Hắn hai chân đi tới một căn nhà bếp toả đầy khói, còn có mấy người đầu bếp ở đây, thấy hắn tới liền đưa mắt nhìn sang, lớn tiếng gọi: "Tiểu tử, đi gánh nước đi, hôm nay cần năm chum đầy đấy, còn nữa ngươi đi qua chỗ giặt giũ, xem họ có cần giúp gì hay không."
Năm chum!
Nhất Dạ rõ ràng lơ đãng trong chốc lát, chậm chạp bắt đầu công cuộc gánh nước cho nhà bếp!
Số kiếp của hắn từ lúc chưa xuyên qua thế giới này đã luôn xui xẻo như vậy, hẳn không còn điều gì khiến hắn phải bất ngờ thêm nữa.
Sau độ chừng một canh giờ, Bạch Nhất Dạ hắn cũng tạm gọi là hoàn thành xong công việc được giao.
Chỉ là...bụng hắn lại đói rồi!
Người đàn ông trung niên mặt mày phúc hậu cười hiền lành, vỗ vai hắn nói:
"Xong việc rồi thì về đi.
Đây là thù lao của ngươi, ngày mai nhớ đến sớm!"
Bạch Nhất Dạ vui vẻ nhận lấy cái bọc ngân lượng, miệng nhỏ không nhịn được mà cong lên, hăng hái đáp lời: "Đa tạ thúc thúc, ta về đây!"
Nhất Dạ nhảy chân sáo rời khỏi khách điế.m, hắn định theo con đường ban nãy trở về Dã Sơn thôn.
Nhưng ước chừng chưa đi được nửa đường, Bạch Nhất Dạ hắn đã gặp phải hoạ trên trời rơi xuống!
Tụi nhóc con thúi kia học đâu ra thói ăn cướp tiền của người khác!? Đúng vậy! Hắn bị cướp, còn là bị đám trẻ ăn xin khác cướp!
Và rồi, hắn bị một đứa nhỏ túm hai tay, một đứa khác giữ chân.
Cứ thế bị trấn lột đến bộ dạng không còn cái nịt.
Lại nói, Bạch Nhất Dạ hắn đâu phải dạng dễ dàng chịu nhịn nhục như vậy, hắn dùng hết sức bình sinh quơ quào cặp tay chân nhỏ bé của mình, vùng vùng vẫy vẫy mong rằng có thể thoát ra được.
Nhưng hắn đang sống trong thân thể đứa nhóc chín tuổi, lấy đâu ra sức lực nhiều đến vậy, hiển nhiên là không một đứa nhóc nào bị xê dịch dù chỉ một chút!
Hắn nhất định phải tẩn tụi nhóc thúi này một trận mới đáng mặt nam nhi, ha! Ta đường đường là thanh niên hai mươi bốn tuổi đó!
Giằng co một hồi thật lâu, thằng nhóc trông lớn hơn hai đứa còn lại vài ba tuổi, miệng ra lệnh thả Bạch Nhất Dạ ra, khiến hắn mất đà mà té oạch ra đất.
Đứa trẻ trên tay cầm bao ngân lượng vừa cướp được, mắt lại liếc nhìn khuôn mặt Bạch Nhất Dạ, khinh thường nói: "Muốn đánh trả? Chỉ bằng ngươi? Ha ha, ta cười chết mất.
Dạy cho nó một bài học! Xem nó có còn dám xấc láo nữa không!"
Lần đầu tiên đặt chân vào thế giới này đã xém chết đói, không những bị cướp tiền giữa ban ngày ban mặt, mà lại còn bị ăn đập.
Hắn phi thường không thể phản kháng a!
Bạch Nhất Dạ bị tụi nhóc ăn mày vây đánh, thân ảnh đứa trẻ ăn mày nhỏ gầy, hai tay ôm đầu chịu đòn giữa nền đất trông thực đáng thương!
Mắt thấy bản thân bị đánh đến choáng đầu rồi, cũng không còn suy nghĩ sẽ đánh trả lại: "Đừng đánh...tha cho ta đi, tiền...các ngươi cứ giữ lấy mà dùng!!!"
"Dừng tay!"
!!?
Ngay lúc đó, cảm giác đau đớn đột nhiên biến mất, hắn chậm rãi mở mắt nhìn, hai mắt đen láy co lại, kinh ngạc không thôi bởi sự xuất hiện của người trước mắt.
Cả ba đứa trẻ kia cũng không tránh khỏi hoảng sợ mà ngước lên nhìn.
Người thiếu niên khoác trên người một bộ y phục trắng, là trang phục dành riêng cho việc luyện kiếm, trông giống hệt với nam hài tử lúc trưa mà hắn từng gặp.
Cặp mày kiên nghị, thắt lưng cùng dáng người thẳng tắp, nhìn tuy còn trẻ tuổi nhưng phong thái lại toát lên rõ ràng dáng vẻ anh tuấn mà đại nam nhi nên có, giọng nói ôn tồn, trầm thấp cất lên lần nữa:
"Các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt một đứa trẻ nhỏ tuổi, còn ra thể thống gì?".
Ba đứa nhóc ăn mày trong khoảnh khắc người thiếu niên cả mình đầy tiên khí này xuất hiện, mặt mũi tụi nó hết trắng rồi đến xanh, sợ hãi dâng lên không ngừng, tụi nó được dạy, tu sĩ là thứ người phàm mắt thịt không thể đụng tới!
"Đại...đại ca, chúng ta đi...đi thôi!"
Người nọ mắt thấy đám nhóc ăn xin vẫn còn chưa chịu thu lại chân của mình dẫm đạp trên người đứa trẻ nhỏ gầy, mặt mũi lấm lem kia, y chau mày, không nhịn được mà cao giọng quát : "Còn không mau buông người ra?"
Còn chưa nghe trọn vẹn hết câu, đám trẻ ăn xin đã bỏ của chạy lấy người, đến số tiền ăn cướp được mà có cũng cứ vậy mà quăng mất..