Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 156

Tạp La không hài lòng về câu trả lời đó: “Linh tinh gì chứ, đừng coi ta là trẻ con.”

Nhạc Vô Trần cụp mắt khẽ cười, vung tay làm ống tay áo bay phấp phới, chừa lại cho Tạp La một bóng lưng: “Về đi.”

Vừa đánh một trận, tinh lực cuồn cuộn trong lồng ngực Tạp La vẫn chưa dịu xuống, thái độ như gần như xa của người này càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn ta không nhịn được bật thốt lên: “Nhạc Vô Trần!”

Nhạc Vô Trần dừng chân, không trách hắn ta vô lễ, cũng không quay đầu lại.

Đối mặt với con thú khổng lồ Ba Xà thì thừa sức chống trả, nhất thời hắn ta lại không biết phải đối mặt với bóng lưng yên tĩnh dịu dàng kia thế nào, giống như người có vô số báu vật lại do dự đắn đo, không biết nên dâng tặng món nào mới khiến người này vui.

Nghĩ tới đây, hắn ta mềm giọng xuống một cách vi diệu, nói nhỏ: “Sư phụ.”

Sư phụ, người có thể đồng ý hôn sự Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang, thế có thể đồng ý hôn sự của ta không?

Nhưng Tạp La không nói ra khỏi miệng. Hắn ta im lặng một lúc lâu mới tung người nhảy xuống khỏi cây, đáp xuống bên cạnh Nhạc Vô Trần, phủi bụi trên tay áo, cười rạng rỡ: “Để dành cho ta ít Hàn Đàm Hương, tối nay ta về uống, đừng uống một mình đó.”

Nhạc Vô Trần ôn hòa đáp: “Nhất định.” Dứt lời, y phất tay áo đi về phía trước.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Nhạc Vô Trần rời đi mà không quay đầu lại, Tạp La hơi ảo não nhưng hắn ta thỏa mãn rất nhanh.

Chờ đấy mà coi, không sớm thì muộn, không vội.

Nửa năm sau, Thanh Lương Cốc.

Một bóng người trắng tinh đạp gió bay vào cổng phía tây của Thanh Lương Cốc, đệ tử gác cổng chưa kịp hành lễ chào “Từ sư huynh”, bóng trắng ấy đã biến mất tăm.

Từ Hành Chi vội vàng chào Phù Diêu Quân và Chu Vân Liệt, đi vào trong điện của Ôn Tuyết Trần, Chu Bắc Nam và Khúc Trì đang đợi ở bên ngoài rồi. Cả gian điện đều mang vẻ nghiêm túc, trong điện loáng thoáng có tiếng kêu đau đớn của phụ nữ. Ôn Tuyết Trần ngồi ngay ngắn trên xe lăn ở ngoài sân, lưng cứng đờ, ngồi y như cái thước kẻ.

“Xảy ra chuyện gì?” Từ Hành Chi chưa đứng vững đã vội vàng la lên: “Không phải còn hai tháng nữa sao? Sao bây giờ đã sinh rồi?’

Ôn Tuyết Trần không nói gì.

Nữ hầu chăm sóc Chu Huyền hoảng sợ quỳ xuống: “Thưa Từ sư huynh, sáng nay phu nhân đi tản bộ, lúc bước xuống thềm bị trượt chân. Lúc đó phu nhân còn an ủi Ôn sư huynh nói không sao, nhưng từ lúc về, phu nhân lại bảo cơ thể không ổn...”

Từ Hành Chi nghe rõ ngọn nguồn, nhíu chặt mày lại.

Dù không hiểu việc mang thai nhưng ít nhất cậu vẫn hiểu với phái nữ, sinh con là chuyện cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không thể lơ là, lần này vì chuyện ngoài ý muốn mà sinh sớm, tình hình càng thêm khó lường.

Tất nhiên Ôn Tuyết Trần rất lo lắng. Mặc dù hắn không bao giờ thể hiện vui giận ra ngoài nhưng chắc chắn lần này hắn đã chạm tới mép chứng tâm hỏa, môi tái nhợt, Khúc Trì đã đặt thuốc dưới lưỡi hắn trước, kẻo hắn không chống đỡ nổi mà xảy ra chuyện.

Bốn người chờ ngoài điện, khó tránh khỏi sốt ruột. Từ Hành Chi vừa phe phẩy quạt hạ hỏa cho bản thân vừa thảo luận các công việc cần làm khi đứa trẻ chào đời với Chu Bắc Nam và Khúc Trì.

Đầu tiên là đặt tên, theo ý của Từ Hành Chi, cậu hận không thể tập hợp đủ hết các tiên gia có học thức uyên bác trong bốn môn phái lại để bàn ba ngày ba đêm, chọn ra chữ tuyệt đẹp mới đủ tư cách làm tên cho con gái nuôi của cậu.

Chu Bắc Nam lườm cậu: “Đứa nhỏ biến thành con gái nuôi của ngươi từ lúc nào vậy?”

Đề tài thay đổi, quay sang chuyện sắp xếp địa vị của mấy cha nuôi.

Từ Hành Chi cười híp mắt nói với Khúc Trì: “Ta làm cha nuôi lớn.”

Khúc Trì không bao giờ tranh chấp với người khác về chuyện này, khoan dung mỉm cười, coi như đồng ý.

Nhận được sự đồng ý của Khúc Trì, Từ Hành Chi quay sang Chu Bắc Nam: “Chu mập, ta chắc chắn làm cha nuôi lớn rồi, ngươi đừng giành với ta. Việc gì cũng phải có thứ tự, đến trước xếp trước, đến sau xếp sau đúng không?”

“Ta làm cha nuôi cái rắm ấy.” Chu Bắc Nam chỉ muốn đạp cho Từ Hành Chi một phát: “Ta là cậu của đứa nhỏ.”

Từ Hành Chi: “...” Hoảng quá nên quên mất.

Khúc Trì nhận ra điều khác thường của Từ Hành Chi, vỗ lưng cậu, dịu giọng xoa dịu: “Hành Chi, ngươi đừng căng thẳng.”

Từ Hành Chi gấp cầm cái quạt, quạt thật mạnh, vẫn không thể làm bay mồ hôi lạnh to như viên bi: “Ta không căng thẳng. Ta căng thẳng chỗ nào chứ.”

Mấy người lại bàn tới giới tính của đứa trẻ, bàn xem sau này nên dạy dỗ thế nào, bao lâu về Ứng Thiên Xuyên một lần, bao lâu thì đưa tới Đan Dương và Phong Lăng chơi một vòng, bạc bàn đâu ra đấy, khá là hòa thuận.

Trong lúc đó, Ôn Tuyết Trần không hề chen vào câu nào, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, vòng âm dương xoay như bay giữa các ngón tay, một bảo khí đạo môn đang yên đang lành lại bị hắn vân vê thành tốc độ đếm tràng hạt.

Lúc có tiếng kêu đau kìm nén trong phòng đột nhiên tăng cao, tay Ôn Tuyết Trần siết nhẹ, lại bóp vỡ một cái vòng âm dương.

Trong phòng bỗng có tiếng bước chân, nữ đệ tử đỡ đẻ mở cửa ra từ bên trong, mặt mày đậm ý cười: “Ôn sư huynh!”

Ôn Tuyết Trần không quan tâm tới đứa trẻ trước mà hỏi: “Huyền muội thế nào?”

Nữ đệ tử vui mừng ra mặt: “Thưa sư huynh, Ôn phu nhân rất khỏe, sinh được một cô nhóc, mẹ tròn con vuông!”

Khúc Trì khen ngợi thật lòng: “Nghe tiếng vang dội thế này, chắc chắn là một đứa trẻ khỏe mạnh.”

“Con gái rất tốt.” Khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Tuyết Trần hơi ửng đỏ: “Chắc chắn sẽ tốt giống y như Huyền muội... Bây giờ Huyền muội thế nào, cơ thể vẫn ổn chứ?”

Nghe một người từ trước đến giờ luôn giữ quy củ nghiêm ngặt như Ôn Tuyết Trần mở miệng ra là Huyền muội, quên tôn xưng phu nhân lên chín tầng mây luôn rồi, nữ đệ tử không nhịn được che miệng khẽ cười: “Phu nhân mệt lắm, giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Ôn Tuyết Trần điều khiển xe lăn muốn vào trong, đúng lúc bà đỡ bế đứa trẻ vừa được tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng, thấy Ôn Tuyết Trần muốn vào thì vội ngăn lại: “Công tử, trong phòng nồng mùi máu...”

“Ta sợ gì mùi máu chứ?” Giọng hắn vốn đã mang mấy phần mạnh mẽ, quay đầu nhìn sang thì thấy đứa trẻ bà đỡ bế thì thấy trong lòng ấm áp, giọng điệu dịu xuống hẳn: “Đưa ta. Để ta bế, đẩy ta đi vào.”

Chu Huyền nằm trên giường với gương mặt nhợt nhạt nhưng tinh thần rất tốt, thấy Ôn Tuyết Trần bế con gái được người ta đẩy vào trong phòng thì nhe răng cười, lông mi có mồ hôi li ti, càng khiến sắc mặt thêm phần trắng tái, mái tóc đen nhánh, thật sự khiến người ta đau lòng.

Ôn Tuyết Trần đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đặt con gái xuống bên gối. Đứa nhỏ này da dẻ nhăn nheo đỏ hỏn, trông chẳng xinh xắn gì cho cam nhưng cặp phu thê mới lên chức cha mẹ này đều nhìn ra vẻ đẹp vô hạn trên gương mặt cô nhóc.

Chu Huyền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta nói trước rồi, sau khi đứa trẻ ra đời, dù nam hai nữ đều lấy tên “Vọng”. Con gái tên Ôn Vọng, nhũ danh A Vọng, huynh thấy thế nào?’

Ôn Tuyết Trần lau giọt mồ hôi trên mi mắt nàng ấy: “Nghe theo muội hết.”

Nửa tháng sau, Từ Hành Chi đến Thanh Lương Cốc vì chuyện công việc lần nữa, may mắn nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc: Vị sư huynh họ Ôn nào đó vừa xử lý công việc vừa dỗ trẻ con.

Ôn Tuyết Trần có lý lẽ của mình: “Huyền muội chưa ở cữ xong, không thể xuống giường, nếu đứa nhỏ khóc sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của muội ấy, không tốt cho việc bình phục.”

Từ khi chuẩn bị làm phụ thân, Ôn Tuyết Trần đã tự làm một bộ sách dạy trẻ, nhân dịp bạn tốt đến chơi, hắn bèn hùng hồn dốc túi chỉ dạy: “Hành Chi, sau mấy ngày chăm con bé, ta đã nghĩ về sau này hết rồi. Đứa nhỏ lớn rồi thì không thể cưng chiều hơn, nhất là con gái, tuyệt đối không được nuông chiều, gì cũng phải học, gì cũng phải biết một chút, đi khắp núi sông nổi tiếng, biết hết muôn vẻ nhân gian, có phong thái phóng khoáng, mang tinh thần kiên cường, có thế mới là một cô gái ưu tú.”

Từ Hành Chi vươn tay gãi má, nghĩ: Thế chẳng phải là Chu Huyền sao?

Cậu lại nghĩ, chuyện này liên quan gì đến ta? Dù sau này ta ra sức cày ruộng cũng không thể khiến Mạnh Trọng Quang mọc quả dưa trên cây được.

Nhưng cậu là cha nuôi lớn, vẫn nên nghe kỹ lời này.

Bé con chìm trong giấc ngủ ngọt ngào như nghe thấy tiếng người trong phòng, ngáp một cái, đôi mắt đen láy mở ra, linh động đáng yêu y như con hoẵng. Nhưng dường như nhận ra trong phòng có thêm người lạ, cô bé mếu máo, khóc òa lên.

Ôn Tuyết Trần vừa mới nói không thể nuông chiều con trẻ với Từ Hành Chi xong, đương nhiên lúc này hắn muốn dùng bản thân làm gương cho người khác.

Hắn nghiêm túc đung đưa cái nôi, giảng giải với đứa nhỏ trong đó: “Không được khóc.”

Cô bé nghiêng đầu qua, khóc to hơn cả kèn xô na.

Ôn Tuyết Trần hơi mất tự nhiên: “Đừng khóc nữa.”

Cô bé chẳng chừa cho Ôn Tuyết Trần tí mặt mũi nào, khóc nấc luôn.

Ôn Tuyết Trần khẽ chậc một tiếng, quen cửa quen nẻo bế nhóc tổ tông giơ cả tay cả chân ra lên.

Nói ra cũng lạ, vừa mới được Ôn Tuyết Trần bế lên, tiếng khóc của Ôn Vọng đã nhỏ xuống, Ôn Tuyết Trần vỗ mấy lần, cô bé mang theo giọt nước mắt lóng lánh chẹp miệng nín luôn.

