Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia hoảng sợ trợn to hai tròng mắt, ra sức bắt lấy tay Thời Kham, nhưng chỉ túm được nút tay áo.
Vạn người thất hành đánh thẳng lên trời cao, trong nháy mắt ngay cả thân ảnh của Nhiếp Gia Thời Kham cũng không nhìn thấy. Đã có người lục tục bị đánh ngã trên đảo nhỏ, nháy mắt tan xương nát thịt!
Nhiếp Gia ở trong dẫn lực không ngừng lóe lên rồi lại về mặt đất, hắn quay đầu lại nhìn Ninh Lãng một cái.
"Tao thấy mày cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh." Ninh Lãng câu môi cười tà ác.
Nhiếp Gia lại lần nữa bay lên rồi đáp xuống mặt đất, hơi thở lạnh băng dồn dập, song quyền nắm chặt, Nhiếp Gia gào rống, cường thế đánh nát hai đảo nhỏ giữa trời. Dẫn lực của Ninh Lãng vẫn chưa biến mất, nhưng nhờ Nhiếp Gia đập nát đảo nhỏ, mọi người may mắn thoát chết.
Ninh Lãng lại khinh miệt hừ lạnh một tiếng, áp lực mạnh mẽ nháy mắt thay đổi dẫn lực hạch, giữa trời cao mọi người bắt đầu nhanh chóng chúi đầu xuống mặt đất!
Mày dài của Nhiếp Gia nhíu chặt, hô hấp cứng lại.
" Đjt mẹ mày. Mẹ mày chứ Ninh Lãng!" Hạ Thanh Đường ở giữa không trung chửi ầm lên, cô từ đầu đến cuối vẫn không ngừng phóng thích sương đỏ, bao vây lấy mình và đồng bạn chung quanh, mặc dù không thể ngăn hết dẫn lực, cũng không đến mức ở trong không gian lúc cao lúc thấp mà hôn mê.
Một tiếng súng vang lên, viên đạn lập tức bị Ninh Lãng đánh bay, Thời Kham lấy khuỷu tay che hết miệng mũi mình, trong mắt tràn đầy hung quang.
Nhiếp Gia nhìn hắn một cái, lập tức hiểu.
"Tới bây giờ vẫn nghĩ rằng đạn của nhân loại chúng mày có thể làm khó dễ tao sao?" Ninh Lãng xoay nửa vòng tay, nâng Thời Kham lên, đầu ngón tay câu lại, Thời Kham lập tức bị đẩy lùi bay ra ngoài, mắt thấy sắp đập trúng vọng đài, sương đỏ của Hạ Thanh Đường cũng không cách nào kéo lại được!
"Trưởng phòng!" Hạ Thanh Đường tuyệt vọng rống lên, xin giúp đỡ nhìn về phía Nhiếp Gia.
Trước nguy cơ của Thời Kham, nghìn cân treo sợi tóc, Nhiếp Gia không đi cứu hắn, ngược lại thuấn di xông thẳng đến chỗ Ninh Lãng.
"Vô dụng thôi." Ninh Lãng giơ tay vung lên, một cục đá to lớn bay tới, Nhiếp Gia và hòn đá giống như nam châm xông vào nhau.
Oanh một tiếng hòn đá to lớn bị Nhiếp Gia đánh nát, vỡ thành vô số đá nhỏ, tay Nhiếp Gia nắm thành trảo, biểu tình phẫn nộ tràn ngập dục vọng giết chóc nhằm thẳng Ninh Lãng.
Cả hai đều có năng lực cơ bản của trời đất, có lẽ Ninh Lãng không làm gì được Nhiếp Gia, nhưng, "Mày muốn giết tao cũng khó."
Ninh Lãng giơ một ngón lên, Nhiếp Gia lại bị Ninh Lãng đẩy lùi.
