Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 73

Editor: Gấu Lam

Ngôn từ muôn vàn khí thế của tiểu quốc quân tiến thẳng vào lỗ tai của các tướng lĩnh, người có liên quan cảm thấy vừa buồn cười lại ẩn ẩn có chút hổ thẹn.

Hiện giờ Khải Toàn thành chỉ thủ cũng đã rất miễn cưỡng, càng đừng nói hai quân giao chiến, đánh thắng quân Tề quân, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.

Nếu chiến thần Tư Không còn ở đây, thật ra có thể nghĩ tới...... Nhắc đến việc này này, sự căm ghét một lần nữa đốt lên, ánh mắt bất thiện trừng hôn quân chỉ biết tránh ở sau tầng bảo hộ của Huyền Giáp rồi ra lệnh. Nếu không phải hắn giết Tư Không tướng quân, Khải Toàn thành sao có thể rơi vào tình trạng quẫn bách như vậy!

" Mời Giai Dung quận chúa đến đây." Hai ngón tay Nhiếp Gia khép lại, Cơ Chính Vũ lĩnh mệnh, lập tức đi tìm đích nữ của mình.

Trước khi đưa nữ nhi vào chính sảnh Cơ Chính Vũ đầy đầu mồ hôi lạnh giáo huấn nàng ở trước mặt Đại vương phải tự nguyện chờ lệnh đi hòa thân, nguy nan của Khải Toàn thành hoàn toàn dựa vào nàng.

Cơ Giai Dung đã sớm biết những người này muốn đem mình đi hòa thân, liền khóc ba ngày ba đêm, nước mắt đã khô cạn, trong lòng trừ bỏ tuyệt vọng chính là căm hận. Lúc này bị phụ thân nài ép lôi kéo, dù là gặp mặt Đại vương cũng không có sắc mặt tốt, chỉ quỳ xuống cúi đầu cho có lệ nói: "Thần nữ Cơ Giai Dung, bái kiến ngô vương."

Nhiếp Gia nói: "Ban ngồi."

Mọi người trong phòng đều hơi sửng số, bao gồm Cơ Giai Dung cũng thấy giật mình, cả một phòng đều là công thần còn phải đứng, nàng tuy rằng là quận chúa nhưng phụ thân Tây Bắc vương không có thực quyền, đừng nói tướng lãnh mà chỉ là một đốc quân, nàng cũng không đắc tội nổi.

Khi một Huyền Giáp đem ghế cho nàng Cơ Giai Dung mới lấy lại tinh thần vội vàng tạ ơn, vừa nhấc đầu, nhìn thấy quốc quân tư thái kiêu căng biểu tình lười nhác, trong lòng tức khắc sinh ra một tia chờ mong.

"Bổn vương hỏi ngươi, cùng hòa thân với Tề quốc, ngươi có bằng lòng hay không?" Nhiếp Gia xoay người lên, đại mã kim đao ngồi ở trước mặt mọi người.

Trong lòng Cơ Giai Dung căng thẳng, trong cái nhìn của phụ thân cùng các tướng lĩnh bùm quỳ xuống, cắn răng đôi mắt đỏ đậm nói: "Thần nữ không muốn! Tề quốc vô sỉ phạm ranh giới Yến quốc ta tàn sát vô số bá tánh, nếu phải ủy thân cho Tề tặc thần nữ nguyện được ban chết! Chỉ hận thần nữ không phải thân nam nhi không thể vì Đại vương chinh chiến sa trường, nếu không nhất định lấy đầu chó của Tề Cẩm Vũ!"

Các tướng lĩnh sắc mặt xấu hổ, Cơ Chính Vũ lòng nóng như lửa đốt, cũng vội quỳ xuống muốn nói gì đó, lại bị Nhiếp Gia dùng một chân đá qua một bên, tức khắc cuống quít quỳ xuống không dám nói thêm nữa.

"Rất tốt." Nhiếp Gia câu môi cười, ánh mắt quét một vòng: "Quận chúa không muốn, các ngươi còn lời gì muốn nói?"

Tư Không Hàn vẫn không quy thuận, đứng ở phía sau nhàn nhạt cười lạnh nói: "Dùng một nữ nhân là có thể giải quyết mọi việc, Đại vương một hai phải hy sinh hàng trăm hàng ngàn tánh mạng của các tướng sĩ sao?"

Cơ Giai Dung trừng con mắt hình viên đạn qua, nhớ kỹ càng bộ dáng vị Tả tiên phong này. Nàng lớn lên ở biên quan, từ nhỏ đã nhìn quen đội ngũ hành quân nếu mà lương thảo không đủ liền giết nữ nhân để ăn, đánh không thắng lại muốn kéo dài hơi tàn thì đem nữ nhân ra hòa thân, đối với bọn họ mà nói, nhiều nữ nhân hơn nữa cũng không phải người.

Khi thái bình nữ nhân là công cụ kéo dài hương khói, khi chiến loạn nữ nhân là con dê hai chân để no bụng.

Nàng hận những người này!

Rõ ràng nàng cũng từng theo chúng tướng giết địch, chém vô số đầu quân Tề, nàng tự nhận đã cống hiến cho Khải Toàn thành không thua nam nhi, dựa vào cái gì bọn họ có thể tùy ý đem mình coi như hàng hóa muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó! Chỉ bởi vì nàng là nữ nhân sao!

"Chinh chiến là chức tráchcủa quân nhân, không phải trách nhiệm của nữ nhân. Chiến sự mà phải hy sinh nữ nhân để giải quyết, bổn vương nuôi đám tướng quân tiên phong các ngươi làm gì cho mệt, bộ chỉ biết đứng ở trên tường thành xem náo nhiệt thôi? Một quốc gia đến cả nữ nhân cũng không bảo hộ được, phải để cho quận chúa kim chi ngọc diệp chịu nhục mới có thể đổi lấy chuyển cơ, điều các ngươi phải làm chính là nên thấy thẹn!" Tiểu quốc quân tựa hồ đã giận, mày như dây cung nhăn lại, "Nếu Tề Cẩm Vũ thích nam sắc, trong bọn ngươi có ai nguyện ý đứng ra hòa thân chui vào trướng hắn ta không?"

Lời nói có khí phách như thế, trong không gian yên tĩnh, các tướng lĩnh mặt đỏ tai hồng, Cơ Giai Dung quỳ trên mặt đất trong khoảnh khắc đó không thở nổi, không tiếng động khóc rống lên.

Nhiếp Gia vung tay lên, bảo Huyền Giáp qua đỡ Cơ Giai Dung ngồi xuống. Nàng nức nở, đột nhiên phát hiện Huyền Giáp tới đỡ mình lại là nữ nhân. Trong lời đồn một Huyền Giáp bên người Đại vương có thể đồ sát một thành, một đao vạn người chết, nguyên lai...... trong Huyền Giáp cũng có nữ nhân sao......

Lúc này một phó tướng dáng người cường tráng mặt đỏ lên phản bác nói: "Vi thần cho rằng bảo vệ sự tồn vong của Yến quốc là trách nhiệm quân nhân cùng bá tánh, nữ nhân ở trên chiến trường không bằng nam nhân, vậy ở nơi khác phát huy tác dụng là được, làm gì mà phải chần chờ? Vi thần không hiểu, nếu vi thần là quận chúa, lấy bản thân hy sinh đổi an nguy một tòa thành, vi thần chỉ cảm thấy vinh hạnh!"

"Ngươi xem thường nữ nhân sao? Nào biết nhiều nữ nhân có thể ở trên chiến trường lột da rút gân ngươi!" Một Huyền Giáp gầm lên, đôi mắt đẹp trừng tên phó tướng cơ bắp khiêu khích giương giương lông mày.

Nhiếp Gia cười nhạt, thấy hứng thú, phất tay nói: "Lão cửu qua chơi tí đi."

Dưới chân Huyền Giáp kia lóe một cái lập tức đến trước mặt phó tướng, đao nàng cũng chưa rút, tay không oanh một quyền vào dạ dày của phó tướng, nháy mắt hắn ta hít thở không thông, sau đó hai cái tát liên tiếp nghênh đón, chân đảo qua, phó tướng ngã xuống đất. Huyền Giáp dẫm lên mặt phó tướng hừ lạnh nói: " Cơ bắp của ngươi không tồi, cắt để nhắm rượu, hương vị nhất định cực ngon."

Từ lúc giọng nói của nhỏ quốc quân ngưng cho đến phó tướng bị chế phục, bất quá chỉ trong nháy mắt.

Các tướng lĩnh bỗng phản ứng lại, đột nhiên lấy hai người làm trung tâm lùi về sau một vòng, sắc mặt tái nhợt. Bọn họ đều là hảo thủ trên chiến trường, đừng nói là một nữ nhân, dù có là Tư Không tướng quân cũng không thể trong chớp mắt đã chế ngự được Mạnh Tranh!

Quân Trường Duyệt ở ngoài cửa thấy một màn này không khỏi hút khí lạnh, lần đầu tiên trực quan cảm nhận được thực lực áp đảo tuyệt đối của Huyền Giáp.

Các Huyền Giáp khác không chút biểu tình, nếu không phải Đại vương không nói thẳng rằng muốn mạng hắn ta, lão cửu đã có thể có thể chém ngang yết hầu của tên phó tướng đó.

"Có phục hay không?" Nhiếp Gia lạnh nhạt cười.

Huyền Giáp lập tức tăng thêm lực đạo trên chân, suýt nữa nghiền nát xương cằm của tên phó tướng.

Mạnh Tranh liều mạng đấm mặt đất xin tha, lúc này Huyền Giáp mới lui về sau Nhiếp Gia.

"Đại vương, đây là hai chuyện khác nhau, ngài cần phải nghĩ kỹ!" Tư Không Hàn mũi cũng nhíu lại.

"Ngươi cùng Tống Ngọc Uy đánh

hạ Đan Dương Quận, quận chúa cũng theo các ngươi xuất chiến, Tả tiên phong bên địch còn bị một mũi tên của nàng làm mất mạng, vì sao lúc về Trác Lộc cũng chỉ có hai người các ngươi?"Trong mắt Nhiếp Gia hoàn toàn vô biểu tình hỏi lại.

Tư Không Hàn cùng Vân Huy tướng quân đều nghẹn...... Còn có thể bởi vì cái gì, tự nhiên là vì nàng là một nữ nhi, chẳng lẽ lại theo chân một đám nam nhân bọn họ bôn ba ngàn dặm về Trác Lộc sao? Nhưng vào vương cung cũng đích xác nên nhắc đến công lao của quận chúa, nhưng hai người ai cũng chưa nói tới.

Nhắc đến vấn đề này Vân Huy tướng quân không khỏi thấy xấu hổ, hắn thật sự không cố ý, mà đã quên...... Hắn theo bản năng cảm thấy quận chúa hẳn không để bụng quân công gì đó.

"Là vi thần sơ sẩy." Vân Huy tướng quân quỳ xuống đất thỉnh tội.

Tư Không Hàn cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu, lúc này bị tiểu quốc quân nói rõ, cũng chỉ đành quỳ xuống đất thỉnh tội, "Thần thấy quận chúa là thân nữ nhi theo đại quân bôn ba thì không tiện lắm......"

" Lúc đáng giặc thì không cảm thấy không tiện, lĩnh quân công nhưng lại thật bất tiện nhỉ." Nhiếp Gia không nhìn sắc mặt khó coi của Tư Không Hàn, cười lạnh một tiếng nói: "Cơ Giai Dung nghe phong."

Ttrong lòng Cơ Giai Dung kinh hoàng, vội quỳ xuống: "Thần nữ nghe chỉ."

"Ngươi thủ vệ Khải Toàn thành có công, bổn vương luận công ban thưởng, phong ngươi làm Quy Đức tướng quân thống lĩnh quân Tây Bắc với Tống Ngọc Uy, ngày nào đó khi ngươi lập quân công, tước vị Tây Bắc vương của phụ thân ngươi Cơ Chính Vũ bổn vương cũng có thể ban cho ngươi, xem ngươi có muốn nhận bổn sự này hay không." Nhiếp Gia đứng lên, trên mặt còn ẩn ẩn có chút hơi thở niên thiếu lại tràn ngập cường ngạnh kiêu căng không thể kháng cự.

Cơ Giai Dung cùng các tướng lãnh cơ hồ cho rằng bản thân mình nghe lầm......

"Vi thần...... Khấu tạ Đại vương ân điển......" Cả người Cơ Giai Dung đều đang run bật lên, vô luận thế nào nàng cũng không nghĩ đến, quốc quân đích thân tới Khải Toàn thành lại thừa nhận quân công của nàng, còn phong nàng là nữ tướng quân đệ nhất của Yến quốc, lại còn ban cho nàng binh quyền!

Nhiếp Gia vừa phong chức, trực tiếp đem địa vị của Cơ Giai Dung nâng lên đỉnh Khải Toàn thành, cả một phòng từng nghĩ rằng đưa nàng đi hòa thân, trừ bỏ Vân Huy tướng quân những người khác thấy nàng đều phải ngoan ngoãn hành lễ nhường đường cho nàng.

Trên mặt mỗi người đều mang theo khiếp sợ cùng khó coi, đặc biệt là Tư Không Hàn cùng Quân Trường Duyệt ở ngoài cửa, một nữ nhân như Cơ Giai Dung bất quá chỉ trợ công thôi đã được phong làm Quy Đức tướng quân, mà người chân chính ở chiến trường lập hạ công lao hãn mã Tư Không Hàn lại bị phế đi một tay ăn một trận đòn roi!!!

Trong lòng hai người nổi lên một đợ sóng to gió lớn, Nhiếp Gia làm lơ bọn họ, nói với Cơ Giai Dung: " Phụ thân ngươi Cơ Chính Vũ là một kẻ vô dụng, tước vị Tây Bắc vương bổn vương tạm thời giữ lại cho ngươi, ngươi cũng đừng làm cho bổn vương thất vọng."

"Vi thần định sẽ không cô phụ kỳ nguyện của Đại vương, tất trợ Đại vương giành lấy Lộc Đài, công chiếm Tề quốc!" Cảm xúc của Cơ Giai Dung ổn định xuống, nữ tử nhu nhược quỳ một gối xuống đất, lại nói năng vô cùng khí phách.

Tây Bắc vương Cơ Chính Vũ quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu, cổ đỏ bừng một mảnh.

Quốc quân đã hạ mệnh lệnh, không người nào còn dám phản bác.

Nhiếp Gia nói: "Quân Trường Duyệt, tiến vào!"

Khẩu khí của câuh không tốt, Quân Trường Duyệt ngoài cửa trong lòng vừa kinh ngạc vừa kinh sợ, vén quần áo quỳ xuống đất nói: "Vương huynh gọi thần đệ có gì phân phó?"

Hắn vĩnh viễn đều không được quên cảm giác sợ hãi suýt nữa bị mũi tên bắn thủng yết hầu trên tường thành ngày đó, lúc này trở lại bên người người đó, lại không dám giống ngày xưa làm nũng.

"Tình hình bệnh dịch bên Đan Dương Quận tuy rằng đã bị khống chế, nhưng cách Khải Toàn thành quá gần, khó bảo toàn sẽ không liên lụy đên đây, ngươi mau chóng nghĩ biện pháp, sức người sức của đều tùy ngươi thuyên chuyển, cho ngươi thời gian hai tháng." Nhiếp Gia nói.

Quân Trường Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Vương huynh, trận ôn dịch trăm người này vốn khó, từ xưa đến nay chưa bao giờ có tiền lệ chữa khỏi, huynh dù có cho thần đệ hai năm thần đệ cũng bó tay không có biện pháp!"

"Ngươi không thử thì sao mà biết, từ xưa đến nay cũng không có xuất hiện thần y như ngươi mà." Nhiếp Gia nhướng mày, nụ cười bên môi hơi có chút trào phúng.

Quân Trường Duyệt cảm thấy trên đầu có một ngọn núi, ép hắn thở không nổi, chỉ có thể lĩnh mệnh.

Nhiếp Gia phân phó xong, hai tay đặt ở sau lưng, lướt đi như gió, "Tống Ngọc Uy, Cơ Giai Dung, ngày mai tới doanh trướng bổn vương chờ mệnh."

"Vi thần tuân mệnh!" Hai vị tướng quân trăm miệng một lời đáp.

Quân vương rời đi, nghe ý tứ trong lời nói của cậu, thì đêm nay căn bản không tính nghỉ ngơi trong vương phủ, bôn ba ngàn dặm tới Khải Toàn thành lại tuần tra tình hình bệnh dịch ở Đan Dương Quận cả ngày, buổi tối bất quá chỉ chợp mắt một hồi, nước cũng chưa uống đã trực tiếp chạy đến quân doanhở tiền tuyến.

Một cái chớp mắt như thế, chúng tướng chỉ cảm thấy trước kia sao bọn họ lại coi thường tiểu quốc quân?

Cơ Giai Dung đứng lên, mắt lạnh lẽo đảo qua từng người trong phòng, mắt chứa sát khí, bao gồm phụ thân mình, đặc biệt là tiên phong ở phía bên trái, dừng lại hồi lâu mới phất tay áo rời đi.

Tư Không Hàn thở hổn hển, trong lòng phẫn nộ khó bình, tưởng rằng như ắp phun ra một búng máu.
Bình Luận (0)
Comment