Từ Hành Chi nhìn mà ngứa ngáy, duỗi tay ra nói: “Cho ta bế.”

Ôn Tuyết Trần nhìn cậu, không định đưa cho cậu: “Ngươi không biết bế, sẽ bị ngã.”

Từ Hành Chi mỉm cười nhìn người bạn chí cốt, thật sự rất thích mùi vị khói lửa nhân gian trên người hắn.

Đứa nhỏ lớn nhanh như thổi. Khi A Vọng có thể đứng trên đầu gối Ôn Tuyết Trần tò mò gảy tóc bạc của hắn, Phong Lăng gửi thiệp mời tới bốn môn phái, trong thiệp mời nhắc tới chuyện đã nói trước đó, sắp tới Phong Lăng muốn tổ chức lễ mừng Nguyên anh.

Nhưng nhân vật chính của buổi lễ không phải Từ Hành Chi đã lên Nguyên anh trước đó mà là Cửu Chi Đăng.

Có lẽ vì trái tim chết lặng tình cảm tan vỡ, tu vi của Cửu Chi Đăng tăng vọt, trong vòng một năm đã vượt qua Kim đan cấp tám, cấp chín, bước vào cấp đại viên mãn, khoảng thời gian trước đã vào Ngọc Tủy Đàm – nơi Từ Hành Chi chuyên dùng để tu luyện, dẫn thiên lôi tới độ kiếp thành công, trở thành tu sĩ Nguyên anh thứ ba ở Phong Lăng.

Người tu đạo đạt được Nguyên anh trên thế gian rất hiếm, Cửu Chi Đăng lại là người thuộc Phong Lăng, lẽ ra phải mở một buổi lễ thật long trọng, chiêu cáo thiên hạ.

Mặc dù thân phận của Cửu Chi Đăng hơi lúng túng nhưng cậu ta gia nhập môn phái nhiều năm rồi, tự ý thêm yêu cầu gay gắt vào việc lớn thế này chỉ khiến người ta coi thường Phong Lăng, vì thế Nhạc Khê Vân - người bảo thủ nhất đắn đo suy nghĩ một hồi vẫn quyết định lo liệu cho cậu ta thật tốt.

Hôm ấy, bầu trời trong xanh, Cửu Chi Đăng mặc pháp phục màu trắng, đội mũ hoa sen, đúng chuẩn một tu sĩ cực kỳ đoan chính, mỗi một bước đều đúng lễ nghi, vừa có phong thái trang nhã với vạt áo đón gió, vừa khiến người ta có cảm giác yên lòng.

Từ Hành Chi mỉm cười đưa mắt nhìn đứa trẻ mình chăm sóc bước lên đài cao, nhận lễ vẩy nước sờ đầu, thấy trong lòng ngập tràn vui mừng, khó nói nên lời: Trưởng thành rồi, có tương lai rồi.

Mạnh Trọng Quang nhìn thấy hết biểu cảm của cậu, phồng má lên, nhân lúc mọi người đều đang dồn về phía Cửu Chi Đăng, hắn sáp tới cắn vào tai Từ Hành Chi, thì thầm gì đó.

Khi nghi lễ đầu tiên xong xuôi, Cửu Chi Đăng chỉnh vạt áo, lúc đứng dậy, ánh mắt cố ý nhìn xuống dưới đài muốn nhìn Từ Hành Chi.

Cậu ta nhìn thấy rồi.

Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đứng sóng vai bên nhau, Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn nói gì đó với Từ Hành Chi, chọc cho sư huynh vô cùng vui vẻ, đẩy ngực hắn cố gắng nhịn cười, theo khẩu hình thì chắc là cậu nói “Không biết xấu hổ”.

Tĩnh tâm tuyệt dục đã lâu, dù Cửu Chi Đăng cho rằng bản thân tuyệt đối sẽ không phân tâm vì chuyện tình cảm nữa nhưng cậu ta vẫn thấy mắt đau đớn.

Cậu ta như nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi ngủ cùng điện với Từ Hành Chi. Cậu ta không dám quấy rầy tiếp cận sư huynh, sợ làm hỏng thanh danh của sư huynh, đành phải cách một bức tường, dựa vào tiếng động ở bên kia tường để đoán sư huynh đang làm gì. Múa kiếm, tắm rửa, nói chuyện, tập viết, chỉ dùng tai nghe, cậu ta đã có thể tưởng tượng ra thú vị bất tận.

Từ khi Mạnh Trọng Quang dọn vào ở chung, âm thanh của một người biến thành hai người, từ đó về sau, chút xíu thú vị ấy của cậu ta cũng bị cướp mất.

Trong lồng ngực cậu ta khó chịu như nhét đầy cỏ dại.

Cậu ta nghĩ lung tung gì đó, lại như chẳng hề nghĩ ngợi điều gì. Trong cảm xúc lạ lùng ấy, Cửu Chi Đăng bỗng cảm thấy cơ thể mình hơi khác thường.

Ban đầu cậu ta chỉ coi đó là ảo giác nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện ra nó không đúng lắm.

Cỏ dại trong lồng ngực cậu ta như được một mồi lửa đốt cháy, bốc lên ngùn ngụt.

Cửu Chi Đăng trợn mắt lên, mơ hồ đoán rằng mình sắp nghênh đón gì đó.

Không, không.

Bây giờ không được, không thể...

Nhưng tất cả đều đã muộn. Cửu Chi Đăng bụm mặt, đau đớn quỳ xuống.

Nụ cười của Từ Hành Chi cứng đờ: “Tiểu Đăng?”

Nhạc Khê Vân bỗng đứng phắt dậy.

Xung quanh ồ lên. Có đệ tử thoáng ngớ người rồi cao giọng hô: “Thức tỉnh rồi! Huyết thống ma đạo của Cửu Chi Đăng thức tỉnh rồi!”

Cửu Chi Đăng trong bộ lễ phục nghiêm trang dùng hai tay che mặt nhưng khó mà che lấp vết loang lổ như con giun đỏ au bò hai bên má cậu ta.

Cảm nhận được linh mạch chảy ngược trong cơ thể mình một cách rõ rệt, Cửu Chi Đăng chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, chật vật quỳ gối lết lên trước, hét xuống dưới đài: “Sư huynh, đệ không, không muốn... Huynh giết đệ đi, sư huynh!”

Tạp La đứng cạnh Nhạc Vô Trần cũng không thể ngờ ngày vui lại xảy ra biến cố, bàn tay tụt ra khỏi tay áo vừa buông xuống đã bị Nhạc Vô Trần túm chặt.

Tạp La vừa mừng vừa ngờ vực nhìn sang Nhạc Vô Trần, còn tưởng là ảo giác của mình, bèn nắn bóp lòng bàn tay ấm áp ấy.

Chỉ bóp một cái, xúc cảm hệt như bóp trái tim mình, vừa tê vừa ngứa, khiến Tạp La không nhịn được hít sâu một hơi.

Nhạc Vô Trần nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng giãy giụa đau đớn trên đài, ra lệnh ngắn gọn: “Cứu hắn đi... Cứu Cửu Chi Đăng.”

Tạp La bỗng ngẩn người.

Nhạc Vô Trần nghiêng đầu nhìn Tạp La, trong mắt y ẩn chứa cảm xúc mà Tạp La không hiểu: “Ngươi biết phải làm thế nào.”

Giữ ngươi lại chỉ vì mục đích này.

Huyết thống ma đạo của Cửu Chi Đăng là một mầm họa to lớn, lần trước may mắn tránh được, nhưng ắt có một ngày, nó sẽ thức tỉnh. Đây là một kiếp nạn trong số mệnh của cậu ta.

Kiếp này, y muốn Hành Chi tốt đẹp mọi bề, Cửu Chi Đăng không thể rời khỏi Phong Lăng Sơn, vì thế huyết thống ma đạo của cậu ta không thể thức tỉnh thành công được.

Chỉ có con cháu ma đạo mang dòng máu dòng chính của ma đạo mới biết khắc chế huyết thống ma đạo thế nào, người ngoài cũng có thể dùng tâm pháp bí mật nhưng nó không được phép truyền cho người ngoài. Nếu lúc trước mình ngang ngược ép hỏi, Tạp La liều chết không theo, hoặc dạy y tâm pháp sai thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ bể hết.

Điều Nhạc Vô Trần làm được chỉ có thể là khiến Tạp La – người từng là con trai dòng chính của ma đạo cam tâm tình nguyện để y sai bảo.

Y nhìn chằm chằm Tạp La, từng câu từng chữ như chất chứa tình cảm, nhưng lại như vô tình: “Cầu xin ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment