Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 111

Qua một lúc lâu, Từ Hành Chi mới ý thức được mình có sức sống, đang chiếm giường nghỉ ngơi của Lục Ngự Cửu.

Cái giường này được làm vừa với vóc người của Lục Ngự Cửu, Từ Hành Chi nằm rất gò bò, hơi cong đầu gối lên mới cố vừa được, người bên cạnh rì rầm thảo luận gì đó, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ “sách Thế Giới”, “mảnh vỡ”, “thần khí khác”.

Một luồng linh lực chảy trong cơ thể y xao động va chạm, cảm giác rất quen, Từ Hành Chi ngẫm nghĩ, linh lực cuộn trào như biển thế này chỉ có thể thuộc về Mạnh Trọng Quang.

Y nghe được Chu Bắc Nam sốt ruột nói: “Không dẫn độ ra được sao?”

Mạnh Trọng Quang không đáp nhưng linh lực chảy qua cơ thể y cuống quýt hơn hẳn, sau khi lượn hết một lượt từ trên xuống dưới, nó đành rút lui, chắc hẳn dẫn độ không thuận lợi.

Từ Hành Chi thầm than thở trong lòng, nếu bảo dẫn độ là dẫn ra được ngay thì năm đó sư phụ và sư thúc cần gì phải khổ nhọc đến thế, vừa thu nhận đồ đệ lại còn tặng chuông?

Y chỉ cảm thấy thân thể nặng như Thái Sơn, dùng rất nhiều sức lực mới chống người lên được một chút, ngay sau đó có cánh tay nào đấy ôm lấy y, cho y uống nước.

Mặt Từ Hành Chi trắng bệch như tờ giấy, chưa nói gì đã cười: “Thứ này mạnh thật đấy.”

Y đã thông qua manh mối mà làm một thí nghiệm đơn giản để thử phản ứng của Ôn Tuyết Trần, xác thực sách Thế Giới trong cơ thể y không trọn vẹn, mà e rằng thứ được đựng trong ba túi gấm trước mặt là ba mảnh vỡ của “kính Ly Hận”, “kiếm Trừng Minh” và “cung Thái Hư”.

Các thần khí được tạo ra từ cùng một lò, vốn có sợi gây gắn kết với nhau, có thể cảm nhận được nhau từ xa, trước kia không tập trung lại mà mạnh ai lấy làm, không liên quan gì tới nhau, hôm nay bốn mảnh vỡ tập hợp lại, quả nhiên có hiệu ứng kỳ diệu.

Nhưng hiệu ứng kỳ diệu đúng là đòi mạng, bây giờ Từ Hành Chi vẫn còn cảm thấy mình giống như cái găng tay bị người ta lột lại, ảo giác da thịt ở bên trong, xương cốt ở bên ngoài khiến Từ Hành Chi khiếp sợ không thôi.

Vừa nãy, chính mắt nhìn thấy mảnh vỡ trên bàn nổi ánh sáng vàng chấn động, sau cảnh tượng nó xuyên qua cơ thể Từ Hành Chi, không còn ai nghi ngờ lời Từ Hành Chi nói nữa.

Chu Bắc Nam bứt rứt một lúc lâu mới nói: “Vậy là năm đó Thanh Tĩnh Quân phá lệ nhận ngươi làm đệ tử đứng đầu Phong Lăng...”

Từ Hành Chi gật đầu nói: “Bây giờ nhìn lại, chắc không phải vì ta quá anh tuấn.”

Chu Bắc Nam nghẹn lời, trong lòng ức chế khôn xiết, hắn ta bèn trút giận vào cái bàn, đập một phát vang cái rầm: “Vì cái quyển sách thối nát chẳng có tác dụng gì này mà tự dưng ngươi phải chịu kiêng dè của Quảng Phủ Quân, còn làm mất một bàn tay của ngươi nữa?”

“Ôi trời, thế nào là không có tác dụng gì?”

Từ Hành Chi tích góp sức lực, thấy đầu ngón chân tê dại của mình cử động dược mới duỗi hai cái chân như đổ chì của mình ra giường, nhận lấy đấm bóp xoa ấn của Mạnh Trọng Quang, bản thân y thì thoải mái duỗi chân hưởng thụ: “Đại khái là Man Hoang này được tạo ra từ bốn thần khí, mặc dù không biết tại sao năm đó chỉ có bản thiếu sót của sách Thế Giới ở lại thế giới bên ngoài nhưng nó mượn tay ta, đã chỉ rõ ra địa điểm có thể lấy được thông tin về mảnh vỡ. Chúng ta chỉ cần tới Vùng biển không đầu một chuyến nữa, tìm ra mảnh vỡ của sách Thế Giới là có thể ra ngoài.”

Tay trái y đặt lên cổ tay phải, xoa nhẹ.

Từ cơn đau đòi mạng khắp toàn thân vừa nãy, trải qua nhiều năm, sách Thế Giới đã hòa vào kinh mạch quanh người y, muốn lấy ra thì trừ khi khiến thân xác này bị thương, nếu không thì chẳng có cách gì cả.

Nghĩ tới đây, trên mặt Từ Hành Chi có thêm phần thất vọng: “Nếu cái tay phải bị chặt mất của ta mà còn thì tốt biết mấy. Dùng vật chết biến ra từ mảnh vỡ thần khí chắc sẽ dễ dàng hơn.”

Chu Bắc Nam xua tay: “Khỏi nói mấy thứ vô dụng đó. Chúng ta cứ đi thẳng tới Vùng biển không đầu là được.”

Nguyên Như Trú khẽ than thở: “Vùng biển không đầu mênh mang vô bờ, không có lực nổi, muốn tìm một mảnh vỡ chẳng phải sẽ như mò kim đáy biển sao?”

Chu Bắc Nam tò mò: “Sao ngươi biết Vùng biển không đầu không có lực nổi?”

Nguyên Như Trú: “Ngươi quên rồi à? Lúc đầu Đào Nhàn và Khúc sư huynh đi từ Vùng biển không đầu tới đây đó. Đào Nhàn từng nói Vùng biển không đầu nổi sương mù quanh năm, một chiếc lá cũng không nổi lên được, năm đó Khúc sư huynh kéo hắn lên cùng gần như đã tiêu tốn hết linh lực.”

Câu ấy cũng chỉ được nói ra rồi bỏ qua, mọi người tiếp tục thảo luận, không ai nghi ngờ hai người này có liên quan gì tới mảnh vỡ chìa khóa.


Chu Bắc Nam quay sang Từ Hành Chi, chuyển chủ đề: “Ngươi không thể sử dụng sách Thế Giới cho nó chỉ vị trí mảnh vỡ kỹ hơn sao?”

Từ Hành Chi dở khóc dở cười: “Chu mập này, ngươi nghĩ nó là gì thế hả? Nó mà nghe lời ta thì ta vẽ cánh cổng Man Hoang đưa chúng ta ra ngoài luôn rồi, còn phải mất công tốn sức nhảy ra biển làm gì?”

Y nói tới đây, sức lực của y cũng tích góp đủ, “Bút nhàn rỗi” xòe ra trong lòng bàn tay trái của y, một đóa hoa quạt đẹp đẽ hiện ra: “Trước mắt có một cách bớt lo nghĩ bớt tốn sức.”

Chu Bắc Nam vội vàng hỏi giục: “Cách gì?”

Từ Hành Chi nghênh ngang nói: “Chém đứt một ngón chân của ta, xem thử bên trong có thể biến ra...”

Y còn chưa nói hết câu đã phải hứng trận đòn từ bốn phương tám hướng.

Ngoại trừ Lục Ngự Cửu vẫn giữ nguyên lòng cung kính không ra tay, Nguyên Như Trú đập vai y, Mạnh Trọng Quang nhéo eo y, Chu Bắc Nam xách thương giã vào chân y, ba thứ kết hợp khiến cho Từ Hành Chi nghiêng ngả.

May mà chẳng cái nào đau cả.

Mặt Mạnh Trọng Quang u ám tới mức có thể chảy ra nước: “Sư huynh! Không nên nói đùa như thế!”

Chu Bắc Nam còn thẳng thắn hơn: “Não ngươi bị úng nước đấy à?”

Từ Hành Chi tằng hắng một cái, dùng quạt che mặt, ung dung nói: “Thuận miệng nói, thuận miệng nói thôi.”

Mạnh Trọng Quang không bị điệu bộ qua loa ấy của y lừa.

Bọn họ lấy được mảnh vỡ thứ ba ở Vùng đất hoang vu trông có vẻ dễ như ăn cháo nhưng thật ra là do may mắn, lại thêm nhóm Lâm Hảo Tín ở dưới đầm lầy hoang dã mười ba năm nên mới lấy được.

Nếu dù thế nào nếu không tìm thấy mảnh vỡ cuối cùng này, theo tính cách của sư huynh, chẳng lẽ y lại trơ mắt nhìn bọn họ sống uổng phí ở Man Hoang thêm mười ba năm nữa sao?

Đến lúc đó, để giúp bọn họ thoát khỏi Man Hoang thành công, để lấy được mảnh vỡ, nếu sư huynh lại chặt tay chặt chân, hắn có thể cản sư huynh lại được không đây?

Trong lòng Mạnh Trọng Quang rất hoang mang, lén lút nắm tay Từ Hành Chi nhưng lại bị Từ Hành Chi nắm ngược lại trước, y còn an ủi xoa nắn mấy cái.

Trong lúc mọi người tiếp tục thảo luận về bí ẩn của thần khí, Từ Hành Chi thầm ghé vào tai Mạnh Trọng Quang nói: “Ngươi yên tâm. Dù ta đưa ra quyết định gì, ta sẽ đều thương lượng với ngươi.”

Giọng khó khàn khàn như có như không của y phả vào tai Mạnh Trọng Quang khiến vành tai hắn ửng đỏ: “Tin ta, được không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Bắc Nam liếc mắt qua, thấy hai người họ thì thầm với nhau cực kỳ thân mật thì nhìn sang Lục Ngự Cửu với vẻ trông mà thèm, thấy cậu ta đang ngoan ngoãn đứng cạnh giường, cũng đang hâm mộ Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi không cần kiêng dè gì cả, nhìn một lúc, khóe mắt vô thức liếc qua Chu Bắc Nam, dáng vẻ dè dặt hệt như chú chuột đồng trộm dưa để ăn.

Rất nhanh sau đó, chuột đồng và quả dưa của nó chạm mắt nhau.

Mắt to trừng mắt nhỏ thoáng chốc, chuột đồng cụp đuôi chạy mất.

Chu Bắc Nam sờ cái mũi hơi nóng, đơn giản thô bạo mà chứa đầy đố kỵ cắt ngang hành vi quấn quýt lấy nhau của Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi: “Hai ngươi đợt lát nữa rồi lẳng lơ tiếp. Không nên trễ nải việc này, bao giờ chúng ta xuất phát?”

Từ Hành Chi gấp quạt lại, đầu ngón tay nghịch nan trúc của cán quạt: “Ta nghĩ lần này chúng ta không cần đi vội. Phải làm rõ mấy vấn đề này: Tuyết Trần bị chúng ta bắt rồi, phải xử lý hắn thế nào? Nếu Cửu Chi Đăng phát hiện Tuyết Trần bị giam giữ, liệu có sai ngươi tới cứu hắn không? Chúng ta chia nhau ra đi hay vẫn rồng rắn qua đó hết? Phải thảo luận những vấn đề này thật kỹ càng. Hơn nữa mấy ngày trước Tiểu Lục bị thương không nhẹ, nghỉ ngơi lấy lại sức thêm cũng được. Không cần vội, không cần vội.”


“Không vội mà được à? Chu Bắc Nam lầu bầu: “Ngươi đã nói sách Thế Giới mượn tay ngươi, thứ viết ra không phải địa điểm chính xác của mảnh vỡ mà là địa điểm có thể biết được thông tin về mảnh vỡ, chẳng may mảnh vỡ đó từng xuất hiện ở Vùng biển không đầu, sau đó bị người khác lấy mất, thế thì phải làm sao?”

Từ Hành Chi thong thả nói: “Dù mảnh vỡ chìa khóa bị lấy đi hay vẫn đang ở nơi nào đó trong Vùng biển không đầu, chúng ta vẫn có thể lấy được một vài thông tin hữu ích ở Vùng biển không đầu.”

Đây là điều sách Thế Giới đã chỉ rõ, không cần nghi ngờ gì.

Đào Nhàn đi về tháp cao hệt như du hồn, rồi lại như một người giấy nhỏ yếu xinh đẹp phất phơ trôi dạt, cứ như chân không cả chạm đất, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió.

Tháp nhỏ mà Khúc Trì tự tay đắp đã có quy mô khá lớn, hắn muốn thêm ít màu sắc cho tháp nên chạy tới chỗ cách đó hơn mấy chục mét để đào bùn vàng. Chu Vọng thì hết lòng với cương vị, ngồi xổm bên cạnh cái tháp mà cha nuôi cô nhóc đắp, chỉ sợ xung quanh có con thú hoang nhỏ gì đó cắn hỏng tháp của hắn. Cô nhóc còn nhân tiện nhận mệnh lệnh của Khúc Trì, một tay múc nước một tay vét bùn đắp hai hình người đại diện cho hắn và Đào Nhàn, cô nhóc rất chăm chú, cứ như muốn thông qua việc này để quên đi một số người hoặc vật gì đó.

Đào Nhàn rón rén đi tới bên cạnh cô nhóc, dùng giọng điệu chậm rãi như người mộng du nói: “A Vọng, ngắt mấy cành liễu để trang trí đi, trông sẽ đẹp hơn đấy.”

Chu Vọng nghe ra điều lạ, ngửa đầu lên nhìn, không còn nhớ tới hình người trong tay nữa, kéo cánh tay Đào Nhàn, đỡ lấy cơ thể đón gió lắc lư như tờ giấy của cậu ấy: “Mẹ nuôi!”

Đào Nhàn lảo đảo nhưng vẫn đứng vững không ngã xuống.

Một cơn gió nữa lướt qua, thổi bay tà áo trước người Đào Nhàn phác họa ra đường cong rõ ràng của xương sườn.

Chu Vọng không biết đây có phải ảo giác của mình không: Đào Nhàn chỉ đi về giữa tháp và sông mà đã gầy tới mức cằm nhọn cả đi.

Thế nhưng ngoại trừ tái nhợt hơn, Đào Nhàn bây giờ không khác biệt gì nhiều với Đào Nhàn trước đó, thậm chí còn có lòng nở nụ cười ấm áp với cô nhóc, khiến Chu Vọng càng thêm nghi ngờ liệu có phải vừa nãy mình nhìn nhầm gì rồi không: “Mau đi bẻ cành liễu đi. Ta hơi váng đầu thôi, không sao đâu.”

Từ trước đến nay cơ thể Đào Nhàn vốn đã yếu, mười mấy năm qua bệnh nặng ốm vặt chưa bao giờ dứt, chứng bệnh khó thở khá nặng, phổi và tim không ổn lắm, bình thường đi bộ thôi cũng đã thở dốc, Chu Vọng tưởng bệnh của cậu ấy tái phát, thấy cậu ấy giả vờ không sao thì thầm lo lắng, đỡ cậu ấy ngồi xuống tảng đá cạnh suối, khoác áo choàng của mình lên người cậu ấy, dém lại cẩn thận rồi mới chạy đi tìm Khúc Trì.

Đào Nhàn cúi đầu, nhìn xuống đôi chân rồi nhìn bóng dáng mỏng manh của mình, mãi đến tận khi một bóng người cao lớn hơn bao trùm bóng cậu ấy như nhựa thông.

Lúc Khúc Trì ôm lấy cậu ấy, động tác rất nhẹ nhàng, xem Đào Nhàn như món đồ dễ vỡ: “Không thoải mái hả?”

Trán Đào Nhàn đổ một lớp mồ hôi lạnh trắng trong nhỏ vụn, Khúc Trì dùng bàn tay đã rửa sạch sẽ lấy khăn tay ra, lau trán cậu ấy, dáng vẻ trân trọng ấy khiến Đào Nhàn nhìn mà trái tim run lên.

Cậu ấy nắm lấy tay Khúc Trì.

Động tác này đã tiêu hao hết tất cả can đảm của cậu ấy. Ngày xưa, cậu ấy sùng kính Khúc Trì đủ kiểu, chưa từng dám to gan chủ động tiếp xúc thân thể, đến nỗi bây giờ cậu ấy cảm thấy mình như đang nắm một ngọn lửa cháy hừng hực.

Khúc Trì dễ tính để mặc cậu ấy nắm, nói: “Tay lạnh quá. Ta nóng. Đệ nắm chặt vào, sưởi ấm.”

