Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 47.4

Editor: Snowflake HD

Lúc này đã gần trưa, những tia sáng mùa thu chiếu rọi lên người, nhưng không hề thấy ấm áp. Ta vén tay áo hắn lên, “Thủy Bánh Chưng, từ nay về sau mỗi khi chàng biến thành Tiểu Bánh Chưng, ta sẽ không ăn hiếp chàng.”

Khóe môi Thủy Bánh Chưng khẽ nhếch lên, “Ta không sao, sống như vậy mười năm rồi, không phải vẫn còn rất tốt hay sao.” Hắn chợt cười, “Nếu như lúc đó ta không biến thành Tiểu Bánh Chưng trốn ở sau cửa, thì sao có thể gặp được nàng chứ, cặn bã.”

Ta nhíu mày, “Sao lại bảo ta ‘ngươi đúng là cặn bã’ chứ, ít nhất thì ta cũng liều mạng xông vào cứu chàng mà.”

“Rõ ràng trọng điểm không phải năm chữ đó…” Thủy Bánh Chưng ngửa mặt lên trời thở dài, “Vì sao trọng điểm của các cô nương với chúng ta không bao giờ giống nhau chứ.”

Ta xì cười, dựa vào vai hắn, “Ta hiểu rồi.”

Sao ta có thể không hiểu tâm ý của Bánh Chưng, mặc dù không nói ra được lời nào tốt đẹp, còn kiêu ngạo không chịu nổi, nhưng tâm tư của Thủy Bánh Chưng, rõ ràng như vậy, căn bản không cần đoán cũng biết.

“Cặn bã, chúng ta quay về ma giáo thành thân đi.”

Lời này dĩ nhiên nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần nói xong đều xảy ra một đống việc không hay. Nhưng ta cảm thấy, hiện tại có thể an tâm đồng ý với hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

“Được.”

Hai người chúng ta tình tình cảm cảm, Đậu thúc đi phía sau thở dài.

“Sư phụ, con cũng muốn lấy vợ.”

“… Vấn đề là phải đi theo bọn họ lấy tiền kim đan.”

“Cũng đúng, nhưng mà sư phụ…. Con vẫn muốn lấy vợ. Nhìn thấy người ta ân ái như vậy trong lòng con vô cùng đau khổ, đặc biệt là nhân sĩ độc thân đụng phải vợ chồng son.”

“…”

&&&&&

Tuy rằng không có kim đan, nhưng Thủy Bánh Chưng vẫn dẫn ta về Y cốc, để Vạn Thần Y bắt mạch cho ta, coi xem lý do tại sao lại bị tẩu hỏa nhập ma, rồi bị súc cốt công.

Vạn Thần Y giơ ngón tay ở trên không, cũng không hạ xuống cổ tay ta, một tay vuốt chòm râu, hoàn toàn bày vẻ thế ngoại cao nhân. Ta rất mực cảm thán, “Vạn Thần Y có thể bắt mạch trên không trung, không hổ danh là thần y.”

Thủy Bánh Chưng đỡ trán, “Mười đĩnh vàng.”

Dứt lời, ngón tay ông ta liền đặt trên mạch tượng ta.

“…” Đầu năm nay tin thần y còn không bằng tin kẻ vô lại.

Vạn Thần Y đang cực kì đắc ý, ngón tay bắt mạch càng lâu, mặt mày càng nhăn nhó dữ dội. Tuy rằng là kẻ vô lại nhưng làm ta lo lắng không thôi, cẩn thận hỏi, “Thế nào rồi?”

“Mạch tượng hết sức bình thường, theo như lời ngươi nói những dấu hiệu đó là của tẩu hỏa nhập ma, tuy nhiên bình thường lại không có vấn đề… Mấy ngày nay ngươi luyện võ công gì?”

“Lưu tinh kiếm pháp.”

Vạn Thần Y đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, “Luyện đến chiêu thức thứ mấy?”

“Hai mươi bốn…”

“Mất bao lâu?”

“Hai ba tháng.”