"Phải không!" Nhiếp Gia hung ác cắn răng, dòng điện từ đầu ngón tay bùng lên, âm thanh vô cùng khiếp người, sấm sét trong tay Nhiếp Gia phóng khắp vạn trượng,trong một chớp mắt toàn bộ không trung như ban ngày, ồn ào náo động Trường An, dẫn lực của Ninh Lãng dường như biến mất.
Nhiếp Gia không ham chiến, đánh một một kích xong lập tức bay trở về bên người Thời Kham, kịp thời mang hắn về mặt đất.
Dẫn lực của Ninh Lãng biến mất, tuy rằng nhóm năng lực giả vẫn đang rơi xuống mặt đất, nhưng dẫn lực cỡ này đối với bọn họ gần như bằng không. Sôi nổi phóng thích năng lực của mình đáp xuống mặt đất, bụi mù tan đi, mới phát hiện chủ đảo đã bị Nhiếp Gia đánh nát một nửa.
"Ninh Lãng đã chết?" Hạ Thanh Đường chạy đến bên cạnh Thời Kham, sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.
"Giờ chúng ta vẫn còn lơ lửng giữa không trung đây này." Nhiếp Gia dậm dậm chân, mặt đất không chút sứt mẻ, nửa tòa chủ đảo vững như Thái sơn vẫn nổi trên đám mây.
Thời Kham ôm lấy sau eo Nhiếp Gia ôm cậu vào trong lòng ngực, Nhiếp Gia thở dài một cái, thuận thế ghé trên vai Thời Kham nghỉ ngơi, trong miệng vẫn thở hổn hển, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi.
"Vất vả rồi." Thời Kham sờ sờ đầu cậu.
Động tĩnh bên chủ đảo lớn như vậy, đã kinh động những đảo nhỏ chung quanh, vô số năng lực giả đều đang vây giết tới đây, mặc dù Ninh Lãng đã chết nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ. Năng lực giả không gian hy sinh, Nhiếp Gia lại gần như kiệt lực, phải đối mặt với hơn một ngàn vạn năng lực giả ốc đảo, bọn họ căn bản không có phần thắng!
Lúc này nhóm năng lực giả bình an rơi xuống đất tụ lại chém giết nhau, trước mắt nhiệm vụ lớn nhất của nhóm năng lực giả Hoa Quốc chính là bảo hộ Thời Kham.
"Thượng úy Tống, khi nãy cậu nói có thể tìm được tên năng lực giả cảm ứng phía sau màn?" Thẩm Tô kẹp Tống Noãn Dương chạy tới, Thời Kham không để bọn họ có chút thời gian thở dốc, lập tức nghiêm túc hỏi.
Tống Noãn Dương nghiêm túc gật đầu, "Có thể, Ninh Lãng là năng lực giả cấp 6, giá trị tinh thần cường cao, người kia đã khống chế Ninh Lãng thì không thể phân tâm khống chế Nhiếp Gia, cho nên người nọ cũng không phát hiện được cảm ứng mong manh của tôi, cô ta vẫn còn ở chủ đảo!"
Thời Kham nói: "Trung giáo, phong tỏa toàn bộ chủ đảo, được không hả?"
Hạ Thanh Đường ngẩn ra, hừ một tiếng giọng mũi ngạo mạn, "Làm không được cũng phải làm!" Cô lui về phía sau hai bước, hai quyền gắt gao nắm ở bên người dùng hết toàn lực phóng thích lĩnh vực cực hạn, sương đỏ cuồn cuộn như biển từ dưới chân cô uốn lượn dần tán đi, lướt qua mọi người, không đến vài phút đã hình thành một vòng sáng bảo phủ nửa chủ đảo.
Tiếp đó Hạ Thanh Đường cảm thấy mình có lẽ hơi mạnh miệng rồi, thở dốc nói: "Tôi mệt quá, trưởng phòng ngài muốn làm gì thì nhanh tí đi, tôi không giữ được lâu đâu."
"Chịu đựng không nổi cũng phải nổi, thượng úy Tống dẫn đường." Thời Kham ấn đầu gối đứng lên, thuận tay nhặt đao đi săn trên mặt đất.
