Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Lúc nghe thấy hai chữ đó, chẳng biết tại sao Từ Hành Chi cảm thấy cổ họng hơi nghẹn, như có cục máu đông kẹt cứng ở đó, cục máu lạnh ngắt tỏa ra hơi lạnh khiến cổ họng y bị lạnh đau buốt.

Y nghe thấy mình nói: “Sao Tuyết Trần lại chết?”

Trước đó Lục Ngự Cửu từng nhắc tới Ôn Tuyết Trần với y, chỉ thoáng đề cập tới “Có lẽ Ôn sư huynh không còn trên thế gian nữa”, ngay lúc đó Từ Hành Chi vẫn chưa nảy ra nghi ngờ với Nhận thức của thế giới nên nghĩ rằng có lẽ Ôn Tuyết Trần qua đời sớm vì tâm bệnh, không phải không có khả năng.

Nhưng bây giờ, sự thật Ôn Tuyết Trần đã chết bày ra trước mặt Từ Hành Chi.

Hơn nữa tin tức này còn do Chu Huyền – người đã gả cho Ôn Tuyết Trần đưa tới.

Từ Hành Chi nghi ngờ cơ thể và ký ức nguyên chủ đã ngấm vào y quá sâu sắc, nếu không giải thích thế nào về việc tại sao lúc này y lại đau lòng tới mức hận không thể đào cả trái tim ra.

Từ Hành Chi có trí nhớ rất tốt, y biết tên của các thần khí mà các môn phái cất giữ bảo vệ, cũng nhớ rõ thần khí mà Thanh Lương Cốc bảo vệ là “Cung Thái Hư”.

Theo như Lục Ngự Cửu nói, trong số quỷ nô của cậu ta có vài sư huynh Thanh Lương Cốc, điều đó có nghĩa là không chỉ có một mình cậu ta tham gia vào việc cướp thần khí.

Mà bây giờ Từ Hành Chi chỉ biết Ôn Tuyết Trần là một người lý trí lạnh lùng, suy nghĩ mọi thứ vì chính đạo, tiêu hao hết công sức tinh thần, giống như nhận định ban đầu của Từ Hành Chi, người này tuyệt đối không làm những chuyện phản bội chính đạo, gây thiệt hại cho sư môn.

Có thể suy ra, nếu Lục Ngự Cửu và mấy người khác của Thanh Lương Cốc bí mật trộm cung Thái Hư, bị Ôn Tuyết Trần phát hiện...

Các loại khả năng xông tới ào ra như nước sôi sùng sục, va vào Từ Hành Chi khiến y choáng váng.

Y bật thốt ra hỏi: “Hắn vì cung Thái Hư...”

Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Hành Chi đã cắn mạnh đầu lưỡi mình.

Cơn đau khiến y lấy lại lý trí, không nói những lời không nên nói ra khỏi miệng.

Nếu là Từ Hành Chi nguyên chủ, dù đối diện với Chu Bắc Nam không có tâm tư sâu xa, cũng sẽ dụ dỗ từng bước, dần dần giăng bẫy moi lời từ hắn ta, chắc chắn sẽ không to gan nói thẳng vào chủ đề như thế.

Nếu như Nhận thức của thế giới lừa gạt y... Nếu như chuyện Mạnh Trọng Quang và những người khác trộm thần khí vào năm đó không giống như những gì Từ Hành Chi suy đoán, bản thân y lại đặt câu hỏi này chẳng phải là...

Nghĩ đến đây, Từ Hành Chi bỗng đổ mồ hôi lạnh như mưa, như có sâu bò dọc theo cột sống y, bắp thịt sau lưng căng cứng, giật giật.

Chu Bắc Nam cũng im lặng, một lúc sau bả vai hắn ta hơi run, thế mà lại đang nhịn cười.

“Cung Thái Hư?” Chu Bắc Nam lẩm bẩm nhắc lại ba chữ này: "Cung Thái Hư... Hay cho một cái cung Thái Hư...”

Bỗng chốc Từ Hành Chi hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ y nhớ nhầm? Thần khí mà Thanh Lương Cốc trấn giữ không phải cung Thái Hư sao?

Chu Bắc Nam quay mặt qua nhìn chằm chằm vào y, môi hơi run run, trong mắt đầy tơ máu: “Ngươi không biết sao?”

Cảm giác bị nhìn chằm chằm không dễ chịu chút nào, yếu hầu Từ Hành Chi nhanh chóng cuộn một vòng, nghĩ cách nên trả lời bù vào câu nói hớ kia thế nào: “Ta...”