“Haiz, kiếm pháp lợi hại như thế ngươi lại luyện một mạch tới hai mươi bốn thức, không bị hộc máu chết là may mắn lắm rồi.” Rốt cuộc Vạn Thần Y cũng có bộ dáng của thần y, “Nói như vậy thì người dạy ngươi cũng không biết rằng trong khoảng thời gian ngắn ngươi có thể luyện tới trình độ này, nếu không chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện giao toàn bộ chiêu thức cho ngươi.”

Ta nuốt nước bọt, “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tài năng thiên phú, thiên tài võ học không phải là việc ta có khả năng khống chế nha, nếu không phải thấy trong quá trình tu luyện không xảy ra vấn đề, nói chúng không phải lỗi của ta, thật đau lòng quá đi, “Ài, ai bảo ta quá thông minh, việc này ta không ngăn cản được.”

Thủy Bánh Chưng chân thành nói, “Cặn bã, làm người phải khiêm tốn một chút.”

Vạn Thần y cười gượng hai tiếng, “Bộ kiếm pháp này quá khó khăn, trong lúc thi triển khiến chân khí hỗn loạn tẩu hỏa nhập ma cũng không phải chuyện kì lạ. Đợi luyện xong toàn bộ, mọi thứ sẽ khôi phục bình thường, không cần phải lo lắng vấn đề này. Nhưng những chiêu thức còn lại cứ chậm rãi mà luyện, từ từ từng bước, hai năm sau, tự nhiên sẽ bình phục.”

Nghe thấy hai chữ bình phục, ta lại nghĩ tới kim đan của Thủy Bánh Chưng, “Vạn Thần Y, có thể luyện lại một kim đan nữa không?” Cuối cùng thành thật nói thêm một câu, “Tiền không phải là vấn đề.”

Vạn Thần Y vỗ vỗ ngực, “Đợi ta mười năm nữa, tuyệt đối không làm ngươi thất vọng.”

Khóe miệng Thủy Bánh Chưng kéo lên, “Mười năm sau con của chúng có tên Tương Du sẽ đến lấy thuốc, không được, phải giảm phân nửa tiền được phí.”

Vậy mà Vạn Thần Y lại nổi khùng, “Cứ bảo Tiểu Tương Du của các ngươi tới lấy thử xem!”

Thủy Bánh Chưng giơ tay, nắm lấy bàn tay giơ cao của Vạn Thần Y, cười nói, “Quyết định vậy đi. Mười năm sau Tiểu Tương Du tới, ngươi phải giảm phân nửa tiền dược phí.”

“…” Vạn Thần Y che ngực, cực kì đau đớn, không chút nể tình đá chúng ta ra khỏi Y cốc, “Không tiễn!”

Ta nắm tay Thủy Bánh Chưng nhìn Vạn Thần Y tức giận rời đi, ánh mắt trái ngược, ôm bụng cười to.

Lúc này mặt trời đã ngã về sau đỉnh núi, mang theo bầu trời xanh tươi. Những ráng mây chiều chiếu rọi một vùng cam, nhuộm mảnh rừng xanh trở nên đỏ hồng, chiếu rọi mặt đất ấm áp.

Ta nhìn Thủy Bánh Chưng, những tia sáng ấm áp chiếu lên trên gương mặt hắn, bản thân mình chìm đắm vào trong giấc mộng xuân, “Thủy Bánh Chưng, cõng ta.”

Thủy Bánh Chưng có chút bất đắc dĩ, “Khi nào thì nàng mới trở thành người vợ ngoan hiền đây.”

Ta cười cười, nhảy lên, “Vậy chàng có nguyện ý cõng ta cả đời không?”

Thủy Bánh Chưng cười dịu dàng, “Vậy nàng có nguyện ý để ta cõng cả đời không.”

Vấn đề này căn bản là không cần suy nghĩ, chúng ta trăm miệng một lời, cùng lúc nói ra sự thật.

“Nguyện ý.”

--- --- Hoàn chính văn.
Bình Luận (0)
Comment