Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 48



Một đám Yêu tu, đợi Quyển Vân Các phái người ra nhận cà rốt, Thẩm Lưu Hưởng vẫy vẫy tay khép cửa sổ lại, mới từ từ tản đi.

Từ Tinh Thần trở về, thấy tầng dưới cùng cà rốt xếp đầy đất, biết được ngọn nguồn, đem mặt nạ ném về phía Thẩm Lưu Hưởng.

"Mau đeo lên!"

Thẩm Lưu Hưởng nhấc ngón trỏ, câu lấy dây buộc mặt nạ, xoay vòng giữa không trung, cầm trong tay đánh giá.

Mặt nạ đầu heo.

Xấu đến làm người da đầu tê dại.

Từ Tinh Thần ngồi ở ghế trên, nhận chén trà Kim Tiểu Cưu đưa cho, nhấp một ngụm, bớt giận mới nói: "Ta tìm không ít sạp mới tìm thấy cái mặt nạ trăm dặm mới có một này. Huynh trưởng thích chứ?"

Từ Tinh Thần cũng không thành thành thật thật gọi huynh trưởng, nếu không phải ngại Đế Vân Vũ, thì chính là lúc chờ Thẩm Lưu Hưởng ăn mệt như vậy.

Thẩm Lưu Hưởng nhướn đuôi lông mày, không nói hai lời đeo mặt nạ lên, sau đó tới gần Từ Tinh Thần, một tay đè lại ghế, hơi hơi cúi người, đem mặt tiến đến trước mắt hắn.

Từ Tinh Thần nhìn mặt heo không ngừng phóng đại, không nhịn được duỗi tay ấn mặt nạ xuống, sắc mặt xanh mét xoay đầu.

"Tránh ra tránh ra, xấu chết đi!"

Thẩm Lưu Hưởng thấy thế cười cười, ngồi dậy: "Mặt nạ ngươi mua rất hợp tâm ý ta."

Từ Tinh Thần sửng sốt, biểu tình không thể tưởng tượng, mặt nạ xấu như thế cũng thích?

Sau đó hắn thấy Thẩm Lưu Hưởng tháo mặt nạ xuống, tóc dài hỗn độn, rũ mắt nhìn hắn, khóe môi gợi lên độ cong hài hước.

"Dù sao người mỗi ngày phải nhìn mặt nạ này lại không phải ta."

Từ Tinh Thần: "......" Có chút đạo lý.

Người mỗi ngày phải nói chuyện với mặt heo, ăn cơm với mặt heo, hình như là hắn?!

Tích lũy tháng ngày, buổi tối sẽ gặp ác mộng!

Hắn duỗi tay muốn đoạt lại mặt nạ, bị Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng tránh thoát, thuận tay vỗ vỗ bờ vai hắn, "Thứ nhị đệ tìm hơn phân nửa con phố mới chọn được, ta sẽ vô cùng quý trọng."

Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng vẫy vẫy ống tay áo trở về phòng, bóng dáng đều lộ ra tiêu sái vui sướng.

Chén trà trong tay Từ Tinh Thần phanh một cái, nát thành bột phấn.

Hai người định ngày mai đi tìm quyển trục. Sáng sớm, Từ Tinh Thần đang trong lúc ngủ mơ, nhận thấy có người đẩy đẩy hắn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mặt heo thò ra hai cái răng nanh to tướng.

"A......!"

Trên dưới Quyển Vân Các đều chấn động, Kim Tiểu Cưu bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Vừa mới đẩy cửa ra, nghênh diện "bang" một cái, một cái gối đầu bay đến giữa đầu hắn.


Trương Miểu Miểu nhẹ nhàng bâng quơ tránh thoát gối đầu, mặt vô biểu tình ra cửa.

"Không có gì nguy hiểm."

Kim Tiểu Cưu vựng vựng hồ hồ nhìn vào phòng nghỉ, thì ra là hai vị Thiếu Quân ở trong phòng đấu đến túi bụi, Từ Tinh Thần phóng các loại pháp thuật không muốn sống, nhưng lạ là một cái cũng không đập trúng Thẩm Lưu Hưởng, tức giận đến đỉnh đầu sắp bốc khói.

