Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 150

Trước kia không phải Từ Hành Chi chưa từng bị thương bao giờ. Lúc bắt quỷ tu giết hại cha mẹ nhà họ Ôn giúp Ôn Tuyết Trần, cậu suýt bị lão già chết tiệt chặt rơi đầu, nhưng kiếm ít thuốc cầm máu bôi cái là lại nhảy nhót tung tăng như thường ngày.

Theo như lời Chu Bắc Nam nói, cậu từ xương tới da tới mặt từ trong ra ngoài đều dày.

Vì thế mà Từ Hành Chi bị thương nặng đã khiến toàn bộ bốn môn phái chấn động, ba quân trưởng còn lại đều hỏi thăm về việc này, thậm chí Phù Diêu Quân còn tự mình tới Phong Lăng Sơn, mang không ít linh dược bồi bổ cơ thể tới, khiến Từ Hành Chi vừa mừng vừa lo.

Rất nhanh sau đó, Ôn Tuyết Trần, Khúc Trì và Chu Bắc Nam hẹn nhau cùng tới.

Quân trưởng của ba môn phái biết đệ tử đứng đầu của mình thân thiết với đệ tử đứng đầu Phong Lăng nên đương nhiên cho phép bọn họ đi thăm bệnh. Dù sao thì nếu sau này không có bất ngờ gì xảy ra, bốn người họ sẽ là chủ mới của bốn môn phái, bây giờ giao lưu nhiều hơn cũng không phải chuyện xấu.

Từ Hành Chi sợ cô đơn, thấy có nhiều người đến như thế thì vui quá chừng, nếu không có Mạnh Trọng Quang ấn cậu lại thì chắc là cậu đã bò dậy sắp xếp bàn và đồ uống rượu rồi.

Từ Hành Chi khoác áo nằm nghiêng trên giường, nhiệt tình nói: “Nào nào nào, mau ngồi đi.”

Chu Bắc Nam không khách sáo với cậu, bệ vệ ngồi xuống, cầm cổ tay Từ Hành Chi, dùng linh lực xem xét.

Xúc cảm lạnh lẽo khiến sắc mặt cậu ta khó coi theo.

Ôn Tuyết Trần di chuyển xe lăn đến gần, hỏi chuyện: “Làm sao?”

Chu Bắc Nam buông tay ra, không nói gì mà vén chăn cậu lên, vạch áo cậu ra, đập vào mắt cậu ta là vết xà ấn như ngọn lửa khiến mắt cậu ta bỏng rát.

Khúc Trì đi đến gần giường, cúi người xuống: “Thế này chắc là sẽ để lại sẹo đấy.”

Từ Hành Chi nằm trên giường cười khì khì: “Ta soi gương xem rồi, vết sẹo này không xấu. Trên người đàn ông phải có thật nhiều sẹo trông mới oai chứ.”

“Nói bậy bạ.” Chu Bắc Nam lườm Từ Hành Chi, hỏi: “Quỷ tu làm ngươi bị thương đâu?”

“Bị một kiếm đâm chết rồi.”

Từ Hành Chi nói xong thì lấy ba quả mơ vàng trên đĩa ở đầu giường, lần lượt chia cho ba người.

Chu Bắc Nam cau mày: “Hời cho hắn rồi.”

Mơ vàng rất tươi, ngoài vỏ còn có nước do mới rửa, Ôn Tuyết Trần lôi một cái khăn ra lau, cắn một miếng, mi tâm bỗng nảy thịch lên, mí mắt co rút lại.

Nhưng hắn khống chế biểu cảm của mình, bình thản cắn một miếng rồi dùng khăn lau nước dính trên miệng: “Ngươi hành động quá lỗ mãng, lần này chịu một bài học, lần sau mới biết chừng mực.”

Khúc Trì ở bên cạnh cắn một miếng mơ vàng theo Ôn Tuyết Trần, hàm răng vừa mới xuyên qua vỏ, nửa quai hàm đã buốt nhói.

Cũng may Khúc Trì được dạy dỗ tốt, biết đạo lý khách phải theo chủ nên cắn một miếng mơ xong, Khúc Trì lặng lẽ giấu nó ra sau lưng.

“Tuyết Trần, đừng càm ràm hắn.” Hiếm khi Chu Bắc Nam che chở cho Từ Hành Chi: “Bài học này lớn quá. Ngươi sờ tay hắn thử xem lạnh đến mức nào rồi.”

Khúc Trì hơi đau lòng: “Sao lúc bị thương không báo cho bọn ta.”