Hắn hiểu lầm Đào Nhàn, tưởng cậu ấy cầm tay hắn chỉ vì coi hắn là lò sưởi, còn Đào Nhàn cũng không giải thích gì thêm.

Chu Vọng gọi Khúc Trì về xong thì ngoan ngoãn đi bẻ cành liễu theo lời Đào Nhàn.

Có cha nuôi ở đó, dù mẹ nuôi khó chịu cỡ nào cũng có thể đỡ hơn nhiều, cô nhóc cần gì phải cố ở đó cho vướng chân vướng tay chứ.

Đào Nhàn nắm chặt ngọn lửa kia, trong lúc hoảng hốt, nóng bỏng đến mức trào cả nước mắt: “Khúc sư huynh, tốt với đệ quá.”

Khúc Trì nhận ra Đào Nhàn có chút không giống bình thường nhưng hắn không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả nó, đành phải nói: “Không đủ.”


Hắn cảm thấy mình vẫn chưa đủ tốt, vốn dĩ có thể tốt hơn nữa.

Điều này không khỏi khiến Khúc Trì có phần tiếc nuối không nói ra được.

Ý cười trên mặt Đào Nhàn càng thêm tươi tắn: “Vì sao Khúc sư huynh lại đối xử tốt với đệ như thế?”

Với Khúc Trì mà nói, câu hỏi này quá phức tạp. Nhưng với câu hỏi của Đào Nhàn, hắn luôn muốn trả lời hết, nếu không thì sẽ không tốt.

Vì thế hắn nghiêng đầu, nhọc nhằn nghĩ ngợi rất lâu: “Cần lý do sao?”

“Không cần hả?” Mắt Đào Nhàn ngấn lệ, nụ cười cũng rất ấm áp, rất dễ khiến người ta lơ là gương mặt xanh xao tái nhợt của cậu ấy.

Cuối cùng Khúc Trì cũng nghĩ ra được một lý do.

Một lý do mà ngay từ khi hắn ôm Đào Nhàn bò lên bờ của Vùng biển không đầu đã hằn trong đầu hắn rất lâu.

Hắn nói: “Đệ rất quan trọng.”

Rất nhanh sau đó, Khúc Trì nhận ra dường như câu trả lời này không khiến Đào Nhàn vừa lòng, vì vai cậu ấy bắt đầu co lại, nước mắt rơi từng giọt lớn xuống khỏi mi mắt, rơi xuống đống bùn mềm, bùn đất đã bão hòa không thấm nước nổi nữa, đành phải bất đắc dĩ biến thành một cái hố nước mắt.

Khúc Trì luống cuống: “Đệ đừng khóc mà, khóc gì chứ?”

Đào Nhàn khóc ra tiếng: “Đệ rất quan trọng. Tại sao?”

Nhưng vừa nãy cậu ấy đã hiểu được đáp án của câu hỏi rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đào Nhàn không phải kẻ ngốc mà ngược lại, vì từ nhỏ bị người ta chê ghét, bị sỉ nhục nên trong rất nhiều chuyện, cậu ấy nhạy cảm hơn đàn ông bình thường rất nhiều hoặc thậm chí là hơn cả phụ nữ.

Sau khi vào Man Hoang, Khúc Trì vô cớ cưng chiều, che chở cho mình khiến cậu ấy lúc nào cũng thấy vừa hạnh phúc vừa lo sợ. Cậu ấy luôn cảm thấy Khúc Trì quá tốt với mình, tốt đến mức khiến cậu ấy thấy sợ.

Lúc cậu ấy ngã ở bên ngoài phòng Lục Ngự Cửu, sợ hãi muôn trùng khi nhìn thấy ánh sáng vàng tỏa ra từ lồng ngực mình, khi cậu ấy không thể động đậy được nằm ở bên ngoài phòng, chịu đựng cơn đau ở tim nghe mọi người trong phòng thảo luận chuyện liên quan tới mảnh vỡ thần khí, cậu ấy dựa vào cuộc thảo luận của họ, chắp vá ra sự thật thuộc về bản thân mình.

Ngày Khúc sư huynh bị đẩy vào Man Hoang, mặc dù cậu ấy đã quên mất rất nhiều chi tiết nhỏ nhưng cậu ấy vẫn nhớ một người đàn ông ngồi xe lăn, sau khi thì thầm với một chàng trai tuấn tú mặc áo gấm xa xỉ xong thì đột nhiên chỉ vào Khúc sư huynh, bảo soát người gì đó, hình như đang tìm đồ vật quan trọng mà Khúc sư huynh giữ.

Sau đó là một trận hỗn loạn long trời lở đất, trong lúc đó, Đảo Nhàn chỉ cảm thấy đột nhiên trái tim mình bị châm một đuốc thấm đẫm dầu thông, thoắt cái đã bùng lên ngọn lửa ngập trời, đau tới mức cậu ấy chỉ kịp nghe Khúc Trì khẽ hét một tiếng “Không” bên tai mình rồi chìm vào bóng tối.

Mà thử nghiệm vừa nãy đã xác minh giúp Đào Nhàn, trong cơ thể mình và trong cơ thể Từ sư huynh đều có mảnh vỡ của chìa khóa Man Hoang.

Còn việc mảnh vỡ chui vào cơ thể cậu ấy từ bao giờ thì chắc là lúc cậu ấy chịu nỗi đau lửa thiêu.

Nghĩ như thế, đúng là cậu ấy rất quan trọng với Khúc sư huynh.

Mình chỉ là một vật chứa của mảnh vỡ sách Thế Giới mà thôi.

Đến bây giờ đã có câu trả lời tại sao Khúc sư huynh che chở mình cẩn thận, săn sóc chăm nom mình.

Mắt cậu ấy ánh nước, khóe môi lại chứa ý cười.

Nhiều năm như thế, cậu ấy luôn thầm áy náy vì cơ thể tàn tạ bệnh tật của mình, liên lụy tới mọi người quá nhiều, bây giờ cuối cùng mình cũng có tác dụng.

Nhưng đồng thời, cậu ấy lại ôm ấp một tia hi vọng mơ hồ, mong Từ sư huynh và mọi người có thể tìm thấy mảnh vỡ ở Vùng biển không đầu, thuận lợi như ba lần trước của bọn họ vậy.

Đến lúc đó, cậu ấy và Từ sư huynh không cần hiến tế vì chìa khóa, mọi thứ đều tốt đẹp, thế thì tốt biết mấy.


Đào Nhàn không muốn suy nghĩ tới cảnh lời tiên đoán “Có thể biết được thông tin then chốt về mảnh vỡ chìa khóa ở Vùng biển không đầu” của sách Thế Giới rơi vào người mình. Cậu ấy nắm chặt bàn tay ấm áp của Khúc Trì, trong lòng nảy sinh khát vọng và chờ mong chi chít xoắn chặt như dây leo.

Dù mình là một đóa hoa nhỏ đã nửa khô héo, xấu xí, không có tác dụng gì, cậu ấy vẫn muốn ở bên cạnh Khúc Trì, ngày ngày nhìn hắn, bầu bạn với hắn.

Đó là nguyện vọng và bí mật hèn mọn, mà cậu ấy không muốn nói ra với người khác.

...

Mấy ngày nay, mọi người trong tháp liên tục bàn bạc rất nhiều chuyện, tới trước mắt chỉ còn một việc chưa giải quyết.

Nên làm gì với Ôn Tuyết Trần?

Có cần cử người ở lại trông chừng hắn ta kẻo hắn ta chạy ra ngoài không?

Chẳng may hắn ta chạy ra khỏi tháp cao, chạy ra khỏi Man Hoang, báo phương hướng của bọn họ với Cửu Chi Đăng, khiến Cửu Chi Đăng truy sát bọn họ, thậm chí theo bọn họ tới Vùng biển không đầu, tranh cướp mảnh vỡ với bọn họ, thế thì phải làm sao?

Nhưng mà tất cả câu hỏi đó đều kết thúc bằng một tiếng hô vào sáng sớm mấy ngày sau: “Ôn Tuyết Trần trốn rồi!”

Người đầu tiên phát hiện Ôn Tuyết Trần ngồi trên xe lăn bị thay bằng một con rối làm bằng cỏ là một đệ tử Đan Dương Phong nào đó tới đưa nước và hoa quả. Hắn thấy Ôn Tuyết Trần ngồi yên một lúc lâu thì nghi ngờ bệnh tim của hắn ta tái phát, bèn đi tới dè dặt đẩy hắn ta một cái, không ngờ vừa mới chạm vào bề ngoài vỡ vụn, nguyên hình lộ ra thì thấy chỉ là một con rối.

