Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 45.2

Editor: Snowflake HD

Khóe miệng Thủy Bánh Chưng dương cao, giơ tay điểm huyệt ngủ của tên kia, “Cứ ở đây đợi đi.” Hắn liếc mắt nhìn quanh phòng, tìm dây thừng để cột tên kia lại, sau đó lục xoát người tên đó, lấy ra một cái lệnh bài, phân tích một chút, rồi cười nói, “Qủa nhiên là người của Vạn Hoa lâu.”

“Vạn Hoa lâu?” Ta nhíu mày suy nghĩ, “Sao ta chưa từng nghe thấy tên môn phái này.”

“Người của Vạn Hoa lâu không ít, nhưng bọn họ chỉ cung cấp tin tức cho các môn phái trên giang hồ, chứ không hề xuất hiện trong các cuộc tranh đấu của đại hội võ lâm, người của bọn họ làm việc rất nhanh nhẹn và kín đáo. Cho nên đa số mọi người không biết sự tồn tại của môn phái này.”

Ta giật mình, ngửa mặt lên trời thở dài, “Khó trách ta là người chính phái lại không biết họ, thì ra là môn phái trong bóng tối.”

Thủy Bánh Chưng nghiêng mắt nhìn, “Cặn bã, thân là vị hôn thê của giáo chủ ma giáo, ngầm ám chỉ ta là nhân vật phản diện như vậy có hợp lẽ đạo không?”

“Ồ, thiếu chút nữa là quên chuyện này!”

“… Vậy mà nàng cũng quên được!”

Nhìn thấy hắn tức giận là chuyện vui vẻ nhất của ta, chải xong mớ tóc rối loạn cuối cùng, ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, “ Về sau không cho phép… làm rối tóc ta nữa.”

Hắn chậm rãi tới gần, lại giơ tay nhào nặn… Tính trẻ con của hắn chưa từng mất đi.

Xác định được mục tiêu là Vạn Hoa lâu đã đủ rồi, ta suy nghĩ nếu kim đan kia có thể cứu mạng lâu chủ Vạn Hoa lâu, vậy thì đánh chết hắn, hắn cũng không chịu giao Vạn Thần Y ra. Cho nên dù có tập hợp người ma giáo và Phi Vũ môn tấn công vào, chỉ sợ chưa đi đến trước mặt, hắn ta đã ôm tâm tư chết chung làm thịt Vạn Thần Y trước.

Ta cầm mảnh vải quấn tay cho Thủy Bánh Chưng, suy nghĩ không biết lẻn vô Vạn Hoa lâu bằng cách nào, “Thủy Bánh Chưng, chi bằng chúng ta dương đông kích tây đi. Chàng giả dạng thành người báo tin của bọn họ, ta đi vào làm loạn, chàng nhân cơ hội đó đi tìm người.”

“Nàng đi dương đông kích tây? Lỡ như gặp nguy hiểm thì sao?”

Ta híp mắt nhìn hắn, “Ta không sao đâu, chuyện này chàng đừng xung phong đảm nhận, ta nghĩ nếu chàng đi, ta còn phải tốn công đi tìm Thủy Bánh Chưng đi lạc nữa.”

“Phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi, có phải là ta không biết đạo lý giang hồ đâu.” Quấn vải cho hắn xong, xem coi còn có chỗ hở nào không mới yên tâm, lặng lẽ lau mồ hôi, “Ta đi tập hợp môn nhân.”

“Không cần, đợi bọn người nghe ngóng tin tức của ta xong, bọn họ sẽ đến tìm ta. Với khinh công của nàng đi theo sau bọn họ cũng không khó, tìm hiểu rõ ràng xong, có thể tìm được căn cứ của bọn họ. Đợi ta tìm thấy Vạn Thần Y sẽ phóng ra tín hiệu, sau đó ngươi đi vào trợ giúp, phối hợp ăn ý, rất nhanh sẽ có thể an toàn trở ra.”

Ta giật mình, “Đúng nha, sao ta lại không nghĩ ra chứ.”

Thủy Bánh Chưng chậm rãi nói, “Đây gọi là cao thủ trong truyền thuyết ~”

Ta nhéo cánh tay hắn, “Chắc chắn là do ở chung với chàng lâu quá, cho nên biến thành ngu ngốc.”

“Vậy nàng có muốn tiếp tục ở bên cạnh ta hay không?”

Ta ôm mặt, Thủy Bánh Chưng càng ngày càng xấu xa. Ta vỗ tay hắn, “Chàng thông minh như vậy để làm gì.”

Thủy Bánh Chưng cười cười, không hề trêu ghẹo.