Quyển Vân Các không ai dám tham dự. Một buổi sáng, Từ Tinh Thần thiếu chút nữa phá tan cả lâu, đợi đến lúc tinh bì lực tẫn ngồi xuống, Thẩm Lưu Hưởng giơ tay đưa cho hắn một ly trà, chậm rì rì nói: "Tức giận hại gan."

Từ Tinh Thần tức đến chết lặng, tự sa ngã nhận nước trà uống một hớp.

Thẩm Lưu Hưởng nói: "Tính tình này của ngươi, người khác vừa khiêu khích, ngươi đã mắc mưu, về sau phải thiệt thòi lớn."

Từ Tinh Thần cười lạnh một tiếng, không cho là đúng, mi tâm toàn là ngạo nghễ, "Ta chính là Thiếu Quân Đế Cung. Ngoài ngươi ra, ai dám khiêu khích ta?"

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, tát một cái chụp vào ót hắn, "Trong óc ngươi chỉ có đầu sùi cảo Thiếu Quân này sao?"

Từ Tinh Thần ngẩn ra, phóng thấp giọng, "Còn có Đế Quân."

Thẩm Lưu Hưởng: "Đế Quân? Ngươi cảm thấy mình xứng sao?"

Từ Tinh Thần tức khắc thay đổi biểu tình.

Trước khi Thẩm Lưu Hưởng xuất hiện, vị trí Đế Quân danh chính ngôn thuận là của hắn. Nhưng sau này, thấy bộ dáng Đế phụ thập phần yêu thích Thẩm Lưu Hưởng, trong lòng lạnh nửa phần.

Còn việc mình có xứng với vị trí Đế Quân hay không, hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Hiện giờ Thẩm Lưu Hưởng nói lời này, tựa như cảnh tỉnh.

Môi Từ Tinh Thần khẽ run run, nhất thời nói không ra lời.

So với Đế phụ, hắn tự nhiên không xứng.

Hai người đều ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, Thẩm Lưu Hưởng đến gần Từ Tinh Thần, một tay đặt trên vai hắn, vỗ vỗ như an ủi.

"Còn chưa muộn. Ngươi còn cơ hội trở thành Đế Quân đủ tư cách."

Từ Tinh Thần ngốc lăng: "Cái gì gọi là Đế quân đủ tư cách?"

Thẩm Lưu Hưởng nói: "Đương nhiên là giống như Đế phụ vậy."

Y nói xong nâng tay lên, chỉ ra ngoài cửa sổ.

"Tối hôm qua chúng ta thương lượng rồi, hôm nay ở trong thành tìm quyển trục. Nhưng bên ngoài mặt trời chói lọi, chúng ta đến chỗ nào, phải dùng một sợi tóc của Đế phụ thi pháp cảm ứng xem quyển trục có ở đó hay không. Quá trình vô cùng vất vả, vô cùng buồn tẻ vô vị. Ngươi thật sự muốn làm loại công việc này sao?"

Từ Tinh Thần chần chờ, thản nhiên lắc đầu.

Việc này thực sự vất vả.

Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ: "Cho nên ta tính toán rồi, ngươi ở Quyển Vân Các nghỉ ngơi, một mình ta đi làm."

Mặt Từ Tinh Thần lộ vẻ kinh ngạc, thấy thanh niên vẻ mặt khát khao nói: "Nếu đổi lại là Đế phụ, ta nghĩ người cũng sẽ lựa chọn giống ta, một mình gánh lấy trọng trách. Ta phải học hỏi Đế phụ."

Từ Tinh Thần chậm rãi mở to mắt, trong lòng nổi lên sóng gió động trời.

Một lát sau, sắc mặt hắn ngưng trọng đứng lên, "Không. Để ta đi! Một mình ta đi! Ta mới là người cần học tập Đế phụ!"

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: "Nhưng bên ngoài thời tiết nóng nực, ngươi từ nhỏ sống trong nhung lụa, làm sao chịu được khổ cực này? Vẫn là ở Quyển Vân Các đợi. Ta đi là được."

"Đủ rồi, tâm ý ta đã quyết." Từ Tinh Thần vung tay áo, trầm ngâm nói, "Ngươi nói đúng. Nếu đổi lại là Đế phụ, chắc chắn lựa chọn một mình hoàn thành việc này. Nếu ta muốn vị trí Đế Quân, lúc này coi Đế phụ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ngươi đừng cản ta!"

Thẩm Lưu Hưởng muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, lần này ta nhường cho ngươi. Ngươi đi là được."

Từ Tinh Thần rũ mắt nhìn nhìn y, một lát trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp, nói, "Cảm ơn."

Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nhìn theo Từ Tinh Thần ra khỏi Quyển Vân Các xong, hoả tốc hỏi Kim Tiểu Cưu đồ ăn hôm qua mua ở chỗ nào, biết được địa điểm xong, liền đeo mặt nạ lên, gấp không chờ nổi ra khỏi cửa.

Mặt trời trên cao như một quả cầu lửa, bao phủ trên không Kỳ Lân Thành, trong không khí tràn ngập hơi thở nóng rực.

Thẩm Lưu Hưởng tìm được tửu lầu, nhưng chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ, cái trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Y mua một cây quạt xếp trên đường, vừa quạt vừa bước vào Thiên Hương Lâu, tiểu nhị trong quán đuổi tới rất nhanh, Thẩm Lưu Hưởng liên tiếp gọi món ngon, được mời lên lầu hai.

Không bao lâu, tiểu nhị bê tới một mâm trái cây.

Thẩm Lưu Hưởng dựa vào ghế, trong tay cầm miếng dưa hấu ướp lạnh, nghiêng đầu nhìn nắng hè chói chang ngoài cửa sổ.

Tưởng tượng đến bộ dáng Từ Tinh Thần lúc này mồ hôi đầy đầu, bàn tay cầm một sợi tóc đen, khắp nơi cảm ứng quyển trục, trong lòng y liền có chút hụt hẫng.

Ai......

Đệ đệ ngu xuẩn nha, nhanh nhanh phản ứng lại đi!

Thẩm Lưu Hưởng thở dài trong lòng, bên ngoài lại nuốt một miếng dưa hấu lạnh ngọt ngào, mặt mày cong cười rộ lên.

Giữa trưa, tửu lầu không còn chỗ ngồi, không bao lâu, trên đài ở tầng dưới xuất hiện một tiên sinh kể chuyện, những người khác nhìn quen hỏi: "Hôm nay kể chuyện Liêu Trai gì vậy?"

Tiên sinh kể chuyện nói: "Hôm nay kể chuyện xưa của Lão Yêu Vương cùng An Yêu Hậu."

Mọi người vừa nghe, vỗ tay bạch bạch, hứng thú bừng bừng.

"Nói An Yêu Jậu có nhan sắc khuynh thành, làm Lão Yêu Vương vừa gặp đã thương, muốn cưới làm yêu hậu. Nhưng Trương Yêu Hậu tìm mọi cách ngăn cản, đành phải đem người đặt ở một tiểu biệt viện trong Kỳ Lân Thành. Sau đó, liền có thành chủ Kỳ Lân Thành chúng ta, cũng chính là Thất Yêu Vương."

Mọi người trong lâu vừa nghe đến Thất Yêu Vương, liền không tự chủ được khen ngợi.


"Ngày đó Yêu Vương khác chiếm Kỳ Lân Thành trước, Lão Yêu Vương không địch lại, ít nhiều được thành chủ ngăn lại. Nếu không chúng ta nào có ngày tháng tiêu dao như vậy."

"Cũng đúng, thành chủ hiền đức, Yêu Vương khác luôn khinh thường tiểu Yêu vào thành, chỉ có thành chủ thiệt tình đối đãi."

Tiên sinh kể chuyện khụ một tiếng, lại tiếp tục nói: "Sau khi có thành chủ, Lão Yêu Vương lo lắng Trương Yêu Hậu hại hắn. Một bên để hai mẹ con An Yêu Hậu ngày ngày tránh né Trương Yêu Hậu đuổi giết. Một bên nhịn xuống nhớ mong, không đi thăm bọn họ. Cứ như vậy qua mấy năm tường an không có việc gì. Nhưng trời không chiều lòng người, thành chủ bị tiểu nhân làm hại, mất tích!"