Từ Hành Chi và mọi người nghe tin chạy tới căn phòng nhỏ đó, kéo xe lăn của hắn ta ra thì thấy dưới xe lăn có một trận pháp di hình được vẽ bằng máu tươi. Máu đã khô cứng, thấm trong đất đá như một đóa hoa màu nâu thẫm.

Mạnh Trọng Quang nhíu mày: “Hắn trốn ra thế giới bên ngoài rồi sao?”

Từ Hành Chi nhìn chằm chằm đống cỏ, lắc đầu: “Chắc là không đâu.”

Linh mạch của Ôn Tuyết Trần bị phong bế, qua mấy ngày cố gắng, có lẽ hắn ta đã phá giải được một chút trói buộc, với chút pháp lực mỏng manh đó không đủ để hắn ta chuyển dịch tới nơi quá xa, khỏi nói tới chuyện ra khỏi Man Hoang.

Chỉ có một chìa khóa Man Hoang ở trong tay Cửu Chi Đăng mà thôi. Trong Man Hoang, bất cứ thuật truyền âm kiểu nào cũng bị ngăn cách, chỉ có duy nhất vật quý giá có thể nối liền tam giới – gương Linh Chiểu, nhóm Từ Hành Chi không hề tìm thấy nó trên người Ôn Tuyết Trần sau khi bắt được hắn ta.

Điều đó có nghĩa rằng dù bọn họ hay Ôn Tuyết Trần đều không có cơ hội liên lạc với Cửu Chi Đăng ở bên ngoài.

Ôn Tuyết Trần chạy trốn cũng chỉ có thể lẩn vào góc nào đó trong Man Hoang mà thôi.

Từ Hành Chi nhíu mày nghiền ngẫm chốc lát rồi nói: “Đi.”

Chu Bắc Nam chưa hiểu: “Đi đâu?”

Từ Hành Chi hành động quả quyết, cất bước ra ngoài: “Đi tới nơi có lẽ hắn sẽ đến.”

Mạnh Trọng Quang cũng không hiểu Từ Hành Chi nói tới nơi nào nhưng vẫn ngoan ngoãn theo y ra ngoài: “Sư huynh, huynh bảo có khả năng hắn ta đi đâu?”

Từ Hành Chi thoáng dừng chân: “Ngươi có từng nói cho hắn biết Tiểu Huyền Nhi được chôn ở đâu không?”

Chu Bắc Nam ngẩn ra.

Hắn ta từng nói thật, lúc đó hắn ta cực kỳ tức giận, gì cũng nói ra, vì sao Tiểu Huyền Nhi lại chết, chết ở đâu, hắn ta đã lần lượt liệt kê ra hết cho Ôn Tuyết Trần chai lì cảm giác nghe, chẳng đổi lại được tí cảm xúc nào từ Ôn Tuyết Trần, điều đó khiến Chu Bắc Nam vô cùng phẫn nộ nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Với tính cách chăm chỉ trong mọi việc của Ôn Tuyết Trần, với tiền đề là không thể chạy ra khỏi Man Hoang, có khả năng cao hắn ta sẽ tới đó, tìm cách chứng thực lời mấy người họ nói là thật hay giả.

“Bình thường, hễ luyện tỉnh thi cao cấp thì đều khiến họ quên hết chuyện trước kia mới dễ điều khiển.” Từ Hành Chi sải bước đi ra ngoài: “Nhưng mà, con người sống một đời, ắt sẽ có chuyện lưu luyến không nỡ buông bỏ. Nếu khó có thể xoay chuyển, người luyện thi sẽ cưỡng ép dùng phép khóa tất cả người hay vật liên quan lại.”

Y nói tới đây, những người có mặt đều hiểu ra.

Tỉnh thi, giống như tác phong từ trước tới nay của ma đạo, chỉ muốn khiến tâm trí người ta điên dại, mê hoặc thần trí. Ôn Tuyết Trần đã quên hết tất cả mọi thứ liên quan tới Chu Huyền, nhưng mặt khác, đây cũng là mắt xích dễ dao động nhất trong toàn bộ phong ấn của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment