Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 81

Editor: Gấu Lam

Dị năng của Nhiếp Gia tiêu hao sạch sẽ, lúc sau ngủ say như ngất đi. Thời Kham vẫn luôn ở bên cạnh quạt cho cậu, ánh mắt tựa như không giống trước kia, là loại yêu không lý do.

"Khải Toàn thành có băng không?" Thời Kham đột nhiên hỏi một câu.

Trong chỗ tối Huyền Giáp liếc nhau, lắc lắc đầu, "Tây Bắc vương phủ chưa từng trữ băng."

Thời Kham lập tức ghét bỏ sách một tiếng, nhìn giữa mày Nhiếp Gia mơ hồ đổ một tầng mồ hôi mỏng, lực độ quạt gió lại lớn hơn chút.

Các tướng lĩnh phụng lệnh vua đưa cho mỗi binh lính một chén nước trộn lẫn máu của vua, chuyện kế tiếp vô cùng kì diệu, một chén máu loãng vừa xuống bụng, binh lính mới vừa rồi còn hộc máu sắp chết hô hấp dần dần tăng nhanh, tơ máu trong mắt biến mất, miệng vết thương thối rữa trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần khép lại.

Một khắc tử khí còn lan tràn khắp thương binh doanh, bất quá mới nửa nén hương ngắn ngủn, 800 người sắp chết, lục tục sinh long hoạt hổ đứng lên.

Bọn lính kinh hỉ lại không thể tin tưởng được cúi đầu nhìn đôi tay của mình một lần nữa khôi phục huyết sắc, ngẩng đầu nhìn đồng liêu bên cạnh, có người bắt đầu hưng phấn lớn tiếng gào rống, có người lại nhịn không được nằm trở về che mặt khóc rống, không thể tin được chính mình thật sự có thể chạy ra từ quỷ môn quan. Tả tướng quân lúc trước ho ra máu đến độ không thở nổi, lúc này cũng cảm thấy chính mình có thể nuốt cả núi sông.

"Đại vương vạn tuế!"

"Đại vương vạn tuế!!!"

Binh lính cùng kêu lên quỳ xuống đất hô to, các binh lính canh giữ ở thương binh doanh cũng khóc lớn hô to thần tích, tiếng hô truyền khắp quân doanh, tựa như biểu thị Yến quốc sắp niết bàn trọng sinh.

Ai cũng không nghĩ đến máu của Đại vương huyết có thể cứu người, quả thực giống như thần long thụy thú trong truyền thuyết.

Đại vương quả nhiên là chân long thiên tử!

Các tướng lĩnh cũng kinh ngạc đến ngây người một lúc sau hoặc kích động hoặc nắm chặt song quyền dùng sức hô lên một tiếng, Cơ Giai Dung rất nhanh phản ứng lại, thỉnh lão Cửu trước đem Quân Trường Duyệt xuống, sau đó lập tức dời các binh lính đã khỏi hẳn đến đại doanh sạch sẽ, rồi ngay tại chỗ đốt thương binh doanh.

Các tướng lĩnh cả đời kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng gặp qua thần tích như vậy. Không ít người hồi tưởng lại, Đại vương lúc mới sinh ra, một đôi tròng mắt thiển sắc khác hẳn với thường nhân truyền khắp triều, cặp mắt kia cực kỳ xinh đẹp mỹ lệ, ngay cả bầu trời sao cũng ảm đạm thất sắc, nhưng khi đó Tinh thiên tư lại nói là yêu dị họa quốc, nếu không giết, tất sẽ mất nước.

Cả triều văn võ lần lượt góp lời hy vọng tiên vương sớm bóp chết ác mộng của Yến quốc.

Nhưng Đại vương là do vương hậu sinh ra, tiên vương lại yêu thương cực kỳ, không màng triều đình đồn đãi quần thần thề chết can gián cũng quyết bảo vệ Đại vương, còn đem vương vị truyền cho trưởng tử.

Hiện giờ xem ra, người lúc đó nên sớm bóp chết hẳn là Tinh thiên tư mới đúng.