Chu Bắc Nam lại giành trả lời trước, ép lời giải thích của y vào trong cổ họng: “Phải rồi, ta quên mất, ngươi không biết thật... Lúc chuyện này xảy ra, ngươi đã không còn ở Phong Lăng Sơn nữa.”


Hắn ta dùng cánh tay có thể cử động túm tóc, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Không hề có cung Thái Hư gì hết, từ đầu tới cuối, con mẹ nó đều không có cung Thái Hư.”

Từ Hành Chi cảm thấy máu trong người mình đông cứng lại chỉ trong nháy mắt.

“Là sao?”

Chu Bắc Nam nhỏ giọng nói: “Thần khí là giả... Thần khí của bốn môn phái toàn là giả, thần khí thật đã bị hủy trong cuộc chiến thần ma ngàn năm trước rồi.”

Đầu Từ Hành Chi ong một tiếng.

Nếu vậy thì “Hội thường thức thần khí” xuất hiện trong ký ức của nguyên chủ...

Y không phải kẻ ngốc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

Năm đó Nhập Tái to gan làm loạn, khuấy động chiến tranh, trong lúc thiên hạ rối loạn, Thanh Tĩnh Quân - Nhạc Vô Trần đột nhiên xuất hiện, một người một chiêu kiếm, đổi lấy thái bình cho tứ hải mấy vạn năm yên bình, đó là sự vẻ vang lừng lẫy cỡ nào chứ.

Nhưng nếu bản thể thần khí vẫn còn, bốn môn phái chỉ cần mời thần khí, tăng thêm trấn áp là được, vì sao các tu sĩ lại muốn chiến đấu cực khổ như thế, còn cần Thanh Tĩnh Quân tới ngăn cơn sóng dữ?

Tới tận ngày nay hội thường thức thần khí được tổ chức để khoe khoang sức chiến đấu, nghĩ thôi là biết danh nghĩa là sự kiện tao nhã quy mô lớn nhưng thực chất là phô trương thanh thế thôi.

Nếu thật sự có sức mạnh mang tính áp đảo thì cần gì phải thể hiện qua việc khoe khoang.

Từ Hành Chi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ.

Mạnh Trọng Quang và mọi người trộm thần khí để dùng làm gì đó nhưng phát hiện ra thần khí không có tác dụng. Chuyện thần khí bị trộm không thể che giấu được, vì thế nhóm Chu Bắc Nam và Mạnh Trọng Quang chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

Vì không để bí mật thần khí của bốn môn phái toàn là đồ dỏm bị tung ra, đồng thời cũng để trừng phạt nghiêm khắc, bốn môn phái quyết định nhốt hết những đệ tử tham gia vào vụ việc này vào Man Hoang.

Từ Hành Chi cảm thấy lời giải thích này khá là ổn thỏa, ít nhất thì Nhận thức của thế giới không gạt y ở điều này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng câu nào đó của Chu Bắc Nam vẫn khiến y để ý.

Thế nào là “Lúc chuyện này xảy ra, ngươi đã không còn ở Phong Lăng Sơn nữa”?

Nguyên chủ đã rời khỏi Phong Lăng Sơn trước khi thần khí bị mất trộm?

Từ Hành Chi thầm sắp xếp các mốc thời gian trong lòng, bỗng lại nghe tiếng cửa kêu kẽo kẹt.

Mạnh Trọng Quang mặc bộ đồ thường ngày của Phong Lăng Sơn bước vào.

Vừa nhìn thấy Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi bỗng nhớ tới nụ hôn khiến tinh thần y rối loạn mê man suốt bốn ngày, sau lưng nóng bừng lên, hít thở khó khăn, trong miệng như nếm được mùi ngây ngấy ngọt thanh.

Mạnh Trọng Quang không ngạc nhiên khi thấy Từ Hành Chi đã tỉnh lại và Chu Bắc Nam đến, hắn đứng ở cửa chắp tay cười nói: “Chu sư huynh.”


Ba chữ này cất lên vừa ấm áp vừa cảm động nhưng Chu Bắc Nam nghe thấy chỉ thấy da đầu tê rần, khẽ “đệt” một tiếng, tự kéo bản thân ra khỏi dòng cảm xúc của mình: “Rồi rồi, ta đi luôn đây.”

Hắn ta xuyên qua tường, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa nhưng Từ Hành Chi có thể thấy rõ ràng rằng trước khi đi, Chu Bắc Nam quay đầu lại nhìn y với vẻ đồng cảm.

