Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 17

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Sáng sớm, khi tỉnh lại, Hứa Mân phát hiện mình vẫn còn mặc quần áo hôm qua. Vì trèo tường nên bùn bẩn trên người cô đều dính hết lên chăn.

Bẩn muốn chết.

Hứa Mân ghét bỏ nhíu mày.

Sau đó, nhớ ra gì đó, cô nhanh chóng đứng lên, đến cửa ra vào lén lút quan sát.

Sau khi xác định trong phòng chỉ có một mình, cô mới cầm áo ngủ đi tắm.

Hiện tại, không còn chuyện gì có thể dời đi sự chú ý của cô. Tối hôm qua cô không uống rượu nên những chuyện đã xảy ra, kể cả những tình huống nhỏ nhặt đều in rõ trong đầu cô.

Bây giờ, Hứa Mân vẫn nhớ rõ giọng điệu chán ngán khi mình gọi Phó Thư Dạng là "Dạng ca", một tầng da gà cũng nổi lên.

Đúng là điên rồi! Đầu óc hỏng rồi sao?

Gọi cái quỷ gì chứ!

Lúc ấy, biểu cảm của Phó Thư Dạng như là... một lời khó nói hết.

Hứa Mân còn nhớ rõ, ngay cả ông anh lái xe cũng cười trộm một tiếng.

Còn hỏi nguyện vọng gì đó, thật đúng là ngu ngốc, trẻ con!

Trước kia, tửu lượng của Hứa Mân không tồi, chưa từng say, còn tự nhận tửu lượng của bản thân vô cùng tốt.

Hiện tại, cô mới hiểu sau khi say rượu mình sẽ thành cái dạng gì!

Trời ạ, xấu hổ chết mất thôi!

Nhưng đó vẫn chưa phải mất mặt nhất. Mất mặt nhất là sau khi hỏi xong, Phó Thư Dạng còn chưa kịp trả lời, cô đã ngủ mất.

Những chuyện sau đó, cô thật sự không có chút ấn tượng nào.

Hiển nhiên là Phó Thư Dạng đã bế cô về nhà.

A a a a a... Hứa Mân im lặng kêu gào, liều mạng xông vào vòi sen.

Cũng may, Phó Thư Dạng là một chính nhân quân tử. Nếu không, cô chết thế nào cũng không biết được.

Mất mặt chưa nói, còn ngu xuẩn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô còn chết sớm hơn cả nguyên chủ, biết kịch bản cũng vô dụng.

Hứa Mân tắm thật lâu mới đi ra ngoài, vừa đổi ga giường vừa thầm mắng mình.

Lúc thu dọn xong, đi ra cửa, Hứa Mân thấp giọng cầu nguyện: Trăm ngàn lần đừng đụng phải Phó Thư Dạng.

Lúc đi ngang qua cửa nhà Phó Thư Dạng, cô nhanh chóng tăng tốc nhưng cũng ngay lúc đó, cô nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt". Cổng nhà anh mở ra.

Phó Thư Dạng cầm một túi văn kiện đi ra, dường như là phải ra ngoài.

Đây là vận khí thần tiên gì vậy chứ?

Trước đó, muốn tìm anh, tìm thế nào cũng không được, bây giờ không muốn gặp thì lại lù lù ngay trước mắt.

Thấy Hứa Mân, Phó Thư Dạng cũng hơi sửng sốt, đang định chào hỏi lại nghe đối phương lớn tiếng nói: "Chào buổi sáng! Tôi đang gấp, đi trước nhé, bái bai!"

Tiếng nói vừa dứt, người đã cách hơn mười mét, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nhìn mái tóc đuôi ngựa tung bay của cô, khóe miệng Phó Thư Dạng thoáng hiện lên ý cười nhưng cũng vội biến mất.

Không dám quay đầu, Hứa Mân chọn một chiếc xe đạp rồi đạp thật nhanh. Xác định Phó Thư Dạng không đi đường này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đến trung tâm huấn luyện, tỉnh táo rồi, Hứa Mân lại hơi hối hận.

Thật ra cô nên chào hỏi người ta mới phải! Chạy như thế sẽ lộ ra mình đang chột dạ.

Hơn nữa, Phó Thư Dạng đã giúp cô chuyện lớn như thế, cô còn chưa nói cảm ơn với người ta. Thật không lễ phép gì cả!

Hứa Mân thầm nói với mình, tối về gặp được Phó Thư Dạng, nhất định phải nói lời cảm ơn với anh.

Nhưng trở về rồi, Hứa Mân cũng không gặp được Phó Thư Dạng.

Rốt cuộc cô vẫn còn chút xấu hổ nên cũng không để trong lòng.

Vài ngày sau đó, Hứa Mân cũng không gặp lại Phó Thư Dạng.

Chớp mắt đã đến ngày khai giảng.

Trường học ở Hòa Thành nhưng lại ở thành Đông, cách tiểu khu Bạch Hạc Tháp rất xa, Hứa Mân chỉ có thể ở nội trú.

Một ngày trước khai giảng, trời đổ cơn mưa lớn. Ở nhà thu dọn hành lý, rốt cuộc Hứa Mân cũng thấy Phó Thư Dạng trở về.

Cô cầm hộp bánh bích quy nhỏ vừa nướng, đi gõ cửa nhà Phó Thư Dạng.

Phó Thư Dạng đội mưa trở về, cả người ướt sũng, còn chưa kịp thay quần áo.

Lúc mở cửa, sắc mặt anh không tốt đẹp chút nào, còn đen hơn cả sắc trời.

"Phó ca, đây là bánh bích quy tôi nướng."

Hứa Mân cũng hơi bị bộ dạng của anh hù dọa: "Trước đó... Tóm lại, cảm ơn anh đã chiếu cố. Ngày mai tôi phải đi học rồi, cuối tuần mới có thể trở về, đến lúc đó sẽ mời anh ăn cơm."

Phó Thư Dạng chần chờ vài giây, nhận bánh bích quy, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Hứa Mân nhận ra anh không muốn nói chuyện phiếm, lại thấy cả người anh còn ướt, không tiếp tục nhiều lời: "Vậy anh đi thay quần áo nhanh đi, đừng để bị lạnh."

Về đến nhà, Hứa Mân cảm thấy hơi mất mát.

Thái độ của Phó Thư Dạng với cô vốn vẫn không tệ lắm. Tình huống bài xích cô như hôm nay cũng chỉ xảy ra khi hai người gặp nhau lần đầu.

Chỉ là, chút mất mát ấy rất nhanh đã bị sự hưng phấn khi nhập học lấn át.

Trải qua hơn nửa tháng khổ luyện, cộng thêm thiên phú của nguyên chủ, vũ đạo của Hứa Mân đã tiến bộ rõ rệt. Đương nhiên là vẫn thua kém trình độ trước kia của nguyên chủ nhưng cô cũng đã đủ tư cách làm một học sinh vũ đạo chuyên nghiệp, không cần lo sẽ bị đuổi học.

Ngày hôm sau, Hứa Mân rời giường sớm, thử quần áo thật lâu

Lúc đầu, cô nhìn trúng một chiếc váy vải bông màu trắng nhưng sau khi mặc, cô mới nhớ Hứa Lang vốn ưa chuộng váy dài màu trắng. Thế là, cô đổi thành T-shirt in hoa màu quýt, mặc quần short jean rộng rãi, phối với giày trắng, có thể chạy cũng có thể nhảy, vô cùng dễ chịu.

Hứa Mân là cô nhi nên vẫn luôn mong ước được học đại học.

Bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội đi học, cô vừa khẩn trương lại vừa chờ mong.

Ngồi xe buýt nửa tiếng, chuyển sang một tiếng tàu điện ngầm, lại ngồi xe buýt hơn hai mươi phút nữa, cuối cùng, cô cũng đã tới cổng trường.

Bảng hiệu mạ vàng phát sáng tực rỡ dưới ánh mặt trời - Đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành.

Cảm thấy vô cùng trịnh trọng, Hứa Mân dừng chân thưởng thức.

"Trường chúng ta không phải học viện điện ảnh đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành sao? Vì sao không thấy cổng trường?"

Bên cạnh truyền tới một giọng nghi hoặc.

Hứa Mân quay đầu nhìn lại. Không biết từ lúc nào, bên cạnh cô đã xuất hiện ba người. Một cô gái mặc váy dài màu trắng và một đôi nam nữ trung niên có vẻ mặt bất ngờ.

"Đằng trước có chỗ tư vấn, chúng ta đến đó hỏi một chút."

Cô gái váy trắng sợ hãi nói.

Tâm tình Hứa Mân rất tốt, nhiều lời một câu: "Cổng học viện điện ảnh nằm ở trong nên phải đi vào từ đây mới thấy được."

"Kỳ lạ vậy?"

Người phụ nữ trung niên nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi: "Là đại học chính quy à?"

"Chắc chắn là chính quy."

Hứa Mân gật đầu: "Cháu cũng là học sinh trường này."

Với hiện tượng kỳ quái này, trong sách cũng từng giải thích.

Theo như sách nói, đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành là đại học khoa học tự nhiên tốt nhất trong nước, học viện điện ảnh đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành chỉ là một khoa nghệ thuật chính quy bình thường.

Hai đại học xây chung một chỗ, ngày thường lên lớp đều hoàn toàn tách biệt, không liên quan tới nhau.

Nhưng hoạt động gì cũng thường xuyên làm cùng nhau.

Phương thức này có vẻ kỳ quái nên đã nổi lên một truyền thuyết trong trường học.

Truyền thuyết nói, trước kia, phong thủy của đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành có vấn đề, tỉ lệ học sinh nam nữ vô cùng chênh lệch, lớn hơn rất nhiều so với các đại học khoa học tự nhiên khác khiến trường học có rất nhiều "ban hòa thượng".

Hiệu trưởng đại học khoa học tự nhiên cảm thấy dương thịnh âm suy vô cùng bất lợi cho sự phát triển của trường học.

Mấy năm trước, vừa lúc có một loại trường nghệ thuật mọc lên ở Hòa Thành. Hiệu trưởng dùng mọi cách vận động, cuối cùng đổi tên học viện thành "Học viện điện ảnh đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành", đồng thời xây ngay bên cạnh đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành.

Viện nghệ thuật mượn danh tiếng của đại học khoa học tự nhiên Hòa Thành, khoa Lý của Hòa Thành cũng cần nữ sinh bên viện nghệ thuật đến cải thiện phong thủy một chút.

Nhưng nghe nói từ khi học viện điện ảnh Hòa Thành hoàn thành, nữ sinh khoa học tự nhiên thường bị nữ sinh học viện điện ảnh bên cạnh làm lu mờ. Cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.

Dù sao, nhà trường cũng vô cùng ủng hộ sinh viên hai bên qua lại với nhau, thường tổ chức các hoạt động liên hợp, dần dần tạo thành tình cảnh bây giờ.

Nhưng cặp cha mẹ này dường như có rất nhiều thành kiến với loại học viện nghệ thuật này nên vẫn không nên nói truyền thuyết này cho bọn họ nghe thì hơn.

"Ngay cả cổng trường còn không có thì chính quy cái gì?"

Người đàn ông trung niên khinh thường bĩu môi một cái, ánh mắt nhìn Hứa Mân lại thêm vài phần khinh bỉ: "Đám con gái các cô đều không có kiến thức, bị người ta lừa còn không biết. Nghệ thuật cái gì, tất cả đều không đứng đắn..."

"Ba."

Cô gái mặc váy trắng biết cha mình nói không đúng nhưng lại không dám cãi lại, len lén nhìn Hứa Mân, sợ cô tức giận.

Ai ngờ Hứa Mân hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói gì cả.

Ánh mắt của cô rơi trên đường cái bên cạnh cổng trường.

Một cỗ siêu xe màu đỏ vừa dừng lại, mấy người mặc tây trang màu đen bước xuống, mở cửa xe, chuyên nghiệp bảo vệ ở cửa xe.

Một đôi tay con gái vươn ra trước, sau đó là một mái tóc đen, dưới tóc đen là gương mặt trẻ tuổi được trang điểm nhẹ, thanh lệ động lòng người. Phối hợp với váy dài màu trắng tinh khiết trên người, cô ta nhẹ nhàng xuất trần như tiên tử không dính khói lửa trần gian.

Cô gái váy trắng bên này lui về sau một chút như không muốn gặp tiên tử mặc váy trắng giống mình.

Nhưng vừa tự ti, cô ấy nghe thấy Hứa Mân bên cạnh xì khẽ một tiếng.

Phái đoàn này vô cùng hùng hậu, người biết là tân sinh nhập học thì không sao, người không biết còn tưởng là nhân vật quan trọng nào tới thị sát.

Hứa Lang không hổ là nữ chính trong sách.

Theo kịch bản trong sách, nguyên chủ vẫn không rời nhà, ngày khai giảng đến ầm ĩ một trận với Hứa Lang.

Hứa Trọng Á lại che chở cho con gái lớn. Rõ ràng hai đứa con gái đều thi cùng một trường, ông ta lại để tài xế trong nhà lái xe đưa nguyên chủ đi báo danh còn ông ta thì tự mình đưa con gái lớn đi.

Trong sách miêu tả, lúc báo danh, Hứa Lang không phô trương như thế, chỉ diễn cảnh cha từ nữ hiếu vô cùng tinh tế và xuất thần.

Ngày đó, trong lòng nguyên chủ không thoải mái, xảy ra tranh chấp với một vai phụ khác, đánh nhau ngay tại chỗ.

Hứa Lang sốt ruột bảo vệ em gái, thay nguyên chủ nhận một cái tát.

Hàn Thù cũng xuất hiện vào lúc này. Hắn bảo vệ Hứa Lang, ra sức đánh vai phụ, quát lớn nguyên chủ, vô cùng uy phong.

Ngay ngày hôm đó, việc này bị cả trường xôn xao truyền đi. Hứa Lang xinh đẹp, độ quan tâm đương nhiên sẽ cao. Ngược lại, nguyên chủ trực tiếp bị gán danh "em gái không hiểu chuyện" nên từ đó, cứ nhìn thấy Hứa Lang, nguyên chủ lại đau đầu.

"Nhìn thấy không? Vị kia cũng là tân sinh của học viện điện ảnh bọn cháu! Con cái của gia đình giàu sang cũng tới đây học, trường học này thật sự không phải lừa đảo."

Hứa Mân nói một tiếng với cặp nam nữ trung niên đang nhìn đến ngây người bên cạnh rồi định bỏ chạy trước khi Hứa Lang phát hiện ra cô.

Mặc dù kịch bản đã bị cải biến, ví dụ như Hứa Trọng Á vì bị thương chưa khỏi hẳn nên không thể tự mình đưa Hứa Lang đi, lại ví như Hàn Thù đã quen biết với Hứa Lang nhưng trên bản chất, kết quả cũng không thay đổi. Ngày đầu tiên khai giảng, danh tiếng của Hứa Lang đã lan xa.

Hào quang của nữ chính quá mạnh, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

Nhưng vừa mới xoay người, Hứa Mân đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hứa đại tiểu thư, thật náo nhiệt mà! Chỉ có điều, nơi này không cho phép dừng xe nha."

Là Sở Diệp Nhiên.

Hứa Mân ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Sở Diệp Nhiên đang xoay chai nước trong tay, cà lơ phất phơ nói với Hứa Lang.

Hình tượng cao quý ưu nhã vừa dựng lên đều đã tan thành bọt khí rồi phát nổ trong nháy mắt.

Sắc mặt Hứa Lang lập tức đỏ bừng: "Thật xin lỗi, tôi không biết. Tôi lập tức bảo người lái đi..."

Nhưng nói xong câu kia, Sở Diệp Nhiên đi qua luôn như thể hoàn toàn không để Hứa Lang vào mắt.

Hứa Lang nhìn bóng lưng anh ta, hốc mắt cũng đỏ lên.

Đây là thời gian báo danh khai giảng, luôn có rất nhiều người ở cổng trường. Vừa rồi, Hứa Lang bước ra đã hấp dẫn rất nhiều người vây xem.

Có người không thuận mắt, chạy ra bênh vực kẻ yếu.

"Dừng một chút thì sao chứ? Cũng không dừng quá lâu mà!"

"Đúng đấy! Mỹ nữ đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ ganh tị thôi."

"Có lẽ cậu ta muốn gây sự chú ý với mỹ nữ."

"Tôi cũng nghĩ thế. Mỹ nữ đừng để ý, đẹp thì có quyền, thích thì dừng, muốn dừng bao lâu thì dừng bấy lâu..."

...

Tam quan của Hứa Mân nổ tung, sợ Sở Diệp Nhiên không nhịn được lại quay về tranh luận với đám người kia, vội vẫy tay với anh ta.

Sở Diệp Nhiên cũng không kích động như thế. Vừa thấy Hứa Mân, mắt anh ta sáng lên, lập tức đi tới, đưa đồ uống trong tay cho cô: "Tôi vẫn chưa uống... Hóa ra cô cũng thi vào học viện điện ảnh này."

"Cảm ơn Sở ca."

Thấy anh ta, Hứa Mân cũng rất vui vẻ: "Sao anh lại ở đây?"

Sở Diệp Nhiên kéo hành lý của cô qua: "Phải gọi là học trưởng. Đi thôi, tôi dẫn cô đi báo danh."

"Học trưởng? Anh ở khoa học tự nhiên hay học viện điện ảnh?"

Hứa Mân đi bên cạnh anh ta, tò mò nhìn quanh một phen.

"Khoa học tự nhiên."

Sở Diệp Nhiên hừ một tiếng, biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Đang tìm ai à?"

Hứa Mân sờ mũi, cũng không già mồm, nói thẳng: "Tìm Phó ca. Anh ấy không đi cùng anh sao?"

"Bọn tôi không ở chung với nhau."

Sở Diệp Nhiên nhìn cô, hài hước cười: "Cậu ấy cũng không đi cùng cô à?"

"Đừng nói lung tung! Người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm..."

Hứa Mân ảo não: "Tôi không biết anh ấy cũng học ở đây. Nếu không, chắc chắn tôi sẽ gọi anh ấy đi cùng. Có lẽ ngày mai anh ấy mới đến thì sao?"

"Chắc là không đâu."

Sở Diệp Nhiên nói: "Tiểu Dạng rất thích đi học, năm nào cũng là người đến đầu tiên. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"

Hứa Mân sững sờ, trong lòng "lộp bộp".

Trong sách, phần lớn thời lượng ra sân của Phó Thư Dạng đều là sau này. Giai đoạn trước, lúc Hứa Lang học năm đầu đại học, quả thật anh cũng từng xuất hiện nhưng cũng chỉ là phông nền.

Nhưng trong bối cảnh đó, Phó Thư Dạng cũng không phải học sinh!

Vì sao?

Rõ ràng Phó Thư Dạng cũng như Sở Diệp Nhiên, đều là nghiên cứu sinh của đại học khoa học tự nhiên. Sao anh lại không phải học sinh?

Rốt cuộc trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

Hôm qua, rõ ràng trạng thái của Phó Thư Dạng rất không đúng. Sao cô lại không chịu hỏi thêm vài câu chứ?

Hứa Mân càng ảo não.

Có phải anh đã bị bệnh rồi không?

Nhưng bị bệnh cũng không thể không đi học chứ.

"Diệp Nhiên ca ca!"

Một giọng nói nũng nịu bỗng xuất hiện.

Hứa Mân nhìn lại, là một cô gái mặt tròn, mặc váy bồng màu hồng.

Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm hành lý trong tay Sở Diệp Nhiên, bĩu môi, dáng vẻ rất không vui.

Còn Sở Diệp Nhiên rầu rĩ, lông mày cũng nhíu lại, không lên tiếng.

Hứa Mân ngửi thấy vị chua nồng nặc, hơi buồn cười, lập tức lên tiếng để tránh bị nghi ngờ: "Sở ca, anh đi nhanh đi. Tự tôi có thể đi được, không cần tiễn."

Cô đoạt lại hành lý từ tay Sở Diệp Nhiên: "Hai người cứ từ từ trò chuyện."

Cô gái kia lập tức hớn hở: "Xin lỗi nhé, mình có việc cần nói với Diệp Nhiên ca ca. Nếu không, mình tìm người dẫn cậu đi báo danh nha."

"Không cần, không cần."

Hứa Mân vội vàng khoát tay: "Tự mình đi được mà."

Vừa dứt lời, bên cạnh đã có tiếng nói: "Diệp Nhiên ca ca yên tâm! Mình sẽ thay cậu bảo vệ tiểu học muội thật tốt."

Đây là giọng con trai. Hứa Mân nghe xong cũng nổi da gà, cô gái váy hồng thì giận đến mức dậm chân.

Nghe tiếng, Hứa Mân nhìn sang. Là một nam sinh mập mạp, trắng trắng, nộn nộn.

Chú ý tới ánh mắt Hứa Mân, mập mạp cười cười, hơi quá lời: "Xin chào tiểu học muội..."

Anh ta còn muốn trêu ghẹo nhưng Sở Diệp Nhiên đã lên tiếng: "Vậy tôi giao tiểu học muội cho cậu. Nếu cô ấy chịu ủy khuất, cậu tự mình đi giải thích với Tiểu Dạng Dạng."

"Cmn!"

Mập mạp bị dọa sợ, lùi lại ba bước, trong nháy mắt đã vô cùng đứng đắn: "Xin hỏi tiểu học muội và Phó đại thần có quan hệ gì?"

"Một lát nữa tôi đến ký túc xá xem thử, không chừng Tiểu Dạng đã đến rồi."

Sở Diệp Nhiên nói với Hứa Mân: "Cậu ta là Mạnh Thao, là bạn cùng phòng của bọn tôi. Có việc gì, cô cứ phân phó cho cậu ta. Còn lại, không cần để ý tới cậu ta."

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Hứa Mân dừng lại.

Sau này, Mạnh Thao trở thành phụ tá đắc lực của Phó Thư Dạng, cũng có thủ đoạn độc ác. Điểm duy nhất anh ta khác với Phó Thư Dạng chính là, Phó Thư Dạng là một lão lưu manh, chướng mắt với những người nhão nhoẹt, vặn vẹo kia nhưng Mạnh Thao lại thích bạn thân của Hứa Lang.

Vì đối phó với Phó Thư Dạng, Hàn Thù từng nhiều lần xuống tay với Mạnh Thao.

Đủ loại thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ đều đã dùng nhưng Mạnh Thao vẫn không đổi lòng, cuối cùng phải dùng tới bạn thân của Hứa Lang.

Anh ta uống say, suýt chút cưỡng bức bạn thân của Hứa Lang, bị bắt lại.

Trong sách nói, Phó Thư Dạng còn muốn dùng tiền cứu Mạnh Thao ra khỏi ngục giam. Đáng tiếc, Mạnh Thao không giữ được bình tĩnh, đánh chết người trong tù, bị hủy hoại triệt để.

Lúc đọc sách, Hứa Mân không có chút thiện cảm nào với loại đàn ông luôn dùng sức mạnh để đối phó với phụ nữ như Mạnh Thao.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy người ôn hòa vô hại trước mặt, thậm chí còn có chút mập mạp thật thà, cô rất khó tưởng tượng anh ta sẽ làm ra những chuyện thế kia.

Từ lúc xuyên sách đến giờ đã là một tháng. Hứa Mân ngày càng cảm thấy, nhận định tốt xấu của một người không phải chỉ dựa vào kịch bản.

Vậy nên, cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Quan sát trước rồi hẵng nói.

Cô có thể thấy được, ít nhất là hiện tại, mối quan hệ của mấy người bọn họ vẫn rất tốt.

Hứa Mân đồng ý: "Tôi biết rồi, cảm ơn Sở ca."

Sở Diệp Nhiên bị cô gái õng ẹo kia dẫn đi, vẻ mặt không cam tâm, không tình nguyện.

Mạnh Thao nhận lấy hành lý của Hứa Mân, hỏi tha thiết lại hiếu kỳ: "Học muội, rốt cuộc cô và Phó đại thần có quan hệ như thế nào vậy?"

Hứa Mân cười cười, hỏi lại: "Sao mọi người lại gọi anh ấy là Phó đại thần? Vì sao vậy? Có thể nói cho tôi nghe nguồn gốc của biệt danh này không?"

Nghe vậy, Mạnh Thao hăng hái: "Đó là đương nhiên, bởi vì cậu ấy lợi hại mà! Phó đại thần chính là nhân vật truyền kỳ của khoa máy tính của chúng tôi..."

Anh ta còn nói nhiều hơn Sở Diệp Nhiên, dọc đường đi đã nói rõ ràng ngọn nguồn của Phó Thư Dạng.

Ba người bọn họ đều là sinh viên khoa máy tính của đại học khoa học tự nhiên, đều đã lên nghiên cứu sinh của trường học, vẫn luôn ở chung một ký túc xá.

Vậy nên quan hệ rất thân, cũng hiểu rất rõ lẫn nhau.

Từ ngày đầu tiên vào trường, Phó Thư Dạng đã được chú ý.

Không vì gì khác, thật sự là quá đẹp rồi!

Nhưng những ánh mắt này chưa chắc đều đã có ý tốt. Đương nhiên nữ sinh đều là thích, còn nam sinh thì lại không giống vậy.

Tỉ lệ nam nữ ở học viện khoa học tự nhiên vốn đã không cân bằng, nay còn xuất hiện một tên thịnh thế mỹ nhan, gần như hấp dẫn hết ánh mắt của nữ sinh trong trường, ai mà phục cho được?

Những tên con trai trong trường đều trưởng thành muộn, thật ra còn có rất nhiều sinh viên như có chứng tự kỷ.

Ngay từ đầu, các nam sinh còn ngây thơ, làm khó Phó Thư Dạng đủ kiểu, thậm chí còn gây sự với anh.

Phó Thư Dạng nhìn có vẻ im im, gầy gò yếu ớt trông rất dễ bắt nạt nhưng trên thực tế, anh không chỉ đẹp trai mà còn rất biết đánh nhau. Có một lần, ba người trong đội bóng rổ đánh anh một cái, sau đó bị đánh lại đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

Năm thứ nhất đại học, Phó Thư Dạng lấy thành tích chuyên nghiệp hạng một, thành công khiến tất cả nam sinh ngậm miệng.

Mẹ nó, người này chính là tôn thần, ai cũng không lay động được thần vị của anh.

Bản chất hâm mộ của nhân loại rất mạnh. Đối với người có thực lực không kém mình bao nhiêu thì có thể sẽ đỏ mắt ghen ghét, còn đối với người có thực lực cao hơn bản thân quá nhiều thì chỉ biết ngước nhìn cúng bái.

Thế là Phó Thư Dạng lập tức có biệt danh "Phó đại thần", "Dạng thần".

Hứa Mân càng nghe càng cảm thấy không phù hợp.

Phó Thư Dạng ưu tú như vậy, tại sao sau này lại biến thành như thế?

Tạm thời không nói đến điểm hắc hóa của anh nhưng vì lý do gì, anh lại không đi học tiếp?

Hứa Mân nghiêm túc nhớ lại kịch bản. Vừa nhập học, Hàn Thù đã được bầu làm giáo thảo*. Từng có rất nhiều người chua xót nói, nếu không phải vị đại thần chiếm lấy vị trí giáo thảo suốt sáu năm nghỉ học thì chắc chắn hắn không lên được giáo thảo.

*giáo thảo: từ ngữ của học sinh chuyên dùng để chỉ người đẹp trai nhất trường

Trong sách, đoạn này là để tâng bốc Hàn Thù nhưng đại thần trong lời này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Phó Thư Dạng.

Vì sao Phó Thư Dạng lại nghỉ học?

Hôm nay khai giảng. Xưa nay anh thích học tập nhưng hôm nay lại không tới như muốn thông báo mình sẽ nghỉ học.

Hứa Mân sốt ruột, gửi Wechat cho Phó Thư Dạng nhưng không ai trả lời.

Gọi điện thoại cũng không ai nhận, không biết là không nghe thấy hay đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô vội bước nhanh hơn, chào tạm biệt Mạnh Thao, định về đến ký túc xá cất hành lý rồi lại gọi điện thoại cho Phó Thư Dạng.

Nhất định không thể để anh nghỉ học.

Cũng đã là nghiên cứu sinh năm ba, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, có lý do gì để nghỉ học?

Hứa Mân không có nhiều hành lý lắm, tự mình xách lên ký túc xá, phát hiện cửa đã mở, đã có bạn cùng phòng tới trước.

Cô đẩy cửa. Nhìn thấy người bên trong, cô cũng hơi sửng sốt.

Là nữ sinh mặc váy trắng lúc nãy cô vừa gặp ở cổng trường.

Nữ sinh váy trắng ngẩng đầu. Nhìn thấy Hứa Mân, cô ấy lập tức vui vẻ nở nụ cười: "Là cậu à! Cậu cũng ở đây sao?"

"Chào cậu."

Hứa Mân vào cửa.

"Mình là Hứa Mân."

"Mình là Bối Khỉ Yên."

Cô gái váy trắng vội chào đón, giúp Hứa Mân cầm hành lý.

Hứa Mân quay đầu đóng cửa, ổn định lại tâm tình một chút.

Kịch bản trong sách chủ yếu bắt đầu từ đại học nên Hứa Mân đã sớm biết đến trường sẽ gặp được rất nhiều "người quen". Cho là mình đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi nhưng khi chân chính gặp được những người này, cô mới phát hiện bản thân không thể giữ bình tĩnh.

Bối Khỉ Yên là bạn cùng phòng thời đại học của nguyên chủ, quan hệ giữa hai người vô cùng không tốt.

Vì chuyện của Hứa Lang, ngay ngày đầu tiên, nguyên chủ đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Tính tình cô ấy không tốt, trở về ký túc xá là bắt đầu nổi giận.

Bối Khỉ Yên là một cô gái nhát gan, không dám phản kháng, chỉ có thể lén lút khóc sau lưng người ta.

Nguyên chủ không hề biết nên bốn năm đại học từng bắt nạt Bối Khỉ Yên nhiều lần.

Về sau, Bối Khỉ Yên bùng nổ trong trầm mặc, lén lút bỏ thêm thuốc vào đồ uống của nguyên chủ, để nguyên chủ phát sinh quan hệ với một tra nam*.

*tra nam: danh từ dùng để chỉ thể loại nam giới có nhân cách xấu xa, lưu manh

Nguyên chủ ức hiếp Bối Khỉ Yên đương nhiên là sai nhưng chuyện cô ta làm cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.

Cũng may hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Hứa Mân sẽ không bắt nạt Bối Khỉ Yên, cũng hi vọng Bối Khỉ Yên đừng hắc hóa.

"Cậu thật xinh đẹp."

Bối Khỉ Yên nói khẽ: "Còn xinh đẹp hơn đứa con gái nhà giàu lúc nãy."

Hứa Mân quay đầu, đã khôi phục lại bình tĩnh: "Cảm ơn, cậu cũng rất xinh đẹp. Đúng rồi, ba mẹ cậu đã đi rồi sao?"

"Đi rồi. Bọn họ đều khinh thường không muốn ở lại xem."

Bối Khỉ Yên cúi thấp đầu, hối hận: "Bọn họ không hiểu chuyên ngành này của chúng ta... Đúng rồi, mình còn muốn nói xin lỗi với cậu. Lúc ở cổng, ba mình nói như thế, cậu cũng đừng để ý, ông ấy chính là người như vậy..."

"Không sao."

Hứa Mân vội trấn an cô ấy: "Phụ huynh không hiểu cũng rất bình thường."

Bối Khỉ Yên thở dài: "Ài, thật hâm mộ các cậu khi có những phụ huynh sáng suốt như vậy."

Hứa Mân cười một tiếng: "Thật ra cha mẹ cậu có thể tự mình đưa cậu đến trường cũng đã nói rõ là họ vẫn còn quan tâm cậu, có lẽ chỉ là giả vờ phản đối mà thôi."

Bối Khỉ Yên cười khổ lắc đầu: "Cậu không hiểu."

"Chẳng phải bây giờ cậu đã đi học rồi sao? Có cơ hội tự lập, sau này cũng không cần quá quan tâm đến ý kiến của bọn họ, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều."

Hứa Mân sốt ruột muốn liên lạc với Phó Thư Dạng, an ủi hai câu rồi quơ quơ điện thoại: "Mình đi gọi điện thoại chút nhé."

Bối Khỉ Yên gật đầu, Hứa Mân đi ra ban công gọi điện thoại.

Điện thoại Phó Thư Dạng đổ chuông nhưng không ai nghe máy.

Hứa Mân cắn răng, gọi điện thoại cho bên cho thuê nhà, nhờ bọn họ xem giúp xem Phó Thư Dạng có ở nhà hay không.

Kết quả, họ nói Phó Thư Dạng đã đi từ sáng sớm, chưa thấy anh trở về.

Sợ sai sót, nhân viên công tác còn đến gõ cửa nhà Phó Thư Dạng nhưng không có ai đáp.

Ra cửa rồi lại không đến trường học, vậy anh đi đâu?

Sao lại không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?

Hứa Mân vẫn không yên lòng, lại gọi điện thoại cho Sở Diệp Nhiên.

Ngược lại, Sở Diệp Nhiên nhận điện thoại rất nhanh nhưng anh ta cũng không hoạt bát như ngày thường, chỉ "Alo" một tiếng, không nói tiếp.

"Sở ca, Phó ca đã đến trường học chưa?"

Hứa Mân không kịp để ý quá nhiều, trực tiếp hỏi.

Sở Diệp Nhiên dừng một lúc, thanh âm nặng nề: "Hứa Mân, Tiểu Dạng có thể phải nghỉ học..."
Bình Luận (0)
Comment