Đột nhiên mặt Cửu Chi Đăng tái mét cắt không còn giọt máu: “Cái gì?”
Thấy nét mặt của Cửu Chi Đăng thay đổi, Lục Vân Hạc rất sảng khoái.
Gã thích những người có điểm yếu, vì những người này thường chỉ cần nói một câu thôi đã rối loạn chật vật, thua tơi bời.
“Ma tôn đại nhân không nhớ sao?” Đôi mắt đen u ám của Lục Vân Hạc nhìn chằm chằm vào mặt Cửu Chi Đăng, nhếch miệng cười: “Ngày đại hôn của đệ tử đứng đầu Thanh Lương Cốc Ôn Tuyết Trần, tôn chủ say mèm, kể chuyện xưa của Trần tôn chủ và Từ Hành Chi với thuộc hạ, sau đó nói cho thuộc hạ biết chuyện của sách Thế Giới...”
Trong nháy mắt, tay chân Cửu Chi Đăng lạnh buốt.
Nhất thời, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mở ra và đầu lưỡi mấp máy đầy ác ý của Lục Vân Hạc.
Sao hắn ta lại nói chuyện này với người khác được?
Năm đó, rõ ràng hắn ta đã tự nói với bản thân trăm nghìn lần rằng phải giấu kín việc này trong lòng...
Đây là một bí mật động trời mà hắn ta bất ngờ biết được khi mới vào Phong Lăng.
Sư huynh vì một chút xíu xiu lòng hiếu thảo của hắn ta mà đưa thư nhà tới tổng đàn ma đạo, rồi tự dưng phải chịu ba mươi côn Huyền Vũ của Quảng Phủ Quân, nằm trên giường khó ngồi dậy được, rất nhanh sau đó sư huynh bị sốt, mê man nằm trên giường lẩm bẩm nói mớ.
Khúc Trì đã bị kéo về Đan Dương Phong úp mặt vào tường hối lỗi, bỏ lại Chu Bắc Nam sốt ruột vò đầu bứt tai, sai hai đệ tử phụ trách chăm sóc Từ Hành Chi luống cuống rối tung hết cả lên.
“Nước đâu? Rót nước đi.”
“Ngươi ngươi ngươi, đừng đứng đực ra đấy nữa! Đun nước đi, không đủ nước rồi kìa.”
Các đệ tử đều chưa trải sự đời, không biết chăm sóc thiếu niên kia thế nào, Chu Bắc Nam là công tử bột quen sống trong nhung lụa, lại cứ cho rằng chăm sóc người ta cũng giống như chậu hoa lan hắn ta mới trồng, chỉ cần uống nhiều nước là sống được.
Cửu Chi Đăng quỳ bên ngoài điện, không dám tự ý vượt qua nhưng thật sự không nhìn nổi Chu Bắc Nam giày vò Từ Hành Chi nữa, nhẫn nhịn mãi, đang định đứng dậy thì quay đầu qua thấy Ôn Tuyết Trần đang di chuyển xe lăn tới gần, bèn quỳ thẳng xuống đất: “Tiền bối.”
Ôn Tuyết Trần không đáp lời, thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn ta cái nào, lướt thẳng qua bên cạnh hắn ta.
Lúc hoàn toàn quay lưng về phía hắn ta, Ôn Tuyết Trần mới lạnh nhạt nói: “Đừng quỳ ở đây nữa, qua chỗ khác làm gì thì làm đi.”
Lúc đó Cửu Chi Đăng không biết Ôn Tuyết Trần cực kỳ căm ghét người không thuộc chính đạo nhưng cũng mơ hồ có cảm giác đứng ngồi không yên, đành phải lúng túng quay người đi khỏi đó.
Trước khi đi, hắn ta nghe Ôn Tuyết Trần đi vào trong điện hỏi Chu Bắc Nam: “Hắn hạ sốt chưa?”
Chu Bắc Nam đáp: “Sốt nóng thêm tí nữa là chín luôn.”
Ôn Tuyết Trần trầm ngâm chốc lát: “Đục ít băng đến đây. Đục nhiều chút cho hắn ngâm mình, có lẽ sẽ hạ nhiệt nhanh hơn.”
Chu Bắc Nam như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Đúng, nói có lý lắm.”
Hiển nhiên, Ôn Tuyết Trần đến, ngoại trừ khiến số lượng công tử bột trong điện từ một biến thành hai ra thì không còn ích lợi gì khác.
“Có lý cái rắm ấy.” Từ Hành Chi bị tiếng lải nhải trong phòng đánh thức, đúng lúc nghe được câu nói linh tinh xằng bậy của Ôn Tuyết Trần, mặt mũi trắng bệch: “Hai vị ca ca, xin hai người rộng lượng, không cần lo gì hết, cứ để ta ngủ một giấc yên ổn được không hả?”
Cửu Chi Đăng rời khỏi tẩm điện của Từ Hành Chi, cả một đường đều tìm lối đi yên tĩnh ít người, tránh được không ít ánh mắt đánh giá như nhìn động vật quý hiếm.
May mà trên người hắn ta không có ma khí, cũng không có tiên khí, một tờ giấy trắng cô độc sạch sẽ, chỉ cần ngoan ngoãn cúi đầu mà đi, dù bay tới đâu cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Hắn ta đưa ra quyết định, đi tới điện Thanh Trúc, xin lỗi vị sư phụ Thanh Tĩnh Quân mà hắn ta chưa từng gặp mặt.
Tai họa của Từ sư huynh do hắn ta mà ra, dù sư huynh không trách tội hắn ta nhưng nếu Cửu Chi Đăng không chủ động đứng ra làm sáng tỏ, thứ nhất lương tâm không cho phép, thứ hai nếu không giải thích rõ ràng, sau này sẽ không dễ đứng chân ở Phong Lăng Sơn.
Đi quanh co một lúc, đứng dưới cửa sổ bên rìa điện Thanh Trúc, hắn ta đột nhiên nghe được tiếng Quảng Phủ Quân bên trong điện: “Sư huynh, huynh nói đơn giản quá! Huynh có hay lúc ta biết hắn lén lút tới ma đạo, ta chỉ hận không thể giết hắn ngay lập tức!”
Cửu Chi Đăng hoảng sợ, thu lại hơi thở, ngồi xổm giữa khóm trúc xanh biếc.
“Không nghiêm trọng như thế...” Giọng nói ấm áp hơi mang giọng mũi truyền ra khỏi cánh cửa: “Khê Vân, Hành Chi chỉ đi đưa thư thôi, hơn nữa còn có đứa nhỏ Khúc Trì đi theo mà.”
“Không nghiêm trọng? Nếu hắn xảy ra mâu thuẫn với người ở tổng đàn ma đạo thì sao? Chẳng may đột ngột chết ở đó, thần khí không còn vật kèm, thoát khỏi cơ thể, rơi vào trong tay ma đạo thì phải làm sao?” Quảng Phủ Quân tức giận: “Sư huynh, chẳng lẽ huynh không biết lần này ta phạt hắn vì điều gì sao? Nếu hắn bị thương nặng không chữa được, chúng ta có thể thu hồi sách Thế Giới!”
Cửu Chi Đăng trợn mắt.
Trong cửa, giọng nói ấm áp không lên tiếng nữa, chỉ còn lại Quảng Phủ Quân tức giận xong thì bất đắc dĩ vô hình: “Sư huynh, ta biết huynh muốn nói gì. Trời cao có đức hiếu sinh nhưng lòng người rối loạn, khó mà biết được, ngay cả lão quân đạo tổ cũng khó tính ra được. Tính Từ Hành Chi ngang bướng không chịu gò bó, thật sự khó dạy bảo...”
Người đàn ông được ông ấy gọi là “sư huynh” khó xử nói: “Ta không vì trời cao có đức hiếu sinh mới che chở cho Hành Chi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thế vì sao?”
Người đàn ông do dự chốc lát mới dịu dàng nói: “Ta không nỡ.”
Quảng Phủ Quân: “...”
“Bản tính hắn không xấu, nội tâm là một đứa nhỏ vừa thú vị vừa dịu dàng.” Người đàn ông khẽ cười: “Nếu ta có một đứa con, có vẻ ngoài giống hắn, ta thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Quảng Phủ Quân cáu giận: “Thế thì huynh đúng là có gia môn bất hạnh.”
“Người bất hạnh là Hành Chi mới đúng.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Năm đó, vì ba lượng rượu gạo trên trấn, ta và hắn kết duyên với nhau, ta dẫn hắn tới Phong Lăng. Sau đó, nếu không phải ta hẹn hắn uống rượu, say xỉn dẫn hắn tới Thông Thiên Các, hắn sẽ không ma xui quỷ khiến bị sách Thế Giới nhận làm chủ. Ta có lỗi với hắn, ta phải bảo vệ hắn một đời một kiếp.”
Hai người nói thêm một lúc mới ra khỏi thiên điện.
Có lẽ cho rằng sau giờ ngọ không có đệ tử nào đi qua đây, hoặc nghĩ rằng dù có đệ tử nào đi ngang qua cũng sẽ để lại dấu vết của linh lực dao động nên Quảng Phủ Quân không để ý mấy, nhất thời sơ sẩy không thiết lập kết giới trông chừng.
Trùng hợp là Cửu Chi Đăng chưa tu luyện, bước đi cực kỳ cẩn thận, do các loại trùng hợp lẫn lộn ấy, bí mật mà chỉ có hai người biết đã lọt vào tai người thứ ba.
Tờ giấy trắng Cửu Chi Đăng lặng lẽ bay tới, không ngờ dính phải vết mực đầu tiên ở đây.
Cửu Chi Đăng mới biết bí mật thì hoảng sợ không thôi, hắn ta ngồi dưới cửa sổ một lúc lâu mới tích góp được ít sức lực, chạy thẳng một mạch về tẩm điện của Từ Hành Chi.
Hắn ta vẫn không dám tự tiện đi vào trong, nhân lúc đêm tối bò lên nóc điện của sư huynh, dỡ mái ngói ra, nhìn thanh niên mê man trên giường.
Nhìn một lúc, Cửu Chi Đăng hơi có cảm giác đồng bệnh tương liên với y, thậm chí còn cảm thấy sư huynh đáng thương hơn mình.
Dù sao Cửu Chi Đăng cũng biết lý do mình bị ghét, còn sư huynh lại không biết gì hết.
Nhưng rất lâu sau đó Cửu Chi Đăng vẫn không thể hiểu rõ chuyện này.
Qua nhiều năm sau, Cửu Chi Đăng vẫn không hiểu Quảng Phủ Quân thì thôi, vì sao ngay cả Thanh Tĩnh Quân cũng không nhận ra hắn ta đứng ngay ngoài cửa sổ?
Lúc đó tuổi còn nhỏ, hắn ta đoán rằng có lẽ Thanh Tĩnh Quân lo lắng cho sư huynh nên không có lòng dạ nào để ý tới hắn ta
Nhưng thời gian trôi đi, Cửu Chi Đăng càng ngày càng nghi ngờ thật ra năm đó Thanh Tĩnh Quân biết hắn ta ở đó.
Mà lý do ông không vạch trần Cửu Chi Đăng rất đơn giản.
Nếu ông lên tiếng vạch trần chuyện này, với tính cách của Quảng Phủ Quân, Cửu Chi Đăng với thân phận hậu duệ ma đạo biết được bí mật ấy, chắc chắn sẽ vì một vài nguyên nhân đặc thù rồi “chết bất đắc kỳ tử” trong Phong Lăng Sơn.
Từ trước tới nay tính cách Thanh Tĩnh Quân vẫn luôn bình lặng như nước, đạo tâm tựa biển, ông ấy không muốn gây tổn thương cho bất cứ ai, vì thế chọn “thuận theo tự nhiên”, đối với hắn ta, đối với sư huynh, ông ấy đều như thế.
Nhưng bây giờ Thanh Tĩnh Quân – người duy nhất có thể giải đáp nghi vấn này của hắn ta đã không còn trên đời nữa.
Sự thật ra sao có ý nghĩa gì đâu chứ?
Cửu Chi Đăng cụp mắt nhìn Lục Vân Hạc trước mặt, giọng nói đã mất vui buồn giận dữ: “Ngươi hại sư phụ, cũng hại sư huynh.”
Lục Vân Hạc hất cằm lên, không sợ cười nói: “Đây là chuyện quan trọng, ma tôn đại nhân nói bí mật này cho thuộc hạ biết, đương nhiên thuộc hạ nghĩ rằng ngài muốn ta làm gì đó.”
Cửu Chi Đăng cười khẩy, không nhận xét gì về hành vi của gã.
Lục Vân Hạc nhìn thấy vẻ mặt trào phúng đó của hắn ta, trong lòng dấy lên phẫn nộ, sinh ra tầng tầng gai nhọn, giọng điệu cũng trở nên sắc bén: “Cửu Chi Đăng, ngươi có vẻ mặt gì thế hả? Vào năm Chinh Thú, sư phụ chết dưới tay Nhạc Vô Trần của Phong Lăng, lần này, ngài ấy vì ma đạo mà chết thêm lần nữa! Ngươi thì sao? Ngoại trừ từng bước một kéo ma đạo xuống vực sâu, ngươi đã làm những gì? Ngươi có thể làm được gì?”
Cửu Chi Đăng lẳng lặng nhìn gã, dòng chảy ngầm ẩn giấu trong ánh mắt.
“Giết một người là tội nhân, tàn sát vạn người là anh hùng!” Sự im lặng của Cửu Chi Đăng khiến Lục Vân Hạc nổi giận, hai chân gã đã gãy, không vùng vẫy được, mắt đỏ ngầu môi trắng bệch, gằn giọng gào thét: “Ta dùng sức mình giết chủ Phong Lăng Sơn, hại đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn, ta không thẹn với ma đạo! Cửu Chi Đăng, ngươi là cái thá gì! Ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi dựa vào đâu mà trừng phạt ta?”
Gã càng nói càng đắc ý, càng nói càng bi thương, la hét: “Ngươi tưởng rằng ngươi vẫn quay lại được sao? Ngươi là ma đạo! Từ khi sinh ra ngươi đã là ma đạo rồi! Dù ngươi giết ta, thứ chảy trong cơ thể ngươi vẫn là dòng máu ma đạo!”
“Vì sao ta phải giết ngươi?”
Cuối cùng Cửu Chi Đăng cũng mở miệng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lạnh lùng như tuyết nhìn về phía Lục Vân Hạc, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ sống lại khó chịu hơn chết cả vạn lần sao?”
Lục Vân Hạc bị đệ tử ma đạo hắn ta gọi vào lôi ra ngoài mà vẫn cố giãy giụa, cười khùng khục quái dị: “Ta sống làm gì nữa? Nhìn ngươi hủy diệt ma đạo thế nào sao?”
Cửu Chi Đăng không trả lời câu hỏi của gã.
Rất nhanh sau đó, trong điện chỉ còn một mình hắn ta.
Hắn ta nhặt một cái chén đồng, một bầu rượu ở bên cạnh cái bàn lập úp lên, trong bầu còn ít rượu, rót ra vừa đủ một chén đầy.
Cửu Chi Đăng cầm chén rượu đầy đi ra ngoài điện rộng rãi.
Gió đêm thổi hết ánh trăng thành vẻ loang lổ ngổn ngang, hắn ta quấn chặt áo khoác lông mỏng vẫn bị gió làm sặc ho khan mấy tiếng, ít rượu bị sánh ra ngoài, rơi xuống bậc thềm rộng thoáng.
Về câu hỏi mà Lục Vân Hạc đứt hơi khản tiếng đưa ra, Cửu Chi Đăng từng hỏi bản thân mình hàng vạn lần trong vô số đêm.
Hắn ta phải đối xử với ma đạo thế nào? Hắn ta phải dẫn dắt con đường phía trước của ma đạo tới đâu?
Trước kia, khi giành vị trí chủ ma đạo, luyện tới Nguyên anh, Cửu Chi Đăng thừa nhận hắn ta chỉ muốn thỏa mãn h@m muốn cá nhân, chỉ đơn thuần muốn có được tư cách sánh vai cùng sư huynh.
Bây giờ, sư huynh không còn ở đây nữa, sư phụ cũng không còn.
Không có sư huynh, không có sư phụ, chính đạo còn gì đáng để hắn ta lưu luyến nữa?
Lục Vân Hạc nói đúng, nơi đó đã trở thành cố hương mà cả đời này hắn ta không thể quay về.
Huống hồ, người biết lưng sư huynh bị thương chỉ có mình và Mạnh Trọng Quang. Nếu sư huynh được Mạnh Trọng Quang cứu thì người duy nhất mà y nghi ngờ sẽ chỉ còn một mình hắn ta.
Nhưng hắn ta có gì để cãi lại chứ? Chẳng lẽ không phải hắn ta nói chuyện lưng sư huynh bị thương cho người không liên quan sao? Chẳng lẽ không phải hắn ta say xỉn nói linh tinh hại sư huynh đến bước đường này sao?
Trước kia hắn ta nhắm mắt lại đều nhìn thấy tương lai ở cạnh sư huynh, mà tương lai ấy sẽ vĩnh viễn không tới.
Cửu Chi Đăng nâng chén rượu trên tay lên nhưng không uống mà ném cả chén lẫn rượu vào trong chậu sắt đốt đuốc gỗ thông ở trước điện.
Lửa bỗng bùng lên, rắn vàng nhảy múa, thè lưỡi ra thăm dò, ngông cuồng li3m láp tiếng chuông gió dưới hiên.
Ánh lửa ánh lên đôi mắt nặng trĩu như nước của Cửu Chi Đăng, trong tiếng lửa lèo xèo, lời Từ Hành Chi từng nói với hắn ta vang bên tai tạo thành những tiếng vọng quỷ dị.
“Ma đạo, quỷ đạo và tiên đạo đều giống nhau.”
“Chỉ cần không gây hại bừa bãi, chỉ rèn luyện bản thân thì sự khác biệt giữa ba đạo chỉ tồn tại trong thành kiến.”
Ngay sau đó, tiếng Lục Vân Hạc gào thét như bùng nổ vang lên bên tai hắn ta: “Giết một người là tội nhân, tàn sát vạn người là anh hùng!”
Lúc này nghĩ lại mấy câu đó, Cửu Chi Đăng có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra gì đó.
Đúng vậy, sư huynh ơi, Tiểu Đăng sai thật rồi, quá coi trọng sự khác biệt giữa đạo với đạo.
Nếu mình có thể dẫn dắt ma đạo phát triển đúng đắn, nếu mình có thể khiến người trong ma đạo rèn luyện bản thân, chú tâm vào việc tu đạo, vậy thì bốn môn phái và ma đạo có gì khác biệt đâu chứ?
Nếu bốn môn phái có thể thống lĩnh giới tu đạo, thuộc về chính phái, cớ sao ma đạo lại không được?
Ngọn lửa rực cháy hừng hực nuốt sống gương mặt cố chấp của thanh niên, bỗng dưng đốt ra rất nhiều suy nghĩ ngông cuồng.
Sau khi khóc đầm đìa đã đời một lúc, tinh thần Từ Hành Chi thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu đã quyết định không về Phong Lăng trả thù nữa, hai người bèn đi ngược lại phía Phong Lăng, vừa đi vừa nghỉ, đến một trấn nhỏ phía nam cách xa trần thế. Nhìn phong cảnh hài lòng xung quanh, Mạnh Trọng Quang lấy một cái nhẫn ngọc không quá quan trọng từ trong đống của báu mà mình vơ vét được suốt mấy năm qua ra, đổi thành tiền, mua một căn nhà biệt lập để ở.
Thoắt cái đã tới cuối hè, thời tiết vẫn còn nóng nhưng cũng có ít hơi thở mùa thu.
Từ Hành Chi tập kiếm pháp ở sân trong nhà nửa buổi chiều, thấy hơi chán bèn kéo Mạnh Trọng Quang ra phố cho khuây khỏa.
Vẻ ngoài Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đều hơn người, hai người đi trên đường, dáng dấp đẹp mắt cực kỳ, khó trách khỏi khiến mấy cô nương bà tử đi qua ngoái nhìn liên tục.
Nhưng hầu hết bọn họ đều nhìn Từ Hành Chi.
Mạnh Trọng Quang tuy cao hơn một chút nhưng lại quá đẹp, thanh tú sạch sẽ y như bình ngọc giá trị liên thành, nếu mang về nhà, chắc chắn sẽ phải chú tâm giữ gìn, lau chùi phủi bụi ba lần một ngày.
Còn Từ Hành Chi lại khác hẳn, y có gương mặt tiêu chuẩn của một người đàn ông tuấn tú, tươi sáng như tùng, đôi mắt cười nhìn bừa vào đâu đó cũng như đang dụ dỗ chọc ghẹo người ta, khó tránh khỏi khiến người ta mơ mộng viển vông.
Đây cũng là lý do lần nào đi dạo phố Mạnh Trọng Quang cũng theo sát y không rời.
Từ Hành Chi cho rằng mình và Mạnh Trọng Quang như nhau, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng nên y không nghĩ gì nhiều, tay trái cầm quạt, phe phẩy trước các cửa hàng.
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn đi theo sau y, mua một bát canh mơ.
Bát sứ trắng sạch sẽ vừa tay đựng canh mơ màu sắc trong trẻo, vụn đá kêu loong coong, uống một ngụm chỉ thấy vị tê xộc thẳng lên đ ỉnh đầu, Từ Hành Chi bèn để hắn cầm bát, nhấp ngụm này tới ngụm khác, còn không quên xoa đầu hắn coi như khen ngợi.
Trấn này rất nhỏ, đi bộ chưa tới nửa ngày đã có thể đi được cả trấn. Dù sao Từ Hành Chi cũng bị thương nặng mới khỏi, đi hơi mệt bèn chọn bừa một quán nhỏ rồi ngồi xuống, nói: “Cho một bát mì Tam Tiên.”
Thiếu nữ trông quán lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Từ Hành Chi, lòng xuân phơi phới, nhỡ tay làm sai, quả trứng vốn nằm dưới vắt mì bị đánh tan, lòng đỏ trứng non mềm tan ra khiến nước mì loang lổ.
Thiếu nữ bưng mì Tam Tiên ra bàn, mặt đỏ bừng ngập ngừng nói: “Cái này... Làm hơi xấu một tí. Ta, ta sẽ làm lại một bát khác cho huynh.”
Từ Hành Chi bỏ ngón tay trái đang mân mê đôi môi căng mọng xuống, cài quạt vào hông, không để ý chuyện đó, nhận lấy bát mì Tam Tiên có trứng bị vỡ, tươi cười nói: “Người vui vẻ vì cái đẹp, chỉ có một người là đủ.”