"Tông chủ!"
Tố Bạch Triệt tức đến nói năng lộn xộn. "Vì sao phải để tiên quân thay ta mạo hiểm, để ta bị bắt không phải tốt hơn sao?”
Sáng nay hắn phí hết tâm tư để chế tạo lại trùng hợp rơi vào tay Nam Diệu Quyền. Không phải là vì con đường đi tới ma giáo có thể đứng trên vạn người một cách dễ dàng sao.
Kết quả kế hoạch mình tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành còn chưa bắt đầu liền chết yểu!
Lăng Dạ buông hắn ra: "Ta biết ngươi lo lắng cho sư đệ, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, Nam Diệu Quyền sẽ không làm hắn bị thương."
Ai lo lắng? Có điều chính là phá hỏng chuyện tốt của hắn thôi!
Tố Bạch Triệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức trở mặt mặt.
Đồng Khê liên tục nhắc nhở hắn, lúc này mới giúp hắn bình tĩnh lại. Ngừng một chút, giọng điệu cũng dịu lại "Tông chủ, cho ta tới ma giáo cứu tiên quân đi."
Lăng Dạ: "Chỉ cần mình ta là được."
Hắn đã đặt thuật truy phong lên người Thẩm Lưu Hưởng. Lúc này có thể cảm nhận được phương hướng của sư đệ. Hiện tại sư đệ chính là đang đi tới ma giáo.
Tố Bạch Triệt tức đến nổ phổi.
Không cho hắn đi, chẳng lẽ muốn cả đời hắn đề sống trên Thanh Lăng Tông? !
Hắn nóng lòng đến mức không thèm lựa lời mà nói, giọng điệu mang theo mấy phần giễu cợt: "Không thể tưởng tượng được trong lòng tông chủ Thẩm Tiên Quân còn không bằng nữa phần của ta. Tố mỗ quả thật thụ sủng nhược kinh*."
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sợ.)
Lăng Dạ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tố Bạch Triệt, nửa ngày mới nhàn nhạt cất tiếng: "Ta không cho ngươi đi là vì nến ngươi rơi vào trong tay của Nam Diệu Quyền tám chín phần mười sẽ chết nhưng sư đệ thì không giống. Cho dù Nam Diệu Quyền có không hài lòng với hắn đến mấy cũng sẽ không đả thương hắn dù chỉ một chút."
Đáy lòng Tố Bạch Triệt cười lạnh.
Hù ai cơ chứ, Đồng Khê đã nói rõ với hắn, Ma tôn tưởng hắn là thân đệ đệ của mình, muốn bù những áy náy lúc xưa, thì sao có thể tổn thương hắn.
Huống hồ, dựa vào điều gì mà chắt chắn ma tôn sẽ không khiến Thẩm Lưu Hưởng bị thương ngược lại lại bảo chính ta gặp nguy hiểm? chẳng lẽ dựa vào cái khuông mặt này ở trong lòng Nam Diệu Quyền ta lại không thể thắng Thẩm Lưu Hưởng sao? quả thực quá nực cười!
Lăng Dạ không nhiều lời thêm nữa chỉ dặn dò: "Ngươi lưu lại trong tông."
Dứt lời hắn bước một bước vào hư không. Thời điểm muốn rời đi chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt hướng về phía một góc gần đó.
Chẳng biết từ lúc nào, thiếu niên đang đứng ở chỗ đó đã không thấy tung tích, chỉ còn một ít hạt dưa rơi trên mặt đất.
Lông mi Thẩm Lưu Hưởng = khẽ run, thời khắc ý thức khôi phục hắn mơ hồ nghe thấy một trận trò chuyện, trong đó còn có giọng của Nam Diệu Quyền.
Liễu Thâm Vân liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường: "Thuộc hạ cả gan hỏi, người này là ai?"
Lúc đó hắn nhìn từ xa phát hiện ma tôn vì tên tu sĩ này mà đẩy Tố Bạch Triệt ra, trong lòng hắn liền một trận dậy sóng.
Thời điểm Nam Diệu Quyền phát hiện trên thế gian có người dáng dấp lại giống y hệt đệ đệ ngài, ngài đã mừng đến cỡ nào hắn đều đặt ở trong mắt. đột nhiên lúc này lại bắt về một người không liên quan, lại càng để ma tôn bỏ qua bị đệ đệ đặt trong tâm kia.
Nam Diệu Quyền thả xuống trà cốc, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn vang lên tiếng vang trầm thấp.
Giây lát nói: "Hắn là chi tử* của nghĩa phụ ta**."
*Con ruột
**cha nuôi
Liễu Thâm Vân nhất thời kinh ngạc, hắn chưa từng nghe Ma tôn có nghĩa phụ. Tầm mắt hắn rơi lên trên giường, trong lúc lơ đãng lại trông thấy ngón tay thon dài trắng nõn đang đặt trên giường khẽ giât giật.
Cùng lúc đó, Nam Diệu Quyền hừ lạnh: "Tỉnh rồi thì mở mắt ra. An phận chút. Còn không phát hiện ra ngươi chắt cũng chỉ có đám kim đan tu kỳ."
Thẩm Lưu Hưởng đương nhiên biết.
Đáy lòng chửi rủa muốn đem nước bọt dìm chết Nam Diệu Quyền.
Thuật pháp độc môn của ma tôn, phược linh.
Trên cổ tay hắn quấn đầy dây thừng nhỏ màu đen chính là sợi dây biến ra từ linh lực của Nam Diệu Quyền. Phàm là tu vi không bằng người thi thuật thì có thể đem linh lực trong cơ thể người đó khống chế, bị tùy ý đè ép tu vi.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, đầu tóc dài tùy tiện tán loạn phía sau lưng khẽ nhíu mày.
Hiện tại hắn còn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thân lại nghe thấy Nam Diệu Quyền nhàn nhạt nói.
"Cỡi quần áo."
"Hả? !"
Thẩm Lưu Hưởng trợn to hai mắt, ôm lấy hai tay, cảnh giác nhìn về phía Nam Diệu Quyền.
Có ý gì, một lời không hợp liền bắt người khác thoát y? Trong kí ức của hắn, thói quen này không phải của Nam Diệu Quyền, mà là của đám hồ ly.
Thấy người trên giường vẫn không chịu nhúc nhích, giọng điệu Nam Diệu Quyền lại tăng cao. "Bảo ngươi cởi."
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, vẫn không chịu động.
Tách trà trong tay Nam Diệu Quyền "Răng rắc" một tiếng vỡ nát, khuôn mặt lộ ra sắc mặt giận dữ. "Còn không chịu cởi, ta tự mình đến, tiện tay lột thêm một lớp da của ngươi luôn."
Quả nhiên hắn xem tên tu sĩ này không vừa mắt. Không tuân lệnh hắn cũng không xứng được sống.
Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Đáy lòng thổ tào một tiếng. (chửi thề)
Muốn xem Ngọc Hoàngthì cứ nói thẳng, cứ thích vòng một vòng lớn bắt hắn cởi quần áo làm chi.
Thẩm Lưu Hưởng kéo vạt áo xuống, lấy viên Ngọc Hoàng vẫn còn đang tỏa ra khí tức ấm áp kia ra. Mới vừa cầm lên tay, sơi dây vô hình trói trên cổ cứ thế tan vỡ bị cách không đoạt đi .
Nam Diệu Quyền nhìn chăm chú giây lát, thần sắc trên mặt biến ảo chập chờn, đầu ngón tay nắm viên Ngọc Hoàng đến trắng bệch.
Đây thật sự là tín vật của nghĩa phụ.
Ánh mắt của hắn rơi lên trên mặt Thẩm Lưu Hưởng, nhìn chằm chằm thật lâu tựa như muốn từ trên gương mặt này tìm ra một chút tương tự của người nào đó. Thế nhưng hiển nhiên hai cha con này lớn lên lại chẳng hề giống nhau.
Đế Tinh Vũ đối với hắn ơn trọng như núi, là người mà hắn kính trọng nhất. Lăng Dạ quả thật đoán không sai, hắn sẽ không làm thương tổn đến huyết thống của Đế Cung.
Thế nhưng...
Nam Diệu Quyền đi tới trước mặt Thẩm Lưu Hưởng trả Ngọc Hoàng lại cho hắn, chợt một mặt ngại ghét mà quăng quá mặt, "Hai huynh muội Tĩnh Thần cung Tinh Liên đều là nhân trung long phụng*, không thẹn khi làm con nói dõi của nghĩa phụ, như thế nào mà đến lượt ngươi thì huyết mạch của nghĩa phụ lại bê bết đến vậy."
(nhân trong long phụng: rồng phượng trong loài người.)
Thẩm Lưu Hưởng: "? ? ?"
Nếu không phải là đánh không lại, nhất định hắn phải bắt Nam Diệu Quyền nếm thử một chút thiết quyền của xã hội.
"Nếu đã như vậy có phải ta đã có thể đi rồi không."
Nam Diệu Quyền lại đè vai hắn lại, ‘bộp bộp’ hai tiếng vỗ xuống. "Mặc dù ta không thích ngươi nhưng nể mặt nghĩa phụ ta phải mang ngươi trở về ma giáo chỉ dạy cho thật tốt, miễn cho huyết mạch của nghĩa phụ tại tu chân giới cứ như thế mà trượt dài."
Hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Hưởng, nhíu mày. "Mặc dù đã xuất hiện chút sai lệch nhưng không sao, có thể giúp ngươi sửa lại cho đúng."
Thẩm Lưu Hưởng bị nhìn chăm chú đến nổi da gà.
Lưng bị một bàn tay vỗ xuống. "Sống lưng thẳng lên, cứ một bộ dáng uể oải như vậy còn ra thể thống gì."
"Còn có cái này"
Nam Diệu Quyền vén một lọn tóc đen xõa bên vai Thẩm Lưu Hưởng lên, hai ngón tay khẽ ma sát. "Không có phát đoạn* sao? Để xõa thành như vậy còn ra thể thống gì, vén lên.”
(Phát đoạn: là dây buộc bằng vải lụa á.)
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút.
Đơn giản nghiêng thân mình, ‘rầm’ một tiếng ngã lại lên giường, một lần nữa lấy chăn trùm kín cả ngươi, ngay cả đầu cũng trùm lại luôn.
"Nằm làm gì?" Nam Diệu Quyền trầm mặt. "Đứng lên!"
Trả lời hắn, chính là một tiếng kêu rên từ trong chăn truyền ra.
"Không nghe không nghe, vương bát đọc kinh."
Nam Diệu Quyền giận dữ, giơ tay định một chưởng đánh xuống, hắc vụ trong lòng bàn tay khuếch tán, thiếu chút nữa thì không ức chế được kích động mà đem một chưởng này đánh chết cái người trốn trong chăn kia.