Editor: Gấu Lam
Đêm khuya mọi thanh âm đều im lặng, trong Trác Lộc thành đã không nhìn thấy ngọn đèn dầu.
Thời điểm Quân Trường Duyệt tìm được Nhiếp Gia, cậu đang ở trên tường thành, vương kỳ ở trong gió đêm tung bay, cậu mặc một thân áo gấm huyền hắc dáng người thẳng thóm, tuấn lãng mà uy nghi. Đôi mắt cậu xán lạn giống như chứa đầy sao, bất động thanh sắc tràn ngập uy hiếp, cậu đã không còn là quân chủ ốm yếu ngồi trên bộ liễn chỉ biết giết người.
Quân Trường Duyệt xa xa nhìn thân ảnh trong gió, trong lòng lại nhiều thêm một nỗi sợ.
"Vương huynh." Hắn đi qua nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhiếp Gia quay đầu, trên mặt hoàn toàn vô biểu tình, ánh mắt lương bạc như băng.
"Chân huynh đã khỏi hẳn, vậy mà cũng không báo cho thần đệ biết." Quân Trường Duyệt đứng ở bên người Nhiếp Gia, kinh ngạc phát hiện Vương huynh thế mà cao hơn hắn mấy tấc.
Cả người của hắn ta hoàn toàn không giống như trước.
"Không báo cho ngươi, ngươi hiện giờ cũng biết." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói.
"Thần đệ lúc trước phụng dưỡng ngài 5 năm, với bệnh tình của huynh không trợ giúp được gì, không biết là vị thần y nào chẩn trị cho Vương huynh, liệu có thể dẫn đến cho thần đệ?" Quân Trường Duyệt thử hỏi.
Nhiếp Gia nói: "Không có người nào cả, là phương thuốc Thời Kham vơ vét được từ vương cung Nam Di, xem ra rất có kỳ hiệu."
Vương cung Nam Di? Trước mắt Quân Trường Duyệt sáng ngời, Nam Di từ trước đến nay thần bí quỷ quyệt, nếu thực sự có biện pháp nối xương tục mạch thì cũng chưa hẳn là không phải.
Hắn khẩn trương đến độ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, " Vậy phương thuốc, có thể cho thần đệ xem qua không?"
"Chân của ngươi cũng bị đứt sao?" Nhiếp Gia hờ hững cười.
Trong lòng Quân Trường Duyệt vừa nôn nóng lại kinh hỉ, nhẫn nại tính tình nói: "Thần đệ thông hiểu y lý, đối với món đồ này tất nhiên rất tò mò."
" Đồ vật trong Đại nội ngươi cũng dám tò mò." Nhiếp Gia thanh âm không lớn, nhưng uy áp trong đó cuồn cuộn như biển sâu.
Quân Trường Duyệt nháy mắt hãi hùng khiếp vía, biết đã vỡ lẽ, cuối cùng đành cầu xin: "Vương huynh...... tay Tả tiên phong đã phế, huunh cứu hắn đi, nếu không ngày sau hắn làm sao rút kiếm lên chiến trường vì huynh cống hiến?"
"Phế thì phế, Yến quốc không còn người sao? Bất quá chỉ là một Tả tiên phong, dám nhớ thương đồ của bổn vương." Nhiếp Gia không vui trách mắng.
Quân Trường Duyệt khẽ cười một tiếng, không biết là cười khổ hay là cười lạnh: "Yến quốc còn có ai sao? Không phải đã bị huynh giết gần hết rồi sao? Người duy nhất địch lại mãnh tướng Đại Tề Triệu Vô Thương, chiến thần Tư Không Hàn của chúng ta cũng bị huynh giết, có thể ứng đối được vài lần, Kỳ Phong, ngài cũng giết. Nếu Triệu Vô Thương lại suất binh khiêu chiến, ngươi tính để ai nghênh chiến? Tống Ngọc Uy sao? Chỉ sợ đánh không lại Triệu Vô Thương ba chiêu đã bị rớt xuống ngựa."
