynh, ngươi có khỏe không?"
Ôn Tuyết Trần từ trong trầm tư thoát thân ra, hỏi ngược lại: "Trong tứ môn gần đây có chuyện quan trọng gì, cần sơn chủ lập tức đi xử lý?"
Đệ tử nói: "Bẩm Ôn sư huynh, gần đây không có chuyện nào quá mức quan trọng."
Ôn Tuyết Trần hỏi lại: "Không có sao?"
Người này cũng coi như thông minh linh tuệ, nghe Ôn Tuyết Trần đem vấn đề hỏi tới lần thứ hai, gã liền hiểu rõ, suy nghĩ một chút, nói: "Bẩm Ôn sư huynh, gần đây có đệ tử nhìn thấy đệ tử Đan Dương tản mạn khắp nơi tụ lại tại Thủ Dương sơn, đã có người đi điều tra chuyện này."
Nhưng Ôn Tuyết Trần đối với câu trả lời này cũng không quá vẹn toàn: "Còn gì nữa không?"
"Còn có..." Đệ tử đem toàn bộ sự vụ trong đầu chuyển qua một lần, "Đúng rồi, gần đây có một đệ tử huyết tông phản đạo, tại Tân Dương lẩn trốn, hút máu tươi của người, nuôi dưỡng huyết sâu độc. Sơn chủ đã sai chúng ta đi truy bắt."
"Đệ tử truy bắt có thể làm đối thủ của gã không?"
"Người này đã tu luyện đến Kim Đan cấp ba, đệ tử bình thường tự nhiên khó có thể đối phó, nhưng mà..."
"Được, vậy đi bẩm báo sơn chủ đi." Ôn Tuyết Trần nói, "Ngươi liền nói, huyết tông nhiều năm như vậy chưa từng làm loạn, lúc này có một tên lộ đầu, sơn chủ nếu không tự mình ra tay, nghiêm trị gã, khó tránh khỏi sẽ có người cùng noi theo... Nhưng ngươi không được đề cập là ta truyền lời cho, đã rõ chưa?"
Đệ tử nghe dặn dò này xong, trong lòng hơi có do dự, nhưng gã lại nghĩ, từ khi gã vào núi tới này, Ôn Tuyết Trần liền đã đi theo bên người sơn chủ Cửu Chi Đăng, tất cả sự vụ, sơn chủ đều toàn bộ mặc cho hắn xử lý, nghĩ cũng không cố ý làm hại việc tứ môn, liền đáp ứng, tiến vào trong điện.
Gần ban đêm, sau khi bồi Từ Hành Chi tại ảo cảnh ăn cơm xong, Cửu Chi Đăng mới rời khỏi sơn môn.
Đợi y đi rồi, Ôn Tuyết Trần đẩy xe tiến vào bên trong điện Thanh trúc, đưa tay đặt lên chu sa nghiên mực trên đài, thôi thúc linh lực.
Ôn Tuyết Trần biết, Cửu Chi Đăng một khi có việc xuất môn, sẽ lại bỏ vào chút linh lực bên trong cơm nước rượu, khiến Từ Hành Chi ngủ sớm, bằng không vạn nhất hắn trong lúc rảnh rỗi, đi ra ngoài tìm bạn rượu đi dạo, mà Cửu Chi Đăng không có ở đây, liền rất dễ dàng lộ ra kẽ hở.
Cho tới nay, Cửu Chi Đăng vì Từ Hành Chi lo lắng hết lòng, tùy cơ ứng biến, chế tạo một thôn đào nguyên, đem hắn nhốt bên trong, giúp hắn có mộng đẹp mười ba năm.
Hiện tại, là thời điểm khiến giấc mộng này tỉnh giấc.
Ôn Tuyết Trần vẫn đối với hiệu dụng thuật tẩy hồn nghi vấn, mà kể từ khi Từ Hành Chi tự tay viết xuống tên Mạnh Trọng Quang, việc này không thể nghi ngờ đã xúc động đến tầng sầu lo cùng kiêng kỵ sâu nhất bên trong Ôn Tuyết Trần.
—— Từ Hành Chi có phải đã nhớ ra?
Nếu hắn thật sự nhớ ra mọi việc, vậy hắn nhất định đã phát hiện chân tướng thế giới này, chỉ là ra vẻ không biết, cùng Cửu Chi Đ8ang lá mặt lá trái mà thôi.
Trước đó Từ Hành Chi tuy rằng không thể nào biết chuyện bên trong cơ thể mình ẩn giấu Thế Giới Thư, nhưng nếu Cửu Chi Đăng đối với việc hắn viết thoại bản ngang ngược ngăn cản, dùng linh tuệ thông minh của Từ Hành Chi, vạn nhất đoán được một, hai, kia liền thật sự xong rồi.
Những câu nói này, cho dù cùng Cửu Chi Đăng phân tích cặn kẽ mà nói cũng không hề có tác dụng.
Tình cảm của Cửu Chi Đăng khiến y không biết trắng đen, nặng nhẹ.
Làm phụ tá của y, có một số việc, Ôn Tuyết Trần nên thay y làm giúp.
Hắn che dấu hơi thở, bên trong màn đêm đen kịt bước vào nhà.
Trong viện mọc chếch ra một chuỗi hoa nhỏ màu vàng, hương hoa mát lạnh, thấm say lòng người.
Đèn đuốc bên ngoài tường viện rực rỡ tập trung vào bên trong khu nhà nhỏ, đi qua phân cách của tường viện, đem sân chia làm hai nửa, một nửa tối đen, một nửa sáng ngời.
Ôn Tuyết Trần dọc theo đường phân cách này, chậm rãi hướng trong phòng tiến vào.
Không tốn bao nhiêu thời gian, hắn liền đi tới trong phòng Từ Hành Chi.
Người kia đã ngủ say, không hề phòng bị mà ôm gối ngủ, không chút cảm giác tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Ôn Tuyết Trần nhìn người trước mắt từng vì chính mình làm ghế lăn, không hề có một tiếng động tiến lại gần bên người hắn.
Hắn chẳng hề hận Từ Hành Chi, nhưng vì đại cục suy nghĩ, người này vẫn nên chết thì hơn.
Nhớ đến đây, hắn giương ống tay áo lên, luân bàn thanh ngọc xoay tròn bay ra, lơ lửng ở cần cổ Từ Hành Chi. Luân bàn lộc cộc chạy, chỉ cần thoáng dùng chức sức mạnh, liền đủ đem đầu của hắn cắt lấy.
Nhưng mà, chẳng hiểu vì sao, luân bàn luân chuyển hơn trăm lần, Ôn Tuyết Trần thế nhưng căn bản không xuống tay được, trái tim đã lâu không có phản ứng cũng mơ hồ đau, hắn khó chịu đến xanh tím đôi môi, ngón tay sau khi run lên một lúc, hắn cắn răng vẫy tay áo một cái, đem luân bàn lần nữa quay trở về trong tay áo.
Do bên trong cơ thể có linh lực, Từ Hành Chi vẫn như cũ ngủ đến say sưa, vô tri vô giác.
Ôn Tuyết Trần xoay lưng lại, chống đỡ tay vịn ghế lăn, đè lại ngực, thời điểm cố vững vàng, lại nhìn về phía Từ Hành Chi, cảm thấy tầm mắt mơ hồ không thôi.
Hắn hơi ngạc nhiên, giơ tay lướt qua đôi mắt, lại phát hiện đầu ngón tay dính dịch thủy trong suốt.
Ôn Tuyết Trần đột nhiên kéo ghế lăn, rời khỏi phòng, mãi đến khi vào tận nhà chính bên trong hồi lâu, mới miễn cưỡng khống chế được tâm tình.
... Không được, hắn nhất định phải...
Vừa nghĩ tới việc phải tự tay giết chết Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần liền buồn nôn thống khổ đến lợi hại.
Nhưng vẫn có một tia lý trí đang chống đỡ, nhắc nhở hắn, nếu đã đến nơi này, hắn liền không thể dễ dàng mặc kệ Từ Hành Chi, lại kéo dài thêm, sự tình ra sao cũng có thể phát sinh.
Sau khi thoáng định thần, Ôn Tuyết Trần nhìn chung quanh nhà cửa giây lát, trong lòng đột nhiên nảy sinh một kế.
Nơi này tuy là ảo cảnh Cửu Chi Đăng bịa đặt, nhưng vẫn thuộc bên trong tứ môn, mà quãng thời gian trước, Cửu Chi Đăng vì nhiều chuyện rắc rối phức tạp, đã đem quyền quản khống chìa khóa Man Hoang giao cho hắn.
Thân thể Ôn Tuyết Trần có thiếu sót, sẽ không dễ dàng rời đi Phong Lăng, hắn xử sự từ trước đến giờ ổn thỏa, đem chìa khóa đặt lên người hắn, ngược lại cũng an toàn.
Ôn Tuyết Trần xoa túi gấm bên hông, suy nghĩ một phen, liền lần nữa vòng vèo trở về bên trong nhà.
... Hắn có một kế sách khiến cho một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trở lại trước giường, Ôn Tuyết Trần đem hai ngón tay đưa lên, điều vận lnh lực, xua đi thuật che mắt trên mặt Tù Hành Chi, để lộ ra hình dáng thật.
Mười ba năm qua, Từ Hành Chi đều không nhìn ra được tướng mạo rực rỡ anh tuấn này, chỉ thấy dung nhan phổ thông của chính mình.
Chợt, Ôn Tuyết Trần ngưng thần tụ khí, đơn giản tạo ra một