Sau khi trở về từ Lương Thành được hơn một năm, mọi thứ ở Thành Đường Tông vẫn tốt đẹp như thế.
Cũng trong năm đó, Thạch Tố Ân đã sinh cho Lưu Sắt một hài tử kháu khỉnh, đứa nhỏ ấy cũng chỉ vừa tròn một tháng tuổi.
Cho đến khi vào một ngày trời âm u, Thạch Tố Ân đến tìm Túc Hàn Tinh tỏ ý muốn gặp mặt nói chuyện riêng ở một nơi hẻo lánh đằng sau núi, nơi mà quanh năm chẳng mấy ai qua lại.
Trong lòng Túc Hàn Tinh tràn đầy nghi hoặc, nghĩ rằng chắc hẳn tỷ tỷ có điều quan trọng khó nói, nên y liền hảo hảo đi theo phía sau nàng ra sau núi.
Cả hai một đường không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân phát ra, thi thoảng Túc Hàn Tinh vô tình giẫm lên mấy cành cây khô, nó liền kêu lên một tiếng rắc.
Thạch Tố Ân dừng lại, đứng quay lưng về phía Túc Hàn Tinh, lúc xoay người đối mặt với y, thì nàng đã hoàn toàn trở thành một con người khác, giống hệt như lúc ở Lương Thành.
Ánh mắt tối tăm của Thạch Tố Ân nhìn tới làm Túc Hàn Tinh bất giác giật mình, y lo lắng hỏi:
"Tỷ, có chuyện gì sao?"
Thạch Tố Ân hạ mi mắt, chất giọng mang sự lạnh lùng mà y chưa bao giờ thấy:
"Trở về đi, phụ thân ngươi...một đời phụng sự cho ma chủ, giờ tới lượt ngươi tiếp nối ông ta."
!!! Túc Hàn Tinh trợn tròn mắt, như không thể tin nổi lời bản thân vừa nghe thấy, cười lạnh một tiếng:
"Cái gì? Tỷ biết về phụ thân ta sao?"
Nữ nhân rút trường kiếm sắc bén ra, trầm mặc một hồi lâu, nói:
"Ông ta là người của ma chủ–một quỷ tộc, mẫu thân ngươi là một phàm nhân...Vậy nên, hôm nay ngươi phải khuất phục ma chủ, hoặc là...chết."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Túc Hàn Tinh trong đáy mắt như phủ băng sương nhìn người trước mặt, thầm nghĩ đó không phải là Thạch Tố Ân mà y từng biết.
Vừa nói, Túc Hàn Tinh bỗng nhiên nhìn thấy Thạch Tố Ân cười phá lên, gằn giọng điên loạn đáp:
"Ngươi còn nghĩ ta là ai, ta chính là kẻ nghìn năm phụng sự cho Thiên Hệ ma chủ...Vậy nói tóm lại, nhà ngươi có đi theo ta hay không?"
Túc Hàn Tinh lúc này đã có câu trả lời trong lòng, khôi phục thần trí rút kiếm từ trong vỏ ra, không chần chừ một giây liền lao đến nữ nhân gương mặt đang biến đổi một cách dữ tợn.
Nụ cười trên mặt tắt ngúm, Thạch Tố Ân khi giao đấu chỉ ra toàn đòn chí mạng, ma lực dồi dào cuộn chảy trong cơ thể nàng khiến Túc Hàn Tinh lâm vào tình thế nguy cấp.
Mỗi một đường kiếm chém xuống, Túc Hàn Tinh liền trên thân thể có thêm một vết thương, cả người khắp nơi cũng đều là máu.
Bạch Nhất Dạ và Ôn Văn từ sớm đã chia nhau đi tìm Thạch Tố Ân, phụ thân đứa nhỏ thì quá bận rộn với sự vụ tông môn, đành để hai người bọn họ ở lại trông trẻ, thế nhưng hiện tại đứa nhỏ lại đang quấy khóc đòi mẫu thân, hắn cũng không có cách nào dỗ được.
Bạch Nhất Dạ sốt sắng, liền nói với Ôn Văn rằng hắn sẽ đi tìm Thạch Tố Ân một lần nữa.