Ánh mắt ấy khiến da đầu Từ Hành Chi bỗng tê rần.

Ngồi trên đất lâu, Từ Hành Chi tích góp được thêm chút sức. Y chống giường đứng dậy, phủi bụi trên người xuống, bò tới bàn đá bên cạnh rồi ngồi xuống, cầm bình nước trên bàn lên lắc lắc, nước trà trong đó đã hết từ lâu.

Y bỏ cây quạt mà y cằm từ nãy lên bàn, khởi động linh lực như trong trí nhớ trước đó, biến cây quạt thành bầu rượu uống mãi không cạn.

Mạnh Trọng Quang cũng ngồi xuống cạnh bàn.

Từ Hành Chi rót một chén rượu đầy nhưng chén chưa đưa tới bên miệng đã bị Mạnh Trọng Quang đè miệng chén xuống.

Trong mắt hắn ẩn chứa vẻ không vui: “Sư huynh, đừng dùng thứ này.”

Ngón tay Mạnh Trọng Quang chặn giữa môi y và mép chén, hành vi này khiến Từ Hành Chi nghĩ tới một số chuyện không tốt, vô thức tránh ra sau một chút: “Tại sao?”

Mạnh Trọng Quang mím môi: “Sau khi hắn đi, huynh cứ uống rượu mãi, sau đó còn chê rượu không đủ mới dùng nhẫn chứa đồ làm thành bầu rượu này.”

Từ Hành Chi thật sự rất khát, không nghĩ kỹ xem “hắn” là ai, cầm chén tránh khỏi tay Mạnh Trọng Quang: “Bây giờ ta không nghiện rượu, chỉ uống cho đỡ khát thôi.”

Lúc đưa chén tới bên miệng, Từ Hành Chi cố ý chuyển hướng, không chạm vào chỗ ngón tay Mạnh Trọng Quang vừa đè.

Mắt Mạnh Trọng Quang tối sầm xuống.

Lúc y uống rượu, Mạnh Trọng Quang nhìn chằm chằm yết hầu cuộn lên cuộn xuống dưới lớp da mỏng của y, một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi: “Sư huynh, huynh và Chu sư huynh có rất nhiều chuyện muốn nói sao?”

Từ Hành Chi suýt sặc, một chút rượu chảy xuống từ bên môi y, chảy xuống cằm rồi thấm vào y phục.

Y chỉ mặc một tấm áo lót, lúc rượu chảy xuống, y nhanh tay nhanh mắt vén vạt áo ra để tránh y phục bị bẩn.

Nhìn thấy phần da trắng lộ ra từ cổ áo của y, Mạnh Trọng Quang ấn đầu lưỡi lên răng hàm trên, nhanh chóng cúi người xuống.

Từ Hành Chi hở xương quai xanh ra bỗng thấy hơi mát mẻ.

Từ Hành Chi giật mình, đột nhiên dùng một tay kéo vạt áo đang mở rộng lại, nhưng sau khi làm hành động đó lại thấy tư thế này y như cô nương, nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang, ánh mắt thoáng có ý uy hiếp.

Cánh tay Mạnh Trọng Quang không lùi lại mà vẫn tiến tới, đặt bên eo Từ Hành Chi, x0a nắn phần eo đường cong rõ ràng của y, so với động tác công khai của hắn, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Hành Chi của hắn lại ẩn chứa sự ấm ức lờ mờ, hắn thì thầm: “Trọng Quang chỉ muốn chỉnh sửa lại cho sư huynh thôi mà.”

Mãi tới tận khi y ở dưới cây mai bị nhóc vô liêm sỉ Mạnh Trọng Quang này cắn ngoạm dữ dội, ký ức của nguyên chủ mới đột nhiên bị cắt ngang.

Mặc dù Từ Hành Chi không muốn nhìn thấy cảnh tượng sau đó nhưng bây giờ Mạnh Trọng Quang đã dán sát vào mình thế này, y vẫn không nhịn được muốn biết rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì.


Quan hệ của y và Mạnh Trọng Quang đã phát triển đến mức nào rồi?

Đã làm chuyện đó hay chưa....

Khi Từ Hành Chi vẫn là Từ Bình, y ra vào những nơi bán sắc xuân tiêu tiền nhưng y chỉ cảm thấy cô nương ở đó xinh đẹp, nghe bọn họ hát một khúc Hoài Dương thì tâm trạng tốt hơn, còn chuyện sau đó, y cũng từng nghĩ đến nhưng phụ thân rất rộng rãi với y ở những chuyện khác, chỉ có chuyện nam nữ thì yêu cầu rất nghiêm, bản thân Từ Hành Chi cũng không có hứng thú lắm, vì thế y không có chút xíu kinh nghiệm gì trong chuyện này.