Đi qua đi lại một hồi, không còn buồn ngủ nữa. Ai nấy tự đi chải đầu rửa mặt, Thủy Bánh Chưng đi ra ngoài cốc, ta vẫn ở lại trong cốc, lau chùi Lưu Quang kiếm, luyện lại kiếm pháp lần nữa. Hiện tại đã luyện đến chiêu thứ hai mươi bốn, luyện thêm bốn chiêu nữa thì coi như đại công cáo thành. Thủy Bánh Chưng nói nếu ta chăm chỉ luyện tập thì đã sớm luyện xong, nhưng ta cảm thấy mấy chiêu tiếp theo khá khó, ngày nào cũng phải luyện tập, vô cùng khổ.

Vừa đánh xong hai mươi bốn chiêu, thu kiếm liễm khí, cả người thấy sảng khoái. Nhìn quanh bốn phía, trong vòng mười trượng, tất cả cây trúc đều bị kiếm khí chặt đứt. Ta nuốt nước bọt, giả bộ như không biết gì cả, yên lặng cầm kiếm đi ra ngoài. Càng đi càng cảm thấy trong bụng có một luồng khí nóng, chạy thẳng lên đầu. Lắc lắc đầu, lại thấy nhẹ nhõm.

“Cặn bã.”

Ta ngẩng đầu nhìn, vậy mà hắn còn chưa đi, ta nghi ngờ nhìn, “Thủy Bánh Chưng, không phải là chàng đi phóng mồi, nhưng lại bị lạc đường rồi phải đi theo đường cũ mà quay về chứ.”

Khóe miệng Thủy Bánh Chưng kéo lên cao, “Vì sao ta cảm thấy ta ngày càng lương thiện, còn cặn bã nàng càng ngày càng độc ác nhỉ, vai diễn này không đúng lắm?”

Ta cười rộ lên, hắn nói, “Mấy khu vực xung quanh y cốc vẫn có người, chỉ cần treo một đồng tiền lên cao, đến trưa bọn họ sẽ đến xem thử, nếu như được người ta lấy đi rồi, thì cứ vào trong chờ, giờ mùi sẽ có người đến đón.”

“À ~” Ta gật đầu, “Ta đây nấu cơm đây.”

Ăn no xong bắt đầu lau dọn, cẩn thận suy nghĩ, từ khi ta xuống núi nhận nhiệm vụ, thì luôn bị vây bởi những thứ kỳ quái. Cũng bắt đầu từ khi đó, ta đã không còn ăn uống theo giờ của Hoa Sơn nữa.

Ăn cơm chiều xong, nghỉ ngơi một lát, Thủy Bánh Chưng lại đi ra ngoài y cốc, ta đứng phía xa nhìn theo. Nhưng không đi theo, hắn quay đầu nhìn lại, “Cặn bã, nàng thật sự ở lại sao?”

“Ừ, ở lại.” Thì ra khinh công của ta đã tốt đến như vậy, thật đáng mừng.

Qua buổi trưa, nhanh chóng đến giờ mùi, Thủy Bánh Chưng đứng lại dưới gốc một cây cổ thụ cao, hắn ngẩng đầu lên nhìn, dưới chân vừa động, thân thể lập tức phóng lên trên. Hắn muốn chắc chắn xem đồng tiền đã bị người ta lấy đi, cho nên nhàn rỗi đứng trên cây kia.

Ta ngồi sau lùm cây cỏ phía xa, phủi con muỗi bay tới bây lui muốn tập kích ta. Đợi một lúc mới tới giờ mùi, quả thực có hai nam tử áo xanh xuất hiện, không biết họ nói gì đó, Thủy Bánh Chưng liền đi theo bọn họ. Chờ một lát, rồi ta đứng dậy đi theo sau.

Ban ngày ban mặt, cũng rất nóng bức, ta vừa chạy theo vừa lau mồ hôi. Nóng đến mức đầu óc mơ hồ, cũng không biết đuổi theo bao lâu, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, không nhìn thấy phía trước rõ ràng lắm. Cảm giác mơ hồ này xuất hiện là do bị sốt? Hay do thời tiết quá nóng?

Bước chân nặng nề, chạy càng ngày càng chậm, nặng đến mức không bước nổi. Đầu gối khom xuống, ngã về phía trước. Đến khi mặt ta đập vào đá, đau đớn quá mới nhớ ra… Đây là tẩu hỏa nhập ma! Điềm báo của việc sắp biến thân thành tiểu oa nhi nha!

Quả nhiên, tay chân trong quần áo nhanh chóng thu rút, đầu ong một tiếng, ngất xỉu.
Bình Luận (0)
Comment