Mọi người dưới đài lập tức nói: "Nhất định là Trương Yêu Hậu làm. Nữ nhân ác độc! Ông trời có mắt, bốn nhi tử ruột của nàng đều chết oan chết uổng, chỉ còn lại một nữ nhi, nếu không có thành chủ nhân từ, sớm đem nàng bầm thây vạn đoạn, làm sao còn ở trong phủ sinh dưỡng."

Tiên sinh kể chuyện gật gật đầu, lại nói: "May mà thành chủ cát nhân tự có thiên tướng, bên ngoài lưu ly xóc nảy mười mấy năm, cuối cùng cũng trở về nhà, hơn nữa còn cứu vớt Kỳ Lân Thành chúng ta. Hiện giờ Lão Yêu Vương cùng An Yêu Hậu ở trong phủ, nói vậy thập phần vui mừng."

Thẩm Lưu Hưởng thong thả ung dung kẹp lên một đũa đồ ăn, thầm nghĩ, nếu như theo lời những người này nói, Thất Yêu Vương này thật sự là người lấy đức báo oán.

Nhưng bốn nhi tử của Trương Yêu Hậu chết oan chết uổng, nhìn như thế nào đều không giống trùng hợp. Những người này lại một bộ tin tưởng đến cực điểm, thật sự có chút quái dị.

Hoài nghi lại hoài nghi, tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm ngoài cửa sổ, nhìn đường phố yên bình, Yêu tu lui tới rộn ràng nhốn nháo, thầm nghĩ, dưới sự thống lĩnh của Thất Yêu Vương, Kỳ Lân Thành xác thật là địa phương rất tốt.

Đang lúc y thu hồi ánh mắt, đầu phố nơi xa truyền đến tiếng kinh hô chửi rủa, cả phố sôi trào lên.

"Mau xem! Là hỗn loại!"

"Lại xuất hiện, mau đánh chết nó! Yêu tộc không cần tạp chủng nhân yêu kết hợp!"

"Hơi thở Yêu tộc không thuần khiết như thế, ghê tởm, mau giết nó!"

Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng vừa chuyển, nhìn thấy một tiểu hài tử tóc đỏ bị một đám người vây quanh, nhấc côn bổng trong tay, đập vào người nó. Yêu tu đi ngang qua, đều nhặt lên mấy tảng đá đập vào đầu nó.

Phanh......!

Thân ảnh nhỏ bị côn gỗ gõ nát đầu gối, đang che đầu chạy trốn té ngã trên đất, cánh tay gầy guộc ôm lấy chân, phát ra tiếng khóc sợ hãi.

Lúc này, lại một côn đánh vào đầu nó.

Cả người tiểu hải tử tóc đỏ chấn động, tiếng khóc yếu đi, mũi miệng đều chảy máu.

Mắt thấy nó sắp bị loạn côn đánh chết, bỗng có người quát: "Chậm đã."

Mọi người trông thấy một nam một nữ dạo bước đi tới, cuống quít hành lễ, "Hai vị đại nhân hảo."

Nữ tử đi đầu cầm roi nhìn tiểu nam hài hơi thở thoi thóp, không kiên nhẫn nhíu mày, "Sao lại xuất hiện hỗn loại? Kỳ Lân Thành chúng ta chiêu ai chọc ai, lâu lâu lại chạy ra thứ ghê tởm này?"

Nam tử bên cạnh trên mặt có vết sẹo, vung ống tay áo, giữa các ngón tay xuất hiện ba cây châm dài đen nhánh, "Nhanh giải quyết đi. Đừng để cho thành chủ thấy, hắn chán ghét nhất loại người không nhân không yêu này."

"Được." nữ tử giơ roi lên, bang một cái quất lên người tiểu hài tử.

Một đám người xung quanh vỗ tay nói: "Tiên pháp của Tả Linh đại nhân quá tốt, mau dùng sức chút nữa, quất chết hỗn loại này đi!"

Tiểu hài tử kia cuộn tròn thân thể run rẩy, thống khổ nức nở, chợt bị roi cuốn lấy thân thể, giữ chặt.

"Tới phiên ngươi, Hữu Xa."

Nam tử ánh mắt hung ác, ném ba cây châm dài đen nhánh ra, mọi người vây xem thấy thế, cao giọng hoan hô: "Giết vui, giết vui. Hỗn loại đáng chết!"

Nhưng mà, khi bọn họ cho rằng châm dài muốn xuyên phá xuyên đầu hỗn loại, một cây quạt xếp bỗng nhiên xuất hiện, châm dài đụng phải xương quạt, phát ra mấy tiếng "Tranh tranh......".

Mọi người sửng sốt, nhìn thấy một nam tử thân hình cao gầy xuất hiện, tóc đen dùng dây mảnh cột lên, trên mặt mang theo cái mặt nạ xấu xí.

"Thật to gan, là muốn cứu hỗn loại sao?!"

Thẩm Lưu Hưởng cũng không đáp lại, xách tiểu hài tử nửa chết nửa sống dưới đất lên, chớp mắt biến mất tại chỗ. Hai người Tả Linh với Hữu Xa vô cùng giận dữ, lập tức đuổi theo. Nhưng bọn hắn làm sao là đối thủ của tu sĩ Hóa Thần cảnh, để y đào tẩu dễ như trở bàn tay.

Thẩm Lưu Hưởng đem người mang về Quyển Vân Các, đặt trên giường.

Lúc này mới chú ý, nửa bên mặt tiểu hài tử từng bị lửa đốt, tràn đầy vết sẹo gồ ghề lồi lõm. Nửa khuôn mặt khác vẫn còn dấu tay đỏ tươi. Trừ cái này ra, cằm, cổ đầy vết véo nông sâu xanh đen không đồng đều.

Mày nhíu lại, nhìn dáng vẻ thống khổ đến cực điểm.

Thẩm Lưu Hưởng móc ra một viên đan dược, đút vào miệng nó, sau đó gọi Kim Tiểu Cưu tới, sai hắn đến hiệu thuốc mua chút linh thảo.

Trong lúc ở Đế Cung, y học được không ít thứ từ Đế Vân Vũ, thảo dược chữa thương là một trong số đó.

Kim Tiểu Cưu nhăn mày lại, hắn là Yêu loại, cảm thụ được khí tức hỗn độn của người trên giường, như Yêu lại không phải Yêu, hơn phân nửa là thứ nhân yêu kết hợp sinh ra.

Tuy hắn không xúc động phẫn nộ như những người bên ngoài, nhưng ẩn ẩn cũng cảm thấy không thoải mái, chủ yếu là trên người hỗn loại phát ra hơi thở quá mức quái dị.

Hắn bịt mũi, sau khi Thẩm Lưu Hưởng lặp lại một lần, mới đào ý niệm thượng vàng hạ cám lên, chạy đi mua thuốc.

Chỉ chốc lát sau, đan dược phát huy tác dụng, tiểu thân ảnh trên giường giật giật, tròng mắt đen nhánh hơi đổi. Thời điểm tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, sửng sốt một chút, cả người ngẩn ngơ.

"Tên là gì?"

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm một viên Dưỡng Nhan Đan, đưa tới bên miệng nó.

Tiểu nam hài há mồm nuốt vào, chớp chớp mắt.

"Tiểu Thất."

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ đầu tóc đỏ đậm của nó, không hỏi nhiều. Sau khi Kim Tiểu Cưu mua linh thảo về, để vào thau tắm, thêm nước ấm, bế Tiểu Thất từ trên giường để vào trong đó.

Trong lúc này, Tiểu Thất không phản kháng chút nào, lẳng lặng đánh giá Thẩm Lưu Hưởng, đến tận khi phát hiện vết thương trên người dần dần khép lại, trên mặt mới lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Nó ngốc lăng nói: "Ngươi giúp ta chữa thương sao?"

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu. Thấy mái tóc đỏ đậm của nó bù xù, liền tìm một sợi dây cột tóc, búi lại tóc cho nó

Búi xong, y nhìn một hồi, cảm thấy không đẹp lắm, vì thế lại cởi dây cột tóc, một lần nữa búi thành hai búi nhỏ đối xứng.


Ngâm trong chốc lát, Thẩm Lưu Hưởng xách Tiểu Thất từ thau tắm ra, tính toán ra cửa gọi người.

Lúc này, một lực cản mỏng manh từ cổ tay áo truyền đến.

"Ta là quái vật. Ngươi không sợ sao?" Tiểu Thất nắm lấy ống tay áo y, nâng mặt lên, nhút nhát sợ sệt hỏi.

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, trầm ngâm một lát, cúi người, hướng Tiểu Thất chỉ vào mặt mình.

"Đẹp không?"

Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu: "Đại ca ca là người đẹp nhất ta từng thấy."

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay, sờ sờ đầu nó: "Nhưng khi đại ca ca còn nhỏ, toàn thân trên dưới đều là vết trùng cắn, tiểu bằng hữu khác không dám chơi với ta, gọi ta là quái vật. Nhưng ngươi nhìn xem."

Y ngừng lại, nháy mắt trái với Tiểu Thất, "Hiện tại có phải hoàn toàn khác rồi hay không?"

Tiểu Thất ngơ ngác.

Thẩm Lưu Hưởng đi ra cửa phòng, vừa lúc Kim Tiểu Cưu mang theo quần áo hài đồng đi tới, y nhận lấy, trở về phòng, lại phát hiện bên trong không có một bóng người.

Trên đường người đến người đi, Thẩm Lưu Hưởng tìm trong chốc lát, không phát hiện thân ảnh Tiểu Thất, cũng từ bỏ.

Y ẩn ẩn phát hiện Tiểu Thất có gì đó không đúng lắm, cả người lạnh lẽo, giống như người chết.

Không biết có phải là đặc tính của hỗn loại hay không?

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay che che ánh nắng, mua chút trái cây ướp lạnh ven đường, trước một tòa nhà, tìm được thân ảnh Từ Tinh Thần.

Từ Tinh Thần xòe lòng bàn tay mướt mồ hôi ra, trên đó có một sợi tóc đen. Khi hắn thi pháp, phát hiện sợi tóc không hề phản ứng, trên mặt lộ ra thần sắc suy sụp.

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ lắc đầu, tung tung quả quýt trong tay, ném về phía hắn.

***

Ở một tòa phủ đệ trong thành, Tiểu Thất lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên trong.

Nó ngựa quen đường cũ đi đến hoa viên hậu viện, xa xa trông thấy một gian đình hóng gió.

Trong đình một nam tử tóc đỏ lười nhác dựa trên ghế, mi tâm anh tuấn lộ ra một mạt cuồng dã, giơ tay lắc lắc châu ngọc trên cổ tay, ánh mắt lạnh nhạt.

Đầu cũng chưa quay, lại đã nhận raTiểu Thất đã đến, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đã trở lại."

Tiểu Thất: "Vâng."

Nó sờ sờ hai bím tóc nhỏ, trên mặt lộ ra biểu tình thẹn thùng, chậm rì rì đi đến phía nam tử.

"Đã nói bao nhiêu lần, bọn họ chỉ biết đánh ngươi giết ngươi, sẽ không ai cứu......"

Văn Nhân Tần xoay đầu, lại trong nháy mắt, ngây ngẩn cả người.

Gương mặt tiểu hài tử trước mặt không có vết bỏng, cả khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, những vết véo trên cổ cũng biến mất không thấy.

Không giống mọi khi, ra ngoài vết thương chồng chất, trở về dậu đổ bìm leo.

Mái tóc rối bù bẩn thỉu của nó cũng thay đổi, búi thành hai quả nhỏ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn rất là đáng yêu.

Văn Nhân Tần ngẩn ra một lát.

"Là ai?"

Gương mặt Tiểu Thất ửng đỏ, đang muốn mở miệng, một con diều hâu từ nơi xa bay tới, đáp xuống đất hóa thành hình người.

"Bái kiến Thất vương, có cấp báo!"

Văn Nhân Tần vung bàn tay lên, Tiểu Thất biến mất không thấy. Hắn hơi nhắm nắt, xoa xoa mi tâm, thanh âm lười biếng nói: "Chuyện gì?"

"Cửu Yêu Vương suốt đêm chạy hướng Kỳ Lân Thành, ít ngày nữa là có thể tới!"

Đầu ngón tay Văn Nhân Tần ngừng lại, đột nhiên mở mắt ra, nhíu nhíu mày.

Kỳ Lân Thành với Bát Hoang cách nhau nửa cái Yêu giới, hai bên lại không có giao thoa, Chu Huyền Lan ngàn dặm xa xôi tới nơi này làm gì?

_________________________________

Anh tìm vợ anh chứ làm gì ????????




Bình Luận (0)
Comment