Cái gì xuất hiện yêu dị họa quốc, đây rõ ràng là tiên nhân hạ phàm!

Sự việc ở thương binh doanh rất mau đã truyền khắp toàn quân, lại truyền về Khải Toàn thành, Đại vương quả thật là chân long, người chết cũng có thể sống lại, trong lúc nhất thời dù mưa mưa gió gió bá tánh cả thành đều hướng lên trời quỳ lạy, trong quân binh lính càng trung tâmới v Đại vương. Đặc biệt là các binh lính đã từng chờ chết ở thương binh doanh, lúc này dù cho chiến thần Tư Không Hàn sống lại, nếu lại đối nghịch với Đại vương, bọn họ từng người một nhất định tiến lên chém hắn ta.

Khi màn đêm buông xuống, các tướng lĩnh rốt cuộc dàn xếp xong binh lính, nhớ tới Đại vương mới vừa rồi sắc mặt tái nhợt ngã xuống, một đám đều lo lắng vô cùng, cùng đến trướng vua đặng nhìn một chút xem thân thể Đại vương thế nào. Mất nhiều máu như vậy, bọn họ nhớ lại một chút đều sợ hãi không thôi, đó chính là vua của Yến quốc vương mà.

Đại vương xá mình cứu người, tướng lãnh đã từng khinh thường trong lòng hoặc tưng quyết tử vì Tư Không Hàn đều hổ thẹn không thôi, đứng ở trước trướng vua không dám ngẩng đầu.

Vân Huy tướng quân cùng Cơ Giai Dung sóng vai nhìn Huyền Giáp che ở trước mặt mình, lại hỏi lần nữa: "Đại vương còn chưa tỉnh?"

Huyền Giáp nói: " Nếu Đại vương tỉnh mà muốn gọi các ngươi, ta sẽ tự thông truyền, chư vị tướng quân xin mời trở về đi."

Các tướng lĩnh nhìn nhau, bọn họ thật sự rất lo lắng, mới vừa rồi lại nghe nói thống lĩnh đuổi Quy Đức tướng quân cùng quân y ra ngoài, quân y còn chưa nhìn thấy mặt Đại vương, bọn họ làm sao có thể yên tâm.

Vân Huy tướng quân thử hỏi: "Bằng không để quân y bắt mạch cho Đại vương, cũng xác định Đại vương không có việc gì, để mạt tướng an tâm."

"Nói nhao nhao cái gì?" Thời Kham từ trướng vua đi ra, ngữ điệu lười nhác mang theo một cổ kiêu căng không giận tự uy. Cậu thả tóc đen dài, trong tay cầm cây đao đi săn nhỏ, trong mắt luôn lạnh nhạt còn chứa thêm tia lười biếng.

" Thống lĩnh, mạt tướng thật sự lo lắng long thể của Đại vương." Vân Huy tướng quân nói, những người khác tất nhiên đều phụ hoạ theo.

"Gia Gia ngủ rồi, hắn không có việc gì, ngủ một hai ngày là được, đều trở về đi đừng đứng ở chỗ này." Thời Kham không chút để ý vung tay lên.

Các tướng quân đều biết Đại vương cùng thống lĩnh tình cảm thâm hậu, cũng không biết bọn họ còn đặt thêm biệt hiệu, cái gì thêm thêm (?), còn giảm giảm đâu.

(?): Là Gia, trong Gia tăng.

Vân Huy tướng quân cố chấp nói: "Mới vừa rồi hung hiểm như thế, mạt tướng cũng là lo cho Đại vương mong thống lĩnh lý giải, Dung mạt tướng dẫn quân y đến bắt mạch cho Đại vương, nhìn xem phải dùng cái gì bổ dưỡng mới tốt."

Thời Kham đứng trước trướng vua, hai tay bắt ngang, nghiêng đầu đánh giá Vân Huy tướng quân, giữa mày nhiều thêm một tia lệ khí.

