Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Sa

Một đoàn người từ động phủ tới, dừng bên cạnh trường luyện võ, vài dặm xung quanh đều lâm vào tĩnh mịch.

Nhìn vào ánh mắt , nào có bộ dáng thường thường của thiếu niên, chỉ có tư dung tuyệt lệ, nhất cử nhất động đều câu nhân đoạt phách

Ánh mắt Ninh Nhuận Tân khẽ run, chậm chạp không chịu lấy lại tinh thần.

Chưa bao giờ nghĩ tới, thiếu niên hắn gặp ở Đông Hoang , sau khuôn mặt qbình đạm không có gì lạ, lại cất giấu dung mạo kinh thế, đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.

Hắn bế quan nhiều năm, đối với thế giới ngoài kia biết rất ít, một chốc một lát chưa biết rõ thân phận Thẩm Lưu Hưởng, chỉ vì khuôn mặt tinh xảo kia mà khiếp sợ.

Triệu Lâm không giống hắn, thời khắc nhìn thấy ngũ quan của thanh niên tuấn mỹ kia, trong lòng ầm ầm nổi lên sóng lớn.

Hắn biết gương mặt này.


Thanh Lăng tiên quân, Thẩm Lưu Hưởng.

Suốt mười năm ròng, hắn vô số lần rút kiếm đem người đuổi ra khỏi Kiếm Tông, từng chiêu ra tay tàn nhẫn, cũng không chút lưu tình, thậm chí đem người này đả thương vô số lần.

Hóa ra là đuổi Thẩm Hương ca ca sao?!

Mặt Triệu Lâm bỗng chốc trắng bệch.

Lâm vào khiếp sợ không ngừng còn có đệ tử các tông, nhất thời như chảo dầu sôi trào lên, bọn họ đa số chưa thấy qua Thẩm Lưu Hưởng.

“Người này là ai?! Tu vi Hóa Thần cảnh, vì sao trước kia chưa bao giờ nghe nói quá.”

“Nếu là dung mạo kinh người thế này, ta có thể hiểu tại sao Ninh Nhuận Tân nhớ thương nhiều năm.”

“Này này đây là Thẩm Lục Lục?! Vì sao phải giả dạng thành bộ dạng bình thường như vậy, quả thực phí phạm của trời!”

“A a a a a, không xong, muốn bái nhập Thanh Lăng Tông.”

Diệp Thạch ngơ ngác đứng ở tại chỗ, mắt choáng váng.

Vốn lo lắng cho Thẩm Lục Lục đã nhấc tới cổ họng, nhìn thấy thế này, tâm càng tăng lên vài phần.

Hắn bi thương nghĩ: đến lúc chuẩn bị hậu sự cho chính mình rồi.

Hãy còn nhớ rõ buổi sáng kể chuyện xưa của Thẩm vô lại, Thẩm Lục Lục ở bên kia cắn hạt dưa mà nghe chăm chú, sợ là mặt ngoài bình tĩnh, đáy lòng đã sớm tính toán chơi chết hắn như nào đi.

Diệp Thạch chân cẳng nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, một đám sư đệ phía sau vội tới đỡ lấy hắn.

Bọn họ tươi cười xán lạn, nhìn qua thập phần lạc quan.


“Ai nha, nhìn thuận mắt hơn nhiều, dung mạo cùng tu vi thế này, cho dù là Ninh sư thúc hay là Triệu sư huynh, Kiếm Tông chúng ta đều không lỗ a.”

“Có lý, vẫn là sư thúc cùng sư huynh nhìn xa trông rộng , biết Thẩm Lục Lục không phải vật trong ao.”

“Nói nhỏ một câu, nếu Ninh sư thúc cùng Triệu sư huynh có thể, kỳ thật ta cũng có thể.”

Diệp Thạch nghe được liền phát ngốc tại trận, dừng một lát, rốt cuộc hắn cũng hiểu sư đệ sư muội đó vì sao biến thành ngốc bánh ngọt.

“Ngu ngốc!!!”

Diệp Thạch cách không mà chỉ, giận dữ nói: “Trợn to mắt nhìn xem, hắn là Thanh Lăng Tông tiên quân, Thẩm Lưu Hưởng, người theo đuổi Kiếm Tôn của chúng ta mười năm!”

Diệp Thạch tức giận đến cất cao giọng, thanh âm hùng hồn nhất thời vang vọng khắp quảng trường, rơi vào trong tai mỗi người .

“Theo đuổi •••••• Kiếm Tôn •••••• mười năm ••••••”

Lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người đều bùng nổ.

Thế nhân ai chẳng biết Thanh Lăng Thẩm tiên quân, mặt dày mày dạn dây dưa cùng Bắc Luân Kiếm Tôn mười năm, nếu Thẩm Lục Lục chính là hắn, mà gần đây cũng mưa mưa gió gió cùng hai vị khác, chẳng phải là ••••••

Mọi người: “Ồn ào"

Thời khắc Diệp Băng Nhiên bị ngàn vạn người chú ý đến.

Khuôn mặt hắn lạnh lẽo mà tuấn tú, đối mặt với tầm mắt từ bốn phương tám hướng tới, thoạt nhìn không khác ngày thường là bao, nhưng nhìn kỹ liền có thể phát hiện, môi hắn nhấp thành một đường thẳng, biểu tình cứng đờ xưa nay chưa từng có .

Đặc biệt là nhận thấy được, Ninh Nhuận Tân cùng Triệu Lâm không hẹn mà cùng hướng mắt tới, sắc mặt càng nghiêm trọng vài phần.

Diệp Băng Nhiên lạnh cả sống lưng.


Tập thể đệ tử Kiếm Tông nổ thành pháo hoa, cơ hồ muốn xoay 360 độ xoắn ốc mà thăng thiên.

Cực kỳ bi ai mà kêu rên, tiếng kêu che trời lấp đất, nối liền không dứt.

“A a a a a! Ai tới nói cho ta đây không phải thật sự! Không phải thật sự!”

“Là hắn? Vì sao lại là hắn? Cho dù là chó mèo đều tốt hơn so với hắn a.”

“****, thật là ****, tam đại trụ cột tương lai của Kếm Tông ta thế nhưng không một ai may mắn thoát khỏi vận mệnh thua trên tay một người, muốn điên muốn điên rồi a.”

“Ta biết rồi! Nhất định là bởi vì không chiếm được Kiếm Tôn, mới đi thông đồng Ninh sư thúc cùng Triệu sư huynh, khiến bọn hắn trở mặt thành thù, thật là bụng dạ khó lường, đáng giận đến cực điểm!”

“Không đúng, theo trình tự thời gian, Kiếm Tôn mới là người cuối cùng mà.”

“Vậy càng khủng bố, chứng minh Thẩm Lưu Hưởng sớm có âm mưu, muốn ba người vì hắn thần hồn điên đảo, dẫn đến nội đấu, đến lúc đó không cần tốn nhiều sức, liền có thể đem Kiếm Tông tan rã từ nội bộ.”

“Chẳng lẽ là kế hoạch của Thanh Lăng, muốn thâu tóm Kiếm Tông?!”

“Càng nghĩ

suton.png




Bình Luận (0)
Comment