Bây giờ, y không thể ôm ấp người đẹp mềm mại thơm tho mà lại bị một người đàn ông ôm vào lòng, cảm giác này kỳ cục quá.

Nghĩ tới phụ thân Từ Tam Thu, Từ Hành Chi hoảng hốt, chống cự nói: “Đừng ôm ta.”

Mạnh Trọng Quang không muốn bị Từ Hành Chi từ chối, lập tức lộ vẻ mặt bi thương, không nói gì, trong mắt phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, bàn tay cứng như đá siết eo Từ Hành Chi, không hề có ý định rút về.

Đương nhiên Từ Hành Chi không dám đắc tội Mạnh Trọng Quang, kiếm bừa một cớ: “Mấy ngày qua ta chưa tắm rửa, ngươi như thế...”

Mạnh Trọng Quang dán sát vào người y, giọng điệu ấm áp: “Sư huynh yên tâm. Mấy ngày sư huynh nằm trên giường, ngày nào ta cũng lau người thay y phục cho sư huynh.”

Từ Hành Chi: “...”

Nếu không biết suy nghĩ của Mạnh Trọng Quang với mình, chắc chắn Từ Hành Chi sẽ thầm khen ngợi đứa nhỏ này hiếu thảo.

Nhưng mà sau khi biết sự thật, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Trọng Quang lại như thấy không đủ, giảm thấp tông giọng xuống, ghé vào bên tai Từ Hành Chi, hơi thở phả ra: “Còn nữa, ta cũng đã xác nhận chuyện mà ta luôn muốn xác nhận rồi.’

Từ Hành Chi cảm thấy mỗi một phần da thịt bị hắn chạm vào đều nóng bừng như bị lửa thiêu: “Chuyện gì?”

“Ta luôn nghĩ...” Mạnh Trọng Quang hôn vành tay Từ Hành Chi, hài lòng khi thấy nơi mình hôn ửng đỏ lên, thì thầm nói: "Mấy năm qua sư huynh luôn ở cạnh Cửu Chi Đăng. Ta sợ Cửu Chi Đăng bắt nạt sư huynh nên ta lặng lẽ thử nghiệm...”

Từ Hành Chi hít sâu, có linh cảm chẳng lành.

Giọng nói mê hoặc của Mạnh Trọng Quang lướt qua d ái tai y: “Sư huynh rất chặt. Ta rất vui.”

Sắc mặt Từ Hành Chi đột nhiên thay đổi, giãy ra khỏi cánh tay Mạnh Trọng Quang ngay lập tức, đứng dậy lùi ra sau.

Không biết ảo giác hay thế nào, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy mông ma sát vào ghế có cảm giác khác thường.

Nhận ra cảm xúc mâu thuẫn của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang cụp mắt xuống trông có vẻ hơi suy sụp nhưng hắn ngẩng đầu lên rất nhanh, mặt mày toát ra ý cười rạng rỡ: “Đùa sư huynh thôi.”

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy tai nóng bừng.

Từ khi Mạnh Trọng Quang hôn y, đẩy y vào ký ức của nguyên chủ một lần nữa, càng ngày càng có nhiều chuyện vượt qua khỏi sức tưởng tượng và khống chế của Từ Hành Chi.

Có thể nói Mạnh Trọng Quang trước mặt là phiền toái và biến số lớn nhất của y.

Nếu Mạnh Trọng Quang có tình cảm kia với nguyên chủ thật thì có phải mình cũng...

May là từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn nghĩ thoáng, không mất mấy giây đã chuẩn bị xong xuôi.

Cho dù Mạnh Trọng Quang và nguyên chủ từng mây mưa với nhau thì đó là chuyện của nguyên chủ; nếu hắn muốn nữa, ngoại trừ thuận theo thì mình còn con đường nào khác nữa sao?


Dù gì đây cũng là cơ thể của nguyên chủ chứ không phải của mình, nếu Mạnh Trọng Quang muốn thì cứ chiều theo ý hắn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Hành Chi nhận ra mình quá nhập tâm vào câu chuyện này.

Nếu Mạnh Trọng Quang biết vị trí của mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang, vậy thì ưu thế tiên tri duy nhất của mình không còn nữa, bây giờ y chỉ là một khán giả mà thôi.

Hơn nữa, lần trước để lại tên tuổi ở hẻm núi Hổ Khiêu, thông qua Chu Bắc Nam biết được rằng niên hiệu ở bên ngoài Man Hoang giống với niên hiệu của nơi ở vốn có của y, Từ Hành Chi dấy lên một tia hy vọng.

Có lẽ.. có lẽ y và đám người kia sống ở cùng một thế giới, chỉ không quen biết nhau mà thôi.

Nếu có thể mượn sức mạnh của Mạnh Trọng Quang để quay lại thế giới thực, y có thể đi tìm người nhà của mình.

Nghĩ như thế, Từ Hành Chi hơi bình tĩnh lại, ngồi xuống bàn, tự rót rượu.

Rời xa Mạnh Trọng Quang thì Từ Hành Chi không thể ra khỏi Man Hoang được, vì thế chống đối cũng vô dụng thôi, chẳng thà nhắm mắt hưởng thụ.

Mạnh Trọng Quang thấy Từ Hành Chi không tức giận thì thở phào nhẹ nhõm, dán vào người y lần nữa, trong mắt ẩn chứa khẩn cầu: “Sư huynh, thời gian trôi qua lâu rồi, huynh... Có thể tha thứ cho Trọng Quang vì làm chuyện năm đó không?”

Từ Hành Chi không đáp.

Quả thực y đã chuẩn bị hiến thân cho Mạnh Trọng Quang thay nguyên chủ rồi nhưng không phải trong tình huống bất đắc dĩ thì y không muốn đi nước cờ này.

Vì thế y chuyển đề tài: “Tiếp theo chúng ta sẽ tới đâu lấy mảnh vỡ chìa khóa? Vùng biển không đầu hay là Vùng đất hoang vu?”

“Chờ sư huynh và Chu Bắc Nam khỏe lên, chúng ta sẽ xuất phát.” Mạnh Trọng Quang không nhận được câu trả lời mong muốn, mặt ỉu xìu nhưng có thể dựa vào sư huynh thế này hắn đã vui lắm rồi: “Chúng ta sẽ tới Vùng đất hoang vu.”

Trong đại điện Phong Lăng Sơn ở thế giới thực bên ngoài, Cửu Chi Đăng đang ngồi trước bàn phê duyệt văn, dùng mực đỏ để phê chữa.

Trong đại diện, ngoài hắn ta ra thì không còn ai khác nữa, bốn phía là vách tường và một cánh cửa dày, ngăn cách tất cả tiếng động bên ngoài, yên tĩnh tới mức như ngọn núi vắng tanh mà muôn loài chim đã bay đi hết.

Lúc cửa được đẩy mở từ bên ngoài, Cửu Chi Đăng bỗng ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi: “Ôn Tuyết Trần trở về rồi sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, tiếng đao thương va chạm và tiếng kêu gào đau đớn đã phá vỡ hết suy đoán của hắn ta, Cửu Chi Đăng ngước đôi mắt hơi sáng lên về phía núi cao sông xa, lạnh lùng hỏi: “Ai tới?”

Đệ tử bên dưới ý thức được rằng thông tin mình mang tới không phải thứ Cửu Chi Đăng mong muốn, sợ hãi hận không thể vùi đầu vào trong lồ ng ngực: “Bẩm sơn chủ, là Từ Bình Sinh.”

Cửu Chi Đăng: “Lại tới nữa?” Giọng điệu thờ ơ.

“Vâng.”

Cửu Chi Đăng tiếp tục cúi đầu vào đống sách thẻ tre chồng chất như núi, rộng như sông, cầm bút chấm chu sa viết chú thích lên đó, thuận miệng nói: “Giết hắn.”

“Sơn chủ...” Đệ tử tới bẩm báo hơi do dự.

Cửu Chi Đăng phản ứng lại rất nhanh, lướt qua bả vai hắn, nhìn thấy sóng ánh sáng chuyển động khắp trời.

“Hắn mà cũng đáng để các ngươi sử dụng đại trận trấn núi của Phong Lăng Sơn sao?” Cửu Chi Đăng bỏ sách thẻ tre xuống lần nữa: “Hắn đi cùng ai?”

Đệ tử do dự nói: “Tạp Tứ.”

Cửu Chi Đăng hơi nhíu mày lại không nói thêm một chữ nào nữa vươn tay đè chặt bội kiếm bên hông.

Đệ tử kia bỗng hoa mắt, bóng người Cửu Chi Đăng đã biến mất khỏi ghế trên đài cao, thậm chí mép quyển sách thẻ tre vẫn còn vương hơi ấm.
Bình Luận (0)
Comment