Nhanh chóng ngự kiếm phi hành trên không lướt qua mấy tầng mây, Bạch Nhất Dạ hạ mắt nhìn xuống cái nơi phía sau núi, đập vào mắt hắn chính xác là thấy Túc Hàn Tinh cùng Thạch Tố Ân đang chém chém giết giết, nhìn Túc Hàn Tinh tình trạng lúc này có vẻ đã không còn chống đỡ nổi, y liền khụy gối phun ra một búng máu.
Bạch Nhất Dạ hai mắt trừng lớn, mày nhíu chặt vội vàng đáp xuống mặt đất, từ trên cao đã rút ra Huyền Hạc Kiếm, khi đến liền dùng kiếm đỡ một nhát chém xuống của Thạch Tố Ân.
Âm thanh kim loại va chạm mãnh liệt, cơ hồ còn toé ra mấy tia đốm lửa đỏ.
"Hai người đang làm cái quái gì vậy?"
Trong lòng hoảng hốt, Bạch Nhất Dạ xoay đầu nhìn Túc Hàn Tinh đã gục trên mặt đất, vừa rồi nếu phải nhận một kiếm như thế, có lẽ y đã sớm chết.
"Kẻ cản đường, đều phải chết!" Thạch Tố Ân nhanh như cắt lao đến.
Bạch Nhất Dạ triền miên giao đấu với Thạch Tố Ân, mắt cũng không tin người trước mặt này là người tẩu tẩu thường ngày của hắn, liền hét lớn:
"Tẩu tỉnh táo lại đi, là đệ đây!"
Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại như thế? Lòng vô cùng khó hiểu, Bạch Nhất Dạ thầm mắng mẹ nó, người này thật sự là Thạch Tố Ân sao?
Nữ nhân có vẻ không nghe thấy lời Bạch Nhất Dạ nói, sát ý tràn ngập đáy mắt mà tiếp tục vung kiếm.
Bạch Nhất Dạ khẩn trương, bởi vì vết thương trên người hắn càng lúc càng nhiều, máu đỏ cũng rỉ ra ướt đẫm vài phần y phục.
Hắn trong lòng đấu tranh dữ dội, liền quyết định nghiêm túc nghênh chiến, phải nhanh chóng đưa Túc Hàn Tinh đi chữa thương, không y sẽ chết mất!
Đấu qua đấu lại, Bạch Nhất Dạ nghĩ thế nào cũng không thể nỡ làm Thạch Tố Ân bị thương, đứa nhỏ còn đang đợi nàng ở nhà, cho nên mỗi lần gần chém trúng người trước mặt hắn liền hãm lực nương tay vài phần.
Thế nhưng lợi dụng trong lúc Bạch Nhất Dạ lộ ra sở hở, Thạch Tố Ân hai mắt đỏ ngầu cầm kiếm lao tới, một đường kiếm toan định đâm thẳng vào cổ họng của Bạch Nhất Dạ...
!!!
Bạch Nhất Dạ gương mặt tái nhợt, mày cũng nhíu chặt, đầu óc mơ hồ theo phản xạ đưa trường kiếm vung tới định chống đỡ.
Thế nhưng, lưỡi kiếm lại đột nhiên không nghe lời mà găm thẳng vào bụng Thạch Tố Ân, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể nàng, nữ nhân cánh tay phải cầm thanh kiếm một phút trước còn định dùng để đoạt mạng Bạch Nhất Dạ, cũng dừng lại trên không trung.
!!!
Từ kinh hãi trợn trừng mắt, Bạch Nhất Dạ hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe, run rẩy nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của chính mình.
Lùi ra sau hai bước, hai tay còn vội vã lau đi mấy vệt máu còn lưu trên mặt, thứ bắ.n ra từ cơ thể Thạch Tố Ân.
Thạch Tố Ân trong khoảnh khắc nôn ra một ngụm máu lớn, mắt tràn ngập lửa hận nhìn Bạch Nhất Dạ như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó liền thấy nàng ngã xuống, nằm bất động trên mặt đất..