Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 10



Linh quả to bằngmột nắm ta bay lơ lững trên không trung, quanh thân tỏa ra hào quang ôn nhu, bốn phía bị mấy sợi tơ nhỏ cuốn lấy.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm ở một bên: "Vì sao phải trói nó?"

Chu Huyền Lan thấp giọng nói: "Thánh Minh Quả đã mở linh thức, nếu không trói buộc nó lại rất có khả năng nó sẽ tự trốn đi."

Lúc trước thừa dịp gió lớn đêm đen, Thẩm Lưu Hưởng sắc bén dùng thần thức trốn thoát khỏi đệ tử tuần trra, Chu Huyền Lan lặng yên không một tiếng động mở ra trận pháp, hai người thành công chạy vào Vấn Tinh Lâu, một đường thẳng đến nơi cất giữ Thánh Minh Quả.

"Sư tôn ngắm xong rồi đi."

Trận pháp mở ra, đệ tử bình thường không thể phát hiện, nhưng nếu có trưởng lão đến đây trong nháy mắt liền bị lộ.

Thẩm Lưu Hưởng thu hôig tầm mắt lại, ngửa đầu nhìn đệ tử nhà mình.

Đột nhiên hắn có cảm giác nóng bức, toàn thân đổ mồ hôi, khuông mặt vốn dĩ trắng nõn hiện tại có chút đỏ ửng, mở to đôi mắt sáng như tuyết, giơ tay kéo ống tay áo Chu Huyền Lan lại cảm thán tự đáy lòng "Ngươi thật là tốt."

Trong lòng Chu Huyền Lan nhất thời hồi hộp.

Sư tôn lộ ra bộ dáng này, xác định không phải chuyện tốt.

Đúng như dự đoán.

Chỉ một khắc sau, Thẩm Lưu Hưởng đứng ở phía sau vung cái tay nhỏ lên bắn là bùa kích nổ về phía Thánh Minh Quả.

"Xin lỗi, sư phụ lại hố ngươi rồi!"

Cùng lúc đó, mấy vệt cầu vồng xoẹt qua chân trời rơi xuống trước cửa tông môn.

"Trong ngoài Thanh Lăng Tông linh khí phồn thịnh, phúc bảo chi địa, không hỗ là đại tông ngàn năm."

"Phía nam Tiên môn chỉ có mỗi Thanh Lăng Tông là nhất chi độc tú, gần đây lại thêm một vị hóa thần cảnh, sợ là Tây Dương Tông, Bắc Luân Kiếm Tông, đều phải tạm thời tránh mũi nhọn."

"Lăng Tông chủ tuổi trẻ tài cao khiến ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ a."

Thanh Lăng Tông là một trong tam đại tiên tông, không giống Tây Dương Tông thô bạo bá đạo, cũng không có Bắc Luân Kiếm Tông cao cao tại tthượng, mà là tiên môn yêu thích kết giao với các môn phái khác.

Lăng Dạ ra ngoài một chuyến, liền có không ít tông chủ, chưởng môn theo hắn đến Thanh Lăng tham quan.

"Tông chủ." Trông cửa dồn dập hành lễ.

Nam tử được bọn họ gọi là tông chủ mặc trên người một bộ thanh sam, vóc người thon dài, bên hông còn treo một cuốn sách, khuôn mặt trơn bóng như ngọc.

Gió thoáng thổi qua, vài chiếc lá vàng đến bên chân Lăng Dạ. "Hôm nay đã muộn, chư vị tiên quân trước tiên nghỉ ngơi tạm đi."


"Nghe Lăng Tông chủ an bài. Có điều, nghe nói Thánh Minh Quả ngàn năm đang được lưu trữ trong quý tông, không biết hiện tại có tiện hay không nhượng bọn ta qua đó quan sát một chút."

Ở đây đều là tu sĩ nguyên anh cảnh, Thánh Minh Quả đối với bọn họ có sức hấp dẫn rất lớn, nghe thấy ba chữ này, sắc mặt đều khẽ biến.

Lăng Dạ quét mắt nhìn mọi người, hơi trầm ngâm: "Nếu đều có ý đó, không bằng như vầy..."

Ầm!

Lời còn chưa dứt, trong Vấn Tinh Lâu truyền đến tiếng nổ vang.

Lăng Dạ nhíu mày, chân khẽ điểm liền biến mất.

Bên trong Vấn Tinh Lâu, Thánh Minh Quả được khôi phục tự do liền chạy trốn tứ phía, Thẩm Lưu Hưởng lấy ra tinh hoa túi, thu linh quả vào trong túi.

Không còn ánh sáng của Thánh Minh Quả, trong phòng liền rơi vào một mảnh tối tăm ảm đạm.

Thẩm Lưu Hưởng nắm tay Chu Huyền Lan, hắn đã đạt đến hóa thần cảnh, cùng đồ đệ yên lặng rời khỏi nơi này là điều cực kỳ dễ dàng. Thế nhưng ngay tại thời điểm hắn thi pháp muốn trốn đi cả người liền kịch liệt run rẩy.

"Sư tôn..."

Trên tấm gỗ lạnh lẽo y phục bị xé rách bay tứ tung.

Chu Huyền Lan ngẩn ngơ.

Cái tay trắng nõn trơn mượt như ngọc đang nắm lấy tay mình kia.

Sư tôn biến trở lại.

Thẩm Lưu Hưởng phản ứng cực nhanh quay người, lưng đối diện Chu Huyền Lan, ngồi xổm xuống co thành một đoàn, mái tóc dài đến tận eo khẽ rơi xuống, chậm rãi lại tấm lưng trấn trắng như tuyết kia, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng phía sau mảnh lưng trắng noãn kia lộ ra cảnh "xuân" thập phần kiều diễm.

Thẩm Lưu Hưởng có chút quẫn bách nói: "Có y phục không."

Chu Huyền Lan từ trong rung động lấy lại tinh thần, hiện tại còn bàn hoàng hơn so với Thẩm Lưu Hưởng, vội vàng nhắm chặt mắt, ngón tay thon dài run rẩy lần vào trong túi đồ.

Tâm hắn có chút hoảng loạn.

Tìm y phục cả nửa ngày mới nhớ tới, lần trước ở bên Giác Xuân Hà đã đem ngoại bào cho sư tôn dùng, lại chưa từng bỏ thêm cái nào vào.

Ngay lúc này, một cỗ khí tức mạnh mẽ ập đến.

Chu Huyền Lan biến sắc mặt, cấp tốc kéo vạt áo xuống, cởi ngoại bào khoác lên trên người Thẩm Lưu Hưởng.

Trong phòng linh khí ngưng lại.

Lăng Dạ hiện thân, nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời lâm vào trầm mặt.

Hắn đã rất lâu rồi vẫn chưa được gặp sư đệ, lúc này lại choàng trên người hắc bào không vừa người, cặp chân trắng noãn không mang giày đứng trên sàn nhà, tóc đen ngổn ngang tán loạn rơi trên đầu vai, hai má đỏ ửng cực kỳ dụ người.

Còn có Chu Huyền Lan che chắn trước người hắn, trên người mặc một bộ áo lót màu trắng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới cho dù vẫn còn chỉnh tề, thế nhưng hai bên tai đều đỏ ửng, hiển nhiên cũng không quá bình thường.

Lăng Dạ muốn nói lại thôi: "Các ngươi... Tại Vấn Tinh Lâu làm chuyện phong hoa?"

"? !" Thẩm Lưu Hưởng bị dọa sợ.

"Sư huynh, hiểu lầm!"

"Tông chủ, hiểu lầm!"

"Đệ nói là đột nhiên mình khôi phục chân thân, mới để ta thấy một màn như vậy?" Lăng Dạ đứng trong viện, quay đầu lại nhìn hắn.

Thẩm Lưu Hưởng thay xong quần áo, biểu tình như quả cà héo rũ đi theo phía sau: "Lời ta nói đều là sự thật."

Hắn sao có thể ra tay với Chu Huyền Lan được, còn hơn mười năm nữa... Phi, phi phi, hắn không khát khao đến mức này!

Lăng Dạ chăm chú nhìn hắn, thật lâu sau mới hỏi: "Thánh Minh Quả là đệ lấy đi?"

"Ta chỉ nhìn một chút."

"Tên đệ tử kia của đệ đã nói hết với ta rồi, linh quả đâu rồi."

"Nó tự bạo rồi." Thẩm Lưu Hưởng giọng điệu trầm trọng, "Thánh Minh Quả có linh thức, ta nói nó lớn lên thật xấu xí, nó vừa nghe được liền không cao hứng vì thế tự bạo rồi."

Lăng Dạ: "... Sư đệ."

"Sư huynh không tin thì thôi, Thánh Minh Quả kia thật sự không có đầu óc, thật khiến đệ mất hứng mà."

Lăng Dạ xoa xoa mi tâm: "Thôi, cũng chỉ là linh quả, đệ đã lấy thì đem đi đi."

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.

Lời này nếu để những tu sĩ khác nghe được, không ngẹn một miệng máu đi?

Chỉ là linh quả?

Cái này đặt ở bên ngoài chính là bảo vật có tiền cũng chưa chắt đã mua được đó, là thứ mà đám tu sĩ nguyên anh cảnh kia tranh cướp đến đầu rơi máu chảy đó!

Có điều chỉ có Lăng Dạ mới có thể nói ra những lời này, đường đường là tông chủ Thanh Lăng Tông, tu vi lại cao thâm không lường được, muốn bảo vật gì mà không có, muốn cái gì mà không lấy được tới tay.


"Sư huynh lòng dạ rộng lớn, là tấm gương sáng của ta." Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục nịnh hót: "Sư đệ mặc cảm không bằng."

Trong tiểu thuyết Lăng Dạ là nam phụ có nhân khí siêu cao, hắn đối Lăng Dạ cũng mười phần tán thưởng. Tâm tính đạm bạc không màng danh lợi như vậy thế nhưng vẫn yêu thích Tố Bạch Triệt khiến hắn kinh ngạc một đoạn thời gian, có điều vừa nghĩ đến tạo hình Tố Bạch Triệt là vạn người mê liền không bất ngờ nữa.

Trước mắt, Lăng Dạ đã có chút hảo cảm với Tố Bạch Triệt, trong lòng cảm thấy có chút bất công cho hắn.

Có điều Lăng Dạ là người làm việc gì cũng không thoát khỏi chữ ‘tình’, nhất quyết che chở cho người nhà, cho nên trong tiểu thuyết, linh quả cuối cùng vẫn cho Thẩm Lưu Hưởng.

Lăng Dạ không quen được Thẩm Lưu Hưởng khen như vậy, trầm mặc không nói.

Lăng Hoa nói không sai, quả thật sư đệ đã thay đổi rất nhiều. Trước kia lúc nhìn thấy hắn đều là ánh mắt mang theo bài xích cùng xem thường.

Xem bộ dạng hiện tại lại đảo ngược với lúc trước.

Nhìn vừa mắt hơn nhiều.

Lăng Dạ cứ mãi nghĩ đến chuyện quá khứ, vào lúc Thẩm Lưu Hưởng mới vừa bái vào sư môn, đối với những sư huynh đệ xung quanh đều cực kỳ xa cách, chỉ lẽo đẽo đi theo hắn.

Lúc hắn luyện kiếm trên không, Thẩm Lưu Hưởng ở dưới mặt đất đều chạy theo hắn.

Vào thời điểm hắn đứng dưới ánh mặt trời chói chang luyện tập thuật pháp, Thẩm Lưu Hưởng liền hái lá sen che trên đầu hắn.

...

Chờ đến khi hắn trở thành người thừa kế của Nhâm tông chủ, có rất nhiều việc quấn thân, liền ngay cả thời gian ở chung tán ngẫu cùng Thẩm Lưu Hưởng cũng không có.

Dần dần sau này vào lúc sư đệ bị thương, tình cảm của tiểu sư đệ này đối với hắn liền thay đổi trở nên cực kỳ chán ghét hắn, khắp nơi chống đối, thậm chí còn vì một nam nhân, trên điện Lăng Tiêu lấy cái chết ra bức ép hắn.

"Như vậy rất tốt."

Lăng Dạ thả xuống cánh tay đang giơ lên, bỏ lại một không không đầu không đuôi, xoay người liền đi mất.

Thẩm Lưu Hưởng không rõ vì sao, quay người trở về phòng, ánh mắtlơ đãng nhìn sang phòng Chu Huyền Lan chỉ thấy ánh đuốc lờ mờ liền có chút tò mò hiện tại đồ đệ đang làm gì.

Hắn vừa thả thần thức ra mặt mày liền đỏ ứng.

Thật xấu hổ.

Chu Huyền Lan đang ngồi tu hành.

"Ngươi, chỉ xứng làm một con cá mắm!" Thẩm Lưu Hưởng chăn đắp, nói một câu sau cùng liền hãm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, một đám tu sĩ nguyên anh cảnh đều đi lại xung quanh Thanh Lăng tông, thế nhưng chúng đệ tử Thanh Lăng cũng không kinh ngạc, ai làm việc người đó.