"Em đi với anh." Nhiếp Gia vội nói.
"Nhiếp Gia!!!!!" Một tiếng rống giận nghẹn ngào từ vùng núi cháy đen truyền đến, Ninh Lãng còn chẳng có nửa bả vai, cả người rách nát tung toé, hắn bay lên giữa không trung liếc mắt một cái đã định vị vị trí của Nhiếp Gia, phẫn nộ điên cuồng gào lên: "Tao muốn mạng chúng mày!"
Tay trái Ninh Lãng đột nhiên nâng lên, trực tiếp dời một đảo nhỏ đập xuống mọi người, địch ta chẳng phân, đến an nguy của bản thân cũng không để ý!
Mọi người nhìn thấy cái bóng khổng lồ trên đỉnh đầu, tuyệt vọng đến tâm phản kháng cũng không còn.
Nhưng mà ngay khi đảo nhỏ rơi xuống sương đỏ của Hạ Thanh Đường đỡ lấy, bị cô hứng hết, Hạ Thanh Đường phun một búng máu,trực tiếp quỳ xuống, máu trong miệng hòa với tiếng rên rỉ. Nói: "Djt mày......"
Nhiếp Gia tiến lên đặt tay lên vai Hạ Thanh Đường, nháy mắt khôi phục thương thế và thể lực của cô, Hạ Thanh Đường lại tung tăng nhảy nhót, giơ ngón giữa với Ninh Lãng.
Nhiếp Gia quay đầu lại nhìn Thời Kham, trong mắt thấm ra một tầng nước mắt mỏng, "Làm sao bây giờ......"
Thời Kham đi lên ôm cậu vào trong ngực, sau đó lập tức buông ra, trên mặt nở nụ cười ôn nhu nói: "Chỉ có em và thiếu tá Thẩm có thể bám trụ Ninh Lãng, không cần lo lắng, anh sẽ không có việc gì, anh sẽ mau chóng tìm được kẻ phía sau màn, kết thúc hết thảy."
Nhiếp Gia rơi vào tình thế khó xử, nắm chặt góc áo Thời Kham không buông.
Mạnh Giai lê một thân máu đi tới, lên tiếng nói: "Yên tâm đi lão đại, tôi đi cùng Thời trưởng, tuyệt đối sẽ không làm để Thời trưởng và thượng úy Tống có chuyện!"
"Ninh Lãng nổi điên rồi, không còn thời gian nữa, chúng ta đi trước!" Tống Noãn Dương chỉ một phương hướng tự mình chạy trước, cuối cùng Thời Kham hôn đầu ngón tay Nhiếp Gia một cái, xoay người chìm vào trong bóng đêm vô tận, Mạnh Giai theo sát sau đó.
Thẩm Tô đứng tại chỗ thở hổn hển, hắn còn chưa kịp mắt đối mắt với người yêu, Tống Noãn Dương đã chạy rồi!
Nhiếp Gia lo sợ không yên xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Lãng người không ra người quỷ không ra quỷ phía xa xa.
Thẩm Tô hắc một tiếng, gọi hồn Nhiếp Gia, nói: "Anh đừng lo lắng, tuy rằng Thời trưởng là người thường, nhưng cũng là chủ tướng có lực sát thương cực mạnh trong bộ đội, không cần anh lo lắng."
"Đúng vậy, trưởng phòng...... tướng quân của chúng tôi, dù là năng lực giả muốn giết ngài ấy, vậy nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm năm thôi." Hạ Thanh Đường ấn đầu gối thở dốc: "Anh có thể khôi phục chút sức lực cho tôi không, mẹ nó chứ mệt quá à......"
Nhiếp Gia không trả lời, yên lặng hồi phục cho Hạ Thanh Đường, nhìn Thẩm Tô, cũng không nhiều lời với hai người lập tức biến mất tiến đến vây giết Ninh Lãng.
