Chương 10: Con riêng của hào môn, mắt kính- playEditor: TiêuBeta: XoàiLịch trình giải phẫu của Yến Tô được sắp xếp đến mức chật kín, sau khi Nhiếp Gia đến, ngoại trừ bệnh án của Diệp Thư Minh không có hẹn trước thì những ca giải phẫu trước đó bị dồn lại cũng đủ khiến Nhiếp Gia bận rộn một khoảng thời gian.
DIệp Thư Minh khôi phục rất nhanh, dù sao cũng là nhờ dị năng của Nhiếp Gia mà được chữa khỏi, không tới mấy ngày liền có thể cùng Hoắc Vân đi tản bộ bên hồ sau khi ăn xong. Anh đã hoàn toàn hồi phục nhưng Hoắc Thanh cũng không có ý định để Nhiếp Gia trở về Giang trạch, ngay cả khi Nhiếp Gia đề cập tới việc này cũng bị Hoắc Thanh nói qua loa để chuyển đề tài.
Hắn tựa như luôn có đủ lý do để từ chối Nhiếp Gia, tỷ như nơi này cách bệnh viện gần hơn, lại tỷ như nơi này vào buổi tối rất yên tĩnh nên có thể để y nghỉ ngơi thật tốt, lại tỷ như Diệp Tiểu Quyết không nỡ để chú xinh đẹp rời đi....
Nhiếp Gia dường như cảm nhận được ý nguyện cường liệt của Hoắc Thanh nên sau đó cũng không nhắc đến việc trở lại Giang trạch nữa, dù sao người ngủ ở phòng khách cũng không phải y.
"Anh Thanh là đang theo đuổi bác sĩ Yến sao?"- Diệp Thư Minh kinh ngạc mà lầm bầm.
Bởi vì sáng sớm Nhiếp Gia có ca phẫu thuật nên không có thời gian ăn bữa sáng, Hoắc Thanh cũng không đi đến phòng ăn mà trực tiếp cầm theo một bình giữ nhiệt đựng cháo thịt để cho y ăn trên đường đi, còn bản thân mình thì lái xe đưa y tới bệnh viện.
Diệp Thư Minh nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi rốt cục nhận ra được một chút manh mối... Mấy ngày nay anh Thanh hình như luôn tự mình lái xe đưa bác sĩ Yến tới bệnh viện,có hôm đến đêm khuya hai người mới về nhà, vừa ngửi được hương rượu trên người bọn họ liền biết hai người ăn tối riêng ở ngoài.
Hoắc Vân giúp Diệp Tiểu Quyết phết mứt hoa quả lên bánh mì thấy vậy liền hừ nhẹ mà nói:
"Anh thấy anh hai tặng bác sĩ Yến một đóa hoa hay nói quá một câu bày tỏ nào chưa?"
"Anh thấy anh hai tình nguyện ngủ phòng khách cũng không muốn bác sĩ Yến rời đi này, đúng rồi, anh còn thấy bởi vì trời lạnh nhưng bác sĩ Yến lại thường ra ban công ngồi mà anh Thanh cố ý chắn lại ban công phòng anh ấy trong lúc bác sĩ Yến đang làm việc ở bệnh viện a."- Diệp Thư Minh ôn nhu mà nhìn vợ mình.
Hoắc Vân cười rộ lên:
"Em lại thấy anh hai giống như đang dùng chiêu nước ấm nấu ếch*, anh ấy chưa từng nói qua rằng không muốn bác sĩ Yến rời đi mà chỉ dám ám chỉ. Anh xem, bác sĩ Yến không phải là không đi sao. Anh hai cũng không chịu mở miệng mà nhắc nhở hay quan tâm bảo bác sĩ Yến khi đi ra ban công thì mặc thêm áo khoác vì trời đã trở lạnh mà lại chỉ lặng lẽ lắp thêm che lại ban công, thoạt nhìn thì có vẻ là vì bác sĩ Yến mà suy nghĩ nhưng kì thực là đang từng bước từng bước để bác sĩ Yến cho anh hai bước vào lãnh địa của mình, quen thuộc với sự có mặt của anh ý. Tâm cơ boy, chỉ sợ là bác sĩ Yến không thấy được thôi."
(*): là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. ( Ý Hoắc Vân nói là Hoắc Thanh đang cảm hoá Nhiếp Giá từ từ, để mốt mà tỏ tình thì em nó không phản cảm :)))
"Tâm cơ boy nghĩa là gì vậy mẹ?"- Diệp Tiểu Quyết đầu óc có chút mơ hồ, ngẩng đầu hỏi mẹ mình.
Hoắc Vân cùng Diệp Thư Minh nhìn nhau cười, cúi đầu hỏi con trai:
"Ý tứ chính là con sẽ có hai người bác đó nha"
Diệp Tiểu Quyết bỗng thấy bất an:
" Tại sao ạ? Con không muốn có hai người bác đâu, con chỉ thích bác hiện tại thôi, nếu lại có thêm một bác nữa thì con sẽ phải đem tình yêu của con chia ra, con sẽ không đủ yêu thích với bác hiện tại, như vậy bác sẽ rất khó chịu đó."
"Vậy nếu một người bác nữa là bác sĩ Yến thì sao nào?"- Hoắc Vân hỏi.
Diệp Tiểu Quyết chớp mắt hai cái, ánh mắt sáng rỡ, cười đến nheo cả hai mắt lại.
" Vậy con nguyện ý đem yêu thích phân cho bác mới nha!"
Diệp Thư Minh nhìn con trai lập trường không vững vàng có chút bất đắc dĩ, cười nói:
" Con không sợ bác lớn khổ sở sao?"
"Sẽ không đâu, bác cũng rất yêu thích chú Yến, bác sẽ không khổ sở đâu."- Diệp Tiểu Quyết nghiêm túc phản bác cha nhóc.
Diệp Thư Minh có chút giật mình, cười xoa đầu con nhỏ, trong lòng đối với lời nói của con hết sức cảm động.
Ca giải phẫu hôm nay là ca giải phẫu cuối cùng còn sót lại của Nhiếp Gia, bệnh tình khá là khó giải quyết, ca giải phẫu kéo dài 11 tiếng, Nhiếp Gia tiến vào phòng giải phẫu lúc sáng sớm, thời điểm giải phẫu kết thúc thành công thì trời đã nhuộm một màu đen sâu thẳm.
Hoắc Thanh vẫn luôn chờ bên ngoài phòng giải phẫu, thấy y đi ra thì lo lắng nhìn Nhiếp Gia: "Vẫn ổn chứ?"
Nhiếp Gia kiệt sức, nhẹ nhàng nhún vai, có chút suy nhược nói:
" Tình trạng bệnh nhân ổn định, tôi cũng không sao, hiện tại có thể nghỉ ngơi rồi."
Nguyên bản Hoắc Thanh có đặt bữa tối ở một nhà hàng ven sông nhưng thấy tình trạng của Nhiếp Gia không tốt lắm nên cũng không nói gì, trực tiếp lái xe đưa y về nhà.
Thời điểm hai người trở về thì Hoắc Vân cùng Diệp Tiểu Quyết đang làm vằn thắn*, Diệp Thư Minh thì đứng một bên luống cuống tay chân cán bột làm vỏ sủi cảo.
(*): Vằn thắn, hoành thánh hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi "vằn thắn" hoặc "hoành thánh" được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞, mà âm Hán Việt là "vân thôn", có nghĩa là "nuốt mây". Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩.
Nữ đầu bếp nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng nói: " Diệp tiên sinh...hay là để tôi làm đi ...."
"Không được, đây là bài tập của Tiểu Quyết cùng người thân, để tôi tự mình làm đi." Vừa nói anh vừa cán bột thành một cái vỏ hình thù kì quái.
"Ba ba, cái vỏ ba ba làm rất có phong cách thời kì chủ nghĩ lập thể*.
(*): Chủ nghĩa lập thể, còn gọi là trường phái lập thể, là một trường phái hội họa tạo ra cuộc cách mạng về hội họa và điêu khắc châu Âu vào đầu thế kỷ 20. Trong tác phẩm của họa sĩ lập thể, đối tượng được mổ xẻ, phân tích và được kết hợp lại trong một hình thức trừu tượng.
Lời bình của Diệp Tiểu Quyết chọc cho cha mẹ nhóc cười không ngừng, nhìn thấy Hoắc Thanh cùng Nhiếp Gia trở về thì giơ móng vuốt nhỏ dính đầy bột mì mà vẫy.
"Bác hai! Chú Yến!"
Diệp Tiểu Quyết leo xuống ghế tựa, chạy tới phía hai người.
Đứa nhỏ trên người dính đầy bột mì giống như đạn pháo mà chạy thẳng tới phía Nhiếp Gia, Hoắc Thanh bất đắc dĩ làm thủ thế ngăn lại, Diệp Tiểu Quyết vội vàng dừng lại ngay trước mặt hai người, cười đến mức lộ ra cả hàng răng trắng, nói:
" Ngày hôm nay trường học cháu giao bài tập về nhà, yêu cầu làm cùng người thân, bác cùng chú Yến cũng phải làm."
"Chú Yến hôm nay làm việc mệt mỏi, bác đưa chú đi nghỉ ngơi rồi trở lại cùng cháu làm bài tập có được không?"- Hoắc Thanh kiên trì nói.
Diệp Tiểu Quyết đáng thương hề hề nhìn Nhiếp Gia vẫn thờ ơ không động lòng nói:
"Nhưng mà cô giáo bảo cháu là muốn tất cả người nhà cùng làm, mẹ cháu còn nói chú Yến rất nhanh liền trở thành bác mới của cháu, như thế cũng là người nhà của cháu nha."
Nhiếp Gia ngẩn ra, cả người cứng ngắc tại chỗ. Hoắc Thanh giương mắt nhìn tới, Hoắc Vân cùng Diệp Thư Minh cúi đầu làm vằn thắn cùng vỏ bánh, làm bộ cái gì cũng không nghe được.
"Tôi đi lên trước..."
Nhiếp Gia đối với ánh mắt tội nghiệp của Diệp Tiểu Quyết quyết định bỏ qua, vội vã cúi đầu, lùi về sau hai bước rồi nhanh chân lên lầu. Tiếng bước chân y rời đi hình như có chút hoảng loạn.
Hoắc Thanh nhìn y rời đi rồi quay người câu môi cười nhìn Diệp Tiểu Quyết nói:
"Bác mới hôm nay làm việc rất mệt, y cần nghỉ ngơi, để hôm khác cùng cháu làm bài tập được không?"
Diệp Tiểu Quyết không thể làm gì khác hơn là ủy khuất gật đầu rồi kéo Hoắc Thanh tới cùng làm. Hoắc Vân cùng Diệp Thư Minh không dám nói thêm lời nào, trầm mặc hoàn thành bài tập cùng Diệp Tiểu Quyết.
Đầu bếp cũng vừa lúc làm xong cơm tối, Hoắc Thanh rửa tay rồi lên phòng gọi Nhiếp Gia xuống ăn cơm.
Hoắc Vân thở phào nhẹ nhõm:
" Sắc mặt vừa nãy của anh hai thật đáng sợ, giống như lúc hồi bé anh ấy từng đánh em một trận."
"Anh Thanh sẽ không nỡ đánh em đâu, đánh anh mới đúng này"- Diệp Thư Minh cười hôn lên ngón tay vợ, thời điểm anh mới theo đuổi Hoắc Vân cũng chịu không ít dạy dỗ từ tay Hoắc Thanh.
Trên lầu, Hoắc Thanh tận lực thả nhẹ tiếng bước chân, cũng không gõ cửa mà cứ thế đi vào phòng, hắn biết thanh niên rất mệt mỏi rồi, giờ có lẽ đang ngủ.
Nhưng hắn đi tới bên giường cũng không thấy thanh niên đang nằm ở đó, trên giường không có người, cửa để gắn với ban công lại mở. Hoắc Thanh cười có chút bất đắc dĩ, đi tới gọi y.
"Tô Tô, ăn cơm thôi."
Người đang đứng dựa bên lan can xoay người lại, gió đêm se lạnh thổi qua khiến mái tóc y rối bời, Nhiếp Gia híp mắt nhìn Hoắc Thanh một chút rồi hừ nhẹ, lười biếng xoay người trở lại, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu vang còn lại.
Hoắc Thanh nhìn bình rượu bị uống cạn một nửa đặt trên khay,nhíu mày đi tới cầm lấy ly rượu, một tay nâng hàm dưới của Nhiếp Gia, đầu ngón tay xoa làn da có chút nóng của y:
"Buổi trưa em chưa ăn gì, giờ lại uống nhiều rượu như thế sẽ đau dạ dày."
Nhiếp Gia lần này lại không có bất kỳ một ý tứ tránh né nào, thậm chí hơi nghiêng đầu cọ hai má vào lòng bàn tay của Hoắc Thanh, dáng vẻ có chút say, khóe mắt ửng đỏ tựa như một con mèo đang làm nũng.
Y cọ như vậy làm Hoắc Thanh cảm thấy tựa như có một dòng điện chạy thẳng từ bàn tay đến tim hắn.
"Em uống say?"