"Từ nơi này đi lên, có lẽ chính là Trọng Sinh Nhai."

Mọi người dừng bước, ngước nhìn ngọn núi ẩn bị mây bao quanh, "Tương truyền Thanh Lăng đạo quân rơi từ trên đỉnh Trọng Sinh nhai xuống mới lĩnh ngộ được đại đạo, từ đó thành lập ra Thanh Lăng Tông."

"Ta cũng nghe đồn như vậy thế nhưng là thật hay giả thì cũng chưa biết."

"Trọng Sinh Nhai quả thực có rất nhiều điều huyền diệu. Trước đây không lâu Thẩm Tiên Quân bị phạt bước vào trong Tứ phương Huyết Trì đặt trên đỉnh Trọng Sinh Nhai, ngày hôm sau liền bước vào Hóa Thần cảnh."

"Nếu không chúng ta cũng bắt chước làm theo? Nói không chừng thật sự có hiệu quả."

"Bắt chước theo cái gì? Bắt chước hắn theo đuổi nhân sao?"

Bầu không khí đang hài hòa nhất thời im bặt đi, người vừa nói kia trên dưới khắp người đều tòa ra khí tức kiêu ngạo, trên người đêm theo không ít loại pháp khí đủ cấp bậc.

Có người nhận ra, là Ngụy công tử của Vô Nhai Tông.

Từ trước đến nay Vô Nhai Tông cùng Tây Dương Tông qua lại rất thân thiết, chẳng biết vì sao, Tây Dương Tông người sẽ xuất hiện ở chỗ này. (??? tui bó tay không hiểu đoạn này lắm)

Cảm nhận được ánh mắt bất mãn của mọi người, Ngụy công tử không nhanh không chậm lay động quạt xếp, cười nhạo một tiếng: "Thẩm Lưu Hưởng là cái đức hạnh gì chẳng nhẽ mọi người lại không biết? Cho dù đã bước vào Hóa Thần cảnh thì sao, tương lai cũng chỉ là một con chó săn cho kiếm tôn mà thôi."

Vừa dứt lời, có người đi đến trước mặt hắn.

Ngụy công tử hơi nhướng mày, đang muốn quát lớn, người kia đã một chưởng đánh đến, trực tiếp động tay động chân.

"Là tông chủ mới nhậm chức của Đại Thiên Tông, Minh Đàm!"

"Hắn và Ngụy công tử có thù hận gì hay sao vậy, chiêu nào cũng là chiêu trí mạng cả, không nương tay chút nào hết."

"Nghe nói Minh Tông Chủ làm người lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, không biết Ngụy Thiên Cơ làm sao chọc hắn."

"Hai người đều là nguyên anh hậu kỳ, trận này cũng không biết là ai thắng đây."

Bất quá chỉ mới giao thủ vài chiêu đã có kết quả.

"Ầm" mộttiếng Minh Đàm đem người đè xuống đất, tay bóp chặt cổ Ngụy thiên Cơ không buông, trên mặt âm lãnh nở nụ cười: "Chút bản lãnh này, còn dám nói khoác không biết ngượng."

Sắc mặt Ngụy thiên Cơ tái xanh.

Vô duyên vô cớ bị ép động thủ, đã vậy còn đánh không lại, thật sự là mất mặt đến cực điểm.

"Ta cùng với các hạ không thù không oán, có phải đã hiểu lầm chuyện gì hay không." Nếu đã không phải là đối thủ, thì hiện tại chỉ còn cách tạo quan hệ.

Minh Đàm sắc mặt âm trầm, giữa hai lông mày uy nghiêm lộ ra lãnh ý cực kỳ đáng sợ: "Nghe cho kỹ, Thẩm Tiên Quân sớm muộn gì cũng sẽ đứng lên trên đỉnh tu chân giới, không phải là người mà hạng áo vá túi cơm như ngươi tùy tiện đàm luận."

Ngụy thiên Cơ giận dữ.


Lại là vì Thẩm Lưu Hưởng?

Thật mẹ nó xúi quẩy, gặp phải một tên điên cuồng.

Thế nhưng bản thân lại không phải là đối thủ của hắn, bất đắc dĩ cười cười làm lành, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ta thấy các hạ thân thủ bất phàm, sao lại ngưỡng mộ Thẩm Lưu Hưởng đến vậy... A."

"Làm càn, gọi hắn Thẩm Tiên Quân!"

Minh Đàm phẫn nộ hét lêm, trên tay lại dùng thêm chút lực, bóp mạnh đến mức cái cổ của Ngụy thiên nổi đầy gân xanh, đến nói chuyện cũng khó khăn.

"Dám gọi thẳng tục danh của tiên quân? Nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!"

Minh Đàm tức đến toàn thân phát run.

Cái tên ngu ngốc này căn bản không rõ, Thẩm Tiên Quân là người như thế nào!

Mười năm trước, hắn từng may mắn tận mắt chứng kiến, Thẩm Lưu Hưởng làm sao từ trong địa ngục cứu một đứa bé ra khỏi tay yêu thú.

Một người, tắm máu vạn yêu cảnh!

Lúc đó tu vi hắn còn yếu, chỉ có thể đứng từ xa quan sát. Cho dù như vậy, cũng đã coi như tự mình thể nghiệm cái cảm giác áp bức không gì sánh kịp kia, hắn chứng kiến mà cảm thấy cả da đầu tê rần, toàn thân không ngừng run rẩy.

Thời khắc đó, hắn liền nhận định .

Thẩm Lưu Hưởng là thần, là người trong tương lai có thể quyết định vận mệnh của toàn bộ tu chân giới!

Hiện tại lại có người dám vấy bẩn tiên quân, chuyện này nhất định không thể nhịn, hôm nay hắn nhất định phải lấy cái mạng chó của tên này!

Ngay lúc Minh Đàm giơ tay muốn bóp nát cổ Ngụy thiên Cơ, bên cạnh có tiếng kinh hô: "Thẩm Tiên Quân."

Minh Đàm biến sắc, quay đầu nhìn lại.

"Ta chỉ tình cờ đi ngang qua " Thẩm Lưu Hưởng đứng ở khúc ngoặc trên mặt đầy ý cười: "Không có quấy rầy các ngươi chứ? các ngươi tiếp tục đi."

Minh Đàm như bị đánh một đòn nghiêm trọng, cả người cứng ngắc tại chỗ.

Thực sự là Thẩm Tiên Quân ——

Hắn lại có thể ở gần tiên quân đến vậy, bộ dạng tiên quân vẫn dễ nhìn như xưa, tiên quân lại còn mỉm cười nhìn hắn nữa... A a a a a!

Tuy rằng có thể tiên quân không có cười với hắn, thế nhưng chỉ cần ngẫm hắn liền vui đến muốn bay lên!

Minh Đàm buông lỏng tay, ngơ ngác nhìn bóng lưng Thẩm Lưu Hưởng rời đi. Trong lúc vô thức hai má đã đỏ chót.

Thật muốn tiến lại chào hỏi một tiêng, thế nhưng làm như vậy có phải là có chút đường đột không?

Hắn nên mở miệng như thế nào đây?

Tại hạ Minh Đàm? Tại hạ Đại Thiên Tông chủ? Tại hạ...

Minh Đàm vò đầu bứt tai, lo lắng đi tới đi lui, phảng phất như đang lựa chọn chuyện cực kỳ hệ trọng.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt mơ màng.

Không biết cái người toàn thân đều là dáng vẻ lãnh không vô tình như tu la địa ngục mới nãy, đột nhiên lại mặt đỏ dáng vẻ đều là nôn nóng, bồi hồi bất định.

Rốt cục tại thời hắc cuối cùng, Minh Đàm cũng quyết định xong. Ngay lập tức liền biến mất trước mặt mọi người.

Thẩm Lưu Hưởng muốn đi vô vọng cốc hái tâm sen, hắn thèm canh hạt sen từ lâu rồi, thế nhưng không thể đi mua được bèn tự mình động thủ.

Không nghĩ tới vừa đi được nửa đường, phía trước đột nhiên nhảy ra một người ngăn cản hắn.

Nam tử thân hình cao lớn, dáng dấp mặc dù không đến nỗi vạn người chỉ có một, thế nhưng cũng có thể coi là anh tuấn. Thế nhưng hình như trên da có chút vấn đề, trên mặt hắn đỏ như cà chua chính, tựa hồ như một khắc sau máu sẽ chảy ra vậy.

Thẩm Lưu Hưởng trên mặt lộ vẻ cảnh giác.

Minh Đàm nhận ra địch ý, trong nháy mắt hoảng hốt luống cuống, giang nan nói, "Tiên quân, người...người đừng hiểu lầm, ta... ta là thần của ngươi!"

"Nga?" Thẩm Lưu Hưởng có chút bối rối.




Bình Luận (0)
Comment