Hạ Thanh Đường thừa dịp hiện tại trung khí mười phần, hô: "Các người nhìn hành động vừa nãy của Ninh Lãng đi, các người đối với hắn mà nói chỉ là một cục gạch một miếng ngói trên ốc đảo, tất nhiên rồi các người cũng sẽ bị giết thôi! Giờ các người còn liều mạng làm gì? Ninh Lãng không chết, mọi người đều sẽ chôn vùi ở đây!"
Nhóm năng lực giả hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, vốn đã tâm sinh bất mãn đối với Ninh Lãng địch ta chẳng phân, thậm chí là phẫn nộ. Hạ Thanh Đường vừa hô xong, năng lực giả Hoa Quốc dẫn đầu ngừng tay, năng lực giả của ốc đảo cũng dần dần an tĩnh.
Hiện tại mạng sống quan trọng nhất!
Dưới gác chuông, Tống Noãn Dương thật cẩn thận lần theo cảm giác đến lĩnh vực xuyên qua một đống phế tích, người dưới mặt đất, nhưng vừa rồi cửa vào bị Nhiếp Gia làm hỏng, chất đầy tầng tầng đá vụn vụn gỗ.
Thời Kham dùng đao cạy ra một cọng dây thừng, trầm giọng nói: "Là thông đạo thang máy."
"Thời trưởng, từ chỗ này nhảy xuống sẽ ngã chết đó?" Tống Noãn Dương thò qua.
Thời Kham ném xuống một hòn đá nhỏ, lập tức truyền đến một tiếng vang.
"Thang máy ở đó." Thời Kham đánh giá khoảng cách chừng hơn hai thước, cắn sống dao dẫn đầu nhảy xuống, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, sau đó lại truyền đến tiếng kim loại bị cắt, không đến vài phút đã truyền đến một giọng nói, "Các cậu men theo dây thừng xuống dưới, cẩn thận một chút."
"Tôi bộc hậu cho." Mạnh Giai nói với Tống Noãn Dương, nhưng thật ra khiến hắn hơi có chút ngượng ngùng, nghĩ lại trong ba người thì hắn có giá trị vũ lực thấp nhất, liền căng da đầu đi xuống trước.
Thời Kham cạy nắp thang máy, ba người lần lượt lọt vào trong tháng máy tối ôm.
Hắn vuốt cửa thang máy, đang muốn cạy cửa ra, dưới chân bỗng nhiên run dữ dội, Tống Noãn Dương ngã xuống được Thời Kham kéo lên.
Chung quanh lại khôi phục sự an tĩnh, Tống Noãn Dương lúc này mới phản ứng lại vừa mới nãy chẳng qua là tiếng chiến đấu ở đài quan sát. Hắn bỗng nhiên hơi lo lắng cho an nguy của Thẩm Tô, bất quá ngẫm lại Nhiếp Gia cũng ở đó, dù thêm một Ninh Lãng nữa cũng chẳng phải chuyện lớn. Huống hồ hắn và Thẩm Tô đều là nhân vật chính của thế giới, hai người bọn họ dù là ai chết thế giới này sẽ lập tức hỏng mất, không còn tồn tại nữa.
"Không biết lão đại bọn họ thế nào......" Mạnh Giai lẩm bẩm một câu.
Tống Noãn Dương vừa định an ủi cô hai câu, đột nhiên cảm thấy hai chân mình giống như cách mặt đất, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Ninh Lãng tới sao?!"
"Không, cảm giác này không đúng lắm......" Mạnh Giai cũng luống cuống.
Thời Kham rút thanh đao đi săn đang cắm vào giữa khe cữa, sau đó dùng sức đâm vào trong vách tường, đùng một cái lửa văng tung tóe.
"Cả hòn đảo đang bị chìm xuống, nắm chặt lấy!" Thanh âm của Thời Kham lạnh lẽo, một tay nắm chặt đao cơ hồ khiến tay mình cứa ra máu, một tay xách theo Tống Noãn Dương.
Tống Noãn Dương ngốc ngốc, nhanh chóng ôm chặt Mạnh Giai.