"Không có"- Nhiếp Gia dứt khoát trả lời nhưng nhìn dáng vẻ kia có lẽ đã say lắm rồi, y câu môi cười nói - "Tôi chỉ là nghĩ thông một số chuyện, tâm tình rất tốt."
"Hả?"
Hoắc Thanh nhướng mày, cùng Nhiếp Gia dựa lên lan can, cúi đầu nói chuyện cùng y, nhìn từ xa tựa như hai người đang thân mật, vành tai chạm tóc mai.
Nhiếp Gia nói: "Hoắc tiên sinh, anh trước đây từng nói, nếu như tôi có thể chữa khỏi cho Diệp Thư Minh thì anh cho tôi cổ phần của Hoắc thị cũng không thành vấn đề, lời đó có tính sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần là yêu cầu của em, tôi sẽ thỏa mãn em."
Hoắc Thanh đưa tay lấy kính của Nhiếp Gia xuống, nhìn đôi mắt giống như bầu trời sao lộng lẫy kia.
Hai người đứng thật sự rất gần, Hoắc Thanh có thể ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt còn đọng lại trên môi của thanh niên, làm hắn mong ước được tự mình nếm thử. Song, khi hắn có tà tâm nhưng không dám làm, Nhiếp Gia cầm lấy cà vạt của hắn kéo hắn lại, hôn lên môi, y thấp giọng nói:
"Tôi không muốn cổ phần Hoắc thị, tôi muốn anh làm bạn trai của tôi."
Ánh mắt Hoắc Thanh ám trầm, căn bản chưa kịp đáp lại y thì cơ thể đã thành thực mà ôm chặt lấy y, hôn lên đôi môi đậm hương rượu.
Một lúc lâu sau Hoắc Thanh mới lưu luyến mà buông y ra, hai tay vẫn ôm chặt eo Nhiếp Gia, tựa đầu vào trán y, sung sướng mà cười khẽ:
"Tôi còn tưởng rằng phải tốn một quãng thời gian để theo đuổi em."
"Không cần, kì thực vào lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị mê hoặc."- Nhiếp Gia vòng hai qua cổ Hoắc Thanh, thập phần mê luyến mà nhón chân lên hôn hắn một cái- "Em hiện tại rất rất rất yêu anh."
"Vậy tại sao trước đó lại trốn tránh anh ? Anh còn tưởng bản thân mình không phải loại hình em thích."- Hoắc Thanh cảm thấy cả người đều sung sướng.
Nhiếp Gia trầm mặc một chút, cười nói:
"Đây cũng là điều mà em muốn nói với anh."
Y dừng một chút, giọng nói bỗng có chút khàn khàn, trong lời nói nhiều hơn một tia bi thương được giấu kín.
"Khi mà anh tỉnh táo, cảm thấy em bây giờ cùng em trước đây không hề giống nhau, không còn yêu em, không cần cân nhắc điều gì cả chỉ cần cứ thế rời bỏ em thôi, em sẽ không quấn lấy anh cũng sẽ không muốn gặp lại anh cho bằng được, anh cũng không cần tìm tới em nữa, được không?"
Hoắc Thanh cau mày, hắn hoàn toàn nghe không hiểu Nhiếp Gia đang nói gì nhưng trong lòng hắn lại có một loại cảm giác mơ hồ bất an.
"Anh sẽ không rời bỏ em, vô luận phát sinh việc gì cũng sẽ không rời khỏi em."- Sắc mặt Hoắc Thanh bất an, ôm thật chặt người vào trong lòng mình - "Đừng nói như vậy một lần nào nữa."
Nhiếp Gia dựa vào vai Hoắc Thanh cười cười, y từ bỏ đi ngược lại tâm tình, y thích Thời Kham nhiều năm như vậy, giờ y chỉ muốn sống cho hiện tại, nếu như trong tương lai Thời Kham thật sự để ý đến sự chuyển biến của y thì y cũng không oán không hối.
Hết chương 10Đôi lời của editor: Nhiếp Gia khuyết thiếu cảm giác an toàn một cách trầm trọng, y không dám yêu, không dám tiến tới vì sợ người y yêu sẽ không chấp nhận nổi một mặt hắc ám đến tột cùng của y. huhhuhu T^T
Cơ mà tui cũng là đứa không dám yêu không phải vì có một mặt hắc ám mà do bị tổn thương nên không dám tiến tới nè :))) đúng kiểu vì một cây gỗ mà bỏ cả một khu rừng :>>>>