Từ cái ngày Bạch Nhất Dạ "bỏ trốn", trên dưới tông môn liền quy cho hắn cái mũ không khác gì một kẻ cấu kết với ma giới.
Nhẫn tâm dùng đến thứ tà ma ngoại đạo để sát hại đồng môn, là kẻ đáng khinh nhất trong tất cả những kẻ đáng khinh.
Nếu như không có Lưu Sắt sư huynh nâng đỡ, thì làm sao hắn có được ngày hôm nay? Vậy mà hắn dám làm ra loại chuyện trái luân thường đạo lý đó...thật không có tính người!
Hà An Liên sau khi biết chuyện, vội vàng chạy đến tìm Bạch Nhất Dạ.
Mắt thấy tai nghe về những lời đồn thổi không hay, nàng liền trực tiếp tức giận:
"Bạch sư huynh không phải là người như giống như lời các ngươi nói!"
Nàng có chút áy náy, cũng từ đây mà mới biết được một chuyện, Túc Hàn Tinh bị trọng thương đã hôn mê gần một tháng đến nay vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh.
Y lại chính là người hiểu rõ nhất, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên nói y chưa tỉnh, những người xung quanh liền sốt ruột đến độ phát điên.
Cũng vào ngày hôm đó, Tống Vu Hàn chân nhân lững thững trở về.
Sau mọi chuyện, người ta thấy y không có vẻ gì là tức giận, mà thay vào đó chính là sự im lặng đến đáng sợ.
Ánh mắt y không chút tiêu cự, giống hệt như một người đã chết.
Lúc ấy Tống Vu Hàn đã có một ý nghĩ, y chưa lúc nào cảm nhận thấy sự khát cầu sức mạnh dâng trào mạnh mẽ như bây giờ.
Nó hối thúc y phải trở nên mạnh hơn nữa, mạnh đến mức có thể một tay che trời, còn có thể như ý muốn đem Bạch Nhất Dạ giữ lại bên cạnh mình, ai cũng đừng mong chạm một ngón tay đến hắn.
Hiện tại đúng là như vậy, Tống Vu Hàn sau khi trở về, không nói gì liền đi giam mình, bế quan tu luyện đến nay đã hơn một tháng.
Trong một tháng trôi qua như thổi đó, Bạch Nhất Dạ đã thật sự dấn thân mình vào con đường ma đạo.
Khát vọng muốn có được Hắc Sinh Hoa–loài thực vật truyền thuyết có khả năng hồi sinh người chết, đã khiến hắn quyết định như vậy.
Sau hai năm...
Sa chân vào vũng lầy ma đạo, Bạch Nhất Dạ không nghĩ ngợi gì nhiều, trong đầu chỉ một suy nghĩ hắn sẽ làm theo những lời Thiên Hệ nói, ngày ngày đều mong rằng, khoảng thời gian này sẽ sớm qua nhanh một chút.
Năm năm cũng không phải là khoảng thời gian quá dài...
"Bạch - Nhất - Dạ...ta thực nhớ ngươi a."
Đột nhiên bị cắt đứt luồng suy nghĩ, Bạch Nhất Dạ không nói một lời, liền lạnh lùng kéo nam nhân hồng y đang tựa trên người mình xuống.
"Nói đủ chưa? Đủ rồi thì ta đi."
"Ấy!" Nam nhân hồng y kéo Bạch Nhất Dạ lại, đặt trước mắt mình, gương mặt tỏ vẻ đáng thương:
"Ngươi rốt cuộc đến bao giờ mới chấp nhận ta đây, Dạ Dạ?"
"Ta chấp nhận ngươi rồi đấy thôi."
Thiên Hệ lắc đầu: "Ngươi rõ ràng là đang cự tuyệt ta~"
"..."
Bạch Nhất Dạ nghĩ nghĩ, tính tình Thiên Hệ một sớm một chiều cứ như nắng mưa liên tục như thế, một ngày cũng không biết thay đổi bao nhiêu lần.
Giờ lại là cái quỷ gì đây?
Thiên Hệ đột nhiên tiến sát lại gần, mặt đối mặt với Bạch Nhất Dạ, y liền nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cử chỉ lộ ra lưu luyến không thể rời:
"Ta thật sự rất thích ngươi đó Dạ Dạ."
Hắn lập tức ngước lên nhìn Thiên Hệ, làm ra bộ mặt điềm tĩnh giống như đã quá quen với mấy lời nói như thế: "Vậy sao? Nhưng ta lại rất ghét bản mặt của ngươi.
Né ra!"
Thiên Hệ thầm nghĩ, Bạch Nhất Dạ từ khi đến đây vẫn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng điều đó cũng chẳng hề gì.
Bởi vì việc đáng nói, chính là y hiện tại đã có hắn ở bên cạnh.
"Ghét ta cũng được, tuy nhiên ngươi sẽ sớm thích ta thôi, trong tương lai..." Thiên Hệ cười cười, lại nói:
"Mà, sáng ngày mai chúng ta cần xuất phát đến Rừng Ma Đại Ngàn, tộc quỷ ăn thịt dưới trướng Hoằng Đạo dạo này thật hư."
Một tỳ nữ khuôn mặt diễm lệ đi tới, trên người mặc lên bộ y phục voan đen, hai tay liền đưa ra trước mặt, dâng lên một thanh trường kiếm, nói:
"Bạch chủ, kiếm của ngài."
Bạch Nhất Dạ nhận lấy Huyền Hạc Kiếm từ người tỳ nữ, giọng nói không chút lay động:
"Giết sạch bọn chúng là được."
Xoay người đi đến cái ổ của Bạch Khuyển đang cuộn tròn ngủ say, Thiên Hệ đưa tay vuốt bộ lông trắng mướt, liền hạ thấp giọng nói:
"Đám danh môn chính phái những năm gần đây sống quả thực rất tốt."
"Còn có người bằng hữu của ngươi, cái gì mà Túc Hàn Tinh...?"
!
"Y...vẫn đang còn sống sao?" Biểu cảm gương mặt bỗng chốc biến đổi, Bạch Nhất Dạ hắn ngày đó để Túc Hàn Tinh ở lại sau núi, cũng không biết tình trạng của y ra sao.
Thiên Hệ buông mi mắt xuống, nở một nụ cười thâm trầm, y đáp: "Nghe nói...là hắn phát điên rồi, sau khi tỉnh dậy liền luôn miệng bảo bản thân chính là quỷ tộc.".