Sóng điện não của Thời Kham không và các tướng quân không cùng tần số, bọn họ đích xác lo lắng an nguy của Đại vương, một là để quân y xem bệnh cho Đại vương hai là tận mắt nhìn thấy Đại vương không có việc gì, nếu có người gây bất lợi cho Đại vương thì phải làm sao? Nhưng ở trong mắt Thời Kham, lão bà của hắn ở bên trong an ổn ngủ, một đám nam nhân nhất quyết một hai phải vào trong trướng của lão bà hắn, bộ thiếu nợ à?

"Các ngươi nếu không đi, bắt ta phải động thủ?" Thời Kham nhướng mày, quơ quơ cây đao đi sắn trong tay.

Bên người Cơ Giai Dung vẫn luôn có ba Huyền Giáp đi theo, nàng so với các tướng quân thì rõ ràng hơn, Huyền Giáp cực kỳ trung thành với Đại vương, hoàn toàn áp đảo những tướng lãnh ở đây, có Huyền Giáp, không cần bọn họ lo lắng. Liền lôi kéo tay áo của Vân Huy tướng quân, xoay người nói: "Nếu Đại vương đã nghỉ ngơi, chúng ta cũng đừng ở chỗ này làm ồn Đại vương, ngày mai lại đến."

Các tướng lĩnh lúc này mới từ bỏ, hậm hực trở về. Vân Huy tướng quân từ phía xa quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đen tối, không biết suy nghĩ cái gì.

Thời Kham xoay người vén lên rèm cửa nhìn nhìn bên trong, Nhiếp Gia hôn hôn trầm trầm trở mình, ngủ cực kỳ an ổn. Thời Kham thỏa mãn câu môi cười, hướng về phía lửa trại.

"Thống lĩnh, Quân Trường Duyệt phải xử trí thế nào?" Một Huyền Giáp hỏi.

"Trước giam lại đi, chờ Gia Gia tỉnh rồi nói." Thời Kham nắm lấy tóc đen của mình, cắt xuống, sau đó hắn ném tất cả vào trong đống lửa.

Không riêng gì Huyền Giáp, binh lính tuần tra và binh lính canh gác chung quanh đều kinh ngạc, ngây người mở to hai mắt nhìn, không biết hắn bị cái gì kích thích, đang yên đang lành cắt tóc của mình đặng làm gì.

Thời Kham đâu thèm để ý bên cạnh nhìn hắn thế nào, ngồi xổm bên cạnh đống lửa tỉa lại những sợi tóc dư thừa, một hồi đã biến thành tóc ngắn, sau đó sờ sờ thấy ổn rồi mới đứng lên trở về trướng vua, lưu lại dám người trợn mắt há hốc mồm.

Sáng hôm sau các tướng quân lại tới, Thời Kham vẫn không cho ai thăm Nhiếp Gia, Vân Huy tướng quân nóng nảy muốn xông vào, kết quả lại bị hắn xách gậy đuổi chạy như chó hoang.

Các tướng quân quả thực không thể hiểu được, thống lĩnh vì sao trong một đêm tựa như thay đổi, phảng phất trầm ổn bình tĩnh trước kia đều là giả vờ, hiện tại sống không màng ai...... Giống như một thất phu thô lỗ!

Đêm qua còn cắt tóc của bản thân...... Này thật là......

Các tướng quân nghẹn một bụng hỏa, nhưng thân phận không cao bằng người ta, thân thủ lại không hơn người ta, chỉ có thể thở hổn hển như trâu đi về.

May mắn chiều hôm sau Nhiếp Gia đã tỉnh, nếu còn ngủ nhiều thêm một ngày, Thời Kham chỉ sợ không nhịn nổi tính tình chặt hết chân của các tướng quân chân.

Nhiếp Gia ước chừng ngủ hết một ngày một đêm, so với hồi đó tính ra cũng không lâu.

"Đói không?" Thời Kham trừ bỏ cầm gậy đuổi người còn canh giữ bên mép giường quạt cho Nhiếp Gia, đoán cậu sắp tỉnh còn chạy tới chỗ đầu bếp bảo chuẩn bị những món lão bà hắn thích ăn, kết quả vừa nhìn thấy, ngày thường cố ý vận chuyển dê bò thịt cùng rau quả tươi sống từ Khải Toàn thành đến chi Đại vương vậy mà lại bị hắn ghét bỏ một hồi.