Trong triều Yến quốc, cũng thật là sạch sẽ, Tư Không Hàn cùng Kỳ Phong sau khi chết không có mãnh tướng nào có thể dùng, hạng người bình thường như Vân Huy tướng quân đã là chiến lực cao nhất, chính là vì nguyên nhân như thế thì ở nguyên thế giới sau khi Tư Không Hàn trọng sinh mới có thể nhanh chóng độc tài quân Tây Bắc dễ dàng từ Tây Bắc giết đến vương cung.
Cũng bởi vì như thế, sau khi Tư Không Hàn trọng sinh đến nay Nhiếp Gia đều vô cùng lười, tùy ý hắn mượn sức quân tâm ở Tây Bắc tạo một đội ngũ mạnh mẽ, bởi vì thật sự không phải chuyện rất quan trọng. Yến quốc đối với Quân Trường Sinh mà nói là vật bị chôn vùi, đã tràn ngập nguy cơ, Nhiếp Gia làm gì đều uổng phí công phu.
"Triệu Vô Thương." Lúc này Nhiếp Gia rất có hứng thú mà nỉ non cái tên này.
Triệu Vô Thương không chỉ là đệ nhất mãnh tướng của Tề quốc, còn là thần tướng ngũ quốc, nghe nói một người có thể phá một thành, tay cầm danh đao "Sư tử ca", thần uy kinh sợ bát phương. Cuối cùng chết ở trong tay Tư Không Hàn, để Tư Không Hàn một trận lừng danh thiên hạ, chân chính trở thành chiến thần.
Tối hôm qua ở trên cung yến dò xét Tư Không Hàn khiến Nhiếp Gia vô cùng thất vọng, trong tư liệu của thế giới này nói Tư Không Hàn là đệ nhất nhân, trước giết Triệu Vô Thương sau vây giết 21 Huyền Giáp, nhưng tối hôm qua thử một lần, chỉ thường thôi.
Không biết Triệu Vô Thương thì thế nào?
"Nếu ta nguyện ý, đầu Triệu Vô Thương ngày hôm sau sẽ treo ở nơi này." Nhiếp Gia hai tay chống trên tường thành câu lấy nụ cười hờ hững bên môi.
Quân Trường Duyệt biết cậu đang nói cái gì, khó chịu nói: " Đúng, bên người huynh có 21 Huyền Giáp, bọn hắn dù lợi hại bất cũng chỉ có 21 người thôi, làm sao có thể chống chọi với mười vạn đại quân của Tề quốc?" . Truyện Dị Giới
"Nhiều chuyện." Mày Nhiếp Gia nhíu lại, ánh mắt không vui nhìn Quân Trường Duyệt một cái.
Quân Trường Duyệt lập tức thu liễm cảm xúc tức giận bất bình trong mắt, nhưng tay Tư Không Hàn có thể khang phục không tất cả đều ở trên người hắn, không khỏi dịu mềm ngữ khí năn nỉ nói: "Vương huynh, Tư Không Hàn mưu phản huynh cũng giết rồi, Tả tiên phong có tội gì? Hắn bất chỉ nhặt xác cho Tư Không nhất tộc thôi, hắn từng nghe lệnh Tư Không Hàn đương nhiên lòng vẫn mang ơn, dù biết tội chém đầu vẫn nhặt xác cho Tư Không nhất tộc chẳng phải là càng chứng tỏ hắn trọng tình trọng nghĩa sao? Huống hồ hắn lại vô cùng kiêu dũng, một lương tướng như vậy huynh lại vưt bỏ không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Nhiếp Gia nói: "Công nhiên cãi lại mệnh lệnh của ta, người không theo quy tắc như thế, bỏ rồi chả có gì đáng tiếc?"
Quân Trường Duyệt nói gì cũng nói hết, chỉ cảm thấy càng nói càng vô vọng, hắn gần như hư thoát lui về sau hai bước, vén quần áo quỳ xuống nói: "Vương huynh, xin huynh cứu hắn đi."
Quân Trường Duyệt vì Tư Không Hàn mặt mũi cũng dám bỏ, trên tường thành còn có thị vệ thủ thành, hắn cũng không thèm quan tâm ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu.
Nhiếp Gia buông xuống đôi mắt nhìn hai vai Quân Trường Duyệt khẽ run, đem bất lực của hắn thu hết vào đáy mắt, không chút nào dao động.
Quân Trường Duyệt quỳ thật lâu, mới nghe thấy một tiếng nói từ trên truyền xuống.
"Đầu tiên là Tư Không Hàn, hiện tại là Đỗ Vũ Hiền, ngươi năm lần bảy lượt vì nam nhân mà quỳ xuống xin tha ta, ngươi đến tột cùng là vương tử, hay là kỹ tử?" Một tiếng cười lạnh, làm tâm Quân Trường Duyệt như nổi trống, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Nhiếp Gia nhìn Quân Trường Duyệt phẫn nộ ngẩng đầu lên, đứng lên trợn mắt với mình, trong lòng khinh thường.
"Ta hận ngươi...... Ta hận ngươi!" Quân Trường Duyệt không nghĩ tới Vương huynh của hắn sẽ vũ nhục hắn như thế, hai mắt hắn tràn đầy nước mắt gào thét, quay đầu chạy đi mất, lại bị Nhiếp Gia tiến lên bóp lấy yết hầu.
"Ngươi hận ta?" Nhiếp Gia ở trong ánh mắt hoảng sợ của Quân Trường Duyệt trực tiếp một tay nhấc hắn kéo tới biên tường thành, hai chân Quân Trường Duyệt lơ lửng, nếu cậu buông tay hắn nhất định tan xương nát thịt!
"Mệnh ngươi là ta cho, ngươi nếu hận ta, thì trước đó trả mệnh lại cho ta." Cậu nhẹ nhàng nói, một chút cũng không giống như nói giỡn.
Quân Trường Duyệt bị bóp cổ căn bản không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng giãy giụa dùng ánh mắt lộ ra khủng hoảng.
Nhiếp Gia chậm rãi nở một tia cười lạnh, trước khi Quân Trường Duyệt hít thở không thông ném hắn xuống mặt đất.
Quân Trường Duyệt đột nhiên hít khí ho khan kịch liệt, nhất thời không thể tin được mình vừa rồi đã trải qua cái gì.
"Ta nói rồi, ngươi về sau nếu còn dám chọc ta, ta sẽ giết ngươi." thanh âm Nhiếp Gia không hề có tình cảm nhìn Quân Trường Duyệt ngồi quỳ trên mặt đất ho khan.
Quân Trường Duyệt lúc này mới trực quan cảm nhận được uy hiếp tử vong, hắn giống con thỏ bị chấn kinh, sợ hãi nhìn huynh trưởng đã từng đau hắn sủng hắn.
"Chạy, chạy đi, ta tha chết cho ngươi." Nhiếp Gia ngoắc ngoắc ngón tay, gọi thị vệ lấy một cây cung tới, thong thả ung dung rút ra một mũi tên đặt ở trên dây cung.
Quân Trường Duyệt nháy mắt phản ứng lại cậu muốn làm gì, trong lòng vừa kháng cự vừa không thể tin được, nhưng lý trí khiến hắn đứng lên xoay người chạy trốn.
Nhiếp Gia kéo căng dây cung, ngắm bóng dáng Quân Trường Duyệt đột nhiên buông tay, mũi tên xé rách không khí khanh một tiếng cắm xuống mặt đất ngay cẳng chân Quân Trường Duyệt. Quân Trường Duyệt sợ tới mức kêu la, cẳng chân bị vẽ ra một đường máu, hắn hoảng sợ quay đầu nhìn quân vương lại lấy một mũi tên khác tức khắc không rảnh lo vết thương trên đùi, hồn vía lên mây tiếp tục chạy trốn.
May mắn đây là ở trên tường thành, Quân Trường Duyệt rất mau đã chạy xuống, một mũi tên cắm ngay chỗ ngoặt mà hắn biến mất, đuôi mũi tên vẫn còn đang run lên, nếu Quân Trường Duyệt tối nay lại chớp mắt một cái, chỉ sợ nhuộm đỏ tường thành.
Nhiếp Gia khinh thường hừ nhẹ một tiếng, ném cung tiễn cho thị vệ, không quan tâm Quân Trường Duyệt đang chạy trối chết nữa.
Không bao lâu, nơi sườn núi bốc lên ánh lửa, Nhiếp Gia thần sắc chưa biến, chỉ là nhìn ngọn lửa kia mờ mịt sờ sờ vị trí trái tim của mình.
Đêm dần dần thăm thẳm, Nhiếp Gia mới vừa cảm thấy có chút lành lạnh trên vai đã rơi xuống một kiện áo choàng, tiếp đó có người từ phía sau ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu.
"Ôm ta." Nhiếp Gia sau đó đảo lại, xoay người vòng cổ Thời Kham, "Thiêu rồi có thể an giấc ngàn thu sao?"
Thời Kham bế người lên đi xuống tường thành trở về vương cung, thanh sắc ôn nhu thấp giọng nói: "Không biết, nhưng tâm ngươi có thể an giấc ngàn thu."
Nhiếp Gia hướng nhích lại gần vai hắn, nói: "Lòng ta đang trên người ngươi, ngươi cảm thấy nó an giấc ngàn thu thì chính là an giấc ngàn thu."
Thời Kham cười, ở giữa mày Nhiếp Gia hôn một cái.
————————————————————————————————————————————
Tây Bắc quân đại thắng trở về, trên cung yến hai gã tướng lãnh không những không được ban thưởng thậm chí còn bị roi đánh đến da tróc thịt bong, Tả tiên phong nghe nố bởi vì chịu hình phạt quật mộ lao thương quá độ mà bệnh.
Tin tức vừa truyền tới ngoài thành, hơn một vạn Tây Bắc quân tinh nhuệ liền sôi nổi kìm nén không được, nếu không phải có Vân Huy tướng quân sai người ra lệnh đợi tại chỗ, chỉ sợ một vạn quân Tây Bắc lòng đầy căm phẫn đã phải vọt vào Trác Lộc thành. Bọn họ không là bởi vì Vân Huy tướng quân cùng Tả tiên phong bị phạt, còn bởi vì thi hài người nhà Tư Không tướng quân không duyên cớ lại bị làm nhục, nếu bọn họ biết thần bảo hộ Tĩnh Vương điện hạ mà bọn họ tôn sùng suýt nữa bị bạo quân bắn chết, vậy phỏng chừng Vân Huy tướng quân cũng không khống chế được cục diện.
Tín ngưỡng thật là một loại lực lượng cực kỳ cường đại.
Ngoài thành Tây Bắc quân rung chuyển quân tâm, Huyền Giáp cũng lập tức bẩm báo Nhiếp Gia.
Mùa hè mỗi một ngày càng nóng hơn, Nhiếp Gia nửa chết nửa sống nằm ở dưới đình hóng gió chơi cờ cùng Thời Kham, nóng đến đạp rớt giày, lộ ra hai chân thanh ngọc nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện, Thời Kham sợ cậu nóng đến bực bội còn cố ý bảo người dọn băng tới cho cậu.
Lần này Huyền Giáp tới hồi bẩm là một nữ nhân, đang quỳ gối còn chưa mở miệng Nhiếp Gia đã gọi người vào đình hóng gió, cùng trúng gió với cậu, mới bảo người ta nói chuyện.
Nhiếp Gia nghe xong không có phản ứng gì, quá nóng, chỉ muốn nằm bò mãi không đứng dậy.
"Tống Ngọc Uy truyền đến cái gì?" Thời Kham đại mã kim đao ngồi ở bên cạnh Nhiếp Gia, cây quạt trong tay một khắc chưa từng ngừng, hồng châu trên cổ cũng đong đưa theo.
"Kích động quân tâm, giết." Huyền Giáp nói.
Thời Kham nói: "Tống Ngọc Uy đầu óc không tốt, nhưng xem ra đã tường tận."
Nhiếp Gia cười lạnh, hờ hững nói: "Ta phạt Tống Ngọc Uy cùng Tả tiên phong, Tây Bắc quân đã xúc động, xem ra bọn họ sớm đã không xem mình là quân sĩ Yến quốc, mà là thủ hạ của Tư Không Hàn, thạt giống Tư Không Hàn, ai là chủ tử cũng không biết. Đóng quân ở ngoài thành Trác Lộc, chỉ một vạn binh mã cũng dám làm bộ tạo phản, có lẽ toàn bộ Tây Bắc sợ là chưa biết Quân Trường Sinh là ai."
"Một vạn người, thuộc hạ trong vòng hai ngày có thể giết sạch!" Huyền Giáp lộ ra một đôi mắt thị huyết nói.
"Nhiều người như vậy chết ở ngoài thành sẽ có ôn dịch." Nhiếp Gia lười nhác ngáp một cái, ở thế giới này giết người đích xác có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng giết sai người thì không được.
Quân Tây Bắc ngoài thành nếu đã bị Vân Huy tướng quân chấn chỉnh, Nhiếp Gia cũng không thèm quản, dưới nắng hè chói chang này còn muốn hưởng thêm mấy ngày bình an, Quân Trường Duyệt cũng không có làm phiền cậu nữa.
Quân Trường Duyệt gần đây không có lá gan tiến cung, với lại thương thế của Tư Không Hàn không thể khinh thường, Quân Trường Duyệt vẫn luôn ở phủ Vân Huy tướng quân chăm sóc hắn, cũng không nhàn rỗi làm phiền Nhiếp Gia.
Nửa tháng sau tiên thương trên người Tư Không Hàn cuối cùng không cần lo lắng nữa, nhưng gân mạch bị đứt không thể khôi phục, có hai ngón tay mất đi tri giác không thể nhúc nhích. Dưới tình huống này, đừng nói rút kiếm, đũa cũng không cầm nổi. Đối với một người tập võ mà nói, không thể rút kiếm, nội kình tẫn phế, không khác gì tàn phế!
Rất nhanh tính nết Tư Không Hàn liền nổi bạo, cừu hận càng không thể che dấu.
Không bao lâu Tây Bắc gởi thư, Tề quốc có dị động!
Vân Huy tướng quân lập tức ở triều đình chờ lệnh nhổ trại về Tây Bắc.
Tề quốc trước đó còn nhân nhượng vì có Tả tiên phong ở đó, hiện tại Tả tiên phong trọng thương chưa lành không thể xuất chiến, phóng tầm nắt, không ai ở Yến quốc có thể dùng. Lần này nếu mà Triệu Vô Thương suất quân đến, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng!
Các triều thần lo lắng sốt ruột, oán hận không ngừng, giết cũng giết, hiện tại phải thế nào cho phải!
Nhiếp Gia nhìn một đám lão nhân ở dưới châu đầu ghé tai, nhàn nhạt nói: " Như vâyh, bổn vương tự mình xuất chinh Tây Bắc."
Thanh âm cực kỳ nhẹ, lại làm cho cả triều đình đều an tĩnh lại.
Vân Huy tướng quân kinh ngạc nhìn ngự tòa, miệng mở nửa ngày, lại không biết nên nói gì.
"Bãi triều, Tống Ngọc Uy đi xuống chuẩn bị, trưa hôm nay nhổ trại." Nhiếp Gia chắp hai tay ra sau đứng lên, lưu lại một đám triều thần vẫn còn đang ngu người, chậm rì rì tán loạn rời triều.