Từ Hành Chi thẳng thắn nói: “Sợ các ngươi cười ta chứ sao.”

Chu Bắc Nam: “Trước giờ ngươi mặt dày lắm mà, giờ lại biến thành mỏng rồi à?”

“Sóng to gió lớn đều qua hết rồi, lật thuyền trong mương nhỏ, nếu là ngươi thì ngươi cũng không muốn để người khác biết.”

“Lật thì lật thôi, có thể thế nào?” Chu Bắc Nam tức giận: “Giấu mọi người để thể hiện ngươi giỏi à?”

Thấy Từ Hành Chi cúi đầu không nói gì, trái tim Chu Bắc Nam lại mềm nhũn ra.

Lần này ngậm miệng lại, cậu ta mới thấy hơi khát.

Sau khi xin nghỉ ở chỗ phụ thân, cậu ta đi thẳng tới đây, chưa kịp uống giọt nước nào, đến Phong Lăng thì chạy đi chào Thanh Tĩnh Quân trước, sau đó lại càm ràm Từ Hành Chi một tràng dài, lúc này miệng đắng lưỡi khô, cậu ta bèn cầm quả mơ lên cắn một miếng to.

Thoắt cái Chu Bắc Nam trợn tròn mắt lên, phì phì hai tiếng ho sặc sụa, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Từ Hành Chi nằm trên giường mà cười vỗ chăn bùm bụp, Ôn Tuyết Trần mím môi, cũng đang nhịn cười.

Lòng tốt và thương xót đều đút cho con chó chân dài lòng lang dạ sói trước mặt, Chu Bắc Nam nổi cáu, vứt quả khiến cậu ta làm trò cười cho thiên hạ đi, xốc tay áo lên bất chấp nhào tới, nước mắt giàn giụa cưỡi trên người Từ Hành Chi.

Đương nhiên cậu ta không nỡ đánh Từ Hành Chi đang trong tình trạng mặt mày tái nhợt yếu ớt được, chỉ đành đè lên người cậu. Từ Hành Chi la làng lên một cách khoa trương, mãi đến tận khi Mạnh Trọng Quang đau lòng giải cứu cậu khỏi sự đè ép của Chu Bắc Nam, cậu mới nằm nhoài lên bả vai Mạnh Trọng Quang, cười nói: “Đừng nghịch, đừng nghịch nữa, ta không còn sức, khó chịu.”

Một miếng cắn ấy mang uy lực to lớn, bây giờ trong miệng Chu Bắc Nam vẫn còn thấy chua: “Đó là gì thế?”

Từ Hành Chi đáp: “Đồ ăn vặt của ta.”

Chu Bắc Nam: “Cái thứ tệ hại chưa chín ấy mà ngươi cũng dám bỏ vào miệng à?”

Từ Hành Chi nhón một quả, tỉnh bơ cắn một miếng: “Người tệ thì ăn đồ tệ thôi.”

Nếu Chu Bắc Nam trải qua cuộc sống ở thôn họ Từ như Từ Hành Chi đã từng thì cậu ta sẽ biết, từ đầu thôn đến cuối thôn chỉ có hai cây hồng dại, trẻ con tham ăn lại chạy đầy đất, nếu chậm tay thì cũng không giành được miếng hồng xanh vỏ nào, chỉ có thể nhìn người khác mà nuốt nước miếng.

Từ Hành Chi mắt tinh lại thông minh, bấm tay tính ngày hồng chín, leo trèo vừa nhanh vừa giỏi, vì thế hằng năm cậu đều có thể hái được sáu quả hồng xanh không nhỏ mang về nhà, chờ hồng chín thì đưa mẫu thân ba quả, ca ca hai quả, cậu tự giữ lại một quả còn xanh, chưa chờ nó chín hẳn đã cắn một miếng thật to, dù bị chát vì hồng xanh, hai ngày sau bị nói đớt cũng thấy thú vị.

Cứ thế, cậu có cái lưỡi xảo trá tai quái. Không sửa được, cũng không muốn sửa.

Chu Bắc Nam không thể hiểu nổi khẩu vị của cậu, đành từ bỏ, đẩy đĩa mơ vàng ra thật xa.

Từ Hành Chi: “Ơ kìa.”

“Đừng ăn mấy cái này, hại dạ dày.” Chu Bắc Nam nói chuyện mang đôi phần chuyên quyền độc đoán: “Ta đi chuẩn bị gì đó có thể bỏ vào miệng cho ngươi.”

Nói xong, cậu ta chạy ra ngoài như một cơn gió.

Chờ Chu Bắc Nam ra khỏi đó, Ôn Tuyết Trần và Khúc Trì không hẹn mà cùng nhau bỏ quả chua giấu trong tay xuống.

Ôn Tuyết Trần nói: “Ngươi nằm nghỉ trước đi, ta và Khúc Trì qua điện dành cho khách.”

Mắt Từ Hành Chi sáng bừng lên: “Hôm nay các ngươi không về à?”

“Ta báo với sư phụ rồi.” Ôn Tuyết Trần nói: “Ta sẽ ở đây hai ngày.”

Khúc Trì nói: “Ta ở đây ba ngày.”

Mấy chữ ngắn cũn nhưng khiến lòng Từ Hành Chi ấm áp vô cùng, ôm chăn giục: “Thế các ngươi đi mau về mau, tối nay ta dạy các ngươi chơi mạt chược và bài cửu.”

Khúc Trì bật cười, ấn vai cậu nói: “Nằm yên trên giường đi, chờ ngươi khỏi hẳn rồi tính.”

Ôn Tuyết Trần dịch xe lăn ra sau, lúc này mới như nhớ ra gì đó, quay ra cửa điện gọi: “Vào đi.”

Từ Hành Chi nhìn theo tầm mắt hắn, đúng lúc thấy Lục Ngự Cửu dáng người thấp bé nhấc chân bước vào trong điện, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử tham kiến Từ sư huynh.”

Từ trước đến nay quy củ ở Thanh Lương Cốc luôn rất nghiêm, có cả hạn chế về nếp nhăn của quần áo khi hành lễ với người bậc trên, càng khỏi phải nói tới cười đùa cợt nhả. Vì thế, tới tận khi nghe thấy Từ Hành Chi gọi tên mình, Lục Ngự Cửu mới dám ngẩng đầu lên, ngại ngùng mỉm cười với cậu.

Từ Hành Chi có ấn tượng rất tốt về tên quỷ tu này: “Tiểu Lục cũng tới à?’

“Hắn dùng mọi cách cầu xin ta.” Ôn Tuyết Trần xoay vòng âm dương trên cổ tay: “Ngươi và hắn có tình nghĩa sâu đậm với nhau từ bao giờ thế?”

Từ Hành Chi đối đáp trôi chảy: “Vào lễ tế Đông Hoàng sáu năm trước ấy. Tên nhóc này rất nghĩa khí, biết bọc hậu cho các đệ tử, ta cứu hắn một mạng, từ đó thì quen biết nhau.”

Ôn Tuyết Trần thầm gật đầu. Không khác gì so với những lời Lục Ngự Cửu nói với hắn.

Dù Ôn Tuyết Trần kiêu ngạo, không hiểu tại sao Từ Hành Chi là đệ tử đứng đầu mà lại bằng lòng kết bạn với đệ tử cấp thấp nhưng nếu Từ Hành Chi vui vẻ thì hắn cũng vui lòng giả bộ hồ đồ: “Lục Ngự Cửu, ngươi ở đây với hắn một lúc, ta và Khúc sư huynh đi một lát rồi quay lại.”

Sau khi Lục Ngự Cửu ở lại, Từ Hành Chi nhận ra cậu ấy có chuyện muốn nói, y bèn nói với Mạnh Trọng Quang đang hầu hạ: “Trọng Quang, ra ngoài hái chút hoa quả về đây.”

Mạnh Trọng Quang không muốn đi lắm, nhất là khi thấy khuôn mặt phong thái của Lục Ngự Cửu không tầm thường, trông rất ngoan ngoãn, vì thế đôi chân hắn chẳng chịu cử động, bèn mượn lý luận của Chu Bắc Nam: “Sư huynh, ăn đồ chua hại dạ dày.”

Từ Hành Chi chậc một tiếng, giơ tay vỗ mông hắn: “Không hiểu ta có ý gì à? Mau đi đi.”

Mạnh Trọng Quang không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu vừa xoa chỗ bị đánh hơi tê vừa đi ra ngoài, không phục lắm, trước khi đi cũng không đóng cửa cẩn thận.

Lục Ngự Cửu dè dặt đi đến bên giường, hàng mi dài mềm mại cụp xuống, phủ lên đôi mắt to như hạnh nhân.

Rõ ràng đã đến tuổi thanh niên rồi mà Lục Ngự Cửu chỉ có trọng lượng như đứa trẻ choai choai, giọng nói cũng mềm dịu: “Từ sư huynh.”

Từ Hành Chi vẫy tay với cậu ấy: “Có chuyện gì mau nói đi. Một lúc nữa đám Tuyết Trần sẽ quay lại đấy.”

Lục Ngự Cửu cũng không muốn làm mất nhiều thời gian: “Từ sư huynh, đệ là quỷ tu. Đệ biết cách áp chế độc tính của ấn rắn cạp nong. Sau khi dùng, hàn độc chỉ thỉnh thoảng phát tác, không bị lạnh người mọi lúc mọi nơi. Huynh cũng biết đấy, quy định ở Thanh Lương Cốc rất nghiêm ngặt, đệ không thể tùy tiện chạy tới gặp Từ sư huynh, vì thế chỉ có thể nhân cơ hội này…”

Nghe cậu ấy bảo có thể giảm bớt hàn độc, đương nhiên Từ Hành Chi vui vẻ không thôi, vén chăn lên nói luôn chẳng chút nghĩ ngợi: “Vậy thì mau lên.”

Lục Ngự Cửu thấy Từ Hành Chi không hề nghi ngờ mình sẽ giở trò gì đó thì rất cảm động, không dám rề rà thêm, ngay lập tức, thầm điều tức điều động linh mạch quỷ tu ẩn giấu kín kẽ của mình ra, đặt ngón tay vào vết xà ấn ở eo Từ Hành Chi, vẽ một cái bùa chú phức tạp, hiện lên ánh sáng lờ mờ.

Trong điện có quỷ khí âm hàn dao động. Đôi mắt đen láy trong veo của Lục Ngự Cửu biến thành màu xanh nhạt như hồ ly, hơi nhếch miệng, chăm chú đến mức trông hơi ngốc nghếch.

Bùa chú hòa vào cơ thể, Từ Hành Chi cảm thấy tứ chi bách hài ứ đọng của mình lưu thông trở lại, hàn ý nặng nề cũng dần rút đi.

Lúc Lục Ngự Cửu rút tay về, cậu khoan khoái thở hắt ra một hơi, chậm rãi vặn eo, khi nghe tiếng bước chân vội vàng chạy tới ở bên ngoài cửa điện thì đã chậm một bước.

Từ Hành Chi hoảng hốt, lập tức vận linh lực muốn che lấp quỷ khí còn sót lại khi Lục Ngự Cửu thi pháp, nhưng người đến trước giờ không hề để ý đến quỷ củ gì cả, cười toe toét đẩy cửa ra: “Hành Chi, ta hái cho ngươi ít…”

Quỷ khí còn sót trong điện khiến cậu ta đanh mặt lại, đôi mắt màu xanh đặc thù của quỷ tộc hoảng loạn lúng túng nhìn thẳng vào cậu ta.

Từ Hành Chi biết không ổn: “Bắc Nam, ngươi…”

Trong giây phút này, Lục Ngự Cửu hốt hoảng đến mức quên cả hít thở, hàn ý hừng hực bốc lên từ lòng bàn chân. Cậu ấy quên sạch toàn bộ quy củ, trong đầu chỉ còn một chuyện:

Bị phát hiện rồi!

Trốn! Phải chạy trốn thôi!

Cửa bị thân hình cao lớn của Chu Bắc Nam chặn mất, Lục Ngự Cửu chỉ đành quay lưng về phía cậu ta, nhanh chân chạy về phía cửa sổ rộng mở.

Nhưng Chu Bắc Nam đâu phải người bình thường?

Gió mạnh ập tới từ sau cổ, ý lạnh lướt qua sát cổ cậu ấy, bay sượt qua rồi câu lại, Lục Ngự Cửu run chân, loạng choạng lùi về sau hai bước, cổ áo bị Chu Bắc Nam xách lên.

Đây là chỗ ở của Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam không tiện quăng quật, nhóc quỷ tu này cũng không có vẻ liều chết phản kháng, vì thế cậu ta bèn tiện tay thả Lục Ngự Cửu đang run lẩy bẩy ra, ném vào cái bàn gỗ đàn hương đặt đĩa hoa quả.

Lúc bị ném lên bàn, Lục Ngự Cửu bị đập phải xương cùng, vừa đau vừa sợ, lúc nước mắt rưng rưng sắp trào ra, Chu Bắc Nam ấn cổ cậu ấy, đưa một luồng linh lực vào trong cơ thể cậu ấy.

Chỉ chốc lát sau, Chu Bắc Nam tái mặt: “Ngươi thật sự là…”
Bình Luận (0)
Comment