Nhiếp Gia bị hắn hỏi, không đói bụng cũng thành đói bụng, gật đầu cười nói: "Tóc ngươi đâu?"

" Cắt rồi, ta không quen, với lại còn mát mẻ nữa." Thời Kham cười nhạt, nghiêng người hôn lên trán một cái, "Chờ, lão công đi làm điểm tâm ngon cho ngươi ăn."

Nhiếp Gia bị một câu lão công của hắn làm cho sửng sốt, sau đó xốc chăn lên bịt kín đầu.

Thời Kham gọi Huyền Giáp tiến vào, đưa cây quạt qua phân phó nói: " Quạt cho Gia Gia, ta đi nấu cơm."

Huyền Giáp cứng rắn ngao một tiếng, Nhiếp Gia nghe thấy Thời Kham đi ra ngoài mới thò khuôn mặt đã đỏ ửng ra nhìn nhìn, đang muốn hỏi tình huống trong quân doanh, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng rống giận của Vân Huy tướng quân: " Thời thống lĩnh! Nếu ngươi lại không cho chúng ta vào, vậy đành phải động thủ!"

Nói xong một đám ngốc to con hung thần ác sát vọt vào, tựa hồ là không thể tưởng được bên trong lại không có ai cản, khi tiến vào còn lảo đảo thiếu chút nữa lăn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Đại vương đàn nửa dựa vào mép giường biểu tình khó hiểu nhìn bọn họ, bên cạnh là cung nữ Huyền Giáp ngoan ngoãn đứng một bên.

Cơ Giai Dung cũng xen lẫn vào bên trong, nhìn thất Nhiếp Gia đã tỉnh, nhất thời sửa sang lại dung nhan quỳ xuống đất, "Đại vương tỉnh? Vi thần lo lắng long thểcủa Đại vương mới cố xông vào, thỉnh Đại vương giáng tội."

"Thỉnh Đại vương giáng tội!" Các tướng quân cùng kêu lên thỉnh tội, thấy Đại vương bình an không việc gì, trái tim treo cao rốt cuộc cũng thả xuống.

"Đứng lên đi." Nhiếp Gia hờ hững giơ tay, cũng đoán được một vài, hỏi: "Tình huống trong quân như thế nào?"

Vân Huy tướng quân chặn lại nói: "Hồi Đại vương, binh lính lúc trước nhiễm ôn dịch đã khỏi hẳn, những dụng cụ từng dùn qua cũng thiêu hủy hết bao gồm thi thể ở sông Kỳ Lân cũng đã xử lý, thỉnh Đại vương yên tâm."

Cơ Giai Dung nói: " Thời thống lĩnh đã sai người giam giữ Tĩnh Vương, xử lý ra sao còn thỉnh Đại vương định đoạt."

"Trước cứ giam lại." Nhiếp Gia không rảnh đi quản bạch nhãn lang Quân Trường Duyệt, hỏi tình huống ở Lộc Đài.

Giữa trưa hôm nay Triệu Vô Thương đã đến Lộc Đài, đầu tiên là phái người mang tin tức tới giao lưu, lúc này tâm thái của quân Yến vững như bàn thạch, có Đại vương suất lĩnh chắc chắn có thể công chiếm Tề quốc, ai còn muốn đàm phán với Triệu Vô Thương, liền noi theo ba người trước, trực tiếp giết người đưa tin, muốn chiến thì chiến!

Nhiếp Gia nghe xong, thật ra không có gì để cậu phải lo lắng cả, liền phất tay cho bọn họ lui.

Vân Huy tướng quân còn muốn nói gì nữa, còn chưa kịp há mồm, bên ngoài liền vang lên tiếng sói rống: "Ai cho các ngươi tiến vào!"

Editor: Chào mọi người, đây là chương cuối cùng của hôm nay, nhân đây chúc mọi người GIÁNG SINH AN LÀNH nhé!!!! ️️️
Bình